Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 3: Kiếm ăn (2)


Đọc truyện Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng – Chương 3: Kiếm ăn (2)

Bách Nhĩ dùng mộc côn dò đường, y không dự định đi quá xa bộ lạc, sợ mình bị lạc trong rừng. Y không rõ sinh vật ở đây có khác thế giới ban đầu của y nhiều không, chỉ là ôm tâm lý may mắn xem có thể tìm thấy ếch, rắn,… ẩn náu trong động ngủ đông không. Nhưng mà mãi cho đến khi cơ thể y bị lạnh cứng mà mất đi cảm giác, xung quanh vẫn là cảnh sắc bất biến: Chân vừa giẫm xuống, đầu gối đã bị vùi trong tuyết dày, bề ngoài cây cối cao lớn cũng bị phủ một lớp trắng xóa khiến y khiếp sợ, cùng với cây bụi, dây leo vùi trong tuyết khiến người ta vấp té. Chim thì giấu hành tung, thú lại biệt tích, bốn bề tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gió lạnh gào thét cùng với tiếng tuyết đọng làm gãy cành cây. Không ngừng bới tuyết lên, cũng không ngừng thất vọng.

Sau khi đào lớp tuyết nhồi đầy cái động trong cổ thụ vẫn như trước không thu hoạch được gì, Bách Nhĩ đứng thẳng dậy, cảm thấy trước mắt tối sầm đi, nếu không có mộc mâu, chỉ sợ y đã ngã quỵ xuống. Biết cơ thể đã đến cực hạn, y không dám cố chấp chống đỡ tiếp, đào lấy cành lá khô từ trong tuyết, tiến vào cái động cổ thụ mới đào được. Bên rễ cây có vài hòn đá tán lạc, y nhấc vào tạo thành cái bếp đá đơn giản, bỏ lớp tuyết trên cây bụi vào trong nồi đầu lâu, để lên lửa nấu. Cho đến khi lửa bốc cao, khói bớt đi, y mới cởi mảnh da thú choàng trên người ra, cùng với mấy nhành cây treo ở cửa động ngăn gió lạnh lùa vào.

Không thể không nói, nếu không phải có dã thú đói khát uy hiếp bất cứ lúc nào, cái động cây này so với cái lều y ở ban đầu kia còn ấm áp, vững chắc hơn không biết bao nhiêu lần.

Uống ngụm nước ấm mới nấu, tay chân trong động ấm áp cũng dần khôi phục cảm giác, cuối cùng Bách Nhĩ thở ra một hơi, y cúi đầu, nhìn hai chân được quấn da thú đã xanh đen vì đông lạnh, trong lòng y thoáng khó chịu. Đưa tay cởi tấm da thú bọc chân ra, nhấc bàn chân run rẩy vì giẫm vào tuyết lên, sau đó hơ bên bếp lửa.


Lúc mới tới, cơ thể này bẩn đến không nhìn ra bộ dạng, là do y nấu nước nóng vài lần lau rửa mới miễn cưỡng sạch lên một chút. Thế nhưng tóc lại không có cách nào, vừa dài vừa bẩn, không có lược chải, lại không thể thoải mái gội đầu, mà cơ thể này lại tuân theo cổ huấn da tóc là do cha mẹ ban tặng không được tùy ý hủy hoại, không thể dùng dao cắt ngắn, vì thế y chỉ có thể chịu đựng. Đương nhiên, với độ sắc của con dao đá này muốn cắt chỉ sợ cũng không dễ dàng gì. Nếu không nghĩ vẫn ổn, chỉ cần ý niệm thoáng thay đổi, sẽ cảm thấy toàn thân không thoải mái, thậm chí là đứng ngồi không yên. Đương nhiên, điều khiến y không thoải mái nhất chính là bên dưới cái tấm da thú bọc hạ thân này không hề có thêm cái gì, cơ thể lúc nào cũng có khả năng phơi bày ra, điều này làm cho một người từ nhỏ được dạy dỗ thi lễ, chú trọng y quan nghiêm chỉnh như y thật khó có thể chịu đựng. Chỉ là, không thể chịu đựng thì sao, hiện tại bụng y còn không được lấp đầy, bất cứ lúc nào cũng có khả năng chết đói, chết rét, sao còn có thể bàn về chuyện khác?

Vứt bỏ những ý niệm khiến con người mất nhuệ khí, y tựa lên vách cây phía sau, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị lát nữa lại đi ra, lấy cái cây này làm trung tâm, tiếp tục tìm kiếm. Cho dù chỉ đào ra một hai củ khoai lang tím, như thế còn có rau củ mà ăn, cũng là hy vọng để sống sót.

Ngay lúc Bách Nhĩ mơ mơ màng màng ngủ vì ấm áp, trong tai đột nhiên truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, giống như âm thanh giẫm lên lùm cây đóng băng, trong tiếng tuyết rơi và tiếng gió cao vút, y lập tức tỉnh táo lại, chộp ngay mộc mâu bên cạnh, im hơi lặng tiếng di chuyển tới cửa động, yên lặng nghe một lát mới vén một góc da thú lên, nhìn lén ra bên ngoài.


Bởi vì tầm nhìn hạn hẹp, y không nhìn thấy cái gì, nên không thể không đổi sang góc khác, lúc này mới phát hiện nơi cách đại thụ khoảng năm sáu trượng có một thứ trắng như tuyết, nó ở chỗ đó dùng chi sau làm cho tuyết đọng trên mặt đất bắn tung tóe đầy trời, dung hợp cùng với những hạt tuyết rơi xuống, nếu không để ý, chỉ sợ rất khó phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Đó là con gì? Nhìn hình thể kia có thể sánh với heo rừng một hai trăm cân, lông vừa dài vừa dày, thậm chí trên đỉnh đầu còn có hai lỗ tai nhọn nhọn, trong lòng Bách Nhĩ nghi hoặc. Song điều này cũng không ảnh hưởng tới việc xem nó là mục tiêu muốn săn bắt, chỉ riêng bộ da lông kia thôi cũng đủ không thể bỏ qua, chẳng sợ nó có hung mãnh cỡ nào. Đối với y mà nói, bỏ lỡ lúc này, không biết sẽ còn phải chờ tới khi nào. Y không có khả năng chờ đợi, thời gian càng lâu, thể lực y sẽ vì thiếu thức ăn mà càng giảm sút, đến lúc đó cơ hội săn thành công lại càng thêm xa vời.

Tuy hạ quyết định, nhưng y không lập tức hành động, mà là bình tĩnh quan sát một lúc lâu, phát hiện con thú đó rất cảnh giác, nó giẫm lên tuyết sẽ dừng lại một lát vểnh tai nghe động tĩnh xung quanh, xác định không có nguy hiểm mới tiếp tục đi. Y vẫn chú ý tới chi sau vô cùng mạnh mẽ của nó, nếu bị đá không chết thì cũng tàn. Nhất là khi nó quay đầu nhìn xung quanh, y thậm chí thấy miệng nó lộ ra hàm răng sắc bén như răng cưa bằng kim loại, khiến y không khỏi hít một hơi khí lạnh. Rốt cuộc nó là thứ quái quỷ gì đây?


Vô luận là trí nhớ của nguyên chủ hay của bản thân, Bách Nhĩ cũng chưa tìm ra tài liệu phân rõ chủng loại của nó. Tuy cảm thấy hơi giống thỏ, nhưng thỏ thì đâu có to, răng lại sắc bén như thế. Vừa gạt bỏ ý tưởng buồn cười mới xuất hiện trong lòng, y vừa đánh giá xem mình có khả năng đến gần con thú đó trước khi nó kịp phản ứng lại không, cũng tính toán tấn công thế nào để phát huy ưu thế của bản thân, một phát trúng mà còn phải giảm thiểu khả năng bị thương nữa.

Sợ làm cho con thú đó cảnh giác, Bách Nhĩ cũng không dám nhìn chằm chằm vào nó, y quan sát một lúc, liền dời mắt đi chốc lát, cứ như thế nhìn qua nhìn lại, chờ lúc kế hoạch hành động của y chuẩn bị rõ ràng, bạch mao thú kia đang vùi đầu trong một cái hố bới ra, gặm ken két cái gì đó. Đối với rất nhiều động vật mà nói, lúc ăn và ngủ, phòng bị đều bất giác giảm thấp xuống, tạo cơ hội cho con người. Mà Bách Nhĩ chính là nắm chặt thời điểm bạch mao thú đó vừa quan sát xong xung quang, vùi đầu xuống tiếp tục gặm, y liền kéo tấm da thú ra, lủi ra khỏi động cây, cầm mộc mâu trong tay đánh về phía nó.

Cự ly năm sáu trượng, nếu là trước đây, Bách Nhĩ chỉ cần lên xuống một cái là có thể tới, nhưng lần này lại mất khoảng mấy bước, đến tận khi cơ thể khổng lồ của bạch mao thú kia đã xoay qua, nhe ra hàm răng sắc bén uy hiếp y.

Để ý chi trước của nó vừa ngắn vừa vụng về, trong lòng Bách Nhĩ khẽ động, cảm giác băng hàn của tuyết truyền từ lòng bàn chân lên toàn thân, mộc mâu trong tay bỗng run lên, thân mâu như xà trượt qua lòng bàn tay, đâm thẳng vào mắt con thú kia. Bạch mao thú rõ là ngoài mạnh trong yếu, thấy tình thế này, nó lui về sau mấy bước, bất thình lình cử động mạnh như muốn chạy trốn, đối với mộc mâu sắp đâm tới cũng không trốn tránh được. Đôi mắt sắc bén của Bách Nhĩ híp lại, khuỷu tay co ra sau, mộc mâu phảng phất như có sinh mệnh, khó khăn đâm vào lớp da dày trên thân trước của nó, sau đó rút lại, đồng thời đâm xuống mặt đất, mượn lực nhún người, đạp lên chi sau của bạch mao thú, nhảy lên lưng nó, tay trái túm lấy hai cái tai nhọn của nó, tay phải cầm mộc mâu, lúc này, y xoay cổ tay, mũi mâu nhọn mạnh mẽ mà chuẩn xác đâm vào chính giữa lỗ tai phải. Cơ thể bạch mao thú bị người cưỡi trên thân vốn kinh hoành tán loạn trong rừng nhất thời ngưng lại, sau đó té rầm xuống mặt đất, ngay cả giãy dụa cũng không có, chi sau cử động mấy cái liền đoạn khí.


Hết thảy hành động dự đoán đều thuận lợi. Bách Nhĩ âm thầm thả lỏng, nhưng không nảy sinh ý nghĩ khinh thường, y rút mộc mâu ra, bởi là ở giữa lỗ tai, miệng vết thương cũng không chảy bao nhiêu máu, thế nhưng mộc mâu lôi ra chút não hỗn tạp, nhìn cũng khá dữ tợn. Suy tư một lát, y cúi thấp người, nắm vốc tuyết bôi lên miệng vết thương, cho đến khi máu cùng não bị tuyết lau sạch, mà ở bên ngoài miệng vết thương hình thành một màng băng, che giấu đi mùi máu tươi.

Để bạch mao thú nằm ở chỗ cũ, Bách Nhĩ quay lại động cây, lấy hai miếng da thú hơ ở bên lửa bọc lại chân, mới quay ra, đi đến trước bạch mao thú, bới cái hố kia lên, xem bên trong nó rốt cuộc là cái gì. Chỉ là mới một thời gian ngắn, trên cái hố đó đã có một tầng tuyết trắng, y thò tay đào tuyết lên, thứ gì đó ở dưới liền hiển lộ, bên ngoài là lớp vỏ tím nâu, bên trong là rễ củ màu trắng ngà, bị cắn một phần, còn lại chôn dưới đất, không biết lớn cỡ nào. Bách Nhĩ tìm một khối đá, đào thật lâu mới đưa toàn bộ nó ra được, nó có hình dạng giống như trái trứng, lớn cỡ trái bưởi, còn gắn với năm sáu củ con con. Trên lớp vỏ tím nâu có những nốt lớn nhỏ, giống như bị bệnh chốc đầu vậy, trông thật khó coi. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy bạch mao thú ăn qua, y khẳng định sẽ không nghĩ tới chuyện ăn thứ này, có điều hiện tại… chỗ bị bạch mao thú gặm cắn xông lên mũi, khiến y ngửi được một mùi sữa ngòn ngọt, *** thần không khỏi phấn chấn lên. Mặc dù trong trí nhớ của chủ cũ không có loại thực vật đó, nhưng y vẫn quyết định mang về, cũng làm dấu nơi này, đồng thời nhớ kỹ bộ dáng sinh trưởng của loại củ kia.

Bạch mao thú quá nặng, dựa vào sức của một mình Bách Nhĩ căn bản không thể đưa trở về, nếu xử lý, lột da tại chỗ, cắt nhỏ ra, lại sợ dẫn dã thú khác tới. Y trầm ngâm một lát liền đưa ra quyết định, không thể không chia nửa số thịt ra ngoài rồi.

Dập tắt lửa trong động, cầm nồi đầu lâu và mấy thứ mình đem tới, sau đó cố sức kéo bạch mao thú đi vào động, dùng tuyết lấp chặt lại cửa động như trước, làm ký hiệu xong, y mới vác củ chốc đầu màu tím trở về bộ lạc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.