Xuyên Việt Thành Thần Điêu

Chương 42


Đọc truyện Xuyên Việt Thành Thần Điêu – Chương 42

Chu Mộ Phỉ vừa nhìn vào đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Độc Cô Lưu Vân liền
thấy được mối thâm tình nồng đậm và niềm chân thành không hề giữ lại cho riêng mình.

Y đương nhiên tin Độc Cô Lưu Vân, bởi vì Độc Cô Lưu Vân chưa bao giờ gạt y.

Hơn nữa y có thể khẳng định, sau này Độc Cô Lưu Vân cũng sẽ không bao giờ gạt mình.

Một lát sau, Chu Mộ Phỉ gật đầu và nói: “Được rồi, ta tin ngươi.”

Độc Cô Lưu Vân thấy y rốt cuộc cũng tin mình, liền khẽ thở phào ra một hơi
nhẹ nhõm, nhưng lại lập tức khẩn trương lên, hỏi: “Vậy, ngươi thích ta
không?”

Chu Mộ Phỉ nhìn bộ dáng lo được lo mất của hắn, trong
lòng sảng khoái vô cùng: Mợ nó, rốt cuộc Độc Cô Lưu Vân ngươi cũng có
ngày hôm nay a!

Vì thế y giở trò xấu xa mà cố ý trầm mặc mất một
lúc lâu, nhìn thấy vẻ mặt càng lúc càng khẩn trương lẫn mất tự tin của
Độc Cô Lưu Vân, cuối cùng đến lúc hắn có chút mất tinh thần, mới rụt rè
gật đầu gần như không thể nhận ra được.

Thấy y gật đầu, Độc Cô Lưu Vân liền mừng như điên.

Hắn hí hửng ôm lấy Chu Mộ Phỉ, hung hăng mà hôn lên môi y.

Chu Mộ Phỉ nhiệt liệt đáp lại, hai người lại một lần nữa miệng lưỡi quấn quít, hôn đến thiên hôn địa ám.

Một lát sau, cánh môi của hai người mới tách ra.

Độc Cô Lưu Vân cố gắng kiềm chế cơn hưng phấn vui sướng mãnh liệt từ trong
đáy lòng mà suy xét tình thế trước mắt, sau đó nói với Chu Mộ Phỉ: “Mộ
Phỉ, ở đây không an toàn, người của phái Hoa Sơn chắc sẽ đuổi đến đây
nhanh thôi, chúng ta nên xuống núi trước thì hơn.”

Chu Mộ Phỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó hai người sánh vai nhau, tay trong tay đi xuống núi.

Trong lúc xuống núi, Độc Cô Lưu Vân tỉ mỉ kể hết mọi chuyện phát sinh đêm nay cho Chu Mộ Phỉ nghe.

Chu Mộ Phỉ nghiêm túc cân nhắc một hồi, sau đó mới nhận định: “Rõ ràng hắc y nhân kia muốn giá họa cho ngươi, mà nguyên nhân giá họa cho ngươi rất
rõ ràng, chắc chắn hắn là người đã sát hại cả nhà ngươi năm đó, ít nhất
thì hắn cũng có tham dự vào việc này. Cho nên khi biết ngươi đang đi tìm cừu nhân, hắn liền nghĩ ra kế mượn đao giết người này. Nhưng hắn lại
không ngờ võ công của ngươi cư nhiên lại cao đến mức có thể thoát khỏi
kiếm trận của phái Hoa Sơn, khiến kế hoạch sắp thành của hắn lại thất
bại. Nhưng nếu hắn đã nghĩ ra được kế này, chứng minh hắn và phái Hoa
Sơn nhất định có quan hệ với nhau, nói không chừng hắn là đệ tử có địa
vị tương đối cao trong phái Hoa Sơn. Nếu chưởng môn bị giết chết, thì
hắn có thể là người được lợi rất lớn, vì thế hắn mới nghĩ ra kế sách một hòn đá ném hai con chim. Về phần ngươi nói trên cánh tay phải của người chết không có vết sẹo bị cào để lại, chúng ta cần phải đối chứng với
Cái Bang, đồng thời có thể vụng trộm lẻn vào phái Hoa Sơn mà âm thầm
điều tra. Tình huống hiện giờ chính là địch trong tối ta ngoài sáng,
cách tốt nhất chính là chúng ta chuyển từ sáng vào tối, khiến đối thủ
không thể tìm được chúng ta, đánh gãy bước tiếp theo trong kế hoạch của
hắn. Đồng thời, chúng ta cũng dễ làm việc hơn.”

Độc Cô Lưu Vân gật đầu, nói: “Ngươi phân tích rất có lý, chừng nào chúng ta lẻn vào phái Hoa Sơn?”

Chu Mộ Phỉ nghĩ một lát, rồi nói: “Tốt nhất là ngày mai chúng ta liền lẻn
vao phái Hoa Sơn. Chưởng môn của bọn họ vừa mới chết, nhất định sẽ phải
xử lý tang sự, canh phòng nhất định sẽ có sơ hở. Nếu hắc y nhân đã đến
chỗ tạm trú của ta rồi, thì không thể ở chỗ đó được nữa, chúng ta quay
về lấy hành lý, sau đó lên Hoa Sơn tùy tiện tìm một cái sơn động trốn
vào, chờ đến buổi tối thì lại lẻn vào phòng của chưởng môn, xem có thể
tra được gì hay không.”

Độc Cô Lưu Vân gật đầu tán thành, sau đó
hai người trở lại nhà dân kia, Độc Cô Lưu Vân trèo tường vào trong, lấy
hành lý ra, sau đó hai người cố ý giả bộ như phải rời đi, đến một khách

điếm trong trấn nhỏ cách Hoa Sơn hơn mười dặm trọ lại.

Ở khách
sạn, Độc Cô Lưu Vân theo thói quen chỉ cần một gian phòng, dù sao thì
Chu Mộ Phỉ cũng đã cùng ngủ với hắn từ lâu rồi, không cảm thấy có gì
không ổn. Sau đó hai người cùng nhau theo tiểu nhị lên lầu, vào phòng mà chưởng quầy đã sắp xếp cho bọn họ, Độc Cô Lưu Vân lại nhờ tiểu nhị
chuẩn bị hai thùng nước ấm để tắm rửa.

Chỉ chốc lát sau, nước ấm đã được đưa lên, Độc Cô Lưu Vân cởi áo, lộ ra thân hình trần trụi khỏe đẹp săn chắc như liệp báo.

Tuy từ khi làm đại điêu cho đến giờ Chu Mộ Phỉ đã quang minh chính đại nhìn hắn khỏa thân không biết bao nhiêu là lần, nhưng cho tới hôm nay, khi
nhìn thấy thân thể thon dài có sáu múi cơ bụng rắn chắc kia thì lập tức
mất hết sức chống cự, đôi mắt nâu nhạt chợt sáng lên, ngay cả hô hấp
cũng nhanh hơn bình thường.

Độc Cô Lưu Vân quay đầu nhìn Chu Mộ Phỉ một cái, nói: “Mộ Phỉ, mau tới đây tắm đi, nếu không thì nước sẽ lạnh mất.”

Chu Mộ Phỉ vội vàng thu hồi lại ánh mắt đang dừng ở trên người hắn, sau đó
đến trước một cái thùng gỗ khác, nhanh nhẹn cởi hết quần áo rồi nhảy vào trong thùng, sau đó cúi đầu lúng túng tắm rửa.

Vì thế y không
chú ý tới, từ lúc y bắt đầu cởi quần áo, ánh mắt nóng cháy của Độc Cô
Lưu Vân đã luôn luôn đặt lên người y, chưa từng di dời một giây nào.

Rất nhanh sau, hai người đã tắm rửa xong, Chu Mộ Phỉ bước ra khỏi thùng gỗ
lấy một cái khăn lông to chà lau thân thể, lau một nửa mới phát giác ra
có tầm mắt nóng rực đang chăm chăm nhìn thân thể của mình.

Chu Mộ Phỉ theo bản năng mà quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy hai ngọn lửa nhỏ trong đôi mắt đen của Độc Cô Lưu Vân.

Chu Mộ Phỉ đỏ bừng mặt, lộ vẻ mất tự nhiên mà hỏi: “Sao lại nhìn ta như vậy?”

Độc Cô Lưu Vân không đáp, cố nén lại cơn dục vọng từ trong nội tâm, chậm
rãi bước qua, vươn tay kéo y vào trong lòng, mơn trớn vuốt ve từng tấc
một trên thân thể bóng loáng của y.

Thân thể trần trụi của cả hai dán sát vào nhau, Chu Mộ Phỉ có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của y đang phun ngay bên tai, lửa dục tiềm tàng trong cơ thể dần dần bị châm
lên, nhịn không được đưa tay ôm lấy Độc Cô Lưu Vân, chủ động ngẩng đầu
hôn lên môi hắn.

Độc Cô Lưu Vân lập tức đáp trả lại một cách kịch liệt, đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy đầu lưỡi của Chu Mộ Phỉ mà hút mạnh,
trong không khí nhất thời vang lên tiếng nước chậc chậc, cực kỳ phiến
tình.

Cảm giác tuyệt vời đến nỗi tình dục trong lòng cả hai đều đã bị kích khởi triệt để, chỗ ấy cũng đã dựng lên cao cao.

Chu Mộ Phỉ nhìn đồ vật giữa hai chân Độc Cô Lưu Vân, so thước tấc thì lớn
hơn mình một chút, trong lòng vừa hâm mộ lại ghen tị, nghĩ đến cái thứ
này đã từng điên cuồng ra vào cơ thể mình, lại nhịn không được mà đỏ
bừng mặt mày.

Độc Cô Lưu Vân si mê nhìn người yêu bởi vì động
tình mà trông có vẻ cực kỳ ngon miệng ở trước mắt, hầu kết lên lên xuống xuống hai lần, rồi bất chợt xoay người bế Chu Mộ Phỉ lên giường, đôi
mắt tối đen nhìn thẳng vào đôi con ngươi nâu nhạt nổi đầy hơi nước của
y, khàn giọng mà nói: “Mộ Phỉ, ta muốn ngươi, có thể chứ?”

Chu Mộ Phỉ bị đôi mắt đen sâu thẳm đến mức như có thể cuốn người vào trong đó mê hoặc mà gật gật đầu.

Độc Cô Lưu Vân vui mừng quá đỗi, vừa cúi đầu hôn ra một chuỗi dấu hôn nhỏ
vụn trên lồng ngực bóng loáng mịn màng của y, vừa dùng cả hai tay tách
đôi chân thon dài của người dưới thân ra, tay trái nhẹ mơn trớn lên chỗ
mẫn cảm bên trong đùi y, tay phải thì dùng hai ngón tay dính nước bọt mà sáp nhập vào cúc hoa nhỏ hẹp lại căng chặt kia.

Thẳng đến khi
cảm nhận được có dị vật đang đẩy mở cúc hoa của mình, Chu Mộ Phỉ đang
đắm chìm trong khoái cảm mới phục hồi tinh thần: Mẹ nó! Sao lại là hắn

muốn ta mà không phải là ta muốn hắn a?

Mẹ nó sao hồi nãy lão tử lại quên phản công chứ!

Nhưng mà giờ y có hối hận thì cũng không còn kịp rồi, hai ngón tay trong cơ
thể y đã bắt đầu vui vẻ đâm rút rồi, dẫn đến một cảm giác khác thường
không thể nói thành lời, lại mảy may không khiến người ta chán ghét, Chu Mộ Phỉ muốn kháng nghị cũng không dám mở miệng, sợ bản thân vừa mở
miệng liền phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ, đành phải cắn chặt cánh môi của
mình.

Một lát sau, sau khi Độc Cô Lưu Vân cảm thấy khuếch trương
đã đủ rồi, mới rút ngón tay đang trừu sáp ra và thay thế bằng phân thân
đã cương cứng tới phát đau của mình, thong thả nhưng kiên quyết cắm vào
trong.

Bởi vì hắn sáp vào quá chậm, cho nên quá trình có vẻ như
rất là lâu, Chu Mộ Phỉ có thể cảm nhận được rõ ràng cái cây thô dài lại
nóng rực kia đang từ từ chọc mở hậu đình của mình khiến nó bị banh ra
đến cực hạn, mang theo một cảm giác đau rát sưng tấy. Cảm giác dâm mỹ
phiến tình như thế này khiến hơi thở y bất giác dồn dập lên, hai mắt
cũng phiếm hồng.

Thật sự chịu không nổi loại cảm giác bị thong
thả tiến vào mà, Chu Mộ Phỉ nhịn không được đành phải đỏ mặt thúc giục:
“Ta, thao! Ngươi nhanh lên đi a!”

“Mộ Phỉ,” Độc Cô Lưu Vân nghiêm mặc sửa lại cho y: “Hiện giờ là ta đang thao, ngươi.” Vừa nói vừa hung
hăng đâm vào chỗ sâu nhất.

Chu Mộ Phỉ liền chịu không nổi, ngửa đầu phát ra một tiếng rên rỉ cao vút.

Nghe thấy tiếng rên rỉ mang theo mị ý của y, Độc Cô Lưu Vân cảm thấy máu
toàn thân đều dồn xuống cái đồ vật đang chôn trong cơ thể Chu Mộ Phỉ,
khiến nó lại trướng lớn thêm một vòng. Hắn cúi đầu, vừa liếm láp vừa cắn nhẹ lên cổ y, đồng thời hạ thân bắt đầu trùng kích mãnh liệt.

“A a a……” Điểm mẫn cảm liên tục bị dập mạnh vào, cảm giác quá mức cường
liệt khiến hai mắt Chu Mộ Phỉ phiếm lệ, nhịn không được phải rên rỉ
thành tiếng, phân thân cương cứng rất nhanh sau đã phải run rẩy hộc ra
dịch thể màu trắng, cúc huyệt mà Độc Cô Lưu Vân đang khai phá cũng vì
sung sướng mà co chặt lại.

Cứ như vậy, Độc Cô Lưu Vân cũng không
nhịn được khoái cảm quá lớn, sau khi đâm một cái cật lực vào sâu bên
trong Chu Mộ Phỉ, liền vui sướng đầm đìa mà phóng thích vào bên trong y.

Sau đó hắn yên lặng nằm trên người Chu Mộ Phỉ, vừa cảm thụ dư vị sau khi
cao triều vừa chậm rãi vuốt ve các điểm mẫn cảm trên người y. Chu Mộ Phỉ vừa mới bắn xong, lại bị hắn trêu chọc như vậy, nhất thời lại hưng phấn lên, hành thể vốn đã mềm xuống lại có xu thế ngẩng đầu.

Về phần
Độc Cô Lưu Vân, phân thân hắn vẫn còn cắm trong cơ thể Chu Mộ Phỉ, tuy
đã bắn nhưng vẫn chưa có dấu hiệu mềm xuống, giờ lại cảm nhận được xúc
cảm sung sướng do thân thể nhẵn nhụi nóng như lửa của Chu Mộ Phỉ mang
lại, phân thân lại càng cứng rắn như thiết, liền dùng cả hai tay tóm lấy thắt lưng thon gầy của người dưới thân, lại một lần nữa hưng trí bừng
bừng tiếp tục hoạt động đâm rút.

Lần thứ hai làm, thời gian có
hơi lâu, đến lúc Chu Mộ Phỉ chịu không nổi vì bị kích thích liên tục,
bắt đầu chảy nước mắt cầu xin tha thứ, Độc Cô Lưu Vân mới y do vị tẫn mà tiến hành một đợt đâm rút mãnh liệt trong cơ thể y, sau đó mới tận tình phóng thích tinh hoa của nam nhân vào trong cơ thể Chu Mộ Phỉ.

Sau đó, Độc Cô Lưu Vân qua loa rửa sạch thân thể cho cả hai, rồi mới mỹ mãn ôm Chu Mộ Phỉ mà ngủ.

Hai người ở trong khách điếm nghỉ ngơi gần hết một ngày một đêm, đến buổi

tối ngày hôm sau, vào lúc canh ba, Độc Cô Lưu Vân mới ngồi dậy đánh thức Chu Mộ Phỉ, hai người thu dọn cho ngay ngắn, sau đó mở cửa sổ đi ra
ngoài.

Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ cố ý đi hai vòng quanh trấn nhỏ, sau khi xác định không có người theo dõi, mới đi về hướng Hoa Sơn.

Đến dưới chân núi, hai người lại đổi sang đường nhỏ mà lên Hoa Sơn.

Hai người nương theo bóng đêm tiến đến gần phái Hoa Sơn, quả nhiên nhìn thấy cổng lớn của phái Hoa Sơn có treo đèn lồng trắng.

Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ chạy tới cửa sau hoang vu của phái Hoa Sơn,
sau đó Chu Mộ Phỉ nói với Độc Cô Lưu Vân: “Ngươi chờ ta một lát, ta đi
xem xét địa hình bên trong phái Hoa Sơn.”

Độc Cô Lưu Vân đương nhiên không yên lòng nếu cứ để y đi một mình như vậy, liền vội vàng nói: “Ta cùng đi với ngươi.”

Chu Mộ Phỉ giả đò trừng mắt nhìn hắn, nói: “Ta tự mình đi, ngươi tìm chỗ trốn cho tốt đi.”

Nói xong liền nhắm mắt biến thân.

Biến thân vào buổi tối rõ ràng là nhanh hơn vào lúc ban ngày, qua vài giây
đã thấy một con đại điêu hùng vĩ xuất hiện ngay trước mắt Độc Cô Lưu
Vân.

Độc Cô Lưu Vân:“……”

Chu Mộ Phỉ dương dương tự đắc mà nói:“Úc ~~~~ úc ~~~~” Ngươi yên tâm rồi chứ!

Độc Cô Lưu Vân dùng vẻ mặt 囧 mà gật đầu, sao hắn lại quên mất Điêu Nhi có
thể biến trở về nguyên hình để bay lên cao quan sát tình hình cụ thể của phái Hoa Sơn chứ?

Chu Mộ Phỉ bay lên không trung, sau đó bay vào trong phái Hoa Sơn, tìm kiếm linh đường nơi đặt thi thể của Long Thiên Uy trước.

Giờ đã vào khuya, đại đa số đệ tử phái Hoa Sơn đã quay về nghỉ ngơi, trong
linh đường chỉ còn lại hai đệ tử trẻ tuổi đang túc trực bên linh cữu.

Chu Mộ Phỉ đáp xuống một gốc cây đại thụ gần linh đường, nơi này quan sát
rất tốt, có thể nhìn rõ tình hình bên trong linh đường, hơn nữa cách
linh đường rất gần, Chu Mộ Phỉ có thể nghe được tiếng nói của người bên
trong rất dễ dàng.

Y nghe thấy một tên đệ tử còn khá trẻ hỏi vị
đệ tử bên cạnh có chút lớn tuổi hơn cũng trầm ổn hơn: “Nhị sư huynh,
ngươi nói xem, cái tên trẻ tuổi đến giết sư phụ kia có lai lịch như thế
nào? Võ công quả thực cao đến mức khiến người khác rợn cả người.”

Cái vị nhị sư huynh kia lắc đầu rồi nói: “Ta cũng không biết, chưa từng
nghe nói trên giang hồ xuất hiện cao thủ kiếm đạo lợi hại lại trẻ tuổi
như vậy, người này quả thực giống như là từ dưới đất chui lên. Nhưng ta
nghĩ người này không phải là hung phạm giết chết chưởng môn.”

“A?” Tên đệ tử trẻ kia nghe thế liền cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, nói: “Nhị sư huynh, sao lại nói ra lời ấy? Đêm qua không phải tất cả mọi người đều
đã tận mắt nhìn thấy người nọ cầm trường kiếm đứng ngay bên người chưởng môn sao?”

Nhị sư huynh nói: “Nhưng không có bất cứ ai chính mắt
nhìn thấy hắn giết người. Ngũ sư đệ, ta hỏi ngươi, nếu ngươi là hung thủ giết người, vừa mới giết người xong lại bị người ta phát hiện thì sẽ
làm gì?” Tên đệ tử trẻ tuổi nói: “Này còn phải nói sao? Chắc chắn là bôi mỡ lên chân mà chạy trốn rồi.”

“Vậy thì đúng rồi.” Nhị sư huynh
nghiêm túc mà chậm rãi phân tích: “Đêm qua, tất cả mọi người đều nghe
thấy có tiếng người kêu ‘chưởng môn bị đâm’ sau đó mới chạy đến phòng
của sư phụ, khoảng thời gian này đủ để hung thủ bỏ chạy, nhưng khi chúng ta đến nơi, người trẻ tuổi kia lại vẫn đứng bên trong phòng, có phải
rất không hợp lẽ thường không? Cho nên, cách giải thích duy nhất chính
là hắn không phải là hung thủ giết người. Hắn có thể bởi vì nguyên nhân
vào đó mà lẻn vào phái Hoa Sơn, vừa vặn để cho hung thủ giá họa.”

Ngũ sư đệ nghe thế liền vỗ ót, bừng tỉnh đại ngộ: “A, có lý, nhị sư huynh
cao kiến. Nhưng nếu hung thủ sát hại sư phụ không phải là hắn, vậy rốt
cuộc là ai?”

“Theo ý ta, chắc là người hô lên ‘chưởng môn bị đâm’. Ngũ sư đệ, ngươi có nghe ra là giọng của ai hay không?”

Ngũ sư đệ lắc đầu, nói: “Không biết. Ta đang ngủ say bỗng bị tiếng hô đó làm cho bừng tỉnh, làm sao chú ý tới việc này chứ.”

Nhị sư huynh nói: “Lúc đó ta đang trực đêm ở đại môn, có lưu ý đến giọng
nói kia, nhưng lại không nghe ra là giọng của ai. Ta rất quen thuộc với
tất cả giọng nói của mọi người trong phái Hoa Sơn, cho nên, cách giải
thích duy nhất chính là, lúc người kia kêu lên đã cố ý sửa giọng, hòng

tránh để chúng ta phát hiện ra.”

“Hóa ra là như vậy, nhị sư huynh ngươi thật thông minh, không hổ là Tiểu Gia Cát mà toàn phái Hoa Sơn công nhận.”

Nhị sư huynh tỏ ra khiêm tốn mà lắc đầu: “Làm gì có làm gì có, ta chỉ hơi thận trọng chút mà thôi.”

“Nhưng mà,” Ngũ sư đệ khó hiểu, nói: “Nếu ngươi đã đoán được chuyện này, vì
sao không nói ra trước mặt mọi người, khiến hiện giờ toàn bộ phái Hoa
Sơn đều xem cái tên kiếm khách trẻ tuổi kia như hung thủ giết chết sư
phụ , này chẳng phải là để cho hung thủ chân chính được nhơn nhơn ngoài
vòng pháp luật sao?”

Đối với vấn đề này, Chu Mộ Phỉ đang đậu trên cây cũng rất nghi hoặc, liền vươn dài cổ ra để nghe cho rõ.

Nghe thấy nhị sư huynh kia lại nói: “Ta vốn muốn nói ra, nhưng ta không dám
nói trước mặt mọi người, ta sợ ta chưa kịp nói xong thì đã bị hung thủ
thực sự giết người diệt khẩu rồi. Không nói lừa ngươi, ta đã gần như
đoán được hung thủ là ai rồi.”

“A? Là ai?” Ngũ sư đệ kinh ngạc nói.

Nhị sư huynh đưa miệng kề sát tai ngũ sư đệ, dùng giọng nói cực nhỏ mà nói ra một cái tên.

Ngũ sư đệ lập tức hoảng sợ mà nhảy dựng lên; “A?! Là đại sư huynh sao? Sao lại có thể chứ?!”

Giây tiếp theo, hắn đã bị một bàn tay đập thẳng vào đầu, nhị sư huynh dùng
ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn hắn, nhỏ giọng nói:
“Nhỏ tiếng chút, ngươi muốn bị giết người diệt khẩu sao?”

Ngũ sư
đệ lập tức đưa tay che miệng, một lúc lâu sau lại kiềm chế không nổi
mà nổi tính tò mò, thấp giọng nói: “Vì sao ngươi lại cảm thấy đại sư
huynh là hung thủ?”

“Ta nói như thế là có lý do. Tuy ta không dám hoàn toàn khẳng định, nhưng chắc chắn có ít nhất chín phần là hắn.” Nhị sư huynh lại phân tích lý do rõ ràng: “Động cơ giết người bình thường
có hai loại. Một là trả thù, hai là vì lợi ích. Mọi người đều biết sư
phụ quanh năm tọa trấn phái Hoa Sơn, rất ít khi xuống núi, vì thế không
có cừu gia gì, cho nên có thể loại trừ, còn lại chính là lý do thứ hai.
Nếu muốn điều tra cho rõ sư phụ là do bị người nào làm hại, đầu tiên cần phải điều tra rõ, sau khi sư phụ chết đi, thì ai là người được lợi
nhất.”

Ngũ sư đệ lập tức tỏ vẻ chuyện này không cần tra, toàn bộ
phái Hoa Sơn đều biết, sư phụ đã quyết định đề cử đại sư huynh làm
chưởng môn đời tiếp theo, chỉ cần sư phụ chết, đại sư huynh chắc chắn sẽ thuận lý thành chương tiếp chưởng phái Hoa Sơn, vì thế không thể nghi
ngờ người được lợi nhất là hắn.

“Nhưng đại sư huynh cũng quá nóng vội rồi.” Ngũ sư đệ cảm thấy khó hiểu, nói: “Dựa theo lệ thường, chưởng môn phái Hoa Sơn đến năm mươi tuổi sẽ phải từ chức, sau đó truyền ngôi
cho người được đề cử làm chưởng môn đời tiếp theo, nhiều nhất thì chỉ
còn năm sáu năm nữa thôi, chẳng lẽ ngay cả năm sáu năm hắn cũng không
đợi kịp sao?”

“Đương nhiên là không phải nguyên nhân này,” Nhị sư huynh lại đè thấp âm lượng, khiến Chu Mộ Phỉ lại phải rướn cổ dài ra
thêm mấy tấc: “Ta vô tình nghe thấy vài vị sư thúc nói, lúc chưởng môn
còn trẻ từng có kỳ ngộ, đạt được một quyển bí tịch kiếm thuật mà người
trong võ lâm đều tha thiết mơ đến, hắn dùng kiếm pháp huyền diệu để thay đổi phái Hoa Sơn, hẳn là có xuất xứ từ trong bản kiếm phổ đó. Chuyện
này đại sư huynh cũng biết, ta đoán trong lòng hắn nhất định là đang mơ
ước có bản kiếm phổ đó, nói không chừng hiện giờ hắn đang thừa dịp phòng sư phụ không người đã vụng trộm vào kiếm bản kiếm phổ rồi.”

“Nhị sư huynh, ngươi biết kiếm phổ kia rốt cuộc là cái gì không? Cư nhiên lại lợi hại hơn kiếm pháp của phái Hoa Sơn chúng ta.”

Nhị sư huynh gật đầu: “Ngươi chắc là chưa nghe qua, nhưng hai mươi năm
trước, trên giang hồ không ai là không biết bản kiếm phổ kia, tên của nó là –Độc Cô kiếm phổ.”

Chu Mộ Phỉ nghe thế nhất thời cả kinh,
móng chim không khỏi trượt một phát, thân người lảo đảo, khiến cho nhánh cây đang đậu rung lắc một trận.

Nhị sư huynh lập tức cảnh giác ngẩng đầu nhìn về phía nơi Chu Mộ Phỉ ẩn thân, rút kiếm ra, lạnh giọng quát: “Ai ở nơi đó?”

Chu Mộ Phỉ:“Úc úc ~~~”

Nhị sư huynh, ngũ sư đệ:“……”

Chu Mộ Phỉ cúi đầu nhìn hai người đầy vẻ 囧, vỗ cánh bay đi.

“Hóa ra chỉ là một con chim to.” Nhị sư huynh thả lỏng tâm tình mà ngồi
xuống bên cạnh ngũ sư đệ, tiếp tục hưởng thụ cảm giác làm thần thám.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.