Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương

Chương 19: Ăn gian thật hữu ích!


Bạn đang đọc Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương: Chương 19: Ăn gian thật hữu ích!

Kiếp trước Lăng Lan nằm trên giường hai mươi bốn năm, vì để có được cơ hội điều trị miễn phí từ chính phủ mà nàng đã học được ngôn ngữ sắc mặt, đoán ý nói hùa bác sĩ và hộ sĩ trị liệu cho nàng, giả vờ ngoan hiền đáng yêu. Phải biết rằng danh sách miễn phí điều trị rất ít ỏi, phía sau còn rất nhiều bệnh nhân đang chờ đợi, nàng cần phải làm cho nghiên cứu viên thích nàng, trân trọng nàng, trong lòng luyến tiếc nàng. Như vậy bọn họ mới mở miệng nói tốt cho nàng, giúp nàng có thể tiếp tục ở nơi đó điều trị.
Nhưng Số Một là ai, y là kẻ siêu mạnh đã trải qua cả trăm cuộc chiến, một Lăng Lan nho nhỏ thì làm sao có thể tìm được gì trong ánh mắt của hắn, Lăng Lan càng nhìn càng nản lòng, thậm chí cảm giác về sau cái gì cũng đều không chắc chắn.
Khi nàng định nói tiếp tục đổi điểm thì bỗng nghe âm thanh hệ thống trong không gian vang lên, “Hết giờ, đổi 10 điểm vinh dự lấy Thỏ Đạp thành công”
Lăng Lan lập tức thanh tỉnh, hóa ra trong lúc không hay biết đã hết 10 phút, kết cục đã xong, nàng nhanh chóng dẹp bỏ bối rối, ông trời đã giúp nàng lựa chọn, vậy coi như không có số điểm vinh dự này đi, nàng cũng sẽ không hối hận do dự nữa. Không thể không nói, Lăng lan là một cô bé có tư tưởng thông suốt, có lẽ hai mươi bốn năm ốm đau tra tấn đã giúp nàng biết rằng hối hận không giải quyết được vấn đề.
Hệ thống không gian tiếp tục công bố, “Lựa chọn đổi điểm lần đầu thành công, hoàn thành nhiệm vụ đổi điểm, thưởng 1 điểm vinh dự. 140 điểm vinh dự còn thừa sẽ giữ lại cho lần sau”.
Trong lòng Lăng Lan mừng như điên, nàng thành công rồi, điểm vinh dự có thể giữ lại, quả nhiên lời nói của Số Một có ẩn ý. “Tận dụng” ám chỉ điểm vinh dự rất trân quý, mà lời giải thích tiếp theo yêu cầu nội trong mười phút nếu không lựa chọn thì hệ thống sẽ tự động đổi một lần, lời này gián tiếp báo cho nàng biết rằng thật ra chỉ bắt buộc đổi một lần.
Lời này thoạt nghe có vẻ bình thường nhưng ẩn ý thâm sâu, phải biết rằng đổi gì đó từ một điểm đến một ngàn một vạn điểm là không giống nhau, tuy Lăng Lan chỉ có 149 điểm nhưng thật ra có thể đổi được rất nhiều, ở đây có một vấn đề, nếu lúc này hệ thống tự động đổi 1 điểm hoặc 10 điểm, hoặc 50 điểm, như vậy số điểm vinh dự còn thừa sẽ làm sao bây giờ?
Khi Số Một nói những lời này lại không nói rõ về phương diện này, dựa theo kinh nghiệm lần trước, Lăng Lan nhạy cảm nhận ra điều này có thể gây hiểu nhầm. Có lẽ lần đổi điểm bắt buộc này thật ra là nhằm để hướng dẫn Kí Chủ cách đổi điểm vinh dự… Cũng giống như khi huấn luyện viên hướng dẫn bạn, cuối cùng hy vọng bạn trải nghiệm thực tế một lần.

Đương nhiên Lăng Lan biết rõ rằng mỗi động tác trong không gian đều không đơn giản, lần đổi điểm này chắc chắn cũng có thâm ý, chẳng qua Lăng Lan cũng không muốn bận tâm nghĩ nhiều, chỉ cần có manh mối, tất cả sẽ rõ ràng.
Cho nên nàng chọn đổi Thỏ Đạp thích hợp nhất với nàng, cũng là kỹ năng có thể luyện tập phù hợp với lứa tuổi bây giờ của nàng, rất ẩn tàng. Lăng Lan thật hài lòng, thậm chí cũng không cưỡng cầu thứ có thể tốt hơn…, nàng cũng không cho rằng mình là nhân vật chính, tuỳ tiện lật lật là có thể tìm được thứ tốt nhất, nàng rất bình tĩnh.
Số Một rất hài lòng đối với thể hiện lần này của Lăng Lan, y cũng không nhiều lời vô nghĩa mà lập tức để Số Chín đi ra hướng dẫn Lăng Lan học Thỏ Đạp, đồng thời tiếp tục giai đoạn sau của thể thuật: chín bước luyện thể.
Chín bước luyện thể khó khăn gấp trăm lần so với chín bước cơ bản, Lăng Lan mất một tháng luyện tập khổ sở bước thứ nhất nhưng hoàn toàn không có chút thành quả nào, ngay cả tư thế một cánh tay cũng không xong.
Lăng Lan cảm giác rằng đây tuyệt đối là một nhiệm vụ rất khó khăn, dựa theo tiến độ này mà nói, thời gian năm năm quy định chắc chắn không thể hoàn thành nổi. Cũng may tính tình Lăng Lan rất tốt, tuy cảm giác đây hầu như là một nhiệm vụ bất khả thi nhưng cũng không vội vàng sốt ruột, mỗi ngày nàng đều cố gắng tranh thủ một chút, hy vọng đến khi hết thời hạn kết quả không cần quá tệ là được. Lăng Lan căn cứ điểm vinh dự mà suy đoán, việc trừng phạt chắc chắn có quan hệ với tiến độ không đạt gần nhất, càng gần tới đích thì trừng phạt sẽ càng ít hơn.
Thời gian trôi nhanh, Lăng Lan lại nghênh đón lần tiêm thuốc kích thích gien thứ ba, nằng cứ tưởng rằng lần này sẽ giống như hai lần trước, tiêm xong lập tức nằm trên giường nghỉ ngơi.
Không ngờ người của quân đội vừa rời khỏi thì Lam Lạc Phụng lập tức ôm nàng đi qua vài cánh cửa bí mật, cuối cùng tiến vào một gian phòng nhỏ, bên trong hầu như không có gì, chỉ có một thùng gỗ cao nửa người, sát tường có một chiếc giường nhỏ, ngoài ra không còn vật gì khác.

Lam Lạc Phụng vừa bước vào cửa lập tức hỏi người đang ở trong phòng, “Chuẩn bị xong chưa?”
“Vâng, thưa bà chủ!”, trong phòng còn có một phụ nữ trung niên đang đứng, Lăng Lan nhận ra bà ấy, chính là Lăng Nam Nhất, vợ của quản gia Lăng Tần.
Lam Lạc Phượng đi đến trước thùng gỗ, lúc này Lăng Lan mới nhìn thấy bên trong có nửa thùng nước màu xanh đen, tỏa mùi thuốc nồng nặc.
Lăng Lan ngạc nhiên trong lòng, phải biết rằng trong khoảng thời gian này nàng chỉ nhìn thấy thuốc tây hoặc thuốc viên, không có bất kì hương vị gì. Nhưng mùi thuốc quen thuộc hiện tại lại khiến nàng có chút ảo giác trở về kiếp trước, lúc đó nàng uống loại thuốc bắc có hương thảo dược này không ít, thế nhưng… Lăng Lan đen mặt, nhiều thuốc như vậy, chẳng lẽ là để cho nàng uống?
Trong lòng Lăng Lan cứ rờn rợn, nhìn dáng vẻ của mẹ và Lăng Nam Nhất, thùng nước thuốc này chắc chắn là dành cho nàng, nàng nhìn thùng gỗ rồi âm thầm so sánh với thân thể nhỏ bé của chính mình…
Hức, còn để người khác sống không? Uống hết chỗ nước thuốc đó, chắc chắn nàng sẽ trở thành cục cưng đầu tiên uống thuốc bắc no tới chết.
Mẹ của Lăng Lan không tàn nhẫn như Lăng Lan tưởng tượng, chỉ nghe nàng nói, “Độ ấm vừa phải chưa? Đặt Lăng Lan vào tắm có bị nóng không?”

May quá, hóa ra là dùng để tắm chứ không phải để uống. Lăng Lan rơi lệ đầy mặt, nàng xúc động ôm cổ mẹ, rốt cuộc bảo vệ được mạng nhỏ rồi!
“Bà chủ yên tâm, tôi đã thử rồi, không có vấn đề gì”, Lăng Nam Nhất trả lời dứt khoát, Lăng Lan là hy vọng của nhà họ Lăng, bà không dám sơ hở chút nào.
Lam Lạc Phụng không do dự nữa, loáng cái đã cởi sạch quần áo của Lăng Lan rồi đặt nàng vào trong thùng.
Lăng Lan cảm giác giống như ngâm trong suối nước nóng, nhiệt độ ấm nóng thật thoải mái, sau đó nàng cảm thấy có dòng chảy nóng thẩm thấu qua da thịt vào trong cơ thể, cảm giác rất khó diễn đạt bằng ngôn ngữ, đau mà lại như không đau, ngứa mà lại không ngứa. Một kẻ vốn không sợ đau đớn như Lăng Lan cũng nhịn không được mà rên rỉ.
Lam Lạc Phụng thấy thế lập tức căng thẳng, nàng nhìn vội về phía Lăng Nam Nhất, không biết tình hình bây giờ của Lăng Lan như thế nào.
Lăng Nam Nhất an ủi nói, “Bà chủ, tình trạng như thế này rất bình thường, cậu chủ không sao”. Một lúc sau Lăng Lan đã thích ứng loại cảm giác kỳ quái này, tiếp đó, cơn đau đớn bắt đầu dữ dội hơn, cuối cùng cảm giác tế bào toàn thân đau đớn kịch liệt tựa như cơn đau của kiếp trước…
Thế nhưng loại đau nhức này ngược lại làm cho tâm trạng của Lăng Lan bình tĩnh lại, hai mươi bốn năm đau tận xương tủy, nàng nhất định có thể chịu đựng được.
“A? Làm sao có thể có thứ này?”, Lăng Lan nghe được tiếng thốt kinh ngạc của Tiểu Tứ trong đầu.
“Sao vậy?”, tuy là chịu đựng được nhưng nếu có người cùng nói chuyện thì càng dễ xem nhẹ cơn đau nhức trên người, đây là kinh nghiệm mà Lăng Lan có được từ kiếp trước, nàng rất sẵn lòng tám đủ chuyện trên trời dưới đất với Tiểu Tứ.

“Năng lượng rất kỳ quái, vậy mà lại có thể tăng cường độ kiên cường và tính dẻo dai của tế bào cơ thể.”, Tiểu Tứ rất tò mò không biết thùng nước thuốc này được pha chế như thế nào? Trong cơ sở dữ liệu của hắn thế nhưng lại không có tin tức liên quan đến nó.
“Hẳn là phương thuốc gia truyền của nhà họ Lăng dùng để tăng cường thân thể.”, Lăng Lan không cảm thấy kỳ quái, nhà họ Lăng dù nhỏ dù nhược thì cũng là gia đình quyền thế truyền đời mấy ngàn năm, mà nhánh con cháu Lăng Tiêu lại là dòng trưởng, có phương thuốc gia truyền này cũng không lạ.
“Chúa Công, thế giới này thật kỳ diệu. Trời, ta phát hiện gì đây? Nước thuốc này thế nhưng lại có 96% thành phần được nấu từ thực vật…”, Tiểu Tứ kinh ngạc, không ngờ nước thuốc thần kỳ đến thế lại không hề dính tới công nghệ cao, quả nhiên là một thế giới thần kỳ.
Lăng Lan lập tức đổ mồ hôi, thuốc bắc không nấu bằng thực vật thì còn gọi là thảo dược sao?
“Còn có 4% thành phần là cái gì? Tại sao thành phần nước thuốc có chút quen thuộc… Độc? Ừm, hẳn là một loại độc của rắn, đây là cái gì? Bò cạp? Rết, con rết, còn có… nhền nhện!”, thanh âm của Tiểu Tứ ngày càng cao, cuối cùng hình thành một tiếng thét chói tai đáng sợ. Chịu thôi, đã hơn một năm kể từ khi Tiểu Tứ hiểu biết tất cả giống loài trong xã hội con người, những thứ khác đều OK, nhưng nó tuyệt đối không chấp nhận được loài côn trùng nhiều chân, theo như cách nói của nó, bọn chúng là một sự tồn tại xấu xí đến hủy thiên diệt địa.
Lăng Lan phớt lờ tình trạng phát điên của Tiểu Tứ, nàng thật sâu cảm thán, chính mình thế nhưng lại được “dịch cân tẩy tủy” như các nhân vật chính trong tiểu thuyết.
Ừm, đi đến tương lai cũng không tệ, trò ăn gian thiên vị dành cho nhân vật chính quả thật rất hữu ích.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.