Đọc truyện Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ – Chương 57: Cọ Cơm
Chương 57: Cọ cơm
(nguoinaodo.wordpress.com)
(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)
.
Sau khi đã bóc một đống lạc rang cho Vệ Thành rồi, Tây Viễn mới nghỉ tay, xem ra bà ngoại và mợ của hắn không hề có ý định rời đi ngay lập tức, đã vậy Tây Viễn càng không muốn để các nàng tiếp cận với Vệ Thành, sợ Vệ Thành bị bọn họ dụ dỗ rồi bắt ra khỏi nhà.
Hai huynh đệ liền chậm rãi sang nhà Vương Thuận bá bá chơi.
Y để Vệ Thành chơi cùng Tiểu Cột trong chốc lát, Đại Ny thấy vậy liền vui vẻ chạy đằng sau mông hai ca ca, bất quá cứ chơi ở đây mãi cũng không phải là biện pháp lâu dài.
Mắt thấy đã sắp đến giờ ăn cơm chiều rồi, Tây Viễn suy nghĩ một lúc, liền dẫn Vệ Thành rời khỏi nhà Vương Thuận bá bá, tới nhà Thu Dương ở đầu Đông.
“Thu Dương ca.” Vệ Thành đứng ngoài cửa viện, thanh thúy hô lớn một tiếng.
“A, Thành Tử, Tiểu Viễn? Sao các ngươi lại đến đây?” Thu Dương vừa thấy hai người bọn họ, liền vội vàng buông đồ trong tay xuống chạy tới.
“Không có chuyện gì đâu, ta chỉ dẫn Thành Tử đi dạo vài vòng quanh thôn thôi, vừa lúc thấy ngươi ở nhà mới gọi một tiếng.” Tây Viễn vươn tay gạt hết sạch tuyết trên người Thu Dương xuống.
“Vậy các ngươi mau vào nhà ngồi đi, để ta bảo nương làm chút cải trắng, hôm nay nhất định hai người các ngươi phải ở lại nhà ta ăn cơm đó.” Thu Dương vui vẻ mời hai người bọn họ.
“Được, đã thế thì hôm nay chúng ta đành làm phiền gia đình các ngươi vậy.” Thấy Thu Dương tri kỉ với mình! Tây Viễn cũng không tiện từ chối liền khẳng khái nhận lời.
Vệ Thành từ lúc mới tới đã chân sáo chạy qua giúp đỡ Vương Lão Ngũ bê tuyết đổ đi, bởi gia đình Thu Dương ít người nên tới tận bây giờ vẫn còn chưa quét tuyết xong.
“Thành Tử à, ngươi không cần ở đây hỗ trợ ta đâu, mau đi vào chơi cùng Thu Dương ca đi.” Vương Lão Ngũ nhẹ nhàng nói với Vệ Thành, đứa nhỏ này không chỉ biết quan sát mọi việc, mà còn luôn tay luôn chân, giúp đỡ người khác nhanh nhẹn vô cùng, chẳng hiểu vì sao Vệ Lão Nhị lại ghét bỏ hắn nữa, một nhi tử tốt đẹp như vậy lại không cần, đem con đi cho người ta, thế nào về sau cũng phải hối hận cho xem.
Có lẽ là bởi bản thân không thể sinh con trai, cho nên Vương Lão Ngũ thực lòng yêu thích những hài tử trong xóm, nhất là mấy đứa nhỏ chịu thương chịu khó như Vệ Thành.
“Vương bá bá, cứ để chúng ta giúp người một lúc.” Tây Viễn cũng không vào nhà, mà kéo Thu Dương ở lại giúp đỡ cha hắn dọn tuyết.
Nhiều người cùng làm sẽ nhanh hơn, hơn nữa nhìn qua cũng gần xong rồi, chỉ cần làm thêm một chốc nữa là ổn.
Sau khi đã dọn tuyết xong, ba người bọn họ liền vào trong kho lấy cải trắng ra ngoài, đem đi tẩy rửa, rồi bỏ vào trong nồi để chưng lên.
Thu Dương vừa vào tới nhà liền trèo lên kháng thượng, rút ra từ dưới gối của nương mình một cái bọc nhỏ, bên trong đã để sẵn vài khối đường.
Đây là cha nương mua cho hắn hồi đầu năm mới, lúc sang nhà Tây Viễn chơi cũng được y cho rất nhiều, nên hiện giờ vẫn còn dư lại vài khối cất ở đầu giường.
Lần này Tây Viễn đột nhiên qua nhà hắn chơi khiến cho Thu Dương cảm thấy vô cùng cao hứng, cũng không tích trữ làm gì, lập tức mang ra để ba người cùng ăn.
Tây Viễn không hề khách khí, y cũng hiểu được suy nghĩ muốn hồi đáp của Thu Dương, nên thực khẳng khái nhận lấy một viên bỏ vào mồm, một bên ngồi ở kháng thượng nói chuyện với Thu Dương, một bên không ngừng nhai ngấu nghiến.
Trong phòng bếp, Vương Lão Ngũ đang giúp đỡ nương Thu Dương nhóm lửa.
Toàn gia nhà hắn đều là người hiền lành, bình thường rất ít khi giao du với người ta, thành ra Thu Dương cũng chẳng có bạn mấy, hiện giờ thỉnh thoảng có mấy huynh đệ Tây Viễn sang chơi, đã khiến cho không khí trong nhà náo nhiệt hơn rất nhiều.
Từ khi Thu Dương quay lại chơi thân với Tây Viễn, mấy bà thím trong thôn lại bắt đầu hóng hớt đủ chuyện, suốt ngày hỏi thăm xem Thu Dương có dò thám được chuyện gì của Tây gia không, nhất là chuyện Tây gia kiếm tiền kiểu gì mà làm giàu nhanh vậy.
Bọn họ còn lo Thu Dương nhỏ tuổi, chưa có tâm nhãn, suốt ngày dặn đi dặn lại hắn biết được chuyện gì thì nhớ đừng nói ra ngoài, cứ để trong lòng rồi đem về kể cho bọn họ nghe.
Thấy bộ dạng Tiểu Viễn tuyệt không khách khí khi chơi cùng Thu Dương, hai vợ chồng Vương Lão Ngũ đều thực vui vẻ, nhà bọn họ vốn ít người, Vương Lão Ngũ chỉ có duy nhất một ca ca, có điều cũng đã qua đời từ mấy năm trước, để lại một mình tẩu tử nuôi dạy nhi tử và nhi nữ, điều kiện kém hơn nhà hắn rất nhiều, thỉnh thoảng còn phải tiếp tế cho ba mẹ con nhà họ nữa.
Tính tình Thu Dương lại vốn thật thà, là một hài tử hay ngượng ngùng, bọn họ chỉ sợ về sau Thu Dương trưởng thành sẽ bị mọi người trong thôn khi dễ, nhưng thật may là hiện giờ đã ổn rồi, có thể chơi thân với hài tử Tây gia, về sau Thu Dương làm gì cũng có chỗ dựa cả.
Sau khi ăn cơm ở nhà Thu Dương xong, Tây Viễn lại ngồi tán gẫu với hắn thêm một lúc, đợi tới khi sắc trời đã tối đen rồi, nghĩ bà ngoại Vệ Thành sẽ không ở lại qua đêm, mới dẫn Vệ Thành rời khỏi Vương gia, hai anh em chậm rãi trở về nhà mình.
Bước vào sân, Tây Viễn đã thấy Tây Vi đang đứng ngoài cửa chờ họ trở về, vốn nó đã định đi tìm hai người từ lúc bà ngoại Vệ Thành vừa rời đi, nhưng nãi nãi lại bảo hiện giờ trời đã tối rồi, không cho phép nó được ra ngoài một mình nữa, cho nên nó chỉ đành sốt ruột chờ hai ngươi trở về thôi.
Tây Vi vừa nhìn thấy thân ảnh của Tây Viễn và Vệ Thành, đã lập tức chạy như bay ra ngoài.
“Ca ca.” Thấy Tây Vi vội vàng như vậy, Tây Viễn liền hiểu nó định đem mọi chuyện hôm nay kể lại cho bọn họ nghe, bất quá y vẫn quay qua dò xét sắc mặt của Vệ Thành trước, sau đó mới trộm nhéo tay Tây Vi, khiến Tây Vi vội vàng đem nuốt mấy lời định nói vào họng.
Vào phòng, nương Tây Viễn đã ngồi yên trong nhà chờ bọn họ, “Các ngươi đã ăn gì chưa, để nương vào bếp đun nóng lại thức ăn trong nồi nhé.” Nói xong liền xoay người đứng dậy định đi đun lại đồ ăn.
“Nương, không cần đâu, ta và ca ca đã cơm tại nhà Thu Dương ca rồi.” Vệ Thành lớn tiếng ngăn nàng lại.
“Các ngươi ăn rồi sao? Vậy có cần ăn thêm chút gì nữa không?”
“Nương cứ bưng ra đi, đợi đến tối bọn con đói sẽ tự mình ăn thêm.” Tuy Tây gia cũng ăn một ngày hai bữa như các hộ khác trong thôn, nhưng hiện tại đang thời điểm phát triển thân thể của ba huynh đệ Tây Viễn, mỗi ngày cứ đến thời điểm đi ngủ là sẽ đặc biệt cảm thấy đói bụng, thành ra hôm nào nấu cơm nương Tây Viễn đều sẽ cố ý làm nhiều đồ ăn hơn một chút, để buổi tối ba người còn có cái để ăn vặt.
Vệ Thành và Tây Viễn cùng nhau vào phòng nãi nãi chào hỏi, sau đó y liền bảo Vệ Thành qua Tây ốc chơi cùng Tây Vi.
Đợi đến khi Vệ Thành đã đi được một lúc rồi, Tây Viễn mới quay qua nhìn nãi nãi, hỏi thăm kỹ càng những chuyện đã xảy ra hôm nay.
“Nãi, bọn họ đến đây để làm gì vậy?”
“Còn làm gì nữa, chẳng phải là nghe người khác kể về cuộc sống no đủ của nhà chúng ta, nên mới cố ý mượn danh Thành Tử sang đây nhận bừa thân thích sao, sau này có gì khó khăn còn tiện nhờ vả.”
“Vậy cha ta đi tiễn bọn họ, lúc nào mới trở về nhà?” Hiện giờ ngoài trời đã tối đen rồi, mà vẫn chưa thấy Tây Minh Văn trở về, Tây Viễn có hơi lo lắng cho lão cha nhà mình.
“Hẳn là không phải tiễn quá xa đâu, bởi bọn họ qua đây chủ yếu là để thăm người thân ở Hứa Gia thôn, sau khi nghe mọi người kể chuyện của Thành Tử, mới tiện đường sang đây thăm hắn.” Hứa Gia thôn nằm ở phía bắc thôn bọn họ, đi tầm năm sáu dặm là tới, nếu đánh xe lừa thì chạy qua chạy lại cũng chỉ mất tầm một canh giờ thôi.
“Không phải lo, đã có Nhị thúc ngươi đi cùng cha ngươi rồi.” Lão thái thái thấy Tây Viễn lo lắng cho cha mình, liền nhẹ giọng nói một câu để y yên tâm.
“Nhị thúc cũng đi ạ? Sao lại phải phiền thế, nơi đó cách đây đâu có xa phải không nãi nãi.” Tây Viễn nghi hoặc nói.
“Đành chịu thôi, ngươi cũng biết tính tình cha ngươi rồi đó, hắn vốn thành thật lại dễ mềm lòng, vạn nhất hai mẹ con nhà kia cố ý nói lung tung gì đấy, chỉ sợ sẽ làm cha ngươi mắc mưu, nên ta đành nhờ nhị thẩm và nhị thúc ngươi đi cũng vậy.”
“A? Chắc không đến nỗi như vậy chứ?” Tây Viễn chưa từng nghĩ tới chuyện này, “Bọn họ còn có thể dùng chiêu bài gì khác sao?”
“Chứ còn gì nữa? Cha ngươi ý, vừa thấy người ta ngoác mồm nức nở vài tiếng, nói vài câu hay đã lập tức mềm lòng, các cụ nói rồi không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, thôi thì chỉ đành ủy khuất vợ chồng Nhị thúc ngươi đi cùng một chuyến vậy.” Dù sao bà cũng trải qua nhiều sóng gió rồi, cách suy luận chắc chắn cũng sẽ chu toàn hơn mấy người trẻ tuổi Tây Viễn.
“Ân, vậy thì ta an tâm rồi, mặt Nhị thúc nhà mình còn đen hơn cả Diêm Vương lão gia, bọn họ có muốn càn quấy thì cũng phải xem thử sắc mặt của thúc thúc trước đã, đã vậy bên cạnh còn có thêm cả Nhị thẩm vô cùng lợi hại.” Tây Viễn cười hì hì nói.
“Ngươi đang nói xấu chúng ta có phải không?” Tây Viễn vừa dứt lời, đã thấy nhị thẩm mở cửa tiến vào bên trong, nàng mới từ ngoài trở về nên trên người vẫn còn mang theo một luồng hơi ẩm lạnh lẽo.
“Ai u, bị phát hiện mất rồi! Nhị thẩm à, mấy câu vừa rồi là ta cố ý khen hai vợ chồng nhà thẩm đó, không phải nói xấu gì đâu.” Tây Viễn vội vàng trưng ra khuôn mặt tươi cười.
“Đúng là cợt nhả, làm gì có ai khen người ta như vậy.” Nhị thẩm nâng tay vỗ lên đầu Tây Viễn một cái, y cũng không hề né tránh.
“Tiễn về rồi à?” Lão thái thái mở miệng hỏi con dâu nhà mình.
“Vâng, bọn họ còn có định nhờ chúng ta đưa tới nhà thân thích, chắc là có ý muốn khoe khoang, nhưng ta nói là hiện giờ đã không còn sớm nữa, mùa đông ở đây còn hay xuất hiện sói hoang, đường về không mấy an toàn, mới đuổi được các nàng xuống xe tự mình đi về.” Nhị thẩm hồi báo lại mọi chuyện cho nãi nãi nghe.
“Chúng ta làm tới mức này cũng là đủ tình đủ nghĩa rồi.”
“Vâng, ta cũng nghĩ như vậy.
Mà nương ơi, sao hôm nay các nàng lại về trễ như vậy? Trên đường tuyết phủ dày cộp, xe lừa có cố thế nào cũng không di chuyển được nhanh, ta thấy thà rằng đi bộ còn đỡ khổ hơn ngồi xe, đã vậy Hứa gia thôn chỉ cách nơi này có một đoạn đường nữa chứ.” Nhị thẩm hỏi.
Ban sáng, vợ chồng nàng còn mải làm đậu phụ để bán cả ngày, không mấy để tâm tới chuyện nhà đại ca, đợi đến khi lão thái thái cho Tây Vi qua gọi mới biết việc này.
“Bọn họ ở đây từ sáng tới giờ, Thành Tử thấy các nàng tới liền không chịu nhận, theo Tiểu Viễn ra ngoài đi dạo khắp thôn.
Các nàng phỏng chừng còn muốn đợi Thành Tử trở về để nịnh nọt hắn, nhưng chờ đến tận gần tối vẫn chẳng thấy hắn đâu, nhà ta lại không mở miệng giữ bọn họ ở lại, mới đành phải thu xếp ra về.”
“Ra là vậy, hai người đàn bà này cũng thực liều lĩnh, tuyết rơi dày thế mà vẫn cất công sang tận đây, vạn nhất trên đường xảy ra chuyện gì thì biết nhờ vả lại! Mà nương à, Thành Tử thật sự không chịu nhận bọn họ sao?” Nhị thẩm khẽ liếc khuôn mặt Tây Viễn, sau đó mới nhỏ giọng hỏi.
“Ừ, cả buổi cứ trốn ở sau lưng Tiểu Viễn suốt, có nói thế nào cũng không chịu ngó đầu ra.
Phỏng chừng lúc trước bọn họ cũng chẳng mấy để tâm tới hài tử này, mới khiến đứa nhỏ có thái độ như vậy.”
“Chắc là do lúc đấy e sợ Vệ lão nhị, nên bọn họ mới không dám nhận đứa nhỏ về nuôi.” Nhị thẩm ngược lại có vẻ khá thoải mái trong vấn đề này.
“Bọn họ còn chẳng thèm quan tâm đến khuê nữ nhà mình nữa đấy!” Lão thái thái khinh thường, khẽ hừ một tiếng.
“Chuyện này là sao, nương?” Nhị thẩm nghi hoặc hỏi.
“Sau khi cưới, nương Thành Tử liên tục bị Vệ lão nhị ra tay đánh đập, nhiều lúc không chịu được chỉ đành trốn về nhà mẹ đẻ để nương nhờ vài hôm.
Về sau, có một lần Vệ lão nhị đích thân cầm dao sang tận nhà họ dọa dẫm, ca ca nàng ta sợ hãi đến mức không dám hó hé câu nào trước mặt Vệ lão nhị.
Nương nàng ta còn quá đáng hơn, cả buổi chỉ biết giấu mặt trốn trong phòng ngủ, bà ta thật đúng là…!đã sống tới nửa đời người rồi còn tiếc mệnh làm gì không biết, nếu là ta thì đã sớm xông ra ngoài liều mạng với hắn rồi, sao có thể để khuê nữ nhà mình sống khổ sống sở như vậy được.”
Tây Viễn nghe trong chốc lát bỗng cảm thấy tâm tình hoảng hốt, yên lặng rời khỏi phòng nãi nãi.
Trong phòng y lúc này, không biết Vệ Thành và Tây Vi đang ghé đầu nói chuyện gì, mà xem chừng có vẻ thần bí lắm.
“Các ngươi đang nói gì vậy?” Tây Viễn dùng tay đẩy hai cái đầu nhỏ đang ghé vào nhau ra.
“Không nói gì cả, bọn ta chỉ đang tám chuyện mợ Nhị ca có một chiếc răng nhô ra thật xấu.” Tây Vi ngước mặt lên cười hì hì với ca ca.
“Không phải các ngươi lại định đặt biệt danh cho người ta đó chứ?” Tây Viễn khẽ trêu chọc một câu.
“Nằm mơ đi, ta còn lâu mới thèm đặt biệt danh cho mấy người đó.
Ngay tới cả Nhị ca cũng không nhận ra họ.” Tây Vi làm ra biểu tình khinh thường.
“Ai u, hóa ra được Tây Vi đặt biệt danh cho cũng là một vinh hạnh cơ đấy.” Tây Viễn trêu ghẹo nói.
“Tất nhiên rồi, mấy người kia có muốn cũng không tới lượt đâu, ta nói phải không, Nhị ca?” Tây Vi lôi kéo đồng minh.
“Đương nhiên rồi, chúng ta là thiên tài mà lại.
Ca ca à, chẳng phải ca ca cũng nói bọn em là thiên tài đó sao.” Vệ Thành đắc ý dào dạt nhìn Tây Viễn.
“Ừ ừ, hai người các ngươi là thiên tài.”
Ba huynh đệ đùa nhau trong chốc lát, sau đó mới ra ngoài ăn khuya.
Tây Viễn giảng lại một lượt bài học sáng này cho hai đứa nhỏ, đương nhiên là chỉ nói thôi, không cần viết chữ và đọc sách.
Tây Viễn sợ bọn nhỏ học bài vào đêm khuya sẽ khiến mắt nhanh bị hỏng.
Sau khi đã hoàn thành mọi việc rồi, ba người liền lên giường nghỉ ngơi.
Vệ Thành mới đặt lưng được một lát đã lập tức ngáy khò khò, Tây Viễn cũng có chút nửa tỉnh nửa mê, dần dần chìm vào giấc ngủ, thì đúng lúc này, Tây Vi đang nằm cạnh y bỗng khẽ gọi Ca ca còn hơi kéo nhẹ góc áo Tây Viễn một chút.
Chuyện hôm nay nó còn chưa kể cho ca ca nghe đâu, nếu cứ đặt trong lòng kiểu này thì nó sẽ mất ngủ cả đêm mất.
“Sao ngươi còn chưa chịu ngủ nữa? Thật đúng là bụng cẩu không nổi hai lượng dầu vừng.
Nào, qua đây đi, mau kể cho ca ca nghe bọn họ đã nói những gì?” Tây Viễn dùng cánh tay kéo Tây Vi về phía mình.
“Bọn họ nói muốn đưa Nhị ca qua đó ở hai ngày.
Ta liền bảo là Nhị ca hiện giờ phải ở nhà đọc sách viết chữ, không đi theo các nàng được đâu.”
“Ân, ngoài ra bọn họ còn nói gì nữa không?”
“Có ạ, bọn họ còn nói rất thương Nhị ca, muốn qua thăm Nhị ca nhưng lại không dám.
Mợ răng nhô kia còn mang cho Nhị ca một đôi giày mới, nhưng căn bản là đi không vừa.
Bà ta còn nói là không ngờ Nhị ca lại cao lớn tới vậy.”
“Ân, còn gì nữa không?”
“Còn ạ, hai người bọn họ còn kể về chuyện lúc trước Vệ lão nhị làm hại nương Thành Tử, nên mới bắt buộc phải gả khuê nữ cho gã ta.
Kỳ thật bọn họ vốn rất yêu thương khuê nữ này, không hề muốn gả con gái mình cho Vệ lão nhị một chút nào.
Ca ơi, làm hại nghĩa là thế nào ạ?”
“Các nàng cứ việc nói thẳng như vậy trước mặt ngươi sao?”
“Ân, trước lúc đó nương có đuổi ta ra ngoài nhưng ta sống chết không chịu đi.
Ca à, Vệ lão nhị đánh nương Nhị ca sao?”
“Ừ, ngươi đã biết vậy rồi còn hỏi làm gì.” Đúng lúc Tây Viễn đang đau đầu, không biết phải giải thích từ làm hại này thế nào, thì thực may mắn Tây Vi đã có cách lý giải của riêng mình, y cũng thuận theo sườn núi mà đi xuống thôi.
“Ngoài ra, các nàng còn hỏi thăm cách nuôi vịt ngỗng và trồng rau mùa xuân của gia đình chúng ta.”
“Thế nãi nãi có nói cho các nàng không?”
“Có nói ạ, nãi nãi bảo là, dù sao thì chuyện này tất cả người dân trong thôn đều biết cả rồi, cũng không còn là bí mật nữa.
Nãi còn bảo rằng, không phải cứ biết cách nuôi là có thể kiếm được tiền.
Bởi hiện giờ đa số nhà nào trong thôn cũng nuôi vịt ngỗng cả, nhưng sống chả được bao nhiêu.”
“Vậy à.” Tây Viễn cũng đã nói qua chuyện này với người trong nhà, nếu người dân trong thôn có hỏi thăm việc nuôi gia cầm ra sao thì cứ việc nói thẳng cho bọn họ biết, kể cả việc trồng rau vào mùa xuân cũng vậy.
Nhà y hiện tại đã có Tụ Đức lâu nhận thu mua hết mọi mặt hàng rồi, nên không việc gì phải giấu diếm người dân nữa.
Mặt khác, y cũng không muốn nhà mình trở thành tâm điểm của cái thôn này, trong khi nhà nào cũng nghèo khổ, thì việc một mình Tây gia giàu có thực sự rất chói mắt.
“Ca, ta không muốn lại thấy bọn họ sang đây nữa đâu.” Ánh mắt Tây Vi đã díp lại cả rồi mà vẫn còn cố nói một câu như vậy.
“Vì sao?”
“Có bọn họ ở đây, trong lòng Nhị ca sẽ không thoải mái, ta có thể nhìn ra mà.” Bởi Tây Vi chơi rất thân với Vệ Thành, nên việc suy đoán tâm tư Nhị ca cũng chẳng hề thua kém gì Tây Viễn.
Tuy ngoài mặt Vệ Thành luôn tỏ ra không hề