Đọc truyện Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ – Chương 37
Thời điểm xuất phát, Fei nhận được cảnh báo của trí não về sự khác thường của nguyên tố xung quanh, một lượng lớn điện lưu (dòng điện) đang hình thành ngay phía trên đỉnh đầu bọn họ, hơn nữa, từ kết quả phân tích của trí não, Fei đã hiểu được nguyên nhân tại sao trên khối đại địa này không có đến một ngọn cỏ, bởi vì mọi thứ đều bị sấm sét từ bầu trời giáng xuống phá hủy. Mà, nguy cơ bọn họ phải đối mặt lúc này chính là những đợt sấm sét cuồng bạo có thể hạ xuống bất cứ lúc nào.
Vấn đề là phải làm thế nào để thoát khỏi cục diện này, nơi đây không có bất cứ thứ gì để che chắn, chỉ bằng những thứ bọn họ mang theo người, căn bản không thể ngăn được loại sấm sét có sức hủy diệt cả một khu vực lớn như vậy. Cách duy nhất, chỉ có né tránh.
“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Không nhận được đáp án, Iallophil tiếp tục hỏi.
“Chỗ này có vật chất hấp dẫn điện.” Kết quả phân tích của trí não là trên khối đại địa này nhất định có thứ gì đó hấp dẫn điện, nhưng do không có đủ số liệu nên vẫn chưa xác định được đó là gì. “Sấm sét sắp hạ xuống rồi.”
Iallophil biến sắc, hắn lập tức hiểu được bọn họ sắp gặp phải chuyện gì. Chỉ cần vừa nghĩ đến trường hợp kia có thể xảy ra, trong lòng Iallophil liền tê dại, như vậy phải trốn thế nào, bọn họ, còn có thể sống sót sao?
Xa xa, như để tăng thêm sự sợ hãi cho bọn họ, xuất hiện một vòng cung ánh sáng màu bạc chói lòa, đi kèm là tiếng đánh ầm vang vào mặt đất.
Thần sắc hai người đều là sợ hãi, liếc nhìn nhau, ăn ý chạy về phía trước, hy vọng có thể thoát khỏi phạm vi công kích của sấm sét.
Cả hai đều sử dụng phương pháp nhanh nhất, Fei dùng khinh công, đây là thứ bắt buộc phải học để bảo mệnh ở mạt thế, Iallophil thi triển Phong hệ ma pháp, loại ma pháp giúp người ta trở nên nhanh chóng nhất chính là Phong hệ.
Chỉ tiếc là, phương thức này của Iallophil không đúng, tại khu vực bị sấm sét thống trị như thế này, Phong hệ nguyên tố ở vào thế yếu. Cùng là nguyên tố thuộc “khí”, nhưng trong khu vực này, Lôi nguyên tố lại có vị thế mang tính áp đảo, quấy nhiễu sự hoạt động của Phong nguyên tố, kết quả là, Iallophil chẳng những không thể theo kịp tốc độ của Fei, thậm chí còn mất đi sự khống chế đối với Phong nguyên tố.
Fei dừng lại, hiện tại Iallophil là minh hữu của hắn, người ở mạt thế tuyệt không dễ dàng vứt bỏ người đã ký kết minh ước với mình, hơn nữa lúc này Iallophil không có đấu khí, không thể dùng đấu khí để gia tăng tốc độ, càng đừng nói kẻ khiến cho Iallophil gặp phải tình huống này là hắn. Đối với loại người luôn có sự quan tâm đặc thù với minh hữu như Fei, đương nhiên sẽ không bỏ rơi Iallophil, cho nên hắn nhanh chóng chạy đến trước mặt Iallophil, ngồi xuống.
“Ta cõng ngươi.” Đây là cách tốt nhất, Fei bình thản nói.
Chính là Iallophil không cách nào bình thản như vậy, vốn kiêu ngạo nên hắn cảm thấy cực kỳ nhục nhã. Đúng vậy, hắn hiểu được, lúc này, hắn là gánh nặng, kẻ vốn luôn đứng tại chỗ cao như hắn lần đầu tiên nếm được sự khuất nhục của kẻ yếu. Hắn không muốn dựa vào Fei, hắn muốn cự tuyệt, chính là, tiếng sấm phía sau nói cho hắn biết, không thể tiếp tục trì hoãn, hắn phải vứt bỏ tự tôn của mình, hoặc là chết.
Mặc dù trong tương lai, Iallophil sẽ chỉ vì một mình Fei buông xuống tự tôn, nhưng với hắn lúc này mà nói, việc lựa chọn giữa tự tôn và sinh mệnh là một vấn đề khó khăn.
“Nhanh lên.” Ngữ khí của Fei đã trở nên gấp gáp, loại chuyện này cũng cần phải do dự sao? Fei không hiểu được cái gọi là tự tôn của Iallophil.
Tiếp theo lời thúc giục của Fei là tiếng ầm vang của sấm sét càng lúc càng đến gần phía sau, cũng có thể cảm nhận được những chấn động từ đại địa mỗi khi sấm sét đánh xuống.
Cắn răng một cái, Iallophil leo lên lưng Fei, Fei liền cõng Iallophil, bắt đầu một cuộc chạy trốn mới.
Fei không nhìn thấy, ánh mắt không cam lòng cùng đôi môi bị cắn chặt của Iallophil đang được mình cõng trên lưng. Phải trở nên mạnh mẽ, nhất định phải trở nên mạnh mẽ, Iallophil tự nhủ, hắn tuyệt đối sẽ không biến thành gánh nặng của Fei. Lúc ban đầu, Iallophil xem Fei là đối thủ, đem việc đánh bại Fei là mục đích để trở nên mạnh mẽ, mà hiện tại, hắn bắt đầu thay đổi, bắt đầu chấp nhất việc trở nên mạnh mẽ giống như Fei, đơn giản bởi vì hắn không muốn là kẻ yếu, không muốn trở thành người bị bảo hộ.
Trước mắt lóe lên từng vầng sáng màu bạc, khoảng cách giữa họ và màn sấm sét đang không ngừng rút ngắn, cứ tiếp tục cứ trốn tránh một cách bị động như vậy không phải là biện pháp. Fei cũng không muốn ngồi chờ chết, hắn rốt cuộc nhận được kết quả phân tích từ trí não.
“Iallophil.” Fei gọi Iallophil vẫn đang còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình. “Cự ly xa nhất ngươi có thể sử dụng ma pháp là bao nhiêu?”
Iallophil lập tức tỉnh ngộ, bây giờ không phải là thời điểm tự oán trách bản thân, nghe được câu hỏi của Fei, tuy không rõ dụng ý nhưng vẫn trả lời. “Năm mươi thước (1 thước = 0,23m => 50 thước = 11,5m).” Với độ tuổi của Iallophil mà nói, đây là một con số rất giỏi rồi, thế nhưng đáp án này lại không thể khiến Fei hài lòng.
Năm mươi thước, quả thật là một cự ly đầy miễn cưỡng, nhưng xem như vẫn có thể đi.
“Dựa theo vị trí cùng độ sâu mà ta nói, sử dụng Thổ hệ ma pháp, di chuyển những thứ hấp dẫn điện ở nơi đó lên mặt đất.” Đây là phương pháp xử lý của Fei.
Nhãn tình Iallophil sáng lên, tuy rằng trong lòng còn nghi hoặc vì sao Fei có thể phát hiện được vị trí của những thứ đó, nhưng bây giờ không phải là thời điểm truy cứu. “Được.”
“Như vậy, làm thử một lần.” Có trí não làm phương tiện quan sát, còn có thể tiến hành phân tích quỹ tích của sấm sét, Fei đã biết nơi tiếp theo bị công kích là đâu, đáng tiếc, chỉ là một nhân loại, hắn tự biết bản thân không có trình độ di chuyển ngang với vận tốc ánh sáng. Tốc độ của sấm sét quá nhanh, thời điểm trí não cung cấp ra kết quả chỉ sớm hơn khi nó đánh xuống mục tiêu chừng ba giây, những gì hắn có thể làm là di chuyển nhanh hết mức có thể.
“Đằng trước, bên trái, hướng 10 giờ, sâu 2 cm.”
Thế giới này vẫn có đồng hồ, cách tính toán thời gian cũng giống như mạt thế, cho nên Iallophil vẫn có thể hiểu được chỉ thị xa lạ của Fei.
Có trị số tương tác với nguyên tố tối đa khiến Iallophil dễ dàng thi triển ma pháp, mặc dù ở chiến trường không trung của Phong hệ ma pháp cùng Lôi hệ ma pháp, Lôi hệ ma pháp ở vào ưu thế áp đảo, nhưng là chủ thể của thế giới, Thổ nguyên tố có mặt ở khắp nơi cũng coi như một vị bá chủ, cho nên lần này ma pháp của Iallophil không phải chịu ảnh hưởng của Lôi nguyên tố, thuận lợi thành công.
Dựa theo chỉ thị của Fei, lớp đất nằm ở độ sâu 2 cm trồi lên mặt đất.
Fei lập tức chuyển hướng, rời xa tầng đất vừa xuất hiện kia, tiếp theo, một loạt tia sét đánh đúng vào nơi đó, đất bắn tung tóe đến gần chỗ Fei và Iallophil nhưng không gây nên thương tổn rõ rệt nào.
Thí nghiệm thành công. Hai kẻ không nhìn thấy nhau đều không biết, trong mắt mỗi người lúc này đều lộ ra đồng dạng vui sướng.
“Tiếp tục.” Thành công cũng không làm cho tâm trí họ thả lỏng.
Fei bắt đầu sắp xếp bố cục, dưới sự tính toán cực chính xác của trí não, vị trí bị đánh xuống tiếp theo cùng nơi tồn tại vật chất hấp dẫn điện đều có thể biết đến rõ ràng. Iallophil dưới những chỉ thị của Fei, làm cho từng khối đất dâng lên, gây ra một tình cảnh vô cùng quỷ dị, những cột sấm sét rõ ràng phải đánh trúng bọn họ đột nhiên lại rẽ sang hướng khác, nếu nhìn từ đằng xa, hẳn là một hình ảnh vô cùng thú vị, đáng tiếc, không có ai thưởng thức.
Cũng không biết có phải hành vi của hai người khiến sấm sét nổi giận hay không mà sấm sét hạ xuống ngày càng nhiều, các cột sáng màu bạc không ngừng giáng xuống, giống như những giọt mưa, rơi xuống mặt đất.
Mà trong màn ánh sáng dày đặc đó, có hai người như con thoi không ngừng qua lại, di chuyển vô cùng tự nhiên.
Fei cùng Iallophil mặc dù cũng bị bùn đất bắn trúng do sấm sét đánh xuống nhưng không có thương tổn nặng nề nào, nỗi sợ hãi lúc ban đầu của Iallophil đã muốn biến mất vô tung, đồng thời biến mất còn có cảm giác không cam lòng cùng nhục nhã vì phải dựa vào người khác.
Hai tay đặt ở bả vai của Fei, Iallophil có thể cảm nhận được sự gầy yếu cùng đơn bạc của bờ vai này, chính là, hết lần này đến lần khác, Iallophil lại cảm thấy vô cùng an toàn, có cảm giác như bả vai gầy yếu đơn bạc này có thể chống đỡ được cả trời đất.
Trong suốt quá trình tránh né nguy cơ tứ phía này, chính mình cũng không phải kẻ vô dụng. Sau khi đã cống hiến lực lượng của mình, cảm giác nhục nhã khi trở thành gánh nặng của Iallophil đã biến mất. Thậm chí, hắn còn sinh ra một loại cảm giác sung sướng đầy quỷ dị.
Đúng vậy, hắn hưởng thụ quá trình này, hưởng thụ cảm giác sung sướng khi cùng Fei hợp tác gắn bó.
Không có hoài nghi, hợp tác với sự tín nhiệm tuyệt đối, loại hợp tác này làm cho hắn cảm nhận được sự thoải mái chưa bao giờ có cùng sự sung sướng khi được người tín nhiệm, không phải loại tín nhiệm có được từ cảm tình giả dối mà là loại tín nhiệm đổi lấy từ lực lượng thực sự của chính mình. Loại tín nhiệm cùng sung sướng này giống như thuốc phiện, dần ăn mòn tâm tư của hắn, muốn ngừng mà không ngừng được.
Thời điểm sấm sét vẫn đang giáng xuống liên miên không ngừng, nguy cơ vẫn chưa hoàn toàn giải trừ, trong đầu Iallophil bỗng dâng lên ý tưởng điên cuồng – muốn sấm sét mãnh liệt hơn một chút, hắn còn muốn cùng Fei hợp tác càng lâu, càng lâu nữa. Hắn cảm thấy, chỉ cần hắn và Fei hợp tác liên thủ, sẽ không có bất cứ thứ gì có thể đánh bại bọn họ, sẽ không có bất cứ việc gì có thể uy hiếp bọn họ.
Iallophil cũng không biết nụ cười trên mặt hắn lúc này là như thế nào, không phải là kiểu cười tao nhã theo cách thức của quý tộc, mà là nét cười nhẹ thản nhiên, lại chứa đựng vẻ thỏa mãn đầy quỷ dị, không hề chói mắt nhưng lại có loại quyết đoán chấn động lòng người.
Dường như đã cảm thấy mệt mỏi, số lần sấm sét giáng xuống đại địa bắt đầu giảm bớt, sau đó dần ngừng hẳn.
Fei lại chạy thêm một chút, khi xác định đợt công kích này đã thực sự kết thúc mới dừng cước bộ. Sau khi thả Iallophil xuống, hắn liền ngã ngồi trên mặt đất, cuộc chạy trốn điên cuồng lúc nãy như muốn đoạt mệnh hắn. Tuy Iallophil cảm giác thật dễ dàng, nhưng người khổ cực nhất là Fei, phải cung cấp tinh thần lực cho trí não điều tra tính toán, lại phải tiêu hao nội lực dùng khinh công để chạy thật nhanh, về phần phải cõng theo Iallophil, Fei hoàn toàn không cảm nhận được sức nặng. Phải biết rằng, phụ trọng hắn đeo trong lúc rèn luyện cũng không phải là vật trang trí.
“Như vậy là đã xong a.” Ngẩng đầu lên nhìn trời, trong giọng nói của Iallophil có loại tiếc hận cùng chưa thỏa mãn thực rõ ràng.
“Chỉ cần không ra khỏi khu vực này, chúng ta có thể tùy thời phải đối mặt với loại tình huống vừa rồi.” Đối với ngữ khí kỳ quái của Iallophil, Fei cũng không miệt mài theo đuổi, chỉ đơn giản giải thích.
“Vậy sao?” Trong mắt Iallophil hiện lên vẻ hứng thú, thu hồi tầm mắt nhìn trời, thấy Fei đang lấy tư thế không chút hình tượng nói chuyện mới nhận ra chính mình sơ sót người có công lớn nhất trong quá trình vừa rồi, liền nhanh chóng biểu lộ quan tâm của minh hữu, lấy ra một cái cốc, tập hợp thủy nguyên tố vào trong cốc rồi đưa cho Fei.
Fei cũng không khách khí, một hơi uống hết, để phần nước không kịp nuốt hết chảy xuống cả hai bên khóe miệng, sau đó dùng mu bàn tay sát qua, động tác cực kỳ hào sảng tiêu sái.
Iallophil cũng cảm thấy khát, ngưng tụ thêm một cốc nước cho Fei, lại rót cho mình một cốc, so với Fei, dĩ nhiên là tao nhã hơn rất nhiều.
———————————————
Lôi đình chi địa (vùng đất của sấm sét), một trong những hung địa (nơi nguy hiểm) nổi danh của Hắc Ám đại lục, sấm sét trút xuống như mưa đã khiến vùng đất này trở nên hoang vu, không có lấy một ngọn cỏ, cũng không có bất cứ sinh mệnh nào khác tồn tại.
———- Trích từ Bộ sách phổ cập khoa học [Hắc Ám đại lục]