Đọc truyện Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ – Chương 53: Sinh Nhật
Chương 53: Sinh nhật
(nguoinaodo.wordpress.com)
(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)
.
Có thể là do đợt trước nếm được ngon ngọt, cho nên lần này chưa tới mấy ngày sói đã xuất hiện ở trong thôn, bất quá nó lại không được may mắn như trước đó, bởi:
Một là hiện tại trong thôn đã an bài đội canh phòng nghiêm ngặt.
Hai là phần lớn vịt ngỗng đã được Tụ Đức lâu chuyển về Ngạn Tuy thành.
Ba là…!hôm nay số nó khá đỏ, bởi đã chọn đúng ngày canh gác của đội Tây Minh Văn, Tây Minh Vũ và Trình Nghĩa.
Đội của Tây Minh Văn lần này nhận canh gác sau nửa đêm.
Trước khi đi, Tây Viễn đã dặn dò cha mình phải mang theo cả Tiểu Đậu.
Ngay từ đầu Tây Minh Văn đã không đồng ý với quyết định này, hắn và lão Nhị đều không ở nhà, vạn nhất mà có chuyện gì thì lấy đâu ra người bảo vệ cho bọn họ, vậy nên cứ để Tiểu Đậu ở nhà thì tốt hơn.
Tuy nhiên, Tây Viễn đã phân tích cho hắn nghe rằng: hiện giờ sân viện nhà mình tương đối kín, hơn nữa, chỉ cần mọi người đều ở trong chủ ốc, không đi ra ngoài thì căn bản sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.
Cho nên cuối cùng Tây Minh Văn đã chịu mang Tiểu Đậu theo.
Thời điểm hắn rời khỏi nhà, Tiểu Đậu liền chậm rãi đi theo phía sau.
Đội của bọn họ tuần tra hết mấy vòng liền, sau khi cảm thấy không có điều gì bất ổn liền bắt đầu thả lỏng hơn.
Hiện tại đã là canh năm rồi, trong lúc tinh thần mọi người đang dần dần mệt mỏi, thì đúng lúc này hai lỗ tai của Tiểu Đậu bỗng nhiên dựng thẳng lên, hai chân trước liên tục mài xuống mặt đất, lông toàn thân xù to cả đoàn.
Mọi người vừa thấy bộ dáng Tiểu Đậu như vậy liền vội vàng lấy lại tinh thần, thật cẩn thận theo sát phía sau Tiểu Đậu, quả nhiên, phát hiện được dấu chân sói còn in hằn trên tuyết ở phía nam thôn.
Vài huynh đệ quay đầu ra dấu cho nhau, sau đó liền lặng lẽ lẩn trốn ở phía sau tường đất hoặc đống củi.
Qua nửa ngày, rốt cục cũng thấy một con sói hoang đang thật cẩn thận đi lại trong thôn.
Sói là một loài động vật vô cùng giảo hoạt, lần trước nó tiến vào thôn ở hướng đông, lần này lại thay đổi bằng một hướng khác.
Đợi đến lúc sói ta lẻn vào trong viện nhà lão Trương, vài người lập tức vây lại, cuốc xẻng đều đã cầm sẵn trong tay, Tiểu Đậu cũng chỉ chực chờ cơ hội để xông lên cắn cho sói kia một phát.
Vì Tiểu Đậu cũng thuộc giống chó sói, nên vẫn mang dòng máu hoang dã trong người, không chỉ có giác quan nhạy bén hơn những con chó nhà khác, mà kinh nghiệm chiến đấu cũng mạnh mẽ hơn.
Mọi người sợ sói sẽ điên lên cắn bị thương Tiểu Đậu, nên không dám lại gần quá, vẫn là Trình Nghĩa chú tâm quan sát, thừa dịp sói đang bị Tiểu Đậu quấn lấy, dùng cuốc chém một nhát thật mạnh lên lưng nó, những người khác cũng mượn cơ hội này mà nhanh chóng ra tay làm sói bị thương.
Vừa thấy tình huống không ổn, con sói nhanh chóng xem xét tình hình, rồi thừa dịp khoảng cách giữa Giải Học Đông và Tây Minh Văn bị kéo giãn ra, nhanh chóng bắt lấy cơ hội khập khễnh đào thoát khỏi thôn.
Thế là trong một đêm tuyết lớn, cảnh vật xung quanh hết thảy đều trắng xóa tiêu điều trơ trụi, có vài người đang vội vàng đuổi theo một con sói hoang.
Sau khi nhận thấy khoảng cách không thể đuổi kịp, mọi người mới đành từ bỏ để trở về nhà.
Vậy là từ về sau, người ta không còn thấy bất cứ con sói nào xuất hiện trong thôn nữa.
Gần đến năm mới, Tây Viễn lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị sinh nhật cho Vệ Thành.
Kỳ thật Vệ Thành sinh ngày bao nhiêu căn bản không ai biết rõ, bởi trước kia sống ở Vệ gia, hắn chưa từng được cha nương tổ chức sinh nhật cho bao giờ.
Vệ lão nhị chắc chắn không nhớ rõ sinh nhật của con trai mình, cùng lắm chỉ có nãi nãi hắn là biết chuyện này thôi, nhưng lão nhân gia cũng đã không còn trên thế gian này.
Hỏi những người khác trong thôn thì không ai biết rõ, chỉ có một mình nãi nãi nhớ lờ mờ là hắn sinh vào thời điểm cực kỳ rét lạnh.
Tuy Tây Viễn cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, nhưng cũng không quá rối rắm trong lòng, y liền quyết định chọn ngày Vệ Thành chuyển về Tây gia làm sinh của nhật hắn luôn.
Vốn sinh nhật của Tây Vi cũng khá sát với sinh nhật của Vệ Thành, nhưng Tây Viễn vẫn muốn tổ chức riêng một bữa tiệc cho hắn, hai đứa nhỏ đều là đệ đệ của y nên y không muốn đứa nào phải chịu ủy khuất cả.
Vì cuộc sống hàng ngày của người trong thôn khá đơn giản, nên sinh nhật cũng chỉ nấu thêm bát mì sợi hoặc luộc hai quả trứng thôi, đấy là đối với những hộ có điều kiện tốt một chút, chứ còn mấy nhà nghèo đói thì sẽ xem như ngày bình thường.
Tây Viễn cũng không định tổ chức quá long trọng, vì ai ai cũng nói không thể quá quá nuông chiều tiểu hài tử, nếu không sẽ làm chúng trở nên hư hỏng.
Hôm nay, người một nhà ngồi xúm lại bao quanh bàn tiệc, ngay tới cả Nhị thúc nhị thẩm cũng qua đây ăn chung.
Năm ngoái, gia đình Nhị thúc bán được khá nhiều đậu phụ, lượng lãi thu về cao hơn rất nhiều, nên đã để cho Lý đại cữu về nhà ăn Tết sớm.
Hôm nay món ăn chủ yếu vẫn là cơm canh, ở ngay giữa bàn có đặt một đĩa thịt gà xào nấm, bên cạnh là khoai tây xào lòng, bắp cải trộn và cá sốt cà chua.
Trước mặt mỗi người đều được đặt sẵn một bát cơm, chỉ có Vệ Thành là được ăn mì sợi với trứng gà luộc trong ngày hôm nay, vốn Tây Viễn cũng muốn nấu mì cho mấy đứa nhỏ khác, nhưng lại bị nãi nãi ngăn cản.
Bà nói hôm nay là sinh nhật Vệ Thành, nếu đem mì trường thọ của hắn chia cho người khác thì năm mới sẽ gặp xui xẻo.
Tuy Tây Viễn không tin vào mấy điều này, nhưng nếu đã là quy củ ở đây thì tốt nhất vẫn nên tuân thủ thôi, vì thế y chỉ nấu đúng một bát cho Vệ Thành.
Tuy hiện giờ điều kiện trong nhà đã tốt hơn rất nhiều, nhưng lại rất hiếm khi có được một bữa cơm ngon như thế này.
Tây Vi liên tục gắp cá sốt cà chua vào bát, chỉ và vài đũa đã giải quyết xong cả một bát cơm, sau đó lập tức ồn ào nịnh nọt Tây Viễn, cũng muốn ca ca làm mấy món ngon như này trong sinh nhật của mình.
Tây Viễn thấy nó lời ngon tiếng ngọt như vậy liền vui vẻ bật cười đáp ứng.
Vệ Thành ngồi sát bên cạnh ca ca, cực kỳ mỹ mãn ăn chén mì trường thọ của mình.
Hôm nay ca ca làm nhiều món ngon như vậy, mọi người tề tụ đông đủ như vậy đều vì sinh nhật của hắn, trong lòng Vệ Thành bỗng dưng cảm thấy hạnh phúc vô cùng, liên tục vừa ăn vừa mỉm cười.
“Ngoan nào, tiểu chất của ta, người đừng chỉ ăn mỗi mì trường thọ như vậy, mau tới nếm thử món cá sốt cà chua do tự tay ca ca ngươi làm đi.” Nhị thẩm cũng biết Vệ Thành rất được gia đình đại ca coi trọng, nên sau khi gắp xong thức ăn cho nhi tử nhà mình rồi, nàng bắt đầu quay qua quan tâm tiểu chất này.
Tây Minh Vũ thấy tức phụ nhà mình hiểu chuyện như vậy, liền vừa lòng gật gật đầu.
Bữa cơm hôm nay, tất cả mọi người đều ăn ý không báo cho gia đình Tây Minh Toàn, nên căn bản một nhà lão Tam không hề biết tới chuyện này.
“Nhị thẩm, người chỉ việc chăm sóc cho Tiểu Dũng thôi, bản thân ta có thể tự mình gắp thức ăn mà.” Vệ Thành vừa nói, vừa đút miếng ca Nhị thẩm gắp cho vào miệng.
“Nương, ta muốn ăn miếng này.” Tây Dũng sớm đã chờ tới mức sốt ruột, cũng bởi nó còn khá nhỏ tuổi, chưa gỡ được xương cá nên chỉ có thể trông đợi người lớn làm cho.
“Được, chờ nương một chút, để nương gỡ cá cho ngươi.” Nhìn hai gia đình lão Đại và lão Nhị hòa thuận với nhau, lão gia tử cùng lão thái thái đều thực vui mừng.
Bất quá nghĩ tới gia đình lão Tam, nãi nãi vẫn là nhịn không được phải thở dài một tiếng, tức phụ lão Tam sắp sinh rồi, không biết lần này sẽ là nam hay nữ đây.
Vốn bà còn định qua đó chiếu cố cho tức phụ lão Tam, nhưng ai mà ngờ được nàng ta lại đi nhờ mẹ đẻ mình qua giúp đỡ, nói là mẹ đẻ cô ta lo lắng cho khuê nữ nhà mình, lại vào đúng đợt mùa đông rảnh rỗi nên qua đây chăm sóc con mình vài tháng.
Nếu người ta đã không cần tới bà già này, thì lão thái thái đây cũng chẳng thèm nhé.
Nhìn mọi người ăn uống vui vẻ nhộn nhịp trong phòng, nãi nãi cũng nhanh chóng gạt bỏ chuyện nhà lão Tam sang một bên.
Sau khi ăn cơm xong, nhóm người lớn tụ tập lại một chỗ ngồi tám chuyện với nhau, Tây Viễn thấy vậy liền dẫn mấy tên tiểu tử nhà mình ra ngoài sân hóng gió.
Cái lũ nhóc này thật vui vẻ chơi trốn tìm với nhau, thí điên thí dại lẩn trốn hết từ phòng này qua phòng khác, khiến cho Tây Viễn thực lòng không hiểu, nhà cũng chỉ bé tí như vậy, chỗ để trốn cũng chẳng có là bao, vậy sao bọn nó lại chơi tới hứng trí như thế.
Vệ Thành không chơi cùng bọn nó, mà ngồi trên kháng thượng với ca ca mình.
Tây Viễn đem hắn ôm chặt vào lòng, hai huynh đệ phối hợp rất ăn ý với nhau, lúc thì nghiêng qua trái lúc thì nghiêng qua phải, trông chẳng khác gì hai con lật đật đang nô đùa với nhau.
Hai người bọn họ một bên lắc lư một bên ngồi nhìn nhóm Tây Vi thí điên thí dại chơi trốn tìm, thỉnh thoảng còn mở miệng chỉ điểm chỗ trốn khiến vài nhóc tức tới nghẹn khuất.
Thừa dịp bọn nhỏ đang không ở đây, Tây Viễn liền đem lễ vật đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho Vệ Thành.
Y phải mất tới vài hôm liền, học hỏi cách làm cờ nhảy của Tây Minh Văn, mới chế ra được một bộ khá giống với ở hiện đại.
Bộ cờ này không chỉ tinh xảo tới từng chi tiết, mà màu sắc còn khá hút mắt, hơn nữa lúc làm Tây Viễn còn rất dụng tâm, y đã lựa chọn loại gỗ xoan đào để bộ cờ giữ được lâu bền, ngoài ra nó còn có thêm công dụng trừ ta nữa.
“Ca ca, thật đẹp.” Vệ Thành vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy bộ cờ này.
Lúc trước, bọn nó chỉ được sử dụng mấy thứ đơn giản như cành liễu, cao lương, hạt ngô, hạt đậu các thứ để chơi, chứ kiếm đâu ra bộ cờ bằng gỗ xinh đẹp như này.
Vệ Thành yêu thích đến mức không nỡ buông tay.
“Ân, nó được đặc biệt làm ra để tặng Thành Tử đấy, ngươi vui là tốt rồi.”
“Ca, cái gì vậy?” Lúc này Tây Vi cũng đã chơi trốn tìm xong.
Vì trời khá tối rồi, nên Nhị thúc nhị thẩm đã trở về viện nhà họ, đồng thời mang theo cả Dương Dương và Tiểu Dũng luôn.
“Là bàn cờ nhảy đó, về sau chúng ta có thể chơi chung cái này.” Vệ Thành vui vẻ nói.
“Ca, vậy phần của ta đâu?” Tây Vi một bên nhìn bàn cờ trong tay Vệ Thành một bên hỏi ca ca.
“Cho dù ngươi có muốn cũng chẳng có đâu, chờ tới sinh nhật của ngươi ca sẽ làm tặng ngươi một bộ cờ khác.” Tây Viễn phải vất vả lắm mới làm được một bộ cho Vệ Thành, về phần Tây Vi thì…!còn chưa có cửa.
“Ca, ngươi làm thứ khác cho ta đi, ta với Nhị ca chơi chung một bộ cờ này là đủ rồi.” Tây Vi ngược lại bắt đầu cân nhắc tới quà sinh nhật của mình, nó và Vệ Thành càng có nhiều món để chơi càng tốt.
“Vậy ngươi muốn ta làm thứ gì?” Tây Viễn vốn đã lười làm cờ nhảy rồi, hiện giờ nghe Tây Vi nói muốn thứ khác đồ, lại càng đau đầu hơn.
“Ta cũng không rõ nữa, miễn sao không giống với món của Nhị ca là tốt rồi, phải không Nhị ca?” Nó thế mà còn biết mượn sức của đồng minh.
Vệ Thành ngồi cạnh nghe nó nói vậy liền vui vẻ gật đầu, hắn cũng thực chờ mong ca ca sẽ làm ra một món đồ chơi mới cho Tây Vi, như vậy hai người bọn họ sẽ càng có nhiều sự lựa chọn.
“Hảo đi, để ca ca nghĩ lại đã, rồi có gì sẽ làm tặng cho Tiểu Vi nhà chúng ta.” Tây Viễn thực bất đắc dĩ nói, đệ đệ nhà y đúng là một lũ tiểu quỷ.
Chờ Tây Vi ngủ rồi, Vệ Thành liền chầm chậm dịch đầu tới gối của Tây Viễn, khẽ nói: “Ca ca, ta biết vì sao hôm đó Triệu Minh và Triệu Khánh lại đánh ngươi rồi.” Lúc đã sắp ngủ rồi hắn mới chợt nhớ tới chuyện này.
“Vì sao thế?” Nếu Vệ Thành không nhắc lại chuyện này thì có lẽ Tây Viễn đã quên mất từ lâu rồi, hơn nữa, y chỉ cho rằng bọn họ làm vậy là do ghen tị thôi, thỉnh thoảng rảnh rỗi không có việc gì liền đi bắt nạt hài tử nhà khác ý mà.
“Là vì Tiểu Đào ca nhà thầy Lý đó, hắn nói ca nịnh nọt cha hắn, giả vờ giỏi giang để học trộm bí kíp gia truyền.” Vệ Thành vừa nói cho Tây Viễn nghe vừa không ngừng hậm hực.
“Lý Đào sao? A…” Đây vẫn luôn là chuyện khiến Tây Viễn luôn băn khoăn.
Bí kíp gia truyền nhà thầy tới đời này không được truyền lại cho con trai, mà lại bị đem đi dạy cho đệ tử ngoài luồng như y, thật sự đã khiến nhiều người phải nhức mắt.
Cho dù có là nguyên nhân gì đi nữa, thì người ta cũng sẽ không thể thông cảm cho nỗi khổ của thầy.
“Tiểu Đào ca nói, nếu Triệu Minh và Triệu Khánh có thể cho ngươi một trận nhớ đời, thì hắn sẽ mời hai người bọn họ lên Vạn Đức trấn ăn cơm.” Vệ Thành tiếp tục đem thông tin mình thám thính nói cho Tây Viễn nghe.
“Sao ngươi lại tìm hiểu được chuyện này?” Tây Viễn cũng thực kỳ quái vì sao Vệ Thành lại biết rõ như vậy.
“Vì ta nhờ Triệu Lâm giúp đỡ đó.” Vệ Thành cực kỳ kiêu ngạo liên tục xoa xoa đầu mình lên gối, khiến khuôn mặt hắn càng dán sát vào mặt ca ca hơn.
Sau hôm phát sinh chuyện đánh nhau, hắn đã nhờ Triệu Lâm hỏi thăm tin tức giúp mình.
Vệ Thành cũng thực thông minh khi không kể hết những chuyện đã phát sinh cho Triệu Lâm nghe, mà chỉ nói là hắn cảm thấy Triệu Minh Triệu Khánh đang có ý đồ gì đó với ca ca mình, liệu có phải là do hai người đó ghen ăn tức ở nên mới định thu thập đại ca của hắn không, vân vân, để nhờ Triệu Lâm đi nghe ngóng tình hình hộ mình.
Cha của Triệu Lâm – Triệu Lão Bát chính là em trai ruột của Triệu Lão Đại – cha Triệu Minh Triệu khánh, tuy nhiên, bởi trong gia đình bọn họ một người là lớn tuổi nhất còn một người là bé tuổi nhất, nên tính cách cũng chẳng mấy hợp nhau.
Người xưa có câu Long sinh cửu tử bất thành Long (rồng sinh chín con không phải rồng), Triệu Lão Đại từ lúc còn trẻ đã quen thói trộm cắp khắp nơi, chưa một lần thử làm ăn đàng hoàng bao giờ cả, còn Triệu Lão Bát thì lại khác, hắn là một người sống an phận thủ thường, ngày ngày chăm chỉ làm việc để chăm lo cho gia đình và vợ con.
Bởi Triệu Lâm chơi rất thân với Tây Vi Vệ Thành, nên quan hệ giữa hai gia đình cũng được xem là khá tốt.
“Sau hôm đó, Triệu Lâm thường hay kiếm cớ sang nhà đại bá chơi để nghe ngóng tình hình.
Và rồi cũng tới một ngày, nó đã thấy cảnh Tiểu Đào ca ca đang đứng ngoài cổng trách mắng Triệu Minh và Triệu Khánh.
Gã mắng hai người bọn họ thật không có tiền đồ, đã đợi lâu vậy rồi mới bắt được ca ca, thế mà còn để cho ngươi chạy trốn mất.” Vệ Thành tiếp tục hồi báo cho Tây Viễn nghe, càng kể càng thêm sinh khí.
Gã Tiểu Đào này thật không biết tốt xấu, đã ngu dốt kém cỏi, cả ngày chỉ biết chơi bời với mấy tên du manh trong thôn rồi, mà còn dám ghen tị với ca ca của hắn.
“Ca ca, liệu bọn họ còn dám kiếm cớ gây chuyện với ngươi nữa không?” Vệ Thành lại bắt đầu lo lắng cho ca ca của mình.
“Không phải lo đâu, chẳng phải ca ca vẫn đang yên ổn nằm ở đây sao.” Tây Viễn một bên an ủi Vệ Thành, một bên cũng đang phát sầu vì không biết phải giải quyết ra sao.
Bản thân y vốn không để tâm tới chuyện học dược gì cả, nhưng thầy Lý lại rất coi trọng nó, nếu không giải quyết cho tốt thì rất có thể sẽ làm sứt mẻ tình cảm của đôi bên.
“Ca ca, sau này ngươi đi đâu nhớ gọi ta một tiếng nhé, ta sẽ luôn luôn đi cạnh ngươi.” Vệ Thành cũng đã nửa tỉnh nửa mê rồi, nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ vẫn không quên dặn dò ca ca một tiếng.
“Ân, hảo, Thành Tử nói gì ta cũng nghe theo hết.” Tây Viễn nghiêng người dịch chăn cẩn thận cho Vệ Thành, rồi dùng tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt hắn.
Đệ đệ của y đã trưởng thành rồi, đã bắt đầu biết để ý, quan tâm tới mọi việc của ca ca.
Nhưng là, rốt cuộc phải giải quyết chuyện này thế nào đây?
Giữa tiếng ngáy chập chờn của hai đứa nhỏ, Tây Viễn đã ngưng mi suốt nửa ngày trời, rốt cuộc vẫn không đề xuất ra được biện pháp nào vẹn cả đôi đường cho mình và thầy Lý.
Y khẽ xoay người rồi thở dài một tiếng.
Ngoài kia, gió Bắc vẫn đang không ngừng gào thét, lùa trên mái nhà.
.
P/s: Có lỗi type làm ơn bảo tớ nhé ^^ Sr các nàng vì tớ toàn quên post bên wattpad ạ =.=” chương 52, 53 tớ post bên wordpress 1 time rồi mới nhớ chưa post bên này, thế là lại hì hục qua đây post, tớ thực xin lỗi vì sự chậm trễ
.