Bạn đang đọc Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương: Chương 32: Lăng Lan ra tay!
Một quyền này của Tề Long đánh vào khoảng không, giám khảo nghiêng người tránh được đòn tấn công của Tề Long, nắm đấm nện trực tiếp xuống nền đất nên mới khiến cát bụi bay mịt mù.
Nắm đấm để lại vết tích sâu khoảng ba tấc, đường kính lõm xuống một thước, chỉ biết lực một quyền này của Tề Long tuyệt đối không nhỏ hơn 250kg.
Thật không ngờ Tề Long chỉ dựa vào năng lực của bản thân đã đạt được đến sức mạnh 250 kg, rõ ràng đây mới là bản chất, thuần túy hơn so với Lăng Lan ăn gian dùng khí quyết dưỡng thân.
Trong mắt giám khảo tràn đầy kinh hỉ, hay là nói y cũng không ngờ Tề Long lại mạnh đến thế, tuy rằng đối với y mà nói, sức mạnh này không tính là gì, nhưng Tề Long chỉ mới là đứa trẻ sáu tuổi, khi Tề Long trưởng thành, không hề nghi ngờ rằng sức mạnh này còn có thể lớn hơn nữa.
Tề Long một đòn thất bại, cậu nhóc cũng không vì vậy mà dừng tấn công, chỉ thấy cậu nhóc lại từ trên mặt đất nhảy lên lần nữa, mãnh liệt đánh về phía giám khảo.
Nhưng đáng tiếc, Tề Long có tốc độ và sức mạnh nhưng kỹ thuật vật lộn của cậu nhóc vẫn còn non nớt, đâu đâu cũng có thể thấy lỗ hổng, điều này khiến giám khảo không gặp chút áp lực nào, nếu Tề Long là kẻ địch trên chiến trường, giám khảo có thể một đòn đánh gục đối phương.
Cát bụi mịt mù trong không khí dần biến mất, cuối cùng mọi người đã có thể thấy được trận đấu giữa Tề Long và giám khảo, chỉ thấy giám khảo dùng một tay đã cản phá hoàn toàn chiêu thức của Tề Long.
Lạc Lãng nói khẽ với Lăng Lan, “Tớ qua giúp Tề Long, còn lại đều nhờ cậu”, nói xong không đợi Lăng Lan đáp lại, cậu nhóc lập tức đánh về phía giám khảo, dùng toàn bộ sức lực đấm về phía mặt giám khảo.
Lạc Lãng tấn công khiến giám khảo không thể không dùng cánh tay còn lại, thân thể vốn đứng thẳng bất động cũng bắt đầu di chuyển. Trong lúc nhất thời, ba người đấm đánh hăng say quên cả trời trăng mây nước.
Tiếng nói của Lạc Lãng rất khẽ nhưng bọn trẻ xung quanh đều nghe lọt, thân thể vốn lung lay sắp ngã cũng lập tức ổn định rất nhiều, bọn chúng vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Lăng Lan, hy vọng Lăng Lan cũng có thể xông lên đánh giám khảo giống như Lạc Lãng.
Được rồi, những lời nói vừa rồi của giám khảo đã khơi dậy lòng oán hận của bọn trẻ, thế nên tập thể đều muốn đánh y một chút cho hả giận.
Tề Long lao lên tấn công khiến Hàn Kế Quân khôi phục lại bình tĩnh, lúc này cậu nhóc mới phát hiện Lăng Lan là người duy nhất đứng vững trong nhóm, tư thế kia mặc dù hơi quái dị nhưng lại vô cùng tự nhiên thuận mắt, khiến cho người khác nghĩ rằng nó vốn phải là như vậy. Tuy rằng cậu nhóc không biết đó là tư thế gì, nhưng chắc chắn đó là một loại kỹ thuật vật lộn lợi hại.
Ánh mắt chờ đợi của bọn trẻ khiến Lăng Lan cảm thấy vô cùng áp lực, nàng gánh không nổi ánh mắt nhiệt liệt của bọn họ, Nhìn sang chỗ ba người đánh đấm vật lộn đằng kia, mặt nàng thoáng 囧, phiền muộn nghĩ: tại sao hết đứa này đến đứa khác đều cho rằng nàng có thể đánh giám khảo? Lẽ nào bọn họ đều biết nàng có không gian học tập sao?
Lăng Lan đương nhiên biết chuyện này không có khả năng, những đứa trẻ này sở dĩ mong muốn giao phó cho nàng, đó là bởi vì trong số bọn chúng chỉ còn mỗi nàng là có thể giơ tay nhấc chân nổi. Thành công là tốt nhất, nếu không thành công… Được rồi, bọn chúng vốn dĩ cũng không chờ mong gì, chỉ hy vọng may mắn mèo mù vớ cá rán mà thôi.
Bên kia, sau khi giám khảo và Lạc Lãng giao chiến, y lập tức nhìn thấu tình trạng bên trong của cậu nhóc này, sức lực của cậu nhóc tuyệt đối không cao như Tề Long, chẳng qua cũng không xem là quá kém, thể lực 50 kg hẳn là dư sức, chỉ là tố chất thân thể còn kém. Tề Long đánh đến bây giờ, càng đánh càng hung hăng độc ác, mà Lạc Lãng chỉ mới tấn công vài lần nhưng hô hấp đã hơi bất ổn.
Bất quá giám khảo cũng biết tình huống giống như Tề Long thế này là cực kỳ hiếm thấy, bởi vì cậu nhóc đã bức phá cực hạn của bản thân nên mới bộc phát năng lực tiềm ẩn của mình. Y sống đến tuổi này rồi mà vẫn chưa từng thấy qua loại đột phát không dựa vào thuốc kích thích, chỉ dựa vào năng lực bản thân thế này, không thể không nói Tề Long gặp may mắn.
Đột nhiên, giám khảo cảm giác một luồng khí lạnh từ trong xương tủy phát ra, kinh nghiệm chiến trường giúp y nhận ra nguy hiểm, y không hề nghĩ ngợi mà dồn sức nhún chân, thân thể nương theo sức bật này mà liên tục lùi về sau hai bước…
Nhưng đã chậm! Trước mắt y, một quyền nho nhỏ đánh tới, áng chừng giây tiếp theo sẽ đánh trúng vào mặt y.
Giám khảo dù sao cũng là giám khảo, tại ranh giới ngàn cân treo sợi tóc, hai tay y giao nhau thành hình chữ thập, thành công ngăn cản đợt tấn công thoạt nhìn vô cùng non nớt nhưng thực tế lại sát ý cực kỳ.
Một tiếng “Bốp” vang lên, hai người va chạm vào nhau, giám khảo chỉ cảm thấy một lực lớn truyền đến, vốn dĩ thân thể còn chưa đứng vững lại bởi vì đòn tấn công lần thứ hai mà phải lui liền vài bước.
Mà lúc này Lăng Lan nương theo phản lực xoay người như diều hâu rồi vững vàng đáp xuống giữa Tề Long và Lạc Lãng, nàng vẫn duy trì tư thế mở đầu của thuật vật lộn này ban nãy, chuẩn bị cho lần tấn công tiếp theo.
Ánh mắt vốn mang theo vẻ trêu tức của giám khảo bỗng trở nên nghiêm túc, y nhìn về phía Lăng Lan đang đứng giữa ba người, sau lưng thế nhưng lại toát mồ hôi lạnh, không ngờ trong đám trẻ này vậy mà còn ẩn tàng một đứa nhỏ lợi hại như thế, không chỉ vậy, cậu nhóc còn biết được cách che dấu sát ý của bản thân, thẳng đến thời khắc cuối cùng mới để lộ răng nanh.
Nếu không phải y có kinh nghiệm chiến trường, kinh nghiệm chiến đấu phong phú và ứng biến nhanh, vừa rồi suýt chút nữa đã bị đánh trúng, tuy rằng không có gì nguy hiểm đến tính mạng nhưng chắc chắn mặt mũi sẽ không còn.
Y thầm mắng một tiếng, tại sao lại gặp phải một đứa yêu nghiệt như thế, bên ngoài thoạt nhìn vô cùng yếu đuối, khuôn mặt thanh tú lộ vẻ ngây thơ, nhìn góc độ nào cũng là một đứa bé khả ái thuần khiết, không chút lực sát thương. Tuy rằng y vẫn cảm giác đám nhóc này có chút quái dị, nhưng sự chú ý của y đều tập trung vào Tề Long, ngược lại quên mất cậu nhóc này.
Y thật không ngờ, một đứa mà y không lưu ý tới lại suýt chút nữa làm y lật thuyền trong mương.
Biểu hiện của Lăng Lan làm cho bọn trẻ kinh hỉ, không ngờ một quyền của Lăng Lan đã bức giám khảo lùi mấy bước, chẳng lẽ nói hy vọng của bọn chúng có khả năng thực hiện được?
Hàn Tục Nhã là một bé gái nhiệt tình hướng ngoại, cô bé thấy thế lập tức hô to, “Lăng Lan, đánh hắn, đánh hắn!”, tình cảnh trước mắt làm cho những mệt nhọc trong nháy mắt tiêu biến hết.
Lạc Triều thì lại là một cô bé hướng nội, cô bé chỉ lộ ra vui mừng rồi lại cười ngượng ngùng, ánh mắt sáng long lanh kèm theo đôi chút hâm mộ, nhìn thân ảnh nhỏ gầy đứng bên cạnh anh trai, tuy rằng so ra không được cường tráng bằng anh trai và những người khác, nhưng trong mắt cô bé, Lăng Lan không kém anh trai chút nào, thậm chí còn có thể khiến người khác tín nhiệm.
Lăng Lan thật không ngờ, trong lúc không hay không biết đã gợi lên lòng ái mộ của cô bé ngây thơ, mang dây tình buộc nhầm vào nàng, thật sự là sai lầm!
Trong phòng giám sát, viên sĩ quan phụ trách phòng số 72 trong lúc buồn chán lại chỉnh màn ảnh đến gian phòng của tổ Lăng Lan, đập vào mắt y là tình cảnh hai bên đang giương cung bạt kiếm, giằng co qua lại, bầu không khí tuyệt đối không tốt. Y ngạc nhiên nghĩ thầm: chuyện này rốt cuộc là sao vậy?
Lòng hiếu kỳ nổi lên, y lập tức cố định màn ảnh tại phòng số 72, phía bên dưới mở một cửa sổ nhỏ để theo dõi chín gian phòng còn lại mà y phụ trách giám sát, làm vậy để y có thể vừa có thể theo dõi và có thể kiểm tra.
Ánh mắt Lăng Lan ra dấu cho Tề Long và Lạc Lãng tấn công trước, Lăng Lan biết nếu nàng chủ động tấn công thì chắc chắn không đối phó nổi giám khảo.
Tuy rằng Lăng Lan theo huấn luyện viên Số 9 học thuật vật lộn, cũng thường cùng huấn luyện viên Số Chín chiến đấu, bất quá thực tế có chút khác nhau.
Lúc đánh ra một đòn vừa nãy, Lăng Lan đã nhận ra thân thể hiện tại vẫn chưa theo kịp ý thức của nàng, bằng không giám khảo đã không có cơ hội né tránh kịp.
Lời của tác giả: Cảm ơn Đường Nghê Nghê, Tàn Tuyết Quân thưởng cho bùa bình an! Bởi vì đào hai hố nên rất tự ngược đãi mình, mỗi ngày update một chương đã rất mệt, nếu muốn update hai chương thì chỉ đành nói tiếng xin lỗi với mọi người rồi.