Đọc truyện Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng – Chương 25: Phòng ngự sơn động
Sức ăn của các thú nhân rất lớn, với chút thức ăn này muốn mọi người ăn no là không có khả năng, chỉ tính là tạm lót dạ mà thôi. Thế nhưng dù vậy họ cũng vô cùng cảm kích. Về phần Mạc, một đoạn thời gian này ở trong bộ lạc cũng chỉ được chia chỗ thức ăn như vậy, nên cũng không có cảm giác bị bạc đãi.
Ăn cơm xong, các thú nhân tự động sắp xếp chuyện gác đêm, phần lớn đều tự tìm chỗ, trải da thú ra ngủ. Đêm đầu tiên rời bộ lạc, mỗi người dù ít hay nhiều cũng có chút bất an, chỉ có Bách Nhĩ không có cảm giác gì, sự bất an của y từ khi tá thi hoàn hồn cùng với phát hiện cơ thể mình không như một nam nhân chân chính đã biến mất rồi.
Sắc trời đã muộn, Mạc không có khả năng quay lại bộ lạc, đương nhiên sẽ ở lại qua đêm. Bách Nhĩ không có thói quen ngủ sớm như vậy, cộng thêm quá nhiều người, không tiện ngồi thiền luyện công, nên y đơn giản kêu Mạc khoan hãy ngủ, rồi kêu cả Duẫn Nặc, Tiểu Mục lại, bắt đầu dạy họ toán học.
Ban đầu chỉ là đếm số, từ một tới mười, từ mười tới trăm. Ở phương diện này, Bách Nhĩ thật ra không thể xem là một người có tính nhẫn nại đặc biệt, y chẳng ngại việc lãnh binh mai phục tại một chỗ, chờ địch nhân mấy ngày mấy đêm, kể cả mưa to gió lớn cũng không dao động nửa phần. Bởi vì trước kia y giao tiếp toàn là người thông minh, không thông minh, thì sẽ có người thông minh đi giải quyết, hoàn toàn không cần y sầu lo, nên y chỉ muốn dạy một lần là người ta sẽ biết. Thế nhưng hiển nhiên đối với các thú nhân chưa bao giờ tiếp xúc phương diện này mà nói, đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Vì thế, dự định rót hết việc đếm số tới tính toán vào đầu bốn thú nhân trong đêm nay cuối cùng vẫn không thực hiện được, mà trong đó Mạc và Mục là học được nhanh nhất, có điều chỉ nhớ được tới mười mấy số, lại thường bị lẫn lộn với nhau.
Trước khi đi ngủ, rốt cuộc Bách Nhĩ minh bạch mình đã lựa chọn một kết quả quá gắng sức. Cái gì? Đổi ý ư? Đối với một người nhất ngôn cửu đỉnh như y, chuyện đó đương nhiên là không có khả năng rồi.
Sáng sớm hôm sau, Bách Nhĩ theo thói quen dậy sớm luyện công, khi nhìn thấy tảng đá lớn chặn ở cửa, y im lặng thật lâu. Có điều nó cũng nhắc nhở y, đây không phải là ở bộ lạc, y bố trí nơi này an toàn, lại muốn ra ngoài luyện công, rõ là tự tìm đường chết.
Lúc này canh gác là một con sư tử màu đen, bị mù một mắt, trên người hắn đắp miếng da thú, dựa vào cạnh tảng đá lớn, thấy Bách Nhĩ, hắn không khỏi khởi động thân mình.
“Bách Nhĩ, ngươi muốn ra ngoài?”
Bách Nhĩ khẽ lắc đầu, xoay người trở về chỗ ngủ của mình. Sư tử đen nghi hoặc nhìn bóng dáng cao ngất khác hẳn á thú bình thường cùng với trong tay cầm mộc côn, một lát sau mới nằm sấp lại. Nếu nói trước kia còn không biết, thì sau khi trải qua ngày hôm qua, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, mấy người Duẫn Nặc đều xem Bách Nhĩ là thủ lĩnh, dù cho y nói không nhiều, cũng không tại thời điểm người khác làm việc, mà giơ tay chỉ trỏ như thể biết rõ. Nếu thông minh chút thì đều biết, muốn sống tiếp, tuyệt đối không được đối xử với Bách Nhĩ như quá khứ ở trong bộ lạc.
Thói quen thật đáng sợ, đặc biệt là thói quen mấy chục năm. Nhiều năm qua, Bách Nhĩ chưa bao giờ thức dậy quá giờ Dần, dù cho đêm trước vừa mệt, vừa thức khuya, vì thế hiện tại bảo y nằm xuống ngủ tiếp là một chuyện thật khó chịu đựng. Nhìn bên đống lửa, sư tử, báo, hổ, sói ngủ ngang ngủ dọc, cùng với á thú bị bọn họ ôm trong ngực, đương nhiên cũng có một hai lão niên, á thú cùng y là lẻ loi đắp da thú ngủ một bên, y ngồi xếp bằng trên tấm da thú của mình, cầm nhánh gỗ nhỏ, bắt đầu như tùy ý phác họa lên mặt đất, thật ra là y đang lên kế hoạch tương lai cho mình cùng những người khác.
Đương nhiên, y không có khả năng chủ động nhận loại chuyện sinh tử, tồn vong của nhiều người như thế, mà người bên ngoài cũng không thể tin tưởng y được. Thế nhưng trước kia nghe qua từng người từng người thì cũng thôi, hiện tại bảo y tận mắt chứng kiến những lão, ấu, tàn thú đó chết ngay trước mắt mình, điều đó thật có chút khó chấp nhận được. Nên lên được kế hoạch thì y vẫn muốn lên, cuối cùng có thể sống sót hay không lại phải dựa vào chính họ.
“Bách Nhĩ, cho ngươi ba… ba…”
“Ba cái.”
“Bách Nhĩ, năm… năm hòn đá.”
“Là sáu hòn.”
Lúc ánh sáng mặt trời xuyên qua khe hở của tường đá không chặt chẽ, mọi người cũng lục đục dậy, Mục mới học đếm số, chen tới bên cạnh Bách Nhĩ, một lát đặt ra hai hòn đá nhỏ, một lát lại đưa ra ba nhánh cây, chơi rất vui vẻ. Mạc nhìn cũng thích thú, liền ngồi xổm xuống bên cạnh góp vui.
Bách Nhĩ ngồi cùng họ một lát, liền cảm thấy hơi đói bụng, y suy nghĩ, sau đó dứng dậy mặc kệ hai thú nhân một lớn một nhỏ so bì với nhau xem ai đếm tốt hơn. Y lại gọi hai á thú kia, trong ánh mắt ngạc nhiên của họ, bảo họ lấy số lượng thịt lớn để nướng. Cứ như vậy, thêm tối qua, đã tiêu hao một con trường giác thú cùng sáu con tiểu nhĩ thú, chưa tính tới củ khổ tử ma.
“Đây là lần cuối chúng ta chia thức ăn cho mọi người.” Lúc chia thịt, Bách Nhĩ nói “Về sau chỉ có người xuất lực làm việc mới có thể được chia thức ăn.” Nói tới đây, y nhìn qua lão nhân và hài tử, dừng lại, rồi nói tiếp “Làm việc theo lời ta cũng không phải nhất định ra ngoài săn thú. Chỉ cần các ngươi nguyện ý, thì dù có ngồi trong sơn động cũng sẽ có rất nhiều việc cho các ngươi làm. Đương nhiên, nếu chính ngươi cảm thấy mình vô dụng, vậy cứ nằm chờ chết đi.”
Đối với một lần tiêu tốn nhiều thức ăn như vậy, dù cho không phải là của mình vẫn có nhiều người cảm thấy xót, cho rằng Bách Nhĩ thật sự vung tay quá trán. Thế nhưng sau khi nghe y nói, *** thần lại không khỏi rung lên, trong lòng vốn đã tuyệt vọng mơ hồ dâng lên một tia hy vọng. Nhìn thịt được chia trong tay, gần như không có ai dám ăn hết, đều vụng trộm giấu đi. Ngược lại với mọi người, Nặc và Duẫn không có phản ứng gì, được chia bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu.
“Ta thật không muốn đi.” Mạc xoa cái bụng hiếm khi được ăn no, híp mắt nói. Bách Nhĩ không để ý đến hắn, chỉ nói với vài thú nhân giấu thịt đi “Lát nữa còn phải làm việc, các ngươi ăn không no sẽ không có sức đâu.” Như vậy chỗ thịt này không phải là biếu không rồi sao. Vài thú nhân do dự một lát, mặc dù không đành lòng nhưng vẫn lấy phần thịt vô cùng quý trọng ra ăn. Lúc này Bách Nhĩ mới nhìn qua Mạc “Ngươi cũng về sớm chút đi.” Thú nhân như Mạc, ở trong bộ lạc có thể nói sống rất tốt, sao lại phải ở đây chứ.
“Các ngươi muốn làm gì, ta giúp các ngươi.” Mạc làm như không nghe thấy lời đuổi khách của Bách Nhĩ, hắn hào hứng hỏi. Vào mùa tuyết rét lạnh ở đây, ngoại trừ phòng thủ, thì đều nằm ngủ trong lều của mình, Mạc vừa trưởng thành không lâu, vẫn còn ở tuổi ham chơi, sớm bị cuộc sống muộn phiền làm cho hoảng sợ, thật khó khăn mới gặp được chuyện thú vị, sao có thể bỏ qua được. Nếu không phải trong nhà còn a mạt, nói không chừng hắn đã chẳng trở về rồi.
Bách Nhĩ đoán được tâm tư của hắn, cũng không kiên quyết bắt hắn lập tức rời đi.
Đợi mọi người đều ăn xong, dịch chuyển tảng đá ở sơn động, vừa nhìn ra bên ngoài, giữa màn tuyết trắng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng một dã thú không muốn buông tay. Xung quanh động là những cây thứ thứ thấp bé, chỉ có con đường họ đi lên mới được phát quang sạch sẽ.
Dưới sự bảo vệ của Mạc cùng Nặc, Bách Nhĩ cẩn thận xem xét cả ngọn núi một lần, chờ khi trở về, liền bảo Mạc dẫn vài thú nhân hơi mạnh, lại có sức chiến đấu canh giữ bốn phía, mấy người còn lại cầm dao đá, bắt đầu theo chỉ điểm của y phạt thứ thứ.
“Bách Nhĩ, những cây thứ thứ này có thể ngăn cản dã thú.” Một lão thú nhân nhịn không được nói ra. Đối với lão nhân, Bách Nhĩ luôn có vài phần tôn kính, huống chi đối phương vẫn là xuất phát từ hảo tâm mà nhắc nhở, vì thế y kiên nhẫn giải thích cho ông “Đừng lo lắng, ta sẽ để lại một ít.”
Mạc đứng bên ngoài lại nhìn ra môn đạo, cách thật xa liền lớn tiếng hỏi “Bách Nhĩ, có phải ngươi lại muốn lừa mấy dã thú tiến vào, rồi xử lý từng con không?” Bách Nhĩ mỉm cười, không đáp lại, trong lòng lại cảm thấy tiểu tử này rất tài năng, không chừng hắn có thể học được một hai bản lĩnh của y. Lão thú nhân kia nghe Bách Nhĩ trả lời, cộng thêm lời Mạc nói, liền không hỏi nhiều nữa, ông cầm dao đá cùng những người khác cố gắng phạt cây.
Bách Nhĩ quả thật muốn bày trận. Trong mắt y, dù bốn phía có thứ thứ có thể miễn cưỡng ngăn cản dã thú, nhưng con đường họ đi lên thì không chắn được, như vậy lúc nào cũng phải phòng bị dã thú tấn công. Chi bằng y dựa vào mấy cây thứ thứ này bày một một trận phòng thủ, như vậy ít nhiều có thể bảo đảm mấy chục trượng xung quanh sơn động này yên tĩnh, vô sự. Đến lúc đó cho dù có con thú nào xông tới, cũng chỉ là đưa cơm tới cửa cho họ mà thôi.
s