Đọc truyện Xuyên Việt Chi Tiên Sinh – Chương 13: Phương Hoa và Hàn thị (thượng)
Editor: Aubrey.
Đây là ngày thu nhận học sinh cuối cùng mà Nguyên An Bình đã quy định, hắn nhìn ánh tà dương trời chiều dần ngã về phương Tây, nghĩ đến số lượng những hài tử kia, bỗng có chút kích động muốn che trán. Tuy nhiên, ngày hôm nay hắn đã phát hiện ra được một chuyện rất hay.
Sự tình là như thế này!
Từ khi con trai bảo bối của Thái Tiểu Hoa, là Bàn Đôn được học chữ, lại nhìn đến trên bức tường nhà mình càng ngày càng nhiều chữ, nàng cùng chồng mình là Nguyên Hoà Tráng lúc nào cũng vui vẻ đến mức không thể khép miệng lại được. Hơn nữa, nhi tử nhà mình tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng có thể được phép dạy cho người khác biết chữ, trong lòng nàng lại càng cao hứng không thôi, cảm thấy nhi tử của mình thật sự là rất có tiền đồ.
Vậy nên, sáng sớm ngày hôm nay nàng thấy nhi tử sau khi ăn xong điểm tâm liền vội ôm theo hộp đựng cát chạy tới nhà Nguyên An Bình, nàng liền đem đồ đạc trong nhà thu thập một phen, sau đó cầm vật dụng may vá quần áo đi ra cửa.
Cách nhà bọn họ không xa có một bãi đất trống, bởi vì ở đó có một vài cây đại thụ nên một số nữ nhân trong thôn rất thích cùng nhau tụ tập ở đó, đồng thời đem những chuyện xoay quanh cuộc sống của họ ra tán dốc cùng nhau, đây cũng là phương thức tốt nhất để bọn họ biết được tin tức của đối phương.
Dù sao phần lớn nữ nhân đều rất yêu thích tám chuyện về chuyện nhà này nhà kia, Thái Tiểu Hoa cũng rất thích nghe, nhưng mà nàng vẫn có một thói quen rất tốt, đó là chỉ nghe thôi mà không nói gì.
Thời điểm Thái Tiểu Hoa đến, ở đó đã sớm tụ tập được sáu, bảy nữ nhân. Những nữ nhân có quen biết với nàng vừa thấy nàng đến, liền nhiệt tình nói: “Tiểu Hoa! Đến đây, ngồi bên này nè.”
Thái Tiểu Hoa cười cười đi tới, đem ghế nhỏ trên tay đặt xuống, một bên cầm kim may vá quần áo, một bên nói chuyện cùng với mấy nữ nhân kia.
Một nữ nhân trong đó có mang theo một chiếc khăn vải màu lam cười trêu ghẹo với Thái Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa nha! Ngươi thật đúng là có phúc lớn, ngươi xem Bàn Đôn nhà ngươi kìa, còn chưa đến sáu tuổi đi? Vậy mà có thể dạy cho những hài tử lớn tuổi hơn nó viết chữ, tương lai nhất định là có tiền đồ lớn a.”
Thái Tiểu Hoa vội vã khiêm tốn cười nói: “Nào có nào có, nương Hổ Tử xem ngươi nói gì kìa, nó nào có giống như lời ngươi nói vậy a. Chẳng qua là bởi vì nó cùng với An Bình học trước mấy ngày thôi, nếu Hổ Tử được học sớm như vậy, cũng có thể dạy được cho người khác mà.” Tuy ngoài miệng nàng nói như vậy, nhưng cũng không gây trở ngại đến cao hứng đang dâng lên trong lòng nàng.
Nương Hổ Tử nghe Thái Tiểu Hoa nói như vậy, cũng rất là vui vẻ, nàng cũng cảm thấy rằng hài tử nhà mình cũng rất là thông minh.
Lại có một nữ nhân khác cũng nói: “Ta nghe nói hài tử trong thôn có thể được học chữ cùng với Nguyên An Bình, đều là nhờ Bàn Đôn nhà ngươi.”
Thái Tiểu Hoa vội vã xua xua tay: “Đừng nói vậy a, nương Đông Phong đừng tâng bốc tiểu tử thúi kia như vậy, nó nào có cái khả năng kia.”
Có hai người nữ nhân nghe thấy lời nói của nương Đông Phong, liền hiếu kỳ nhìn về phía nàng. Tại sao các nàng lại không nghe được có chuyện như vậy a? Thật là làm cho người khác tò mò.
Nương Đông Phong cảm thấy mình nắm giữ được tin tức trực tiếp nên rất là đắc ý, nàng còn cố ý nhỏ giọng nói: “Chuyện này là ta nghe được từ nhà của tiểu tử Lý Tự kia, nguyên lai là An Bình rất yêu thích đứa bé Bàn Đôn kia, nên khi Bàn Đôn nói muốn cùng An Bình học chữ, thì An Bình liền đáp ứng. Lý Tự là bởi vì cũng có mặt ở đó, nên sẵn thuận tiện thu nhận nó luôn. Sau khi An Bình dạy cho bọn nhỏ học chữ được hai ngày, thì tin tức mới được truyền tới trong thôn, dù sao nó cũng đã nhận dạy cho Bàn Đôn và Lý Tự, nếu không thu những người khác thì cũng có điểm khó coi. Chính vì như thế, mấy hài tử nhà chúng ta mới được may mắn học chữ cùng An Bình.”
Mấy người kia nghe xong liền bỗng nhiên tỉnh ngộ ra: “Nguyên lai mọi chuyện là như vậy sao? Ta nói mấy người biết chữ trong thôn đều không dạy cho người khác, mà tại sao nó lại dạy? Ta vốn cho rằng là bởi vì nó thiếu ăn nên mới làm như vậy, nguyên lai là nhờ phúc của Bàn Đôn a.”
Mấy nữ nhân khác cũng đối Thái Tiểu Hoa nói vài lời hay.
Thái Tiểu Hoa khiêm tốn ứng phó vài câu, sau đó nói: “An Bình cũng có thể là bởi vì kiếm miếng ăn nên mới dạy cho người khác biết chữ a. Ta nhớ ngày đó An Bình đã kêu tiểu tử nhà ta nhớ đến nhà nó ăn thịt, Bàn Đôn nhà ta tuổi lại còn nhỏ, nhìn thấy An Bình đọc sách liền nháo muốn theo người ta học chữ. Các ngươi cũng biết, đứa nhỏ An Bình này cùng người khác không giống nhau, tính tình thích yên tĩnh, tâm địa lại rất dễ mềm lòng, thấy Bàn Đôn một mực cầu xin nó như vậy, nó liền đáp ứng. Còn nói là do mùa đông nhàn rỗi không có việc gì làm, nên dạy cho nó nhận biết một vài chữ thôi.”
Những người khác không quản trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt bọn họ đều biểu thị Thái Tiểu Hoa nói rất đúng.
Nương Đông Phong nói rằng: “An Bình cùng mấy hài tử đọc sách khác không hề giống nhau, tuy rằng nó không thích nói chuyện, nhưng cũng không giống như bọn Lý Mặc, chuyên gia đi coi thường người khác. Nó ghét bỏ nông dân chân đất, nói cái gì mà chúng ta không hiểu lời nói của thánh nhân, không có hoài bão cùng lý tưởng lớn. Nó cũng không ngẫm lại xem, không phải cha nó cũng là nông dân chân đất thì làm sao có nó a!”
Nương Hổ Tử cũng rất đồng cảm nói: “Ngươi nói không sai, nhưng mà ta lại cảm thấy rằng An Bình rất là có khí thế. Lúc nó kiểm tra con trai của ta, thấy nó nghiêm túc như vậy, ngay cả ta cũng không dám thở ra hơi, căng thẳng lắm luôn a. Ai! *Nhà Đại Sơn a! Ngươi có đem Tiểu Tây nhà ngươi đưa tới không?”
*Nhà Đại Sơn: ý nói từ nhà ở đây là cách mẹ của Hổ Tử gọi vợ của Đại Sơn, hồi xưa có phong tục theo chồng thì phải theo họ chồng, nên cách nói này dùng cho việc chỉ vợ của đối phương.
Nương Hổ Tử hỏi nhà Đại Sơn chính là một song nhi, tên là Trương Tiểu Liễu, y không nói lời nào, chỉ ngồi ở một bên nghe.
Nghe nương Hổ Tử nói, Trương Tiểu Liễu liền cười cười trả lời: “Đưa rồi, chiều hôm qua vừa mới đưa đi, An Bình để cho nó đếm số, nó đếm tuy có lắp bắp một chút. Nhưng rất may cũng không có đếm sai, lại trả lời thêm hai vấn đề, An Bình liền thu nhận nó. Ngày hôm nay nó cũng đã được đi học chữ.”
Kỳ thực, y vốn rất lo lắng An Bình sẽ không thu song nhi, vậy thì tiểu tử nhà bọn họ cũng chỉ có thể để cho hài tử nhà đại bá của y dạy, nhưng bây giờ ngược lại là rất yên tâm. Các song nhi đều giống như nhau, đều không được gả tốt, nhưng song nhi nhà y lại biết chữ, chỉ với chuyện song nhi nhà y tương lai có thể dạy cho người khác biết chữ, thì nhất định cũng sẽ có người muốn thú song nhi của nhà y.
Trương Tiểu Liễu có hai đứa con, một đứa chính là người được nương Hổ Tử nhắc tới, Hoắc Tiểu Tây, là một song nhi năm nay được sáu tuổi, còn một đứa khác là nhi tử, chỉ mới có bốn tuổi nên không có cách nào cho bé đi học chữ được. Phu phu bọn họ lo lắng sẽ bỏ qua cơ hội này, tương lai không biết còn có chỗ học hay không, liền để đứa con lớn nhất là song nhi đi học trước, sau này bé cũng có thể về dạy cho đệ đệ của mình.
Mấy người bọn họ nói đến chuyện đứa nhỏ nhà mình đều rất là cao hứng.
Một người khác cũng nói: “Tiểu tử thúi nhà ta a, trước đây mỗi ngày đều chạy lông nhông ở bên ngoài. Từ khi nó được học chữ, mỗi ngày đều rất nghiêm túc. Buổi sáng chạy đi học, buổi chiều cũng cùng học chung với những hài tử khác, rất có tinh thần a.”
“Hài tử nhà ta cũng vậy, cũng không đi ra ngoài chơi nữa. Chỉ ở trong nhà viết chữ, chỉ mới ba ngày thôi mà đã học được mười bảy chữ rồi.”
“Phải a, bọn chúng cũng rất dụng tâm. An Bình đã nói rằng sau ngày thứ mười từ khi bắt đầu lên lớp sẽ cho kiểm tra, ai mà làm bài quá kém đều sẽ bị đuổi về. Vì vậy, tụi nhỏ đều đang liều mạng học đấy.”
“Ngươi vừa nói như thế làm ta cũng có chút lo lắng, ngươi nói xem, thật vất vả mới gặp được chuyện tốt như vậy, nếu như bị đuổi về thì rất là đáng tiếc a.”
“Yên tâm đi! Hổ Tử đã nói An Bình không yêu cầu hà khắc, chỉ cần học tập thật cẩn thận thì nhất định sẽ qua. Nhưng mà nếu như không cố gắng học, cũng không còn mặt mũi nào để ở lại nơi đó a.”
Mấy người bọn họ đang nói chuyện, nương của Đông Phong lại rất tinh ý nhìn thấy một người đang đi một mình lại đây, lập tức mở miệng trêu chọc nói: “Ây dà! Phương Hoa muội muội, chúng ta đang nói đến chuyện hài tử học chữ đây. Đại Phú nhà ngươi có được đưa qua không? An Bình hình như là đường ca của nó đấy, khẳng định nó sẽ được ưu tiên a.”
Một nữ nhân khác lại xì cười một tiếng: “Nương Đông Phong a! Trí nhớ của ngươi không tốt rồi, chuyện của cha mình An Bình làm sao có thể quên được. An Bình không hận chết nhà nàng mới là lạ.”
Nương Hổ Tử cũng châm biếm nói: “Lời này của muội muội là không đúng rồi, người nhà An Bình làm gì có cái lòng dạ đó, sao có thể đi chấp nhặt với nàng. An Bình cũng không phải loại người sẽ đi thu nhận mấy thứ vớ va vớ vẩn, không hơn người khác a. Chưa chắc sẽ vượt qua được bài kiểm tra, phải không ta?”
Mấy người nữ nhân ở đây đều không hề thích Phương Hoa, tuy rằng chuyện nhà bọn họ không liên quan với nhau nhiều lắm, nhưng mà cái thứ đi tham lam tiền chữa bệnh của ca ca mình, tâm ngoan cũng đủ độc! Huống hồ, cái miệng của Phương Hoa này không biết đã đắc tội bao nhiêu người rồi, ngoại trừ những kẻ *ngưu tầm ngưu mã tầm mã với nàng, thì đa số những nữ nhân trong thôn đều không yêu thích nàng.
*ngưu tầm ngưu mã tầm mã: chỉ những người cùng chung mục đích, hợp tính nhau nên thường hay đi chung.
Phương Hoa nghe các nàng nói như vậy, liền tức giận đến mức liền chuẩn bị to tiếng mắng chửi: “Nói cái gì đó? Cha An Bình chết rồi thì liên quan gì đến nhà chúng ta? Đó là do An Bình mệnh ngạnh, mới đem cha nương của nó khắc chết.”
Nương Đông Phong xí một tiếng: “Nói ra lời này cũng không sợ cha nương của An Bình tối nay đến tìm ngươi! Người làm việc gì đều có trời cao chứng giám, ta khuyên ngươi vẫn là nên tích đức một chút đi. Nếu không đợi tới lúc báo ứng đến trên người ngươi, hoặc báo đến trên người con trai ngươi, cũng đủ làm cho ngươi khóc!”
Trước tiên không nói đến chuyện các nàng đều nhận định An Bình là người tốt, dù cho trước đây có người đồn An Bình mang mệnh ngạnh thì các nàng cũng không tin. Cha của An Bình không có tiền chữa bệnh, nương của An Bình lại bị tức oan, trượng phu không qua khỏi, cả người liền trực tiếp sụp đổ. Coi các nàng là người mù, nói cái gì cũng tin sao?
Thực ra tâm tính của Phương Hoa cũng rất là giả tạo, nhưng mà khi nhắc tới nhi tử của nàng tức là đã chạm vào *vảy ngược của nàng: “Mẹ nhà ngươi! Dám nguyền rủa con trai của ta, ta đánh chết ngươi!” Nàng một bên động thủ, một bên chửi ầm lên.
*vảy ngược: một điều mà bản thân không muốn người khác đụng chạm nhất, ý nghĩa của từ này đại loại là như vậy.
Mấy người nữ nhân khác đều vội vã ngăn cản nàng, nương của Đông Phong cũng liền kéo ống tay áo, làm một bộ dạng cũng muốn ra tay đánh nhau, đưa chân lên liền đạp Phương Hoa một cước: “Ta phi! Hương Tú ta chả biết sợ là gì chẳng lẽ đi sợ ngươi? Nhìn xem ta có xé nát cái miệng thúi của ngươi ra hay không?!”
Vương Hương Tú là tức phụ nhà họ Lý, huynh đệ nhà trượng phu nàng có tới sáu người, đều rất đoàn kết với nhau, người bình thường đều thật sự không dám đi trêu chọc bọn họ. Nhưng nhà bọn họ cũng không phải bá đạo đến mức không biết nói lý, cách làm người đều rất không sai.
Không chỉ như vậy, huynh đệ nhà mẹ đẻ của nàng cũng có đến năm người. Hai nhà bọn họ nếu thật sự muốn nháo lên, vậy thì khẳng định là nhà Phương Hoa sẽ chịu thiệt, cho nên Hương Tú mới dám nói thẳng ra như vậy.
Thái Tiểu Hoa ngăn cản Vương Hương Tú: “Hương Tú tỷ tỷ, ngươi đừng chấp nhặt với nàng ta.” Nàng suy nghĩ một chút, liền vội đem đề tài quay trở lại: “Nếu không thì, chúng ta cùng lén lút đi xem tình hình học tập của mấy đứa nhỏ đi?”
Nương Hổ Tử cũng đứng dậy: “Ta cũng muốn đi xem, đến ngày mai là ngày chính thức lên lớp thì chúng ta sẽ không thể xem được.” Bọn họ cũng không dám quấy rầy đến việc học tập của các hài tử nhà mình.
Mấy người bọn họ nói xong liền muốn rời đi, Vương Hương Tú cũng đã đem Phương Hoa đẩy ngã xuống đất: “Ta đi xem con trai của ta, không có thời gian ở đây mà nháo với ngươi, có bản lĩnh thì ngươi cũng đến trước cửa nhà ta mắng người thử xem?” Nói xong, mấy người bọn họ liền cùng nhau đi đến nhà của Nguyên An Bình.