Bạn đang đọc Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương: Chương 25: Đám nhóc cùng tổ
Lăng Lan nhịn không được bèn tò mò hỏi, “Làm sao mà cậu biết?”, phải biết rằng kết quả kiểm tra của từng đứa nhỏ chỉ có giám khảo mới được biết, mà những giám khảo đều được đều được điều đến từ các quân khu, giữ nguyên tắc bảo mật rất chặt chẽ.
Tề Long không quan tâm nói, “Thật ra khi tớ đi vào phòng kiểm tra, hai vị giám khảo đang nói chuyện với nhau, nói cậu là một thiên tài khó gặp, sức mạnh tuyệt đối được trời cho. Tớ nghĩ nếu giám khảo đã nói như vậy thì chắc chắn sức mạnh của cậu rất lớn.”
Ặc, là do giám khảo hưng phấn, không cẩn thận để lộ một chút trong lời nói, mà thằng nhóc này thoạt nhìn tuỳ tiện nhưng cũng không phải vô tâm, lập tức nắm bắt được điểm then chốt.
“Được rồi, cậu tên gì, tớ là Tề Long, còn đây là Hàn Kế Quân, tớ và Hàn Kế Quân chơi với nhau từ nhỏ, cậu ấy là bạn tốt nhất của tớ”, Tề Long không có chút cảm giác xa lạ nào đối với lần gặp đầu tiên, cậu nhóc phấn chấn bừng bừng chỉ vào một bạn nhỏ đang đứng bên cạnh bé mập mà giới thiệu với nàng, khiến Lăng Lan phải tò mò liếc nhìn cậu bạn làm cho Tề Long cảm thấy tự hào.
Biểu hiện của cậu nhóc rất trầm ổn, khẽ gật đầu chào hỏi với nàng nhưng cũng không nói gì, trong mắt không che giấu được ý dò xét. Đương nhiên cũng bởi vì tuổi còn nhỏ, nếu lớn một chút, cậu nhóc nhất định sẽ biết cách che giấu.
Chẳng qua ánh mắt dò xét của đối phương không khiến Lăng Lan cảm giác ghét bỏ, bởi vì Lăng Lan nhận rõ đối phương không có ác ý, chẳng qua đang phán đoán Lăng Lan có đáng để Tề Long kết giao bạn tốt hay không, dáng vẻ quan tâm này khiến Lăng Lan hiểu rõ tình bạn hai người sâu đậm đến mức nào.
Nhìn Tề Long đứng bên cạnh cười ngây ngô, Lăng Lan nhớ lại những quyển tiểu thuyết đã xem trước kia, quả nhiên bên cạnh một đứa ngốc nghếch luôn có một thằng bạn giỏi bày mưu tính kế, hai thằng nhóc này đứng cạnh nhau quả nhiên “gian tình” bắn ra bốn phía nha… Ông trời quả thật công bằng!
Ấn tượng của Lăng Lan đối với Tề Long và Hàn Kế Quân trở nên tốt hơn, vẻ mặt cũng ôn hoà hơn nhiều, nàng quay sang Hàn Kế Quân chào hỏi, “Chào cậu, tớ là Lăng Lan, rất vui được làm quen”.
“Lăng Lan, đây là Hàn Tục Nhã, em họ của Kế Quân. Cậu ấy thích đi theo bọn tớ chơi đùa, cậu cũng đừng chấp nhặt với cậu ấy”, Tề Long không đợi Hàn Kế Quân trả lời đã tiếp tục chỉ vào bé mập kia mà nói.
Lúc này cậu nhóc hoàn toàn không chú ý tới, bởi vì câu nói này của mình đã khiến cô bé cười méo mặt, khiến Hàn Kế Quân không thể không gửi cho Lăng Lan một ánh mắt bất đắt dĩ và đau đầu. Xem ra để điều hòa quan hệ giữa thằng bạn thân và cô em họ, cậu nhóc đã phải hao tâm tổn trí không ít.
Lăng Lan mỉm cười không nói, cũng không đáp lại lời nói của Tề Long, điều này khiến bé mập vốn đang tức giận cũng dịu xuống một ít, xem như thằng nhóc mới toanh này cũng biết điều, không làm cho người ta chán ghét đến mức đó. Tâm trạng của các cô gái thay đổi thất thường như vậy đấy, điều này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến tuổi tác.
Đám nhóc cứ như vậy mà bắt đầu tám chuyện như những ông bà cụ non, nhưng chưa tám chuyện được vài câu thì chợt nghe đám nhóc bên cạnh nói, “Sắp kiểm tra rồi”
Hóa ra giám khảo phụ trách bài kiểm tra đã xuất hiện trên sân vận động, bọn họ bắt đầu chia nhóm cho những đứa trẻ.
Việc chia nhóm thật ra rất đơn giản, mười người một tổ, Lăng Lan nhìn số báo danh của mình: 7253, lại nhìn sang nhóm Tề Long, trên trán lập tức đen kịt. Hức, thật quá mức trùng hợp, số báo danh của bọn họ xếp liền sau nàng: 7254, 7255, 7256…
Không nhìn Tề Long nhảy nhót bên cạnh, Hàn Kế Quân kinh ngạc, Hàn Tục Nhã khó chịu, Lăng Lan bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn trời, khoé miệng nhịn không được mà giật giật: đây hẳn là thứ mà người ta gọi là định luật? Những người có liên quan tới mình sẽ tự động tập trung lại? Đơn cử như sự chủ động đóng gói mang tới của Tề Long?
Ngoại trừ bốn người bọn họ, trong tổ còn có sáu người cũng đã tụ tập đến bên cạnh bọn họ, không còn cách nào khác, ai bảo bọn họ đều đứng chung ở đây, những người đang rải rác đương nhiên sẽ tự động tìm kiếm tập trung về nhóm đông người hơn.
Đồng bọn mới tới gồm năm nam và một nữ, trong đó một cặp bé trai bé gái trông rất giống nhau, ắt hẳn là cặp song sinh long phượng.
Tuy rằng hiện tại ở thời đại này hầu như đều là nam thanh nữ tú, nhưng cặp song sinh long phượng này lại rất xinh đẹp, tựa như hai búp bê bằng ngọc, bé trai cao ngạo tự tin, bé gái thẹn thùng khả ái, hai gương mặt tương tự nhưng khí chất lại khác nhau, điều này khiến Lăng Lan không thể không tò mò nhìn lâu hơn một chút.
Có lẽ ánh mắt của Lăng Lan có chút nhiệt tình khiến cặp song sinh cảm giác được, bé gái như cô công chúa nhỏ cười ngượng ngùng, Lăng Lan tự động cười đáp lại. Bé trai thấy cảnh như vậy như vậy liền hung dữ trừng mắt liếc nàng, tựa hồ cảnh cáo nàng không được dụ dỗ em gái của mình.
Lăng Lan bất đắc dĩ sờ sờ mũi, được thôi, mới cười một cái đã bị xem như tiểu sắc lang. Lòng cảnh giác của bé trai này cũng quá mạnh, mới tí tuổi đã có ý thức bảo vệ em gái phòng sắc lang, liệu có trưởng thành sớm quá hay không?
Tề Long thấy đối phương trừng mắt, cậu nhóc không phục quay sang trừng mắt lại, miệng không quên an ủi nói, “Lăng Lan, không sao đâu. Tính thằng Lạc Lãng là vậy đó, đối với nó thì không có gì quan trọng hơn em gái của nó hết”.
Xem ra Tề Long có quen biết cặp song sinh đó, bằng không cũng không thể vừa mở miệng đã gọi ra tên của đối phương.
Lăng Lan bất đắt dĩ nói, “Ra là bị nghiện em gái!”
“Nghiện em gái?!”, Tề Long nghe xong những lời này bỗng ngẩn người, sau đó cười khúc khích rồi chuyển sang cười sặc sụa, “Lăng Lan, chịu không nổi cậu, nghĩ sao mà hình dung được như thế, nghiện em gái… Thế quái nào mà tớ lại không nghĩ ra được cách dùng từ như vậy?”
Siêu phản ứng của Tề Long làm Lăng Lan sửng sốt, phải biết rằng từ “nghiện em gái” đã bị dùng nát trong thế giới kiếp trước của Lăng Lan, hầu như không ai không hiểu, không ngờ thời đại này lại không sử dụng…
Trong lòng Lăng Lan khẽ động, lẽ nào những lần biến động rung chuyển lớn trong suốt vạn năm đã khiến dòng chảy văn hóa bị đứt đoạn đâu đó? Nếu vậy những quyển sách mà Tiểu Tứ đã tải xuống biết đâu lại có thể mang đến cho bọn họ một thùng vàng…
Phản ứng kỳ quái của Tề Long khiến những đứa trẻ khác tò mò, bọn chúng thấp giọng hỏi Tề Long, sau đó từ “nghiện em gái” nhanh chóng được nhóm nhỏ này truyền ra, ngoại trừ cặp song sinh kia, những đứa trẻ khác trong tổ đều biết, còn che miệng cười trộm.
Động tác cười trộm của chúng đã tố cáo rõ, Lạc Lãng không thể tiếp tục xem như không có chuyện gì, mặt cậu nhóc càng lúc càng đen, cuối cùng không thể nhịn được nữa, cậu nhóc trực tiếp đến hỏi Lăng Lan, “Này, cậu đang nói xấu gì bọn tớ?”
Lăng Lan vẻ mặt vô tội chỉ chính mình, “Tớ? Nói xấu cậu? Tại sao tớ lại muốn nói xấu cậu?”, kẻ khiến những đứa trẻ khác cười cũng không phải nàng, muốn tìm người hỏi tội cũng phải tìm Tề Long mới đúng nha, nếu không phải Tề Long bà tám thì làm sao những đứa trẻ khác biết được chuyện này mà cười trộm?
“Vậy sao đám ấy lại cười tớ?”, Lạc Lãng tức giận chỉ trích, cậu nhóc thấy rõ ràng, bởi vì câu nói của Lăng Lan mà bọn Tề Long bắt đầu cười giễu mình.
Bị chỉ trích khiến Lăng Lăn cảm thấy bó tay, “Cậu có mắc bệnh vọng tưởng bị hại không vậy?”
“Vọng tưởng bị hại…”, tràn cười trộm lần thứ hai của đám trẻ bên cạnh lại trào ra, từ lúc Lạc Lãng tìm đến Lăng Lan, bọn trẻ đều tập trung chú ý sang chỗ này, sau đó quả nhiên nghe được ý trong lời. Bọn họ phát hiện cậu bạn trước mắt thoạt nhìn có chút suy nhược nhưng lại dùng từ rất lạ mà bọn họ chưa từng nghe qua, có thể miêu tả hình tượng rất sinh động hết lần này đến lần khác, khiến bọn họ không thể nhịn cười, thật sự đỡ không nổi.
Tề Long là đứa cười điên cuồng nhất, ngay cả Hàn Kế Quân trầm ổn bên cạnh cũng không kìm chế được ý cười trên khoé miệng khiến cậu nhóc trở lại nét trẻ con vốn phải thế.
Bọn họ vẫn chưa cười xong, Lạc Lãng đã tức giận, cậu nhóc chỉ vào bọn họ tức giận đến không nói nên lời, Lăng Lan vô lương tâm nghĩ không biết cậu nhóc này liệu có tức đến ngất xỉu hay không.