Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 53: Mọc lên như nấm


Đọc truyện Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông – Chương 53: Mọc lên như nấm

Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Thực tế làm việc, hoàn toàn không đơn giản như tưởng tượng trong đầu.

Đại Hùng đem những sản nghiệp linh tinh lộn xộn của y, liệt ra giao cho Ôn Luân, Ôn Luân liền phát hiện mình thật ngây thơ.

Kỳ thật, sau khi Đại Hùng an trí những đồng bào ngày xưa của mình xong, cũng phát hiện mình ngây thơ. Y là hảo tâm, kết quả lại khiến cho rất nhiều quân hán xuất ngũ, tuy rằng cấp tốc tiếp nhận hiện thực cùng hảo ý của y, nhưng họ lại vẫn luôn cảm thấy mình là một người ăn cơm trắng rảnh rỗi.

Hơn nữa, những người phụ trách quản lý sản nghiệp đó lúc ban đầu, trong lòng cũng ít nhiều có chút ý kiến.

Đại Hùng không có tích lũy gì, dùng những người này tuy rằng giúp y làm việc, nhưng hoàn toàn không thể nói là họ sẽ trung thành với y được, sau khi địa vị bị uy hiếp, tự nhiên họ sẽ sinh ra dao động. Cũng may Đại Hùng tá giáp đúng lúc, trong tay không còn quyền lợi, tự nhiên cũng tương đối an toàn, trong lúc nhất thời cũng không xảy ra chuyện gì.

Ôn Luân nhìn danh sách, không khỏi hít sâu một hơi.

Diêu Thanh tìm ra một tập bản đồ Tề Quốc đưa qua. Nói là tập bản đồ, kỳ thật chính là một cái giản đồ, đơn giản đến không thể đơn giản hơn, còn là loại bản đồ chỉ có phương vị, chỉ hướng đại khái. Này vốn là Ôn Luân căn cứ các loại tạp thư, tự mình biên soạn chỉnh lý ra làm sách dạy địa lý cho Diêu Thanh. Nội dung trên đó nếu nói tốt thì là bao hàm toàn diện, trắng ra thì chính là chẳng khác gì chưa làm.

Vấn đề lớn nhất là, Ôn Luân không dám cam đoan tính chính xác của tin tức mà cậu thấy trong tạp thư, lúc ấy cậu cũng chỉ càng chú trọng tính thú vị mà thôi. Việc buôn bán dựa vào sức tưởng tượng cùng thú vị có thể làm thành sao? Không thể!

Ôn Luân không muốn phải bồi tiền đến quần cũng không có mà mặc. Chút tài sản ấy của Đại Hùng, trong mắt người thường nhìn là rất nhiều, nhưng nuôi nhiều người như vậy, theo xu thế này, tương lai còn sẽ nuôi càng nhiều người hơn, tốc độ tiêu hao cũng là rất nhanh.

Đại Hùng biết nhiều hơn Ôn Luân một ít, nhưng mà sản nghiệp phân bố tại nhiều địa phương, y cũng không có khả năng một đám đều đi đến thực địa xem qua, cuối cùng thành ra tin tức cũng thập phần hữu hạn.


Tại thời điểm Ôn Luân hết đường xoay xở, chưởng quỹ bố trang tìm tới cửa, cùng tới cửa còn có một lão nhân gầy guộc.

Chưởng quỹ bố trang cùng một gã sai vặt đi theo phía sau lão nhân gia, ngay cả ngồi cũng không dám ngồi: “Đây là đông gia của bố trang ta.” Bố trang chưởng quỹ giới thiệu một câu, kế tiếp hoàn toàn không có quyền lên tiếng.

Lão nhân gia nhìn bộ dáng cũng rất lợi hại, miễn cưỡng xả cái cười ra, nhìn càng thêm khiến người sợ hãi: “Tiểu đệ họ Cù, danh Văn Tinh, gặp qua Hùng Tướng quân Hùng phu nhân.”

“Hùng phu nhân” khóe miệng vừa kéo, gật gật đầu.

Hùng Tướng quân ngược lại chân mày cau lại: “Cù? Xin hỏi cùng Cù thượng thư xưng hô như thế nào?” Công bộ thượng thư chính là họ Cù, tên gọi Văn Tường.

Cù Văn Tinh nói thẳng: “Cù thượng thư là tộc đệ của ta.” Hắn cùng Cù thượng thư còn chưa xa tới năm đời, quan hệ cũng coi như là thân cận. Cù gia trừ bỏ có sinh ý bố trang tại An Giang thành ra, còn ỷ vào bối cảnh Cù thượng thư, sự nghiệp tại nơi khác phát triển cũng là xuôi gió xuôi nước.

Hùng Tướng quân đối với đám người công bộ kia, thấy thì thôi chứ cũng không có bao nhiêu tương giao. Hoặc là nói, y còn chưa kịp kết giao với những người trong triều đình, liền đã xám xịt mà về quê.

Cù Văn Tinh là một người sảng khoái, vài ba câu đã nói lên ý đồ đến: “Về sinh ý bố trang hợp tác cùng hai vị, Cù mỗ nghĩ muốn tất cả bố trang dưới tay Cù gia, đều bắt đầu buôn bán những cái gối ôm đó.”

Cù Văn Tinh chính là không rõ những động vật có hình thù kỳ quái kia, có cái gì hảo ngoạn. Nhưng trên thực tế, này đó giá cả cũng không cao, làm công cũng không tiêu phí bao nhiêu vải, trong thời gian ngắn ngủi lại tạo ra giá trị khiến hắn trố mắt. Huống chi, lúc này đây là Cù thượng thư trực tiếp viết thư cho hắn, muốn hắn hảo hảo kết giao với Hùng gia.

Cù Văn Tinh không quá hiểu được dụng ý của Cù thượng thư. Đại Hùng quan chức tuy cao, nhưng nói trắng ra cũng chỉ là một quang can tư lệnh, trên tay không có binh quyền mà thôi. Huống chi Đại Hùng sinh ra là thảo căn, trong mắt Cù gia hiện tại Đại Hùng một không có tiền, hai không có người, chỗ nào đáng giá Cù thượng thư coi trọng như vậy?

Cũng may Cù Văn Tinh tuy không rõ, nhưng cũng sẽ không ra vẻ tự cho mình thông minh. Đối với việc kết giao Hùng gia, hoặc là nói đối với đề nghị của Cù thượng thư, hắn đều cố gắng chấp hành thực hoàn mỹ.


Bước đầu tiên, đưa tiền.

Đúng vậy, đưa.

Đương nhiên Cù Văn Tinh đưa đến rất có kỹ xảo, nói chính là hợp tác, hạng mục hợp tác nói đến cũng rất tinh tế, hoàn toàn là một bộ tại thương ngôn thương.

Nhưng mà Đại Hùng không ngốc, Ôn Luân mặc dù là học tra, nhưng chỉ số thông minh cũng không khuyết hao. Cho dù ngay từ đầu cậu không hiểu được, nhưng sau khi cậu hỏi bố trang Cù gia phân bố ở đâu, cùng trạng huống của một ít địa phương, Ôn Luân cũng liền hiểu được.

Hai người cất bước Cù Văn Tinh, hai mặt nhìn nhau.

“Công bộ thượng thư?” Lão Huyện Bá tại quan trường tuy có chút năng lực, nhưng lại là huân quý an phận lụi bại ở một góc, sao có thể so với trọng thần lên được ngự tiền? Thái công công cùng bọn họ tuy rằng tương giao thâm sâu, nhưng sau khi hồi kinh, cũng không có cùng bọn họ bảo trì cái gì liên hệ. Đến tột cùng là cái gì, mới có thể khiến cho công bộ thượng thư vội vàng lấy lòng bọn họ đâu?

Ôn Luân nghĩ không ra, dứt khoát liền tạm thời buông xuống. Vừa rồi lời của Cù Văn Tinh tuy không nhiều lắm, nhưng mỗi một câu đều nói ngay tử huyệt, sau khi nhìn ra ý đồ của cậu, hắn còn uyển chuyển chỉ điểm cậu vài câu yếu điểm trong việc buôn bán, cùng những nơi yêu cầu phải thận trọng chú ý.

Thừa dịp còn nhớ, Ôn Luân nhanh chóng đem nội dung vừa rồi viết xuống dưới: “Nhìn xem đúng hay không, có sót chỗ nào hay không?”

Đại Hùng cẩn thận mà nhìn một lần: “Ân, không sai.”

Có chỉ điểm kỹ càng tỉ mỉ như vậy, chuyện kế tiếp chỉ là vụn vặt chút thôi. Sản nghiệp của Đại Hùng ở các nơi cũng rất nhỏ, nhưng một tháng sau, rốt cục lục tục cũng khiến cho mỗi người đều có công tác để làm.


Thời gian một tháng, trong mắt Ôn Luân hoàn toàn còn không thể gọi là hiệu suất.

Nhưng trong mắt người vẫn luôn chú ý, thì lại là hiệu suất thập phần cao. Trong một gia tộc, sạp hàng phô trải cũng rất lớn, một cái mệnh lệnh từ cao tới thấp, phân đoạn một cái tiếp một cái, qua tay người đều có một chuỗi, mỗi địa phương đều khả năng xuất hiện sơ hở hoặc là các loại chuyện bằng mặt không bằng lòng linh tinh. Sản nghiệp của Hùng gia ít, Đại Hùng làm người tướng quân, thừa hành chính là một bộ kỷ luật nghiêm minh, người làm trong mỗi sản nghiệp đều có quân hán xuất ngũ, đều vẫn như trước mà noi theo quy định lúc còn ở trong chiến trường. Trong mắt những người khác, đây quả thực là một chuyện bất khả tư nghị.

Đương nhiên, những hành động đó của Hùng gia chỉ là bọt nước nhỏ. Hùng gia cùng Cù gia hợp tác làm sinh ý, mới là một khối tảng đá lớn ném vào Trường Giang và Hoàng Hà!

Kinh thành, Cù thượng thư mới vừa hạ triều liền nghênh diện hộ bộ Tiền thượng thư đánh lên. Cù thượng thư theo phản xạ kéo da mặt lên, mới chắp tay nói: “Tiền đại nhân.” Mỗi lần cùng vị Tiền thượng thư này giao phong đều là các loại tâm mệt, muốn từ trên người Tiền keo kiệt này nhổ hai sợi lông xuống, khó khăn có thể so với làm ra liên nỗ.

Vị vắt cổ chày ra nước này, luôn khiến tất cả quan viên tại triều đều thập phần đau đầu, hiện tại ông trưng ra khuôn mặt phật Di Lặc, trắng trắng mập mạp cười mắt cong cong, càng như là phú ông không có tâm sự gì: “Ha hả a, Cù đại nhân khách khí.”

Nghe được tiếng cười của Tiền keo kiệt, khóe mắt Cù thượng thư giật giật: “Không biết Tiền đại nhân đây là…”

Tiền thượng thư càng cười đến thấy răng không thấy mắt: “Lão Cù a, chuyện này ngươi làm được mà sao không nói a.”

Cù thượng thư đang khó hiểu, chợt nghe Tiền thượng thư tiếp tục nói tiếp: “Nghe nói nhà ngươi có cái tộc đệ, việc buôn bán rất là được nha.”

Cù thượng thư trợn trợn mắt nhìn. Chuyện cùng Hùng gia kết giao, là hắn phân phó xuống không giả, nhưng cụ thể chấp hành như thế nào, hắn cũng không có bao nhiêu chú ý, chỉ là thông qua thư tín lui tới, biết hai nhà bắt đầu hợp tác gối ôm sinh ý, lúc ấy còn đưa tới một bộ. Phu nhân cùng nữ nhi hắn thiếu chút nữa liền đánh nhau.

Một bộ tiểu gối ôm hình thù kỳ quái, số lượng là bảy cái, phu nhân cùng nữ nhi hắn vì ai được nhiều thêm một cái, thiếu chút nữa mà trở mặt thành thù, kết quả cuối cùng là các nàng mỗi người ba cái, dư lại một cái đưa cho hắn làm chỗ tựa lưng. Ừ thì, gối ôm kia tuy rằng hình dáng quái quái, dựa vào ngược lại còn rất thoải mái a.

Tiền thượng thư chà xát năm ngón tay: “Mấy ngày nay tối thiểu kiếm … con số này đi.”

Tiền thượng thư báo ra con số khiến Cù thượng thư chấn động: “Điều đó không có khả năng!” Vài cái gối ôm mà thôi, dùng cũng không phải vật liệu tốt gì, công làm cũng không nhiều, bố điếm cũng mới bắt đầu bán vài ngày. Này chính là gối ôm không đáng giá tiền, cũng có phải bán vàng đâu!

Tiền thượng thư bị nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp, lập tức bắt đầu phần phật tính lên: “Ngươi xem kinh thành mấy ngày này bán ra nhiều như vậy. Cù gia các ngươi tại phủ thành khác cũng không có bố trang sao? Phủ thành nhân khẩu tuy không nhiều như kinh thành, nhưng mà tính một chút, bán ra nhiều cỡ số này cũng không phải vấn đề đi? Ta xem qua nguyên vật liệu của những cái gối ôm đó, tính nhân công cùng phí tổn một chút, một cái gối ôm tối thiểu kiếm cái số này. Tính tính như vậy, con số ta báo vừa rồi là quá bảo thủ rồi nha!”


Cù thượng thư nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, thế nhưng không có biện pháp phủ nhận: “Nhưng mà… Đây bất quá chỉ là vài cái gối ôm mà thôi.”

Tiền thượng thư hừ một tiếng, vặn mũi bước đi: “Lão Cù ngươi thật không phải là người phúc hậu.” Cùng là tại triều làm quan, ông mỗi ngày lo lắng hết lòng nghĩ biện pháp kiếm tiền, Cù thượng thư này khen ngược, lén lút một người kiếm đầy bồn đầy bát không tính, còn giả ngu! Ghê tởm nhất chính là, đều bị ông vạch trần rồi mà còn giả vờ không biết! Quá xấu rồi nha!

Chuyện này Tiền thượng thư biết, hoàng thượng đương nhiên cũng biết.

Hoàng thượng nhéo nhéo gối ôm thật mạnh: “Hừ! lá gan của Hùng Tinh Vũ này thật là càng lúc càng lớn! Cách kinh thành liền muốn lật trời a!”

Thái công công đem một cái gối ôm cao cở nửa người nhét vào phía sau lưng ghế dựa thật lớn: “Hoàng Thượng dựa một cái thử xem?”

Hoàng Thượng dựa ra sau thật mạnh, nhắm chặt mắt, một lúc lâu sau mới ừ một tiếng, đột nhiên lại mở to mắt: “Lớn thêm nữa được không?”

Thái công công cười a a nói: “Lão nô đã cho người đi định chế. Nếu không để lão nô bảo châm tuyến cục chiếu bộ dáng này làm lại một cái?”

Hoàng Thượng kéo cái đuôi gối ôm qua nhét vào trong ngực mình, quả quyết cự tuyệt: “Không cần! Đều giống nhau thì có ý nghĩa gì. Trẫm ngược lại muốn nhìn, Ôn Luân kia còn có thể sửa ra cái gì hoa đến?” Người có ý tứ như vậy, như thế nào lại khiến cho Hùng Tinh Vũ cái tên lỗ mãng kia cưới mất chứ?

“Vâng.” Thái công công kê đệm dựa xong, rót thêm một lần trà cho Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng uống một hơi: “Vân Thanh? Trà này uống, ngược lại so Vọng Xuân lúc trước tốt hơn một chút.” Lúc này mới học chế trà không bao lâu đi? Tiếp qua hai năm, đều có thể so với cống trà rồi.

“Vâng, có đưa qua cho thái tử bên kia không?”

“Đưa đi.”

Lúc này, Đông Cung thái tử cau mày, nhìn một dãy gối ôm với biểu tình khác nhau được bày ra trước mắt, đã qua một nén nhang, lần thứ bảy hỏi: “Đây là phụ hoàng sai người đưa tới?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.