Xuyên Việt Thành Thần Điêu

Chương 15: Xuống núi


Đọc truyện Xuyên Việt Thành Thần Điêu – Chương 15: Xuống núi

Độc Cô Lưu Vân đương nhiên tin Điêu Nhi sẽ không để lộ bí mật, chẳng qua chỉ là thuận miệng dặn dò mà thôi.

Nhìn thấy đại điêu vỗ ngực cam đoan, Độc Cô Lưu Vân lại càng yên tâm, liền
nói: “Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta trở về phòng rồi nói.”

Chu Mộ Phỉ gật đầu, cẩn thận dùng cánh xóa hết toàn bộ chữ viết trên mặt đất, sau đó mới cùng Độc Cô Lưu Vân quay về phòng

Sau khi một người một điêu bước vào phòng rồi, Độc Cô Lưu Vân mới xoay
người khóa cửa phòng lại, Chu Mộ Phỉ nhảy lên giường, thành thật ngồi
xổm ở trên đầu giường chuẩn bị nghe chuyện xưa, đồng thời còn thầm cảm
thán ở trong lòng: Giờ mà có hạt dưa và bắp rang thì hay biết mấy~~~~
[Độc Cô Lưu Vân: Biến đê!]

Độc Cô Lưu Vân ngồi xuống bên cạnh Chu Mộ Phỉ, vẻ mặt ngưng trọng.

Chu Mộ Phỉ bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn lây nhiễm, lập tức thu hồi lại cái ý tưởng loạn thất bát tao lại, sau đó bày ra biểu tình đoan chính nghe
Độc Cô Lưu Vân kể lại thân thế bi thảm.

Đương nhiên, Độc Cô Lưu
Vân không làm y thất vọng, hắn bắt đầu rủ rỉ kể lại đoạn bí mật khó nói
của võ lâm vào mười mấy năm trước, sinh động y như thật.

Nguyên
lai hơn trăm năm trước, Độc Cô gia từng xuất hiện một vị tuyệt thế kiếm
khách, truyền thuyết kể lại vị kiếm khách này đã từng là một vị thiên hạ vô địch thủ, dành được mỹ danh thiên hạ đệ nhất kiếm.

Nếu vị tổ
tiên dòng họ Độc Cô này đã đạt được thành tựu như thế, dĩ nhiên là không cam lòng để cho tuyệt kỹ của mình bị thất truyền, vì thế trước khi lâm
chung đã đem toàn bộ kiếm phổ của mình truyền lại cho hậu nhân.

Nếu miễn cưỡng mà tính thì hậu nhân nhà hắn cũng không hề chịu thua kém,
mấy thế hệ sau cũng lục tục ra lò vài vị cao thủ kiếm thuật.

Nhưng lại không có người nào có tư chất tuyệt đỉnh như vị tổ tiên kia, không
thể hoàn toàn hiểu hết nội dung trong kiếm phổ, vì thế tuy kiếm pháp của Độc Cô gia trên giang hồ là nhất lưu, nhưng chưa bao giờ được xếp vào
vị trí hàng đầu.

Cũng may, hậu nhân dòng họ Độc Cô không phải là
hạng người quá phận coi trọng hư danh, tuy dùng trường kiếm hành hiệp
giang hồ, nhưng không tranh danh đoạt lợi, lại càng chưa từng nói về
kiếm phổ gia truyền với người khác.

Vì thế hơn trăm năm qua, Độc Cô thế gia vẫn rất yên ản, chưa từng bị cuốn vào vònng xoáy phân tranh của giang hồ.

Nào ngờ, đến thời của Độc Cô Minh Hạo – phụ thân của Độc Cô Lưu Vân, trên
giang hồ bỗng nhiên xuất hiện tin đồn, nói rằng Độc Cô gia có bản kiếm

phổ tuyệt thế, chỉ cần có nó, liền có thể luyện thành kiếm pháp tuyệt
đỉnh, trở thành kiếm thuật đệ nhất võ lâm.

Ai ai cũng biết, chỉ
cần đề cập đến bí tịch võ lâm gì đó, chỉ số thông minh của hầu hết đám
nhân sĩ giang hồ đều sẽ cấp tốc giảm xuống, tốc độ không thua gì lúc lâm vào bể tình của nữ nhân.

Trong lúc nhất thời, cơ hồ ai biết dùng kiếm đều động tâm, có không ít người nghĩ trăm phương nghìn kế hòng
đoạt lấy bản kiếm phổ của Độc Cô.

Người quang minh chính đại thì
tới trước cửa khai chiến, cược kiếm, nếu bản thân thắng Độc Cô Minh Hạo
thì gã phải dâng kiếm phổ lên bằng hai tay. Người xấu xa thì dĩ nhiên là dùng thủ đoạn ti bỉ xấu xa để trộm hoặc đoạt lấy.

Độc Cô Minh Hạo phiền đến không chịu nổi nữa, liền dời nhà trốn vào trong núi sâu rừng già.

Nhưng cho dù là như vậy, vẫn bị người tìm thấy.

Lúc Độc Cô Lưu Vân vừa tròn một tuổi, có mười mấy tên hắc y nhân bịt mặt
lẻn vào Độc Cô gia đồ sát toàn bộ mười bảy mạng người, ngay cả mấy hạ
nhân cũng bị liên lụy.

May mà Độc Cô phu nhân giao Độc Cô Lưu Vân đang say ngủ cho nhũ mẫu, rồi cùng Độc Cô Minh Hạo cả người đẫm máu vừa chiến đấu anh dũng vừa che chở cho, mới có thể bảo vệ được cái mạng nhỏ của Độc Cô Lưu Vân.

Mà hảo hữu chi giao của Độc Cô Minh Hạo là
Quý Lăng Hiên – sư phụ của Độc Cô Lưu Vân, đúng lúc mấy ngày trước đã
nhận lời đến làm khách.

Quý Lăng Hiên rảnh rỗi không có việc liền đến trước hai ngày.

Nhưng, lúc hắn đến nơi, chỉ thấy Độc Cô giả đã sớm bị lửa lớn thiêu rụi thành một tòa phế tích đen thui.

Quý Lăng Hiên lật tung toàn bộ Độc Cô gia, chỉ tìm được mấy chục thi thể bị thiêu cháy, cùng với nhũ mẫu đang ôm Độc Cô Lưu Vân trốn ở trong bụi cỏ cách đó không xa mà run lẩy bẩy.

Lúc ấy, nhũ mẫu bởi vì sợ tới
mức hai chân mềm oặt, không thể chạy được, đành phải lao ra khỏi đại môn Độc Cô gia, sau đó tìm một bụi cỏ rậm rạp mà trốn vào.

May mà
đám hắc y nhân kia sau khi cướp kiếm phổ giết người xong thì không có
lục xoát xung quanh, chỉ nhóm lửa thiêu trụi trạch viện của Độc Cô gia
rồi liền vội vàng rời đi.

Khi Quý Lăng Hiên đến Độc Cô gia, đang
đau lòng khiếp sợ vì cả nhà hảo hữu bị diệt môn, vừa lúc nghe thấy tiếng khóc nỉ non của Độc Cô Lưu Vân vừa mới tỉnh lại, lúc đó hắn mới phát
hiện ra nhũ mẫu đang ôm đứa nhỏ trốn trong bụi rậm.


Nhũ mẫu nhận ra Quý Lăng Hiên, biết hắn là hảo hữu của chủ nhân, nhất thời mừng rỡ.

Quý Lăng Hiên nhìn thấy trận thảm án diệt môn này thế nhưng lại còn có
người sống sót, lại là thân sinh cốt nhục của hảo hữu, trong bi thống
lại có một tia vui mừng, liền nhận đứa trẻ mồ côi cha mẹ mà nhũ mẫu phó
thác, sau đó hỏi nhũ mẫu tình huống xem có nhận ra được bộ dáng của hung thủ hay không.

Nhũ mẫu cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ có thể nhớ
mang máng dáng người của thủ lĩnh hắc y nhân kia rất cao, vũ khí là
kiếm, còn có…….

“Lúc ta ôm tiểu thiếu gia chạy đi, có quay đầu
nhìn vài lần, thấy thủ lĩnh kia muốn đuổi theo, phu nhân liền nhào qua
cấu lấy cánh tay phải của gã rất mạnh, chắc là sẽ lưu lại vết thương.”
Nhũ mẫu nói như thế.

Quý Lăng Hiên biết Độc Cô phu nhân là thiên
kim của môn chủ Ưng Trảo Môn, vì vậy Ưng Trảo Công của nàng ta rất điêu
luyện. Dựa vào công lực của nàng, nếu đã có thể cấu thương cánh tay của
người kia, nói không chừng sẽ lưu lại vết sẹo.

“Đây là những gì sư phụ nói cho ta biết manh mối về cừu nhân.” Độc Cô Lưu Vân nói.

Ít quá đi. Chu Mộ Phỉ nghĩ: Muốn tìm một người nam nhân có vóc dáng cao,
biết dùng kiếm, trên cánh tay có vết sẹo trong chốn giang hồ mênh mông
này, quả thực không thua gì mò kim dưới đáy bể.

Người phù hợp hai điều kiện đầu thực sự có rất nhiều, mà cái điều kiện thứ ba kia thì….
Bọn họ làm sao mới vừa tìm thấy người có vóc dáng cao biết dùng kiếm thì liền vạch ống tay áo của người ta ra mà kiểm tra trên cánh tay có vết
trảo không cơ chứ.

Huống chi, cho dù trên cánh tay thực sự có vết trảo đi nữa, cũng không chắc người đó chính là cừu nhân sát hại cả nhà
Độc Cô Lưu Vân…….. Nói không chừng trong lúc đánh nhau với lão bà người
ta bị cào trúng thì làm sao đây.

Độc Cô Lưu Vân cũng biết manh mối quá ít, vì thế cũng rất là đau đầu.

Hắn nhìn đại điêu bên cạnh, tiếp tục phân tích: “Thảm án diệt môn của nhà
ta xảy ra vào mười bảy năm trước, đặt giả thiết, lúc ấy hung thủ chỉ mới khoảng hai mươi tuổi, như vậy hiện giờ hắn ít nhất cũng đã ba mươi bảy
tuổi, đang ở tuổi trung niên rồi. Căn cứ vào miệng vết thương sư phụ
kiểm tra, cha mẹ ta đã chết dưới kiếm, hơn nữa miệng vết thương rất sạch sẽ gọn gàng, theo suy đoán người kia là một cao thủ dùng kiếm. Gã có
thể ra lệnh cho nhiều người, cho nên chắc là có địa vị nhất định trên

giang hồ, không phải là hạng người vô danh.”

Chu Mộ Phỉ gật đầu tán đồng, sau đó nhảy xuống giường, bắt đầu dùng móng phải viết chữ trên mặt đất.

Độc Cô Lưu Vân vội vàng nhìn, thì thấy đại điêu viết: Gã che mặt là vì muốn che giấu không để cho người biết, cho nên hắn có thể là người của danh
môn chính phái.

Độc Cô Lưu Vân đồng ý, nếu là người nổi danh trong Ma Giáo tà phái, bọn họ sẽ không cần phải che che giấu giấu như vậy.

Bởi vì không cần thiết.

Chỉ có những đại hiệp danh môn chính đạo thích danh tiếng, lại đi làm mấy
việc thương thiên hại lý mới phải che mặt, hòng đề phòng vô ý bị người
ta nhìn thấy, gây tổn hại thanh danh tích lũy nhiều năm.

Trải qua nghiên cứu cặn kẽ, phạm vi tìm kiếm mục tiêu liền nhỏ hơn nhiều.

–dáng người khá cao, là cao thủ kiếm thuật, hơn ba mươi bảy tuổi, có địa vị
nhất định trên giang hồ, lại có thanh danh khá tốt, hơn nữa có thể là
tông chủ của một môn phái.

Nếu dựa theo phạm vi này mà đi thăm dò, sẽ bớt được rất nhiều việc.

Sau khi đã xác định đại khái được mục tiêu truy tìm, Độc Cô Lưu Vân thấy
sắc trời không còn sớm, liền sai người mang nước ấm tới, sau khi cùng
đại điêu Chu Mộ Phỉ tắm rửa xong, liền cùng nhau lên giường nghỉ tạm.

Hôm sau, trời vừa sáng, Độc Cô Lưu Vân liền thức dậy thu thập hành lý, sau
đó kéo Chu Mộ Phỉ đang ngủ đến mơ mơ màng màng dậy, một người một điêu
vội vàng ăn điểm tâm xong, liền dẫn Chu Mộ Phỉ xuống núi.

Mục tiêu thứ nhất, núi Chung Nam.

Bởi vì kiếm phái lớn nhất của giang hồ hiện tại – Toàn Chân giáo đang ở trong núi này.

Mà năm đó, Độc Cô Minh Hạo cũng ẩn cư ngay dưới chân núi Chung Nam, chỉ cách Toàn Chân giáo khoảng một trăm dặm.

Vì thế, Độc Cô Lưu Vân muốn tra xét thảm án diệt môn năm đó, trước hết dĩ nhiên là phải bắt đầu từ Toàn Chân giáo rồi.

Quý Lăng Hiên ẩn cư tại núi Thái Bạch, cách núi Chung Nam không xa, lộ trình ước chừng khoảng hai trăm dặm.

Độc Cô Lưu Vân dẫn Chu Mộ Phỉ xuống núi, định đến thành trấn phụ cận mua một con khoái mã.

Vừa bước vào thành trấn, đại điêu Chu Mộ Phỉ đang đi bên cạnh hắn liền hấp
dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người, hấp dẫn người ta phải quay đầu lại
tuyệt đối lên đến 200%. Nốc ao luôn cả tuấn mĩ thiếu niên lạnh lùng Độc
Cô Lưu Vân ở bên cạnh.

Khiến cho Chu Mộ Phỉ nhịn không được mà
cảm khái ở trong lòng: Không ngờ đời trước y có tướng mạo bình thường,
vừa chui vào đám đông liền nhận không ra người, thế nhưng đời này vừa ra khỏi cửa liền có nhiều mỹ nữ chăm chú nhìn như vậy, đãi ngộ này cũng
cao quá rồi.


Ai, nếu ánh mắt nhìn lén của mấy em gái này không
phải là do bởi vì mình là một con chim điêu, mà bởi vì mình là một siêu
cấp soái ca thì càng hoàn mỹ hơn a.

Độc Cô Lưu Vân dĩ nhiên không quen bị nhiều người vây xem như vậy, liền tóm lấy cánh Chu Mộ Phỉ vội
vàng tìm chợ mua bán ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất mua một con khoái mã.

Sau đó cưỡi ngựa chạy đi, Chu Mộ Phỉ thì tự mình bay lên trời, đến lúc trời gần chạng vạng, thì chỉ còn cách núi Chung Nam khoảng hơn mười dặm
đường.

Khi đi ngang qua một thành trấn, Độc Cô Lưu Vân thấy trời
bắt đầu tối, sợ không có chỗ ngủ đêm, liền dẫn Chu Mộ Phỉ vào thôn trấn, sau đó tìm một khách điếm nhỏ ngủ lại.

May mà thôn này không có
nhiều người qua lại, vì thế khách trong điếm rất ít, nhưng dù là thế,
thấy một thiếu niên dẫn theo một con đại điêu cao lớn đến ở trọ, tròng
mắt của chưởng quầy và tiểu nhị khách điếm vẫn suýt chút nữa là lọt ra
ngoài vành mắt.

Phòng của khách điếm này không lớn, cũng không được sáng sủa lắm.

Độc Cô Lưu Vân đặt hai gian phòng hảo hạng, tùy ý gọi vài món đồ ăn và hai
cân thịt bò, sau đó dẫn Chu Mộ Phỉ đi tìm một cái bàn sạch sẽ trong sảnh rồi ngồi xuống.

Chu Mộ Phỉ nhìn thấy bên trong góc tối có một
người mặc bạch y ngồi đưa lưng về phía bọn họ ăn cơm, từ lúc bọn họ bước vào cho tới giờ, người nọ chưa hề quay đầu nhìn một cái nào. Tựa hồ
hoàn hoàn không hề có chút tò mò nào.

Chu Mộ Phỉ cũng không để tâm, dù sao thì mấy kỳ nhân dị sự gì đó trên giang hồ cũng đâu có thiếu.

Đồ ăn rất nhanh đã được mang lên, Độc Cô Lưu Vân đặt hai cân thịt bò ở
ngay trước mặt Chu Mộ Phỉ, còn bản thân thì ăn mấy món khác.

Chu Mộ Phỉ bay cả một ngày trời, đã sớm đói bụng, vì thế cúi đầu gặm lấy gặm để.

Ăn đến một nửa thì bạch y nhân ngồi ở góc đằng kia đã ăn cơm xong, đứng dậy đi về phía thang lầu.

Lúc y đến gần, Chu Mộ Phỉ mới kinh ngạc phát hiện bộ dạng người này hóa ra
lại tuấn mĩ như vậy, không hề thua kém Độc Cô Lưu Vân.

Y bất quá
cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, đôi mắt hoa đào hơi xếch lên cao,
mang theo vài phần tà khí và ngạo khí như có như không.

Lúc đi
qua bàn của Chu Mộ Phỉ, thiếu niên mặc bạch y chỉ hơi dừng mắt nhìn đại
điêu một chốc, rồi trực tiếp lướt qua bọn họ lên lầu về phòng.

Chu Mộ Phỉ nhìn bóng dáng của y đang đi lên lầu, trong lòng ẩn ẩn cảm giác
có gì đó không thích hợp, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra,
đành phải tiếp tục cúi đầu ăn thịt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.