Đọc truyện Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông – Chương 57: Nhận người
Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Cất bước Diêu Thanh, Đại Hùng vỗ vỗ lưng Ôn Luân: “Buồn ngủ không? Muốn trở về ngủ tiếp hay không?”
Ôn Luân ngáp một cái: “Không cần. Đi thôi, đi trà lâu.”
Người môi giới đã chờ sẵn ở trà lâu, người môi Lạc Tam gầy như siêu mẫu, vẻ mặt hưởng thụ mà nhấp một miệng trà. Lạc Tam là quan nha, bởi vì dính cái bối cảnh từ quan phủ, chẳng sợ làm chính là loại việc hạ cửu lưu như người môi giới này, mọi người cũng sẽ tôn xưng gã một tiếng Lạc Tam gia. Nhưng Lạc Tam gia cũng tự mình biết phân lượng của bản thân, giống như trà lâu như vậy, loại thân phận này như gã là vào không được, chẳng sợ gã có nhiều tiền hơn thì cũng sẽ vẫn như vậy.
Đây là lần đầu tiên gã đến trà lâu uống trà, trà tốt hay xấu thì gã uống không ra, nhưng tâm tình hiển nhiên thực tốt, như là cả người đều muốn thăng hoa.
Đại Hùng cùng Ôn Luân còn chưa vào nhà, liền thấy trong viện đứng hơn hai mươi người, một đám đứng đến thẳng tắp. Nhìn thấy hai người lại đây, hơn hai mươi người chỉnh tề xoát xoát mà hành lễ. Chỉ cần một phần diễn xuất này, đều khiến cho Đại Hùng cùng Ôn Luân xem trọng nhiều liếc mắt thêm một cái.
Lạc Tam ở bên trong nghe được động tĩnh, nhanh chóng đứng dậy: “Lạc Tam gặp qua Hùng đại nhân, Hùng phu nhân.”
Ôn Luân đã bị mọi người gọi “Hùng phu nhân” gọi đến không còn cách nào khác, sao cũng được mà gật đầu, đơn giản hàn huyên hai câu, liền vào chính đề: “Trước tiên là nói về thư đồng đi.”
Lạc Tam nghe vậy, sắc mặt hơi hơi cứng đờ, gã vốn tính toán đem vấn đề này đặt ở cuối cùng nói, thật sự đều bởi vì: “Hùng phu nhân yêu cầu tương đối đặc biệt, nếu Lạc Tam không lý giải sai mà nói, ngài là muốn một người tuổi lớn hơn một chút?” Thư đồng nhà ai không phải là từ nhỏ dưỡng tại bên người a? Diêu Thanh tiểu thiếu gia tuổi cũng không lớn, vừa vặn dưỡng một cái không phải tốt sao?
Ôn Luân: “Không sai. A Thanh tuổi còn nhỏ, có một người tuổi lớn hơn một chút, có thể làm thay một chút chuyện.” Nào có chuyện tiểu hài tử chiếu cố tiểu hài tử? Thay vì nói cậu tìm thư đồng cho Diêu Thanh, không bằng nói là muốn tìm bảo mẫu kiêm quản gia đi.
Lạc Tam gật gật đầu, đứng ở ngoài cửa, tiếp đón một thiếu niên mi thanh mục tú tiến vào. Thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, ánh mắt linh hoạt mà chuyển động chung quanh, nhìn đến Đại Hùng cùng Ôn Luân liền trực tiếp lại hành lễ thêm một lần, sau đó đứng im cũng không nói gì.
Lạc Tam trực tiếp giới thiệu nói: “Người này gọi…”
Đại Hùng đột nhiên đánh gãy: “Thay người khác.”
Thiếu niên kia sửng sốt, Lạc Tam cũng nghẹn, nhưng tình thế so người cường, bọn họ cho dù lại có ý kiến, cũng không dám phát trước mặt Đại Hùng.
Chờ thiếu niên kia đi ra ngoài, Đại Hùng mới nói với Ôn Luân: “Tâm nhãn rất linh hoạt.”
Ôn Luân hoàn toàn không biết, chỉ liếc mắt nhìn thiếu niên kia một cái, chỗ nào nhìn ra tâm nhãn linh hoạt, nhưng mà cậu tin tưởng phán đoán của Đại Hùng, gật gật đầu. Đứa bé kia tuổi cũng nhỏ một chút, gầy gầy, thùng sách lại khá là nặng.
Liên tiếp ba thiếu niên, đều bị Đại Hùng hoặc là Ôn Luân lấy lý do như này như nọ mà phủ quyết. Lạc Tam trộm lau mặt một phen: “Phía dưới đây là một đứa cuối cùng. Người này gọi Trác An, vốn là một đứa giúp việc bếp núc trong tửu lâu, hiện tại đông gia tửu lâu đóng cửa, hồi hương dưỡng lão. Tuổi nó có hơi lớn chút, năm nay mười sáu tuổi.”
Trác An vừa vào cửa, Ôn Luân còn tưởng rằng nhìn thấy Đại Hùng thứ hai. Thiếu niên cao cao tráng tráng khiến ánh sáng phòng trong đều tối sầm một chút, nếu không phải trên mặt rõ ràng còn có chút non nớt, quả thực tựa như kẻ bán thịt heo trên chợ.
Hình tượng này cùng thư đồng chênh lệch không phải nhỏ tí tẹo a…
Ôn Luân nhìn thoáng qua Đại Hùng, thế nhưng lần đầu tiên thấy y không có phủ quyết, vì thế thăm dò hỏi hai câu: “Biết chữ sao?”
Trác An thành thành thật thật mà trả lời: “Nhận được vài chữ, lặng lẽ đi theo chưởng quầy học qua tên đồ ăn.”
Cũng chính là nhận thức chữ không nhiều lắm. Ôn Luân nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Biết nấu ăn?”
“Biết!” Trác An ánh mắt lập tức sáng lên, sau đó lại ấp úng nói, “Bất quá biết không nhiều lắm, chỉ cùng đại trù học qua một chút.”
Lạc Tam nghe Trác An trả lời, quả thực đã muốn giơ chân. Trả lời thành thật như thế làm gì? Hắn biết hai ba chữ kia thì có khác gì không biết chứ, có thể làm thư đồng là được!
Lại nói tiếp, Trác An này cùng Lạc Tam xem như có dính chút họ hàng xa. Đứa nhỏ này có tâm nhãn rất thực, gã coi như cũng là người có chút phương pháp, lại là người chuyên môn làm môi giới, nhưng trăn trở gần một tháng, đều không có đông gia nào muốn dùng Trác An. Rõ ràng gã đã nhiều lần dạy đứa nhỏ này nên đáp lời như thế nào, cố tình người khác vừa hỏi, lập tức đã đem những cái học được vứt đến sang một bên, có sao nói vậy có hai liền nói hai.
Ôn Luân cùng Đại Hùng liếc nhau, hai người cũng không phải nghĩ như vậy. Đừng nói đầu năm nay, cho dù là ở cái thời đại thực đơn bay đầy trời của Ôn Luân, mỗi cái bí phương vẫn là trân chi lại trân, các loại quán cơm riêng cùng đại trù khách sạn, người nào trên tay mà không nắm bắt chút bí phương chứ.
Thay đổi tại Tề Quốc nơi có vật tư tương đối cằn cỗi này, tốc độ lưu thông ở địa phương cũng không đủ nhanh, thực đơn liền có vẻ càng thêm trân quý, này đều là vốn liếng có thể nuôi sống gia đình qua ngày nha.
Đương nhiên, Trác An học được không có khả năng là chiêu bài đồ ăn của đại trù, nhưng chỉ cần ở sau đại trù nhìn ra một chút, nếu bản thân hắn có điều kiện cân nhắc cân nhắc, liền không lo không có bản lĩnh mở một tiệm cơm nhỏ. Một người giúp việc bếp núc, thế nhưng có thể từ trên tay đại trù học được bản lĩnh, này vốn đã chứng minh tâm tính cùng nhân phẩm của Trác An.
Đương nhiên, làm một người giúp việc bếp núc cùng một thư đồng có yêu cầu là hoàn toàn bất đồng.
Ôn Luân nghĩ nghĩ nói: “Như vậy đi. Trác An ngươi trước lưu lại, ký hai năm khế, như thế nào?” Chờ thêm hai năm, dựa theo quy củ ở nơi này cũng nên cưới vợ sinh con. Nếu trong hai năm này, có thể hoàn tiền vốn, nói không chừng nhân gia muốn tự mình mở mua bán nhỏ đâu?
Lạc Tam không nghĩ tới Ôn Luân thế nhưng đồng ý để Trác An lưu lại, Trác An bản nhân càng là vui sướng ngất ngây: “Đa tạ Đông gia!” Sau đó liệt miệng, liên tiếp cười ngây ngô.
Ôn Luân coi trọng nhất thư đồng đã tìm được, chuyện còn lại liền thoải mái. Thư đồng dù sao liên lụy tới càng nhiều vấn đề riêng, còn là cho Diêu Thanh dùng, không thể sơ suất.
Kế tiếp liền giống giải quyết việc chung hơn. Xem qua những người còn dư lại một lần sau, chọn lựa một chưởng quầy cho cửa hàng bột đánh răng, một phòng thu chi, tiểu nhị cũng chứng thực xuống dưới. Một quản gia tốt khả ngộ bất khả cầu, Ôn Luân sốt ruột cũng không được.
Lạc Tam lúc này đây viên mãn hoàn thành công tác, vẻ mặt tươi cười nói: “Chuyện quản gia tiểu nhân luôn để ở trong lòng, nếu có người thích hợp liền sẽ lập tức mang lại đây.”
Đại Hùng cùng Ôn Luân gật đầu.
Bích Hà đưa Lạc Tam xuất môn, còn đưa lên một cái thực hạp.
Lạc Tam tiếp nhận thực hạp chỉ biết là không đúng, rất là nặng. Gã cảm thấy có chút kỳ quái, cô nương thon thon nhỏ bé này, như thế nào có thể cầm nó nhẹ nhàng giống như là đang cầm hai cây hành lá vậy? Chờ trở lại nhà, mở ra vừa thấy, tầng trên là các miếng điểm tâm màu lục, tầng dưới là một điếu tiền, so với tiền gã bán người còn nhiều hơn một ít.
Lạc Tam đi rồi, Ôn Luân nghĩ nghĩ: “Nếu không chúng ta đi Dục Anh đường một chuyến đi?”
Đại Hùng có chút không rõ: “Ân? Ngay bây giờ liền dạy dỗ?” Y cũng không phải không cùng hài tử ở chung qua, tất cả đều là một đám hùng hài tử ở Đại Trà thôn, khi còn bé mỗi đứa đều bị y đánh tơi bời. Hài tử bớt lo, y chỉ gặp qua một mình Diêu Thanh.
Nhưng mà đọc sách cũng không bớt lo a! Huống chi, Diêu Thanh lập tức liền phải ở một mình.
Ôn Luân nghĩ đến liền làm: “Không phải dạy dỗ. Là tìm cho A Thanh một thư đồng. Trác An hiện tại có thể dùng dùng, nhưng mà lớn tuổi, cũng không thể cả đời làm thư đồng. Hiện tại đi theo A Thanh học thêm một chút, tương lai nếu hắn đồng ý lưu lại, tại trà lâu làm việc càng tốt hơn. Nếu vẫn luôn có thể làm thư đồng, A Thanh cũng cần một gã sai vặt.” Mấu chốt là, tìm cho A Thanh một đứa bạn cùng lứa tuổi nha.
Tiểu hài tử mới bao lớn a? Còn mang theo một bộ ông cụ non, tương lai lừa không được tức phụ thì làm sao bây giờ? Không đúng, đầu năm nay giảng cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Tức phụ không sợ thú không được, nhưng về sau vợ chồng hai người ở chung luôn cần có chút tình thú đi? Cũng không thể để tân nương tử cảm thấy gả nhầm cho lão nhân nha!
Dục Anh đường so thư viện xa hơn. Ôn Luân cùng Đại Hùng cơ hồ đi tới cuối tường thành, mới thấy biển chữ Dục Anh đường.
So với Dục Anh đường trong thị trấn, Dục Anh đường ở phủ thành hiển nhiên sạch sẽ hơn nhiều lắm, phòng xá nhìn qua chỉ có chút xưa cũ mà thôi.
Hai người có thính lực siêu quần, còn chưa đi tới gần chợt nghe bên trong có tiếng tiểu hài tử khóc nháo cùng tru lên, tựa như đang tiến hành một hồi đánh hội đồng. Chờ hai người đi vào đại môn không người trông coi kia, liền nhìn thấy tình huống khiến người thẳng nhíu mày.
Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, đang cởi quần áo, mang theo đám trẻ con xung quanh cùng vỗ tay cười to: “Đánh! Hung hăng đánh cho ta! Ai thắng ca cho kẻ đó cơm ăn!” Phía sau nó còn đứng bốn năm thiếu niên, cũng là một bộ biểu tình như đang xem kịch vui, thời điểm nhìn đến hai tiểu hài nhi tuổi càng nhỏ đánh đến càng thêm kịch liệt, liền phát ra âm thanh ủng hộ.
Ôn Luân vừa định khuyên can, thiếu niên đi đầu kia đã phát hiện hai người, phất phất tay để hai tiểu hài tử dừng tay, chính mình thần tình tươi cười mà đón lại đây: “Hai vị khách quý đây là?” Vừa nói, một bên còn cao thấp nhìn lướt qua quần áo ăn diện của Ôn Luân cùng Đại Hùng.
Hai tiểu hài nhi đánh nhau tách ra sau, đồng thời đứng ở phía sau thiếu niên, trên mặt mang theo muốn thưởng tươi cười.
Ôn Luân nhìn thoáng qua, lập tức dường như không có việc gì nói: “Làm phiền tiểu ca nhi, muốn hỏi một chút hướng Tập Võ Hạng đi như thế nào?” Tập Võ Hạng tại An Giang thành thập phần nổi danh. Tuy rằng cũng là địa phương bần dân tụ tập sinh hoạt, nhưng là tụ tập đại bộ phận người chèo thuyền, xa mã, còn có tiêu cục, những người này còn thập phần ôm đoàn, đụng phải một người liền như là đâm vào một tổ ong vò vẽ.
Thiếu niên kia nghe nói là Tập Võ Hạng, chính chính sắc mặt: “Từ đây đi ra ngoài, một đường hướng bắc đi đến đại lộ liền có thể thấy được.”
Ôn Luân cười nói: “Đa tạ tiểu ca nhi.”
Đại Hùng vươn tay lấy ra hai văn tiền cho thiếu niên.
Thiếu niên kia phản xạ mà tiếp được, ngẩng đầu vừa thấy ánh mắt Đại Hùng, nhịn không được tay run lên, hai đồng tiền đinh linh linh mà rơi xuống đất. Thiếu niên nhanh chóng đi nhặt, lại ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng của hai người đâu.
Kinh thành.
Hoàng Thượng kinh xa giản tòng, tuần tra bách công thự.
*Kinh xa giản tòng: quần áo đơn giản.
*Bách công thự: khu làm nghề thủ công.
Công bộ thượng thư cùng vài quan viên đang ở một bên thay Hoàng Thượng giải thích: “Hiện nay, tên cùng khảm đao đều dùng dây chuyền sản xuất chế tạo. Hiệu suất so dĩ vãng cao hai phần, hiện tại thời gian còn thiếu, chờ tiếp qua một đoạn thời gian sau, hẳn là còn có thể có tăng lên. Khôi giáp hiệu quả cũng không tồi, nhưng khôi giáp bộ kiện nhiều, trong lúc nhất thời công bộ cũng không chia ra được nhiều thợ thủ công như vậy, còn đang điều động từ nơi khác.”
Thái tử tuổi trẻ nhịn không được hơi hơi gợi lên khóe miệng, đắc ý nhìn thoáng qua phụ hoàng nhà mình.
Hoàng Thượng vừa lúc liếc mắt một cái, chạm phải tầm mắt thái tử, đưa tay đem thái tử luôn quy củ một cách máy móc kia kéo đến bên cạnh mình, bàn tay to xoa đầu tóc chải vuốt chỉnh tề của thái tử thành ổ chim: “Ngô nhi có tài trị quốc.” Hắn làm lão cha chỉ là muốn mua cho nhi tử vài cái món đồ chơi thôi a, nhi tử như thế nào liền từ món đồ chơi nghĩ đến công nghiệp quân sự rồi?
Quả nhiên, nhi tử càng lớn càng không đáng yêu!
Thái tử vất vả mà giãy dụa ra khỏi ma chưởng của lão cha hoàng đế, cố gắng vô ích để cứu giúp kiểu tóc của mình: “Phụ hoàng!”