Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương

Chương 11: Hệ thống đào tạo mở ra!


Bạn đang đọc Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương: Chương 11: Hệ thống đào tạo mở ra!

Buổi trưa ngày hôm ấy, tại hành tinh Doha, trong phòng Bộ trưởng Tổng bộ hậu cần thuộc quân đội Liên Bang cấp cao, có một quân nhân trẻ đang báo cáo vụ việc khẩn cấp sáng nay cho Bộ trưởng Tổng bộ hậu cần.
“Bộ trưởng, đã xác định báo cáo của quân y Mục không có bất kì vấn đề gì, hoàn toàn không sai lệch với báo cáo của 6 vị chiến sĩ robot vương bài đi theo hộ tống”, vị quân nhân trẻ vừa lật tài liệu trong tay vừa nghiêm túc báo cáo với lãnh đạo đang ngồi tại làm việc.
Người đang ngồi xem tài liệu trên bàn làm việc là một quân nhân trung niên tinh thần phấn chấn, ông ta vừa nghe báo cáo vừa gật đầu, cuối cùng mới hỏi, “Có nhiều người biết tin này không?”.
Vị quân nhân trẻ ngạc nhiên, tựa như không ngờ lãnh đạo của mình sẽ đặt câu hỏi như vậy, nhưng y nhanh chóng trả lời, “Bộ trưởng, lần này là do tôi trực tiếp cử người điều tra, ngoại trừ tôi, nhân viên hỗ trợ và đương sự thì không ai trong quân đội biết được chuyện này”.
“Vậy thì tốt rồi, tôi muốn tài liệu của người thừa kế thiếu tướng Lăng Tiêu được bảo mật cấp S, chỉ những người cùng cấp mới có thể kiểm tra được, ngoài ra cần phải hạ mệnh lệnh cho tất cả người liên quan giữ kín chuyện này. Những chuyện liên quan đến người thừa kế sau này sẽ do mấy người bọn họ phụ trách”.
“Vâng! Bộ trưởng”, sau khi nhận mệnh lệnh, vị quân nhân trẻ lập tức rời khỏi phòng bộ trưởng.
Trong phòng bộ trưởng chỉ còn một người, lúc này vị tướng quân trung niên mới thấp giọng cảm thán, “Lăng Tiêu, tôi chỉ có thể giúp con của anh được bấy nhiêu, hy vọng nó không bị đám người hữu tâm trong quân đội chú ý”.
Lăng Lan rất may mắn, nàng không biết mình đã được người nào đó cẩn thận che chở, giúp nàng trong lúc không hay biết tránh bị quân đội khống chế mà trở thành một cỗ máy chiến tranh, nhờ đó có được khoảng thời gian trưởng thành quý giá.

Chẳng qua khoảng thời gian này Lăng Lan không có tâm tư suy đoán xem người trong quân đội rốt cuộc muốn đối đãi với nàng như thế nào, dù biết rằng chính mình hấp thu thuốc một cách bất thường có thể khiến quân đội chú ý, nhưng nhiều ngày qua đi, phát hiện mọi việc vẫn bình thường như cũ, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, chính mình tiếp tục làm chuyện mà trẻ nhỏ nên làm.
Nàng vốn dĩ là một bé gái vui vẻ, bằng không thì đã không sống nổi hai mươi tư năm đau đớn khốn cùng mà vẫn giữ vững tâm trí.
Đương nhiên, đối với chuyện phiền phức liên quan đến quân đội, vẫn còn một nguyên nhân khiến Lăng Lan hiện tại buông lỏng triệt để, đó là vì tâm trí nàng bị tin tốt nọ chiếm cứ.
Sáng sớm hôm nay, Tiểu Tứ vừa vui mừng vừa dè dặt nói với nàng, rằng nàng đã có đủ tư cách tiến vào không gian ý thức để học tập.
Trong không gian ý thức của Tiểu Tứ có một sảnh lớn hình tròn rất rộng làm điểm dừng chân cho Lăng Lan khi tiến vào, một vòng xung quanh đều là những cánh cửa đóng kín, Lăng Lan thử bước tới đẩy ra nhưng những cánh cửa đều đóng rất kín, Lăng Lan làm thế nào cũng không mở ra được.
Tiểu Tứ xem trò cười đã rồi mới nói với nàng, nếu không đạt đủ điều kiện học tập thì sẽ không thể mở những cánh cổng này. Rốt cuộc là những điều kiện gì, miệng của Tiểu Tứ rất kín, hoàn toàn không để lộ chút tin tức nào cho nàng. Nhưng Lăng Lan mơ hồ đoán rằng điều kiện rất có khả năng liên quan đến tố chất thân thể của nàng, bởi vì Tiểu Tứ không ngừng nhắc nhở nàng cố gắng rèn luyện, cố gắng giải quyết sớm tai họa ngầm của thân thể.
Biết rằng không gặp may moi được tin tức, Lăng Lan cũng chỉ có thể kìm chế lòng hiếu kỳ của chính mình mà thành thật luyện tập khí quyết dưỡng thân của kiếp trước, cố gắng nhanh chóng giải quyết tai họa ngầm, sau khi đạt đến điều kiện học tập sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng xem trong không gian học tập của Tiểu Tứ rốt cuộc có thể học được những gì.

Thật ra mấu chốt vấn đề khiến Lăng Lan gấp gáp như vậy chính là vì nàng quá nhàm chán, mỗi ngày nằm trên giường ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nếu không thì tự mình chơi với mình, tháng ngày làm sâu mọt thế này làm khó nàng, nên biết rằng kiếp trước tuy nàng chỉ có thể nằm trên giường nhưng ít nhất nàng còn có thể lên mạng xem thời sự này nọ, hoặc đọc tiểu thuyết giết thời gian…
Đương nhiên Lăng Lan uất nghẹn như vậy vẫn còn một nguyên nhân, bởi vì mẹ của nàng sợ để lộ bí mật của nàng nên hoàn toàn không mang nàng ra ngoài đổi gió hoặc xã giao gì cả. Nói ra cũng thật đáng thương, Lăng Lan đến thế giới này cũng gần bảy tháng rồi, nhưng chỉ mới đi qua ba nơi là trong phòng, phòng khách và ban công. Nàng hoàn toàn không có cơ hội đi ra ngoài nhìn xem cho thỏa mắt rằng thế giới này đến cùng đã biến đổi như thế nào.
Lăng Lan cảm giác chính mình sắp sửa nhịn đến phát điên thì rốt cuộc Tiểu Tứ đã nói cho nàng nghe một tin tốt, ngay lập tức khiến nàng mừng như điên. Cho nên hôm nay Lăng Lan rất ngoan, ăn xong không tiếp tục vòi vĩnh mẹ ôm nàng đi dạo một vòng mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ (thật ra là tiến vào không gian ý thức của Tiểu Tứ).
Lăng Lan tiến vào không gian ý thức của Tiểu Tứ lần nữa, phát hiện không gian có chút không giống với lần trước, mặc dù chỉ khác một điểm bé tí nhưng cũng đủ khiến Lăng Lan vui mừng vô cùng. Hóa ra trong số những cánh cửa lớn âm trầm đóng kín, có một cánh cửa đang sáng lên màu đỏ chói mắt, trên cánh cửa xuất hiện hai chữ tiếng Hoa: Thể thuật!
Tiểu Tứ ở bên cạnh giải thích cho nàng, “Ta đã cập nhật hệ thống ngôn ngữ văn tự, cho nên tất cả chữ viết xuất hiện ở đây đều là ngôn ngữ và văn tự tại xứ sở của các ngươi, sẽ không khiến ngươi khó hiểu”.
Trong lòng vui mừng, Lăng Lan hôn một phát thật mạnh lên mặt Tiểu Tứ để cảm ơn nó.

Gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tứ đỏ lên, mồm mép ngạo mạn, “Đừng âm mưu dùng viên đạn bọc đường mua chuộc ta, lập trường của Tiểu Tứ ta rất kiên định, liên quan đến nguyên tắc tuyệt đối sẽ không dao động…”
Tiểu Tứ à, khi ngươi nói những lời này, cái mông nhỏ có thể đừng ngoáy lung tung như thế không, khóe miệng cũng đừng vểnh cao đến thế… thật ra nhìn chẳng có chút sức thuyết phục nào.
Đương nhiên Lăng Lan không phát hiện trạng thái bất thường của Tiểu Tứ, toàn bộ tâm trí của nàng đều tập trung vào cánh cửa “thể thuật” nọ, nàng chậm rãi bước đến gần, dùng sức đẩy ra, cánh cửa hé mở.
Lăng Lan không do dự mà lập tức tiến vào, cánh cửa vốn đang hé mở lập tức đóng lại. Lăng Lan cảm giác trước mắt tối đen, tình huống bất ngờ khiến nàng giật mình nhảy dựng, miệng lớn tiếng gọi, “Tiểu Tứ, ngươi ở đâu?”.
Trong không gian tối đen không có tiếng trả lời của Tiểu Tứ, lặng yên không tiếng động, đen tối lại còn yên tĩnh, trường hợp quỷ dị này khiến tim Lăng Lan đập thình thịch, nhưng nàng vẫn cố gắng trấn tĩnh không hoảng, đứng yên bất động, kiên nhẫn chờ đợi. Vì nàng tin tưởng Tiểu Tứ đáng yêu thông minh sẽ không làm hại nàng.
Lăng Lan không biết mình đã chờ đợi bao lâu, có lẽ vì chờ đợi trong đêm tối yên tĩnh sẽ có cảm giác rất dài. Nhưng bóng đêm mịt mờ phong kín như thế này khiến Lăng Lan nhớ lại đoạn thời gian nọ ở trong bụng mẹ, nhịp tim vốn đang đập mạnh dần dần trở lại bình thường, nàng nhắm mắt lại, cẩn thận hồi tưởng cảm giác ở trong lòng mẹ, một loại cảm xúc yên bình khó diễn đạt bằng lời dần kéo đến, nỗi sợ hãi dần biến mất, toàn thân chìm vào cõi hỗn độn nửa mơ nửa tỉnh.
Không biết đã qua bao lâu, Lăng Lan đột nhiên cảm giác thế giới tối mịt mờ bỗng trở nên sáng sủa, ánh sáng đột nhiên xuất hiện khiến Lăng Lan nheo mắt lại một chút, toàn thân bắt đầu hồi phục lại từ trong cõi hỗn độn.
Lăng Lan cảm giác đôi mắt của mình đã khôi phục bình thường, nàng phát hiện mình đang đứng trong một quảng trường trống trải, không gian xung quanh rộng như một sân bóng đá, không, thậm chí rộng hơn, không gian trống trải rộng lớn khiến nàng cảm giác mình thật nhỏ bé.

Lúc này, một tiếng nói cảm giác như âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên từ phía sau Lăng Lan, “Kiểm tra tâm lý cấp SSS, cho phép tiến hành huấn luyện thể thuật cấp cao nhất”.
Hóa ra loạt trạng thái từ lúc bắt đầu cũng là một loại kiểm tra chấm điểm cho biểu hiện của Lăng Lan, nếu biểu hiện của Lăng Lan quá tệ, hệ thống có thể trục xuất nàng ra ngoài và chờ cơ hội tiếp theo. Nếu biểu hiện đạt, hệ thống sẽ dựa trên điểm số cao thấp để lựa chọn cấp độ thể thuật cho Kí Chủ.
Đương nhiên nếu biểu hiện của Lăng Lan rất tệ, cuối cùng hệ thống có thể mở chương trình thể thuật cấp thấp nhất cho nàng, thế nhưng đoạn thời gian này có thể bị trì hoãn rất lâu. Nên biết rằng càng học tập sớm bao nhiêu thì càng có lợi cho sự trưởng thành của Kí Chủ bấy nhiêu, đây cũng là nguyên nhân tại sao thiên hà Mondora lại để cho trẻ sơ sinh kí kết với robot đào tạo ngay từ buổi ban đầu.
Chẳng qua nói cho cùng thì thành tích mà đứa trẻ có được cũng liên quan đến điều kiện của chính mình, một thiên tài có biểu hiện xuất sắc thì chỉ cần chăm chỉ hoàn thành giáo trình mà hệ thống đưa ra sẽ lại càng xuất sắc hơn, mà người tầm thường thì chỉ có thể càng ngày càng bị lùi ra sau… học tập quá trễ thì dù có đuổi theo thế nào cũng không theo kịp sự chênh lệch đẳng cấp.
Không thể không nói, kinh nghiệm hai kiếp của Lăng Lan khiến nàng chiếm được món hời rất lớn, kiểm tra tâm lý lần đầu được hệ thống đánh giá cấp bậc SSS là cấp ưu tú nhất, chẳng qua chúng ta cũng không thể không nhìn Lăng Lan bằng đôi mắt cảm thông, tên như ý nghĩa, thể thuật cấp cao nhất không phải thứ dễ dàng học được… Có thể nhìn thấy kiếp sống trong tương lai Lăng Lan được hệ thống rèn luyện thê thảm như thế nào.
Tiếng nói bất ngờ xuất hiện khiến Lăng Lan giật mình quay đầu lại, nàng trông thấy một nam quân nhân mặc đồng phục đứng tại đấy, y đang lạnh lùng nhìn nàng.
Đừng hỏi Lăng Lan tại sao lại biết đó là một quân nhân, đó là trực giác. Lăng Lan cảm giác đối phương tựa như một thanh kiếm sắc bén đã ra khỏi vỏ, chỉ vẻn vẹn một ánh nhìn đủ khiến nàng hít thở khó khăn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.