Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương

Chương 14: Sợ độ cao là chuyện lớn!


Bạn đang đọc Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương: Chương 14: Sợ độ cao là chuyện lớn!

Khi xe bay tiến vào một rừng kiến trúc, nhìn thấy những tòa nhà chọc trời cao chót vót, cảm giác đi đến thế giới tương lai của Lăng Lan càng mạnh thêm. Bởi vì trên mỗi tầng lầu hầu như đều có bãi đỗ xe, trên đường đến đây, Lăng Lan đã nhìn thấy vô số xe bay dừng lại trên những tòa nhà chọc trời đó, nàng vậy mà lại có ảo giác nhìn thấy một cây thông giáng sinh khổng lồ lung linh trước mắt, vô cùng đặc biệt. Ai bảo những chiếc xe bay đủ kiểu đủ dáng, đủ màu đủ sắc, chẳng trách Lăng Lan liên tưởng đến đấy..
Rất nhanh đã đến nơi, Lăng 07 lơ lửng trên không một chút, nó gửi tin báo yêu cầu tiếp đất đến tòa nhà, đối phương nhanh chóng trả lời địa điểm đáp xe: số 77-9 khu B.
Xe bay bắt đầu bay quanh tòa nhà, khi đến đúng nơi chỉ định, nó bắt đầu tăng độ cao, không biết bay lên bao nhiêu tầng, cuối cùng nó hạ xuống một bãi đỗ trống.
Lăng 07 đáp xuống xong, cửa xe tự động mở ra lần nữa, khi Lam Lạc Phụng xuống xe, theo góc xéo khi nàng vô ý cúi người bước ra, Lăng Lan nhìn thấy nền nhà bên dưới chân mẹ nàng… Sau đó, nàng bi thảm rồi.
Nền nhà này vậy mà lại hoàn toàn trong suốt, trong suốt đến độ có thể nhìn thấy quang cảnh bên dưới, thế nên Lăng Lan hoàn toàn choáng váng.
Oa oa, hóa ra nàng mắc bệnh sợ độ cao! Từ nhỏ lớn lên trên giường bệnh khiến nàng hoàn toàn không biết bản thân còn có nhược điểm chết người này.

Lăng Lan rơi lệ, lần đầu cảm giác đi đến tương lai là một việc khốn khổ, bởi vì nàng phát hiện ra rằng một khi rời khỏi nhà thì trên đường tới đây hầu hết đều là những tòa nhà chọc trời cao hơn trăm tầng. Lại thêm phương tiện giao thông phổ biến là xe bay có thể tự do đạt đến độ cao trăm mét, chứng minh những ngày sau này nàng hoàn toàn không cách nào tránh khỏi cuộc sống trên cao.
Lăng Lan bối rối, thế này thì nàng sống làm sao đây. Lam Lạc Phụng hoàn toàn không chú ý đến kiếp nạn sắp xảy ra đối với Lăng Lan, nàng ôm Lăng Lan đi vào trong tòa nhà, bước vào thang máy tham quan cũng hoàn toàn trong suốt.
Chuyện xảy ra sau đó không hề bất ngờ, Lăng Lan anh dũng ngất đi, à không, ngủ thiếp đi. Chí ít Lam Lạc Phụng mẹ của Lăng Lan không hay biết gì cả, nàng không trông thấy hai giọt nước mắt nóng hổi nơi khóe mắt của Lăng Lan.
Ừm, cứ cho là trông thấy thì nàng cũng chỉ cho rằng cục cưng nhà nhà mệt quá mới ngáp chảy nước mắt, nhìn mà xem, thoạt nhìn xinh đẹp biết bao nhiêu đáng yêu biết bao nhiêu!
Lăng Lan không biết mình đã ngất…khụ khụ, đã ngủ bao lâu, bỗng dưng nàng bị một âm thanh chói tai làm giật mình tỉnh giấc, hé mở đôi mắt cảm giác có chút nặng nề, nàng liền trông thấy một con rồng cái đang phun lửa.
“Lam Lạc Phụng, ngươi còn tư cách đứng đây sao?”, người nói là một phụ nữ xem như xinh đẹp, chẳng qua dáng vẻ chim công vênh váo kia quả thật rất khó coi, tính tình xem ra chẳng khá được bao nhiêu.

Lăng Lan vừa gặp mặt đã xếp người này vào danh sách những người đáng ghét, dám chế giễu mẹ của nàng, nàng hoàn toàn chẳng muốn tiếp xúc.
Nhưng Lăng Lan cũng có chút kỳ quái, bởi vì nàng chưa từng trông thấy người nào không xinh đẹp, bọn họ đều mỗi người một vẻ. Lăng Lan cho là kỹ thuật ở thế giới tương lai rất phát triển, có lẽ dáng vẻ bên ngoài được điều chỉnh từ trong bào thai.
Này Lăng Lan, ngươi nghĩ trẻ sơ sinh là thứ gì? Là chương trình hay máy móc mà điều chỉnh này nọ…?
Sau đó Lăng Lan mới biết thật ra rất đơn giản, chính xác là có liên quan đến kỹ thuật và suy đoán của nàng, chẳng qua không phải bẩm sinh, mà là sau này lớn lên, nếu phát hiện không phù hợp với tiêu chuẩn thì có thể dùng thuốc dưỡng nhan để tiến hành cải tạo. Nói dễ nghe, chính là phẫu thuật thẩm mỹ, chẳng qua kỹ thuật của người ta tiên tiến hơn, chỉ cần tiêm thuốc là được, hoàn toàn không cần động dao động kéo.
Dĩ nhiên cũng loại trừ một vài phần tử cực đoan vì cái đẹp mà người người sục sôi, không cần thuốc bổ mà lập tức lựa chọn dao kéo.
Lam Lạc Phụng không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta một lần, sau đó xem nàng ta như không tồn tại, chuẩn bị bế con gái đi vào một gian phòng VIP còn trống khác.

Thái độ phớt lờ của Lam Lạc Phụng lại càng chọc giận đối phương, nàng ta tóm lấy bả vai của Lam Lạc Phụng, đang định mở miệng thì nghe Lam Lạc Phụng kìm chế tức giận nói, “Buông ra!”
Người phụ nữ kia chưa kịp buông tay thì quản gia Lăng Tần vốn dĩ đứng cách xa vài bước lập tức bước lên, ngón tay búng nhẹ một phát.
Người phụ nữ kia lập tức kêu oai oái một tiếng, lùi một bước, bàn tay không tự chủ buông ra. Mắt Lăng Lan sáng rỡ, không ngờ quản gia Lăng Tần thoạt nhìn ôn hòa khiêm tốn thế nhưng lại là một cao thủ, động tác nhỏ cơ hồ không nhìn thấy ấy bị “đôi mắt chiếu yêu” của Lăng Lan nhìn thấy.
“Bà chủ, người và cậu chủ vào phòng VIP trước, ở đây có rất nhiều người nhàn rỗi, đừng để bọn họ quấy nhiễu người”, Lăng Tần mặt không biểu tình cách ly người phụ nữ kia sang bên cạnh Lam Lạc Phụng, nếu không phải vừa rồi đứng cách Lam Lạc Phụng một khoảng khá xa, thì người phụ nữ nọ căn bản không có cơ hội chạm được vào người bà chủ nhà bọn họ.
Trong lòng Lăng Tần rất ân hận, đấy là do bản thân lơ là sơ ý khiến đối phương có cơ hội đến gần bà chủ và cậu chủ. Nếu đối phương có ác ý… Lăng Tần nghĩ đến đây mà đổ mồ hôi lạnh và hối hận không thôi.
Thật ra Lăng Tần quá mức tự trách, là một cao thủ đạt tới trình độ như ông, nếu thật sự có người mang ý xấu đối với Lam Lạc Phụng và Lăng Lan, ông khẳng định sẽ có cảm giác mà chuẩn bị đề phòng. Sỡ dĩ trở tay không kịp cũng có nguyên nhân là vì Lăng Tần không cảm giác được người xung quanh có sát khí, lại thêm khu vực VIP nơi này chuyên phục vụ cho phái đẹp, xung quanh đều là phu nhân quý tộc hoặc nhà giàu có quyền thế, khiến Lăng Tần trong lúc vô ý thức đã bước chậm một chút.
“Được rồi, chú Tần!”, Lam Lạc Phụng không có hứng thú lời qua tiếng lại với người phụ nữ kia để làm trò cười cho thiên hạ.

Từ khi Lăng Tần hy sinh, đoạn tuyệt với nhà họ Lăng, Lam Lạc Phụng biết nàng có thể bị đám phu nhân quý tộc xa lánh, nhà họ Lăng nhiều năm nay không làm nhiều việc nghiêm chỉnh, nhưng lại tạo nhiều quan hệ xui gia với các nhà có quyền có thế, mặc dù không đặt được quan hệ với dòng trưởng của các nhà quý tộc lớn thật sự, nhưng lại có quan hệ dây mơ rễ má với một vài gia tộc.
Con gái của người phụ nữ vừa mới tóm vai Lam Lạc Phụng ban nãy là một trong số quan hệ xui gia với nhà họ Lăng, cưới hỏi lúc ban đầu là do nhắm thấy Lăng Túc Chính và Lăng Tiêu có tiếng nói trong quân đội, hy vọng có thể thông qua sự giúp đỡ của nhà họ Lăng mà hỗ trợ nhà bọn họ… Nhưng không ngờ thiếu tướng Lăng Tiêu hy sinh trên chiến trường, nhà họ Lăng thất bại trong việc tranh giành quân công vinh dự với Lăng Lan, bị ép rời khỏi Doha, đạp đổ ý đồ ban đầu của nàng ta. Mà nguyên nhân tạo nên tất cả là do Lam Lạc Phụng tính kế, nàng ta ấm ức cho nên vừa trông thấy Lam Lạc Phụng liền xông tới giống như chó dại, chuẩn bị dùng lời lẽ chế giễu để giải tỏa chút ít ấm ức trong lòng. Lam Lạc Phụng hoàn toàn không bất ngờ đối với chuyện này.
Chẳng qua Lam Lạc Phụng không quan tâm, nàng vốn dĩ không có ý nghĩ tranh danh đoạt lợi gì, chỉ muốn bế cục cưng nhà nàng ra ngoài mở rộng tầm mắt một chút, nàng thậm chí không thèm bước ra khỏi cửa, hoàn toàn chỉ ở nhà, làm sao có thể quan tâm bị người khác chế giễu xa lánh.
Không thể không nói Lam Lạc Phụng là một phụ nữ cao ngạo, khi Lăng Tiêu còn sống, nàng vì Lăng Tiêu mà bằng lòng chào hỏi với đám phu nhân quý tộc này. Nhưng bây giờ nàng hoàn toàn không có tâm tư này, Lăng Tiêu ra đi mang theo một nửa linh hồn của nàng, còn lại một nửa nàng để dành nuôi lớn Lăng Lan, bảo vệ quân công danh dự mà Lăng Tiêu đã hy sinh để lại.
Lam Lạc Phụng phớt lờ những tiếng xì xào khe khẽ phát ra do cảnh vừa rồi, nàng bước vào một gian phòng VIP còn trống khác. Cùng lúc đó, người phục vụ đứng chờ bên ngoài phòng VIP cũng tiến vào để cung cấp phục vụ chu đáo.
Lăng Lam thở dài, giai cấp tầng lớp đáng chết thế nhưng hoàn toàn không biến mất sau ngàn vạn năm, chúng sinh bình đẳng quả nhiên chỉ tồn tại trong lý luận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.