Đọc truyện Xuyên Việt Thành Thần Điêu – Chương 4: Hoàng dược sư
Trước khi Chu Mộ Phỉ ngóng trông đến mòn con mắt, Trần mụ rốt cục cũng đã nấu cháo xong.
Cháo gà thơm ngào ngạt, hạt gạo được nấu đến nhuyễn nhừ sền sệt, mặt trên
còn có một lớp dầu ánh vàng rực rỡ, không chỉ một mình Chu Mộ Phỉ thèm
nhỏ dãi, ngay cả Độc Cô Lưu Vân cũng cảm thấy thèm thuồng.
Trần
mụ cho Độc Cô Lưu Vân một chén cháo đầy, sau đó lại lấy thêm một cái đĩa nhỏ múc nửa muôi cháo rồi đặt lên một cái ghế nhỏ ở bên cạnh cho Chu Mộ Phỉ.
Độc Cô Lưu Vân đặt Cục Lông Nhỏ xuống ngay cạnh đĩa, đưa
tay vuốt ve cái đầu đầy lông tơ của nó, rồi ôn nhu nói: “Cục Lông Nhỏ,
mau ăn đi, ăn xong ngươi sẽ không đói bụng nữa.”
…..Xí, ngươi có cần vô nghĩa vậy không?
Chu Mộ Phỉ tức đến trợn trắng mắt, sau đó đem miệng kê đến cái gần cái đĩa mà uống cháo – sau đó liền bị bỏng.
“Thu thu….” Bị ăn đau, Cục Lông Nhỏ thét lên hai tiếng chói tai, rồi như bị điện giật lập tức rụt mỏ trở về.
Độc Cô Lưu Vân và Trần mụ ở một bên nhìn thấy vừa đau lòng lại vừa buồn
cười, Độc Cô Lưu Vân dứt khoát buông chén cháo của mình xuống, cầm cái
đĩa lên, thổi thổi một lát cho đến khi nước cháo không còn quá nóng nữa, lúc này mới đặt lại trước mặt Chu Mộ Phỉ: “Hiện tại có thể ăn rồi.”
Chu Mộ Phỉ thấy cháo đã không còn bốc khói nóng nữa, mới cúi đầu dùng cái mỏ nhọn mổ từng ngụm từng ngụm cháo.
Tuy y không quen chúc luôn cả cái miệng vào trong đĩa mà ăn cháo, nhưng
hiện tại y chỉ là một con chim non, cũng chỉ có thể như thế.
Nhưng mà cái miệng này thật sự là quá nhỏ quá nhọn, một lần mổ chỉ có thể ăn
được một ngụm nhỏ, cho dù có đói có vội như thế nào thì cũng chỉ có thể
từ từ mà mổ.
Mắt thấy Độc Cô Lưu Vân ở bên cạnh đã ăn hết cái
bánh bao uống hết hai chén cháo, mà cái đĩa ở trước mặt Chu Mộ Phỉ cơ hồ vẫn còn y nguyên.
Cũng may, chim non có sức ăn rất nhỏ, Độc Cô
Lưu Vân ăn xong không bao lâu, Chu Mộ Phỉ liền cảm thấy chướng bụng, vì
thế cũng ngừng ăn.
Độc Cô Lưu Vân thấy nó đã ăn no, lúc này mới đứng dậy, cảm tạ Trần mụ, sau đó ôm Cục Lông Nhỏ trở về phòng mình.
Hắn đặt Cục Lông Nhỏ lên giường, rồi bắt đầu tìm vài thứ làm ổ cho nó.
Kỳ thật cũng rất đơn giản, lấy một hộp giấy to, lót thêm một tầng bông, thế là có ngay một ổ chim giản dị.
Độc Cô Lưu Vân đặt Cục Lông Nhỏ vào ổ chim tự chế, sau đó lại đặt cả ổ lên
cửa sổ – nơi có ánh mặt trời chiếu đến, rồi cúi đầu chăm chú nhìn đôi
mắt tròn tròn đen láy của nó, nghiêm túc nói: “Cục Lông Nhỏ, ta muốn đi
luyện kiếm. Ngươi ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Nói xong liền xoay người rời đi, bỏ lại Chu Mộ Phỉ ở lại một mình tại cái nơi xa lạ.
Chu Mộ Phỉ ngồi xổm trong hộp giấy, ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy nóc
nhà, cùng với bốn vách hộp đối với y mà nói thì khá là cao.
Xung quanh không một tiếng động khiến y nhịn không được mà bắt đầu nghĩ về cái thế giới trước khi mình xuyên qua.
Tuy cuộc sống lúc ở thế giới kia không thể nói là vừa ý lắm: cha mẹ ly dị
lúc y còn nhỏ, mẹ bỏ mặc y chạy đi lấy người khác, cha thì tái hôn, mẹ
kế cũng mặt nặng mày nhẹ đến mức ngay khi vừa bước vào cấp trung học y
liền chọn học nội trú, sau này học đại học thì báo danh tới cái trường
càng xa nhà càng tốt, nếu không có chuyện gì lớn, bình thường sẽ không
về nhà, cảm tình giữa cha và y cũng càng ngày càng nhạt nhẽo. Sau khi y
tốt nghiệp đại học, đi ra ngoài xã hội làm việc lại cũng chẳng được vừa
ý, bởi vì bằng cấp tầm thường lai lịch thấp kém nên bị các đồng sự khác
ức hiếp xa lánh, khiến cho y nước đắng đầy một bụng*. Nhưng nếu so với
hiện tại, y cảm thấy cái công ty đó so với ở đây còn hơn cả Thiên Đường.
*nước đắng đầy bụng: trong lòng khổ tâm không sao kể xiết
–tốt xấu gì thì lúc đó bản thân y cũng còn là con người đàng hoàng nha.
Hiện tại thì hay rồi, biến thành một con súc sinh mọc đầy lông chỉ có thể dựa vào người ta mà sống qua ngày thôi.
–mẹ nó cuộc đời y còn có thể xui xẻo hơn được nữa không!
Rất nhanh sau đó, Chu Mộ Phỉ liền phát hiện kỳ thật y còn có thể lại xui hơn nữa.
–y mắc quá.
Lần trước ở trong sơn động, bởi vì Độc Cô Lưu Vân đã đi ra ngoài luyện kiếm, cho nên y mới giải quyết ngay tại chỗ.
Nhưng mà lần này thì khác, Độc Cô Lưu Vân làm cho y một cái ổ tốt như vậy, y lại mót tới chịu không nổi, phải làm sao đây?
Cũng đâu thể nào làm bậy ngay tại cái chỗ mình sắp ngủ đúng không.
Chu Mộ Phỉ ngẩng đầu nhìn vách hộp so với y mà nói thì có chút cao quá mức, sau đó cắn cắn miệng [bởi vì chim không có răng cho nên không thể cắn
răng] ra sức nhảy lên, hai cái cánh nhỏ cũng dùng lực mà vẫy vẫy. Kết
quá, bởi vì sức lực quá yếu, mới nhảy chưa tới năm phân liền té cái
oạch.
Chu Mộ Phỉ vẫn chưa từ bỏ ý định, lại ra sức nhảy lần nữa,
lần này so với lần trước có tiến bộ hơn chút, nhảy được cao hơn chút,
nhưng vẫn còn cách mép hộp rất xa, cho nên kết quả là rơi càng thảm hơn
lần trước.
Trải qua hai lần thất bại, Chu Mộ Phỉ liền hiểu bản thân không có khả năng nhảy ra ngoài.
Nhưng mà y thật sự không muốn giải quyết vấn đề tại ngay cái ổ y đang ở này, vì thế đành phải nhịn.
Chỉ tiếc một điều, đối với một con chim non mà nói, loại chuyện này thật sự không phải muốn nín liền có thể nín được.
Vì thế, chờ đến lúc Độc Cô Lưu Vân luyện kiếm trở về xem Cục Lông Nhỏ,
liền nhìn thấy Cục Lông Nhỏ đang ủ rũ ngồi xổm trong một góc, còn không
ngừng dùng móng chim vẽ từng vòng từng vòng xuống đáy hộp, mà ở tại một
góc hộp khác, một đống phân chim vàng vàng xám xám đang lẳng lặng nằm
yên ngay đó.
Độc Cô Lưu Vân:“……”
Chờ đến khi Độc Cô Lưu
Vân đem phần bông bị dính phân chim dọn dẹp sạch sẽ, sau đó đặc biệt tìm một cái dĩa nhỏ để cho Cục Lông Nhỏ dùng làm nhà xí, lại ân cần an ủi
Cục Lông Nhỏ đang quá sức ủ rũ xong thì cũng đã sắp đến giờ dùng bữa.
Độc Cô Lưu Vân ôm Cục Lông Nhỏ đến nhà ăn, sau đó tìm một cái ghế đặt Cục
Lông Nhỏ lên, lại bưng món cháo Trần mụ đặc biệt nấu tới cho nó.
Chu Mộ Phỉ ngẩng đầu nhìn một bàn đầy ắp thịt cá, chỉ có thể nuốt nước miếng, bi đát cúi đầu im lặng uống cháo.
Nửa tháng sau.
Cục Lông Nhỏ so với trước thì có lớn hơn chút, bởi vì đồ ăn dư dả, lông tơ
màu nâu trở nên mượt mà sáng loáng, đôi mắt tròn tròn nhỏ nhỏ đen lay
láy, nhìn qua vừa linh lợi lại vừa khỏe mạnh.
Độc Cô Lưu Vân lại
càng yêu thích nó hơn, còn đặc biệt dặn dò Trần mụ mỗi ngày bỏ vào cháo
một chút thịt băm nhuyễn, vì thế rốt cuộc Chu Mộ Phỉ cũng đã có thể ăn
chút thức ăn mặn rồi.
Tuy đãi ngộ này rất tốt, nhưng so với lúc làm người trước kia mà nói thì, vẫn là lệch trời lệch đất.
Chu Mộ Phỉ vừa uống cháo thịt bằm, vừa nhìn chân giò kho tàu và tôm hấp đến phát thèm – mẹ nó đến khi nào thì bản thân mới được ăn món thuộc về
nhân loại a!
Không chỉ có Độc Cô Lưu Vân, ngay cả Trần mụ và
Đường thúc – đại biểu cho bọn hạ nhân – cũng đều thích cái cục lông nhỏ này, biểu hiện cụ thể chính là mỗi lần thấy Độc Cô Lưu Vân mang nó ra
ngoài đều nhịn không đưa đưa tay sờ sờ nó, sau đó khen một câu “A a thật dễ thương”, hoặc là thường thường chạy đến trước cửa sổ phòng Độc Cô
Lưu Vân nhìn nó, vừa không để ý đến sự giãy dụa và kháng cự của nó mà
cường ôm cường sờ, vừa dâng lên một ít điểm tâm ngọt.
Chu Mộ Phỉ
đối với chuyện này vừa cảm thấy mất kiên nhẫn lại cực kỳ khó chịu, nhưng hiện tại y chỉ là một con chim non mà thôi, nên dù có mất bình tĩnh tới mức nào thì cũng phải cố mà chịu đựng. Sau đó lại ở trong lòng thầm
oán: Cứ chờ đi! Chờ lão tử trưởng thành đủ lông đủ cánh, có mỏ nhọn có
móng vuốt sắc bén phòng thân rồi thì xem xem đám các người còn dám tùy
tiện sờ mó lão tử nữa hay không!
Một tháng sau.
Cục Lông
Nhỏ lại trưởng thành không ít, thân thể càng lúc càng tròn vo, lông tơ
toàn thân càng lúc càng sáng bóng bông xù, vừa thấy liền biết là loại
gia cầm thường ngày được sống an nhàn sung sướng.
Lúc này sức lực của Chu Mộ Phỉ đã lớn hơn trước rất nhiều, có thể dễ dàng nhảy ra khỏi
hộp, sau đó lại dễ dàng nhảy từ trên bàn xuống.
Tuy hiện tại y còn chưa biết bay, nhưng tốt xấu gì thì cũng phành phạch được mấy cái.
Lúc này trời đã vào đông, buổi tối lạnh vô cùng, lông vũ trên người Chu Mộ
Phỉ vẫn còn chưa phát triển hết, ngủ tới nửa đêm thì lạnh đến run người. Sau khi Chu Mộ Phỉ tự cải cách tư tưởng nội tâm xong, liền quyết định
nhảy lên giường Độc Cô Lưu Vân, chui vào cái ổ chăn ấm áp của hắn mà cọ
nhiệt*.
*cọ nhiệt: dùng nhiệt độ của người ta miễn phí (giống như cọ cơm = ăn cơm chực)
Dù sao cả hai cũng là giống đực, hơn nữa đối phương lại chỉ là một tiểu p
hài* mới hơn mười tuổi, hoàn toàn không cần phải tị hiềm* gì nhiều.
*tiểu p hài: thằng nhóc con
*tị hiềm: tránh để người khác nghi ngờ
Lần đầu tiên y tiến vào ổ chăn của Độc Cô Lưu Vân, Độc Cô Lưu Vân liền lập
tức bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn mới phát hiện là Cục Lông Nhỏ, liền ngầm
đồng ý cho nó chui vào ổ chăn kề sát vào người mình ngủ, đồng thời buổi
tối lúc trở mình cũng đều rất cẩn thận, sợ rằng chỉ cần không lưu ý một
chút thôi liền sẽ đè chết Cục Lông Nhỏ yếu ớt.
Thấy Độc Cô Lưu
Vân cho phép bản thân cùng hắn đại bị đồng miên*, Chu Mộ Phỉ liền không
còn áp lực gì nữa, dứt khoát cứ tới tối là trực tiếp ngồi xổm ở ngay
trên giường chờ Độc Cô Lưu Vân.
*đại bị đồng miên: cùng ngủ chung trong một cái chăn bự
Mà Độc Cô Lưu Vân luôn thích sạch sẽ đối với cảnh tượng này lại cực kỳ dễ
dàng tiếp nhận, dù sao cứ cách vài ngày là Cục Lông Nhỏ liền được hắn
tắm cho, hơn nữa Cục Lông Nhỏ rất thông minh, mỗi khi muốn đại tiểu tiện gì đều sẽ chủ động nhảy xuống giường kiếm chỗ giải quyết, hoàn toàn
không cần lo lắng nó sẽ làm bẩn chăn giường.
Gần đây thời tiết
khá lạnh, trong phòng Độc Cô Lưu Vân mỗi tối đều có đốt hỏa lò, cho nên
mỗi lần cho Chu Mộ Phỉ tắm, y cũng không có bị đông lạnh đến chết.
Mà Độc Cô Lưu Vân chăm sóc y lại cực kỳ kiên nhẫn, mỗi lần tắm xong đều
dùng một cái khăn lớn ôn nhu lau khô lông cho y, sau đó lại đổi một cái
khăn khác bọc y lại, thẳng đến khi lông trên người Cục Lông Nhỏ đã khô
hoàn toàn mới nhét y vào trong ổ chăn, sau đó hai người cùng nhau ngủ.
Chu Mộ Phỉ thấy hắn dốc lòng chăm sóc mình như vậy – mặc dù nguyên nhân có
chút mắc cười – nhưng trong lòng vẫn có chút cảm động, vì thế cảm giác
mất kiên nhẫn đã dần dần biến thành hảo cảm với đứa nhỏ này, bắt đầu cảm thấy ở chung với hắn cũng không khó tiếp nhận lắm.
Ngày hôm đó, tuyết lớn vừa dừng.
Độc Cô Lưu Vân theo thường lệ trời còn chưa sáng đã thức dậy đến phòng
luyện kiếm luyện công. Chu Mộ Phỉ cảm giác hắn xốc chăn lên thì mơ mơ
màng màng mở mắt “thu thu” hai tiếng, sau đó lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Hiện tại đã là tháng mười một, cho dù trong phòng có hỏa lò thì cũng lạnh
như thường, nơi ấm áp nhất vẫn là ổ chăn, Chu Mộ Phỉ mơ mơ màng màng
ngủ, còn cảm thán thằng nhóc Độc Cô Lưu Vân này mệnh cũng thật khổ, tới
mùa đông rồi mà vẫn không được phép ở trong chăn ngủ nướng.
Chu
Mộ Phỉ lại ngủ thêm ít nhất một canh giờ rưỡi nữa, thẳng đến khi mặt
trời đã mọc qua ba sào rồi mới tự nhiên tỉnh lại, sau đó y bỗng nhiên
cảm nhận được có khí tức của người lạ — đây là trực giác của loài chim
từ khi mới sinh ra đã có – y mở mắt ra, liền nhìn thấy một đứa nhỏ
khoảng mười tuổi đang đứng ngay trước giường, đôi mắt đen láy vụt sáng
nhìn Chu Mộ Phỉ nằm trong ổ chăn, chỉ lộ ra có mỗi cái đầu đầy lông tơ
nhung nhung.
Đứa nhỏ này vóc người tương đương với Độc Cô Lưu
Vân, mặc một cái áo khoác lông chồn, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ngũ quan tinh xảo nộn nộn vô cùng.
Chu Mộ Phỉ có thể xác định, y chưa bao giờ thấy đứa nhỏ này.
Vì thế y chui ra khỏi ổ chăn, có chút địch ý mà nói với đứa nhỏ: “Thu thu, thu thu……”
Uy, nhóc là ai a, vào bằng cách nào? Phòng của Độc Cô Lưu Vân là nơi có thể để cho người khác tùy tiện lui tới sao?
Đứa nhỏ dĩ nhiên nhìn ra được vẻ đề phòng và địch ý ở trong mắt y, vội vàng khoát tay nói: “Ngươi đừng sợ, ta không phải người xấu, ta tên là Hoàng Dược Sư, là sư phụ mang ta tới đây làm khách. – Ngươi chính là Cục Lông Nhỏ mà Lưu Vân ca ca nhặt được sao?”