Đọc truyện Xuyên Việt Thành Thần Điêu – Chương 23: Có mê hương
Về phần sư huynh
Vương Trùng Dương của Chu Bá Thông, công lực cao siêu không biết cao hơn Chu Bá Thông bao nhiêu phần, từ lúc quát lên một tiếng đã âm thầm đề
phòng, vì thế tuy Độc Cô Lưu Vân đột ngột gây khó dễ, nhưng tất cả đều
đã được đoán trước, lúc ứng đối không hề có một chút hoang mang, không
chút rơi vào thế hạ phong.
Vì thế, ba người một điêu cứ thế mà
từng đôi chém giết bên trong Tàng Kinh Các, đánh đến bất diệc nhạc hồ,
giá sách ầm ầm ngã cả đám, vô số sách hiếm trân quý rơi đầy đất, khiến
Chu Bá Thông và Vương Trùng Dương nhìn thấy mà thịt đau không ngừng.
Mấy người giao thủ hơn chục chiêu, nghĩ đám đệ tử Toàn Chân giáo chắc đã
nghe được tiếng đánh nhau sắp đuổi tới đây rồi, hai bên không khỏi có
chút sốt ruột.
Trong đó, gấp nhất chính là Vương Trùng Dương và
Chu Bá Thông, nếu người bên ta đuổi tới đây, đối phương lại chả thèm để ý mà nói thẳng ra gã và Chu sư đệ đã làm gì trong Tàng Kinh Các, đến lúc
đó làm sao gã và Chu sư đệ có thể sống yên trong Toàn Chân giáo này?
Độc Cô Lưu Vân thấy vẻ mặt nôn nóng của gã, ra tay lại cực kỳ cấp bách, tựa hồ nóng lòng muốn bắt mình, ban đầu còn có chút khó hiểu, nhưng sau
ngẫm lại, liền hiểu ra gã đang lo lắng cái gì, vì thế vừa hóa giải kiếm
chiêu của gã, vừa hạ giọng nói: “Bằng hữu, làm một vụ thương lượng đi?”
Vương Trùng Dương và Độc Cô Lưu Vân vừa mới bắt đầu giao thủ, liền biết đối
phương là một cao thủ kiếm thuật, nếu đánh với hắn, trong vòng ba trăm
chiêu chưa chắc có thể phân ra thắng bại, cho dù đã qua ba trăm chiêu,
dựa vào công lực hiện giờ của gã, chưa chắc có thể bắt được, vì vậy cũng hạ giọng nói: “Nói đi!”
Độc Cô Lưu Vân: “Thả chúng ta đi, ta cam đoan chuyện của các ngươi sẽ được giữ kín như bưng!”
Vương Trùng Dương hơi do dự, thấp giọng nói: “ Ngươi tới làm gì? Muốn trộm kinh thư của Toàn Chân giáo?”
Độc Cô Lưu Vân nói: “Tìm đồ, nhưng không tìm được. Kinh thư của Toàn Chân giáo các ngươi, ta không có hứng thú!”
Vương Trùng Dương đã nghe thấy tiếng quát của đệ tử bổn phái đang đuổi tới
đây từ xa, liền phải cho ra một quyết định thật nhanh.
Không biết vì sao, gã cảm giác người thiếu niên trước mắt này không giống như đang nói dối, vốn muốn hỏi hắn đến Toàn Chân giáo tìm thứ gì, nhưng vì thời
gian cấp bách, nhất định là không kịp hỏi, liền thu chiêu, nói: “Đi mau, nhớ kỹ lời hứa hẹn của ngươi!”
Độc Cô Lưu Vân hướng phía gã, gật gật đầu, nói: “Bảo sư đệ ngươi dừng tay đi, đừng gây khó dễ cho Điêu Nhi của ta nữa!”
Vương Trùng Dương quay đầu liếc Chu Bá Thông, nói: “Sư đệ, để bọn họ đi.”
Kỳ thật từ lúc Chu Bá Thông đấu với Chu Mộ Phỉ vẫn chưa chiếm được bất cứ
tiện nghi gì, chỉ là một con súc sinh đầy lông* thôi vậy mà hắn vẫn còn
chưa chế phục được nó, thầm cảm thấy mất hết thể diện, nghe thế liền
thu tay lại, nói: “Nếu đó là mệnh lệnh của sư huynh, vậy liền lợi cho
các ngươi rồi!”
*từ gốc là biển mao súc sinh. Đây là từ dùng để chửi mắng loàn chim hay thần ma hóa từ loài chim trong tiểu thuyết.
Độc Cô Lưu Vân lười nói với hắn, phi thân tới mái hiên đối diện.
Một người một điêu bay vút ra ngoài tường vây Toàn Chân giáo, nghe thấy
tiếng kêu đánh xa xa ở đằng sau, vì thế không dám ngừng nghỉ, tăng tốc
bay xuống núi.
Bọn họ chạy một hơi hết hơn mười dặm, đến khi xác định không có truy binh đuổi theo, mới giảm tốc độ lại.
Chu Mộ Phỉ đáp xuống đất, đứng trước mặt Độc Cô Lưu Vân.
Độc Cô Lưu Vân nhìn thấy đôi mắt đen láy kia, giống như có chuyện gì đó
muốn nói với mình, liền hỏi: “Điêu Nhi, ngươi có chuyện muốn nói với ta
sao?”
Chu Mộ Phỉ gật gật đầu, sau đó ngậm lấy tay áo của Độc Cô
Lưu Vân, kéo hắn đến chỗ bãi đất trống khá bằng phẳng, dùng móng vuốt
viết lên mặt đất, nói: “Ta vừa rồi nghĩ phương pháp của ngươi rất có vấn đề.”
Độc Cô Lưu Vân nghi hoặc nói: “Ngươi đang nói ta đặc biệt lựa nơi giấu kinh thư của các đại kiếm phái để tìm kiếm có vấn đề?”
Chu Mộ Phỉ gật gật đầu.
Chu Mộ Phỉ tiếp tục viết: Nếu ta giết người cướp kiếm phổ, dĩ nhiên sẽ giấu ở một nơi nào đó để không một ai có thể tìm thấy, không thể nào giấu
trong Tàng Kinh Các được.
Độc Cô Lưu Vân yên lặng xem xong, giống như được xối nước lên đầu mà tỉnh ngộ: Giết chết cả nhà Độc Cô, lại
cướp Độc Cô kiếm phổ, loại chuyện này dĩ nhiên là hành vi không biết xấu hổ trong mắt võ lâm chính đạo, huống hồ gì Độc Cô kiếm phổ là vật mơ
ước của người trong giang hồ, cướp được nó rồi sao có thể để lộ ra trước mặt người khác? Tất nhiên là phải tìm chỗ cực kỳ bí mật, ngoại trừ bản
thân người đó ra, không thể để cho bất cứ người nào biết, dĩ nhiên sẽ
không công khai đặt trong Tàng Kinh Các của bổn môn phái rồi.
Từ
nhỏ hắn đã sống trong Phong Kiếm sơn trang, mỗi ngày đều tiếp xúc với
người thuần phác thiện lương, cả ngày ngoại trừ luyện kiếm thì vẫn là
luyện kiếm, chưa bao giờ dính phải chuyện hục hặc với nhau, vì thế tâm
tư rất đơn thuần, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
Giờ được Chu
Mộ Phỉ nhắc nhở, hắn mới biết bản thân đã phạm phải sai lầm, liền không
ngại học hỏi kẻ dưới mà khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy ý của Điêu Nhi thì
phải làm như thế nào?”
Chu Mộ Phỉ hơi trầm ngâm một chút, vươn
cánh xóa toàn bộ chữ viết, sau đó chậm rãi viết: Thả tin đồn, để cho mọi người biết hậu nhân của Độc cô gia đang tìm cừu nhân, cũng đã biết được manh mối chính xác. Là cừu nhân của ngươi thì sẽ có tật giật mình, tất
nhiên là sẽ có hành động.
Y viết đến đây rồi thì không viết tiếp
nữa, nhưng dựa vào sự thông minh tài trí của Độc Cô Lưu Vân, dĩ nhiên sẽ hiểu được tất cả.
Cừu nhân diệt tộc của hắn vốn tưởng tất cả
người trong Độc Cô gia đã chết hết, giờ lại nghe thấy Độc Cô gia vẫn còn một hậu nhân, hơn nữa còn sắp sửa tới cửa trả thù, uy hiếp đến danh dự
và địa vị giang hồ của gã, tất nhiên sẽ như ngồi trên bàn chông, người
kia lại còn đang nghĩ cách ám hại gã. Nếu gã có hành động, tất nhiên sẽ
lưu lại sơ hở và manh mối.
Sau đó bản thân có thể dựa vào sơ hở và manh mối này mà tra tới gốc, đến lúc đó nhất định sẽ bắt được người.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy cách này rất hay, quả thực so với biện pháp lúc trước của mình thì hay gấp ngàn lần vạn lần. Tâm tình bị kích động, Độc Cô Lưu Vân hí hửng ôm lấy cổ Điêu Nhi, hôn chụt một cái lên đỉnh đầu
nó, nói: “Điêu Nhi, ngươi thông minh quá! Cư nhiên lại nghĩ ra được cách hay như vậy!”
Chu Mộ Phỉ bị hắn hôn đến sửng sốt, trong phút chốc, tim hình như đập nhanh hơn một chút.
Nhưng rất nhanh sau đó, nghe thấy tiếng kêu vui sướng thì y liền tỉnh lại,
thầm tự giễu, nói: Ngươi cao hứng làm gì chứ? Trong mắt hắn, ngươi chỉ
là một con chim điêu, chỉ là một con thú cưng hắn nuôi mà thôi!
Nghĩ như vậy, y liền có chút uể oải.
Mặc dù y không muốn thừa nhận, nhưng y hiểu rõ, đã cùng Độc Cô Lưu Vân sớm
chiều ở chung, đã đồng giường cộng chẩm bảy tám năm, mắt thấy hắn từ một đứa nhỏ mười một mười hai tuổi trở thành một thanh niên có tướng mạo
anh tuấn ngọc thụ lâm phong, bản thân đã có chút động tâm với hắn.
Suốt cả hai đời, chưa có bất cứ người nào đối tốt với y, tỉ mỉ săn sóc cho y như vậy. Mà bản thân y, cũng chưa từng thân mật khăng khít với bất cứ
ai như thế, vì vậy trong đáy lòng của y, địa vị của Độc Cô Lưu Vân không giống với bất cứ ai trong dĩ vãng.
Huống chi người này lại tuấn
mỹ xuất sắc như thế, khí chất lại lạnh lùng độc đáo, cho dù có cùng giới tính, nhưng cứ tiếp xúc trường kỳ với hắn như vậy, dĩ nhiên không khỏi
trầm mê phong tư của hắn.
Tuy bề ngoài của Chu Mộ Phỉ là một con đại điêu, nhưng nội tâm vẫn là một con người.
Lúc trước không phát hiện, nhưng đã qua gần một hai năm rồi, mỗi khi y tắm
rửa cùng Độc Cô Lưu Vân, nhìn thấy đối phương hào phóng bày ra thân thể
thon dài kiện mỹ cơ thịt cân xứng ở trước mặt mình, cảm giác tim nhịn
không được phải đập gia tốc đã nói cho y biết, trông bản thân thì thẳng
lắm đấy, nhưng kỳ thật bên trong sắp sửa bị bẻ cho cong vòng rồi.
Bất quá, chỉ cần loại ý niệm này xuất hiện trong đầu, y đều sẽ hung hăng cố ý chặn lại ngay lập tức.
Nguyên nhân rất đơn giản, Độc Cô Lưu Vân là người, mà y, chỉ là một con điêu.
Còn có chuyện nào khổ hơn chuyện này nữa hay không?
Chu Mộ Phỉ bi thương ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, nội tâm lặng lẽ thổ tào một trận: Chuyện thống khổ nhất khắp thiên hạ không phải là chân trời góc
biển, cũng không phải là ta đứng ở trước mặt ngươi nhưng ngươi lại không biết ta yêu ngươi, mà là – ngươi là người, còn ta chỉ là một con đại
điêu!
Thổ tào xong, Chu Mộ Phỉ thu hồi lại cảm xúc rối loạn, yên lặng đến phía sau Độc Cô Lưu Vân, theo hắn trở về sơn động.
Độc Cô Lưu Vân quay lại nhìn Điêu Nhi, trong lòng âm thầm buồn bực: Vừa nãy sao lại cảm thấy có cảm giác kỳ quái, giống như Điêu Nhi của hắn đang
rất cô tịch rất thống khổ?
Là ảo giác sao? Là một con điêu thì sao có thể sinh ra cảm xúc như vậy chứ?
Cho dù nó có thông minh tới mức nào, cũng chỉ là một con điêu a.
Chu Mộ Phỉ cùng Độc Cô Lưu Vân quay trở lại trước cửa sơn động bọn họ cư
trú, vừa chuẩn bị vào sơn động, chợt thấy bụng ọt ọt kêu lên, vội vàng
kêu một tiếng với Độc Cô Lưu Vân, liền xoay người bay tới bụi cỏ cách đó không xa mà giải quyết nhu cầu sinh lý.
Độc Cô Lưu Vân thấy bóng dáng của Điêu Nhi biến mất trong bụi cỏ, khóe miệng không khỏi khẽ cong lên, sau đó xoay người đi vào trong động.
Tuy ánh trăng bên
ngoài rất sáng, nhưng trong sơn động lại rất tối, Độc Cô Lưu Vân đi vào
trong sơn động, bỗng ẩn ẩn có cảm giác không thích hợp.
Hắn lập
tức rút chiết tử đốt lửa lên, nhìn thấy Âu Dương Phong vẫn ngủ ở trong
góc như trước khi hắn và Điêu Nhi đi, hết thảy đều có vẻ như không có gì dị thường.
Nhưng mà, ở sâu trong nội tâm rõ ràng là có cảm giác không thích hợp, nhưng sao lại thế này?
Độc Cô Lưu Vân nghi hoặc nhăn mày, tiện đà tĩnh tâm lại cảm nhận bốn phía.
Qua một lát, hắn rốt cục hiểu ra đến tột lúc là chỗ nào xảy ra vấn đề.
Trong sơn động ngoại trừ mùi vị ẩm ướt của cỏ rêu xanh phát ra, bây giờ còn có một mùi thơm ngọt ngấy loáng thoáng lượn lờ.
Nhưng mùi thơm này rất nhạt, mùi ẩm ướt trong sơn động lại rất nồng, thế nên hắn mới không phát hiện ra ngay từ đầu.
Đây là mùi gì, mê hương sao?
Cảm giác được nguy cơ, Độc Cô Lưu Vân lập tức nín thở, đồng thời âm thầm
vận chuyển nội tức, nhưng lại cảm thấy nội lực trong gân mạch vẫn vận
chuyển như bình thường.
Độc Cô Lưu Vân càng cảm thấy nghi ngờ,
bước nhanh đến trước mặt Âu Dương Phong, đang định tóm y lên để hỏi,
chợt thấy Âu Dương Phong lật người nhảy dựng lên, nhướng mày, nói: “Rốt
cục nhìn ra bất thường rồi sao? Đáng tiếc, đã chậm rồi!”
Độc Cô Lưu Vân nhíu mày nói: “Ngươi tỉnh lúc nào? Mùi trong sơn động này là do ngươi giở trò quỷ?”
Âu Dương Phong ngạo nghễ cười nói: “Ngươi tưởng ngươi có thể điểm được
huyện ngủ của ta sao? Ngươi cũng quá xem thường nội lực của Bạch Đà Sơn
ta rồi.”
Độc Cô Lưu Vân liền hiểu, nhíu mày nói: “Là ngươi giả bộ ngủ? Vì để dành thời gian để giải khai huyệt đạo? Mùi trong sơn động
này là độc gì?”