Đọc truyện Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ – Chương 44: Xây Phòng 1
Chương 44: Xây phòng 1
(nguoinaodo.wordpress.com)
(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)
.
Sau thời gian bận rộn thu hoạch thóc gạo xong, Tây gia liền bắt tay vào xây phòng ở mới.
Bởi vì lúc trước đã dựng sẵn trụ và xây nền nhà xong, nên hiện giờ chỉ cần trực tiếp khởi công xây tường là được.
Lần xây này không thể qua loa giống đợt đầu xuân, trong thôn lại không hề có thợ xây chuyên nghiệp, nên Tây Minh Vũ phải hỏi thăm kinh nghiệm của những người đi trước, sau đó mới lên Vạn Đức trấn thuê 17 người về, trong đó bao gồm cả công tượng và phụ việc, trực tiếp để họ nhận thầu công trình xây dựng này, tiền công sẽ được thanh toán dựa trên số lượng đầu người mỗi ngày.
Nam nhân trong thôn thấy vậy liền qua hỗ trợ một tay, chỉ cần bỏ ra chút khí lực nho nhỏ để trợ thủ cho họ là tốt rồi.
Vốn lúc đầu hai bên đã ước định rõ, là Tây gia sẽ chỉ cung cấp bữa trưa cho người ta, nhưng nhà mấy ông thợ này lại ở rất xa thôn Liên Hoa, chỗ gần nhất cũng phải cách đây tầm bảy tám dặm, nên đến tối bọn họ liền quyết định sẽ không về nhà nữa, mà dựng vài túp lều ở ngay cạnh Tây gia.
Bởi đều là nam nhân nên chẳng ai biết nấu cơm cả, có sẵn gì thì cứ thế bỏ vào mồm.
Tây Viễn thấy họ phải làm việc vất vả từ sớm tới tối, mà cứ ăn linh tinh như vậy thì sợ hôm sau sẽ không có sức làm việc, hơn nữa tiền công còn phải thanh toán theo ngày, không phải dựa vào sức làm việc để kết toán, nên càng làm y phải suy nghĩ nhiều hơn.
Sau khi thương lượng cùng mọi người trong nhà, Tây gia liền quyết định sẽ nấu cả bữa sáng và bữa tối cho bọn họ, nhưng sẽ chỉ nấu những món ăn đơn giản một chút thôi, kiểu như bánh ngô, dưa muối, cháo trắng hay canh hầm linh tinh,..
bọn họ có thể ăn bao nhiêu tùy ý, miễn là phải no bụng để có sức làm việc.
Bữa trưa cũng được thay đổi không giống như lúc trước nữa, thường thường sẽ là bánh bột ngô đi kèm mỳ nước hoặc bánh màn thầu, đôi khi rảnh rỗi nương Tây Viễn cũng sẽ không ngại khó khăn, nấu cho mỗi người một bát cơm cao lương đầy.
Bởi vì hiện giờ thời tiết khá nóng bức, trong nhà lại bận rộn xây phòng ở mới, nên Tây gia đã quyết định tạm thời ngừng buôn bán ở Tụ Đức lâu.
Tuy nhiên, Tây Viễn hoặc gia gia vẫn sẽ thỉnh thoảng lên lấy ít cánh gà và nội tạng mang về làm thành đồ ăn cho nhóm thợ xây nhà mình.
Trong thôn có một quy củ bất thành văn, đó là: nếu nhà nào có việc đại sự, cần nhiều sức lao động như xây nhà, đắp tường, thì những hộ thân thiết trong thôn có thể sang hỗ trợ bọn họ một hai ngày, không được phép nhận tiền công.
Đây là cách để các hộ trong thôn trao đổi nhân tình với nhau, về sau tới lúc nhà mình có việc thì người ta mới vui vẻ qua giúp đỡ mình.
Cho nên nhà nào trong thôn có nhiều nhân duyên, hay quan hệ tốt với người khác, thì tới thời điểm có việc sẽ nhìn ra rất rõ ràng.
Còn nếu ngày thường ngươi chỉ lười biếng, hàng xóm có việc ngươi chẳng thèm bận tận, thì đợi tới khi nhà ngươi có việc mọi người cũng sẽ chẳng thèm ngó ngàng.
Cũng bởi nhân duyên của lão gia tử, Tây Minh Văn và Tây Minh Vũ với người trong thôn khá tốt, nên lượng người qua đây giúp đỡ thật không hề ít.
Có đôi khi mọi người qua đây quá đông, cứ đứng tập trung ở đó lại thành thừa thãi thiếu việc để làm, mấy người Trình Nghĩa và Vương Thuận bá bá sẽ chủ động ra về lo việc ở nhà trước, đợi tới khi thiếu người lại chạy qua đây.
Tuy rằng làm giúp không có tiền công, nhưng đợi đến giữa trưa sẽ được Tây gia mời ăn uống, nên tính ra trung bình mỗi ngày sẽ có khoảng ba mươi người cùng nhau xây dựng, trong đó bao gồm cả thôn dân, công tượng và lao động phổ thông.
Bởi vì Tây gia để mặc mọi người thích ăn bao nhiêu cũng được, đồ ăn lại rất ngon, cho nên vô luận là công tượng hay thôn dân đều cảm thấy mỹ mãn vô cùng.
Bình thường thôn dân ở đây rất hiếm khi được thấy thịt, tuy không phải lúc nào Tây gia cũng làm thịt chiêu đãi mọi người, nhưng chế biến nội tạng vịt ngỗng lại cực kỳ ngon.
Đợi đến khi bọn họ đã no căng bụng rồi, sức làm việc cũng lập tức được nâng cao hơn.
Vốn là người trong thôn cũng chỉ định giúp đỡ một hai ngày, nhưng sau khi thấy đồ ăn Tây gia ngon như vậy liền thường xuyên qua nhiều hơn, cũng là để cái bụng của mình được hưởng lộc một chút.
Công tượng cùng nhóm lao động phổ thông cũng cảm thấy như vậy, bọn họ lúc trước cũng đi xây nhà cho người ta, nhưng bình thường sẽ chỉ được cung cấp một bữa sáng, hơn nữa bên trong chỉ toàn là canh rau suông thôi, một bữa cơm thịt cũng chưa từng thấy, có đôi lúc ăn nhiều còn bị chủ nhà lườm xéo, nào được hào phóng như bên Tây gia.
Chủ nhà ở đây không chỉ để mặc bọn họ thích ăn bao nhiêu thì ăn, mà còn vui vẻ cười nói, thỉnh thoảng còn hỏi thăm họ xem đã ăn no chưa, nếu thấy chưa đủ thì bên trong bếp vẫn còn nhiều đồ.
Nhân tâm đều là như vậy cả, nếu ngươi ném cho người khác cành đào, thì người ta cũng sẽ ném lại cành ô-liu cho ngươi, bởi vậy, lúc nhóm công tượng làm việc sẽ càng thêm nghiêm túc cẩn thận, chỉ sợ làm gì không tốt sẽ phụ tấm lòng của người Tây gia.
Bất quá cũng sẽ có người trái tính trong chuyện này, tỷ như Tây gia lão tam Tây Minh Toàn chẳng hạn.
Gã thấy đại ca xây phòng ở mới, thì mình cũng phải tham dự là chuyện tất nhiên.
Một bút nào viết ra nổi hai chữ Tây, gã là anh em ruột thịt của Tây Minh Văn, thì phải đứng ở chỗ cao khoe khoang một chút, chỉ việc đứng nâng tay chỉ huy người ta là được rồi.
Người trong thôn đều biết rõ gã nên gã không chỉ huy nổi ai, nên chỉ đành nâng tay, vênh váo mà sai bảo nhóm công tượng mới tới.
Được một lúc lại bảo người này làm ăn không tốt, người kia khí lực không đủ, mang theo ác ý rõ rành rành.
Phải biết là Tây gia trả công bọn họ theo ngày, nếu ngươi không làm hết sức, thì chẳng phải là đang lừa gạt tiền công của Tây gia sao?
Tây Minh Toàn vừa mới tham dự được vài ngày đã khiến nhóm công tượng hết sức bực bội, bọn họ vốn là dân chuyên nghiệp trong việc xây dựng, kiếm cơm bằng chính cái nghề này, mà chẳng lẽ lại không hiểu rõ bằng một người ngoài nghề sao?
Vài hôm sau, vào đúng lúc một công tượng đang căn tường dở, thì Tây Minh Toàn lại tự dưng xuất hiện ngay phía sau người ta, nói năng lung tung vớ vẩn, kết quả là đã khiến người nọ căn lệch mất một chút, Tây Minh Toàn vừa thấy tình hình như vậy liền được nước lấn tới, hoàn toàn không có ý định buông tha cho người ta.
Gã cứ liên tục ồn ào như vậy, khiến cho người công tượng kia xấu hổ vô cùng, không ngờ chỉ có một việc nhỏ như vậy mà mình cũng làm sai, thực không biết phải giấu mặt vào đâu! Hơn nữa, hắn cũng không muốn vì một lỗi sai của mình mà làm liên lụy tới những công tượng khác, lúc trước cũng từng có chuyện như vậy xảy ra, chủ nhà không chỉ mắng cho bọn họ một trận mà còn khấu trừ tiền công của tất cả mọi người.
Tuy những người khác không nói hẳn ra, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ thấy oán giận kẻ đã làm sai kia, dù sao tiền công của họ cũng chẳng đáng là bao, mất đi một tí cũng là đáng tiếc lắm rồi.
Người công tượng kia cũng không tiếp tục làm việc, mà xoay người rời đi.
Hắn không nói chuyện với Tây Minh Toàn, mà trực tiếp tìm gặp Tây Minh Văn và Tây Minh Vũ, không chỉ đem đầu đuôi câu chuyện kể lại cho hai người nghe, mà còn tỏ ý là sẽ từ bỏ tiền công của mấy ngày vừa rồi, chỉ mong bọn họ đừng khấu trừ tiền lương của những người khác.
Tây Minh Văn nghe xong liền không hé răng nói lấy một lời, hắn hiểu rất rõ tính tình tam đệ nhà mình nên cũng có chút thông cảm cho người ta.
Lại nói tới người công tượng này, người ta có biết làm hay không thì hắn chỉ cần quan sát một hai ngày sẽ rõ.
Đều là mấy công việc cần đến sức lao động cả, hắn lúc trước cũng đã từng đi xây nhà cho người ta, không biết làm thì chỉ cần học hỏi là được, nên người nào làm tốt, người nào làm kém thì chỉ cần nhìn qua sẽ biết ngay.
Người công tượng trước mắt này kỳ thật làm ăn không tồi, phỏng chừng là do tính tình thành thật, nên mới dễ dàng để cho Tây Minh Toàn bắt nạt thành ra như thế, cũng bởi biết nghĩ cho người khác nên mới vội vàng đem mọi chuyện kể ra.
“Không sao cả, chuyện này chúng ta sẽ không trách ngươi, ngươi có làm được việc hay không chúng ta căn bản đều rõ cả.” Tây Minh Văn mở miệng an ủi người công tượng kia một câu, cũng bởi hắn là người thành thật nên cũng không đành lòng khi dễ người khác.
“Đại ca của ta đã nói không sao liền không sao cả, ngươi cứ trở về đem đoạn tường bị hỏng kia hủy đi rồi làm lại là được.
Về sau chỉ cần nghe lời một mình đại ca ta, ai nói gì cứ mặc xác bọn họ là được.” Tây Minh Vũ thấy đại ca lên tiếng rồi, cũng mở miệng khuyên nhủ người ta một câu.
“Ai, hảo, hảo, hai huynh đệ các ngươi thực là người tốt!” Người thợ kia nghe xong liền cảm động đến hốc mắt đều phiếm đỏ, hắn vốn đã chuẩn bị tâm lý sẽ không có tiền công, rồi bị chủ nhà đuổi đi, ai ngờ — người của Tây gia lại khác biệt tới như vậy!
Người công tượng kia cảm tạ họ xong, lại trở về tiếp tục làm việc.
“Sao lão Tam suốt ngày chỉ biết gây chuyện như vậy.” Tây Minh Văn có chút tức giận mở miệng nói.
Tây Minh Toàn mỗi lần qua đây đều không giúp đỡ được gì, một chút khí lực cũng không chịu xuất, mà còn đi kiếm chuyện hết nơi này đến nơi kia, tính ra còn chẳng bằng hai đứa nhỏ nhà hắn.
Vì đại nhân trong nhà lo sợ việc xây dựng phòng ở sẽ gây tổn thương đến Vệ Thành và Tây Vi, nên luôn cấm bọn nhỏ không được phép tới gần công trường xây dựng, bởi vậy mà hai đứa bọn nó chỉ có thể đứng nhìn ở đằng xa.
Hai đứa nhỏ không muốn cả ngày chỉ có ăn không ngồi rồi như vậy, liền chủ động gánh vác nhiệm vụ trông nhà cửa và nguyên liệu xây dựng, làm đến phi thường nghiêm túc.
Tây Viễn thấy hai đứa muốn tham dự, liền không muốn phá hỏng sự tích cực kia, lấy giấy ra vẽ một cái bảng biểu cho bọn nó, bên trên ghi rõ những thứ bọn nhỏ phải trông chừng, hôm nay ngày bao nhiêu, ai lấy thứ gì, vân vân…!Bởi lúc trước hai đứa đã có kinh nghiệm tính sổ ở Tụ Đức lâu, nên lần này làm việc hết sức cẩn thận, bên cạnh còn có cả Tây Dương và Tây Dũng đi theo hỗ trợ nữa.
“Không sao đâu đại ca, từ nay trở đi ta sẽ thường xuyên theo dõi gã.” Tây Minh Vũ cũng thực bực mình, đại ca không chỉ là một người thành thật mà còn là huynh trưởng của bọn họ, gã đã vuốt mặt thì cũng nên nể mũi ca ca mình chứ.
Từ ngày đó trở đi, Tây Minh Vũ liền luôn luôn theo sau Tây Minh Toàn.
Tây Minh Toàn thấy Tây Minh Vũ như vậy liền có chút kiêng kị, vốn còn định há mồm quở trách vài câu, nhưng đợi đến lúc quay đầu thấy rõ là Tây Minh Vũ, liền nhanh chóng đem lời nói nuốt trở về; Tây Minh Vũ cũng là một người thích đùa dai, chỉ cần thấy Tây Minh Toàn mở miệng ngược đãi người khác, hắn sẽ lập tức trêu chọc một câu: “Nha, lão Tam, đây chẳng phải là một thân bản lĩnh không có chỗ dùng sao, đến, vừa lúc bên này đang thiếu hai người vác gạch, mau qua giúp bọn họ một tay thôi.”
Tây Minh Toàn từ chối không được, đành phải đi vác gạch hộ bọn họ, vốn tính toán chờ Tây Minh Vũ rời đi gã sẽ lập tức chuồn thẳng, ai ngờ Tây Minh Vũ lại tà môn như vậy, có nói thế nào cũng không chịu đi, cả buổi chỉ chạy theo sau mông gã cùng nhau vác gạch.
Kết quả là vác một lần suốt cả ba ngày trời, khiến Tây Minh Toàn mệt mỏi tới mức không còn hơi sức đi chỉ bảo người khác nữa.
Nhóm công tượng và thôn dân thấy vậy đều trộm cười trong lòng.
Từ đó về sau, Tây Minh Toàn không tiếp tục qua đây hỗ trợ đại ca nữa, nhưng hai vợ chồng gã nào phải dạng vừa, tuy không giúp đỡ nhưng ngày nào ba bữa cơm cũng dẫn nhi tử qua nhà đây trộm ăn trộm uống.
Tam thẩm thấy mình hiện giờ đang mang thai, kiếm cớ không làm nổi việc nặng, nên qua đây ăn uống càng thêm yên tâm hơn.
Sau khi ăn no rồi liền thoải mái nâng mông về nhà.
“Ai, sao trên đời lại có loại người như vậy chứ, đúng thật là bất công cho ngươi.” Vương Tam nãi nãi và Vương đại nương nói thầm với nương Tây Viễn.
Đa phần nam nhân trong thôn đều qua đây giúp đỡ, còn nữ nhân thì chỉ những nhà có quan hệ tốt như Vương gia, Trình gia, Triệu gia, Giải gia mới bớt chút thì giờ sang đây hỗ trợ nấu cơm, ngoài ra các nàng còn hay xách theo rau nhà mình sang cho bọn họ nữa, bởi vườn nhà Tây gia có nhiều rau thế nào, cũng không gánh nổi nhiều cái tàu há miệng như vậy đâu.
“Thì đành vậy thôi chứ biết làm sao bây giờ.” Nương Tây Viễn cũng có chút sinh khí trong lòng.
“Ngươi nói thử coi, việc thì có thiếu đâu, nàng ta có thể ngồi im ở kia giúp nương ngươi nhặt đậu mà?” Thím Trình cũng nhịn không nổi phải nói chen một câu.
“Mặt mũi nàng ta cũng thật là lớn, nhiều người vây xem như vậy mà chẳng có ý tứ chút nào.” Tức phụ Giải Minh Lý cũng xen mồm.
“Nương ngươi chắc chắn cũng không vừa mắt đâu, thím Tây vốn là người ưa sĩ diện, bọn họ lại chẳng biết điều gì cả để bà phải mất mặt như vậy.” Vương đại nương khẽ thở dài một tiếng.
Vương Thuận chồng nàng cũng là đại ca trong nhà, bên dưới còn có hai đệ đệ và một muội muội nữa.
Cùng mang danh phận trưởng huynh trưởng tẩu, nàng thực có thể hiểu được nỗi khó xử của vợ chồng Tây Minh Văn.
Nương Tây Viễn nghe bọn họ nghị luận, tuy trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng vẫn không thể nói lời khó nghe ra trước mặt người ta, nếu nàng mà cũng làm vậy thì có khác gì sẽ làm mất mặt lão thái thái đâu.
Lão gia tử và lão thái thái hiện giờ chỉ làm việc trong nhà, bởi hai người đều đã lớn tuổi rồi nên không còn đủ sức khỏe để bê vác như những trai tráng trẻ tuổi nữa, đa số chỉ nhận làm những việc trong khả năng của mình, nhưng cũng bận rộn tới mức chân không chạm đất, khiến cho Tiểu Viễn phải luôn miệng căn dặn bọn họ phải biết điểm dừng, cẩn thận phòng ở còn chưa xây xong, đã ngã bệnh thì chết.
“Nương ngươi khổ tâm như vậy, chắc là cũng bởi hết cách rồi.” Tức phụ Trình Nghĩa mở miệng trấn an nương Tây Viễn.
“Đúng vậy, nhà ai mà chẳng có chuyện kiểu này chứ, thôi thì việc mình thì mình cứ làm thôi.” Tức phụ Giải Minh Lý cũng cảm thán một câu.
Chồng nàng tuy không phải lão Đại trong nhà, những mấy chuyện kiểu này cũng không hề ít, nàng chỉ ước đại ca đại tẩu nhà mình có thể tốt như vợ chồng Tây Minh Văn thôi!
Mấy nữ nhân một bên nói chuyện, một bên làm việc không ngừng tay, bọn họ cả năm chỉ toàn làm mấy công việc lặt vặt nên sống tới phi thường khoái.
Trong nhà chính, lão thái thái đang ngồi nhặt nhặt rau chân vịt để tối mang đi nấu canh, nhớ tới đức hạnh của hai vợ chồng lão Tam, bà lại nhịn không được phải thở dài một tiếng.
Trong quá trình xây phòng ở mới, Tây Viễn còn gặp lại một người quen trước đây, đó chính là anh chàng Xuyên Tử lúc trước đã bán xe lừa lại cho hai cha con y.
Thời điểm gặp lại Xuyên Tử, Tây Viễn liền không nhận ra hắn, nhưng Xuyên Tử lại nhớ rất rõ cậu nhóc Tây Viễn này.
Hắn đối với tiểu thầy thuốc đã trị dứt bệnh cho là cảm kích vô cùng, cực kỳ nghiêm túc vái tạ Tây Viễn một cái.
Tây Viễn sau khi nghe hắn kể lại tình huống mới nhận ra hắn là ai, phải nói là Xuyên Tử hiện giờ quá khác biệt so với trước đây, tuy là vẫn gầy nhưng không còn cái bộ dạng bệnh tật quấn thân giống lúc trước nữa.
“Nương ta dựa theo phương thuốc của ngài, cho ta dùng suốt nửa năm liền hoàn toàn hết bệnh.
Ta vốn định khỏe rồi sẽ không dùng nữa, nhưng nương ta bảo vẫn nên uống tiếp một thời gian nữa, để thân thể triệt để khôi phục như lúc xưa.” Xuyên tử cười nói.
“Ân, vậy là tốt rồi, về sau ngươi nên ăn nhiều cơm một chút, đừng quá kén, uống nhiều canh xương hầm không chỉ tốt cho sức khỏe, mà còn nâng cao được sức đề kháng của bản thân, đó chính là trăm lợi mà vô hại.” Tây Viễn mở miệng dặn dò.
Xuyên tử liên tục gật đầu, hắn hiện tại đã hoàn toàn tin tưởng những gì Tây Viễn nói.
“Sao ngươi lại thành chân phụ việc ở công trường thế này?” Tây Minh Văn đang đứng bên cạnh liền mở miệng hỏi thăm.
Xuyên Tử chính là một trong mười bảy cộng tượng họ thuê tử Vạn Đức trấn về để xây phòng.
“Không phải năm trước sinh bệnh nhà ta đã đem cả lừa và xe đi bán rồi sao, hiện tại trong nhà vẫn còn đang nợ người ta ít tiền, ta hết bệnh rồi thì phải cố mà kiếm bạc về để còn nuôi nương ở nhà và trả nợ cho người ta nữa chứ.” Xuyên Tử thành thật trả lời, tuy rằng có cười nhưng trên mặt vẫn hiện ra nét buồn man mác.
Con người sợ nhất là khi sinh bệnh, chỉ cần sinh bệnh một cái là sẽ phải tốn rất nhiều tiền để mời thầy thuốc, có khi còn khiến người ta táng gia bại sản.
Nhà hắn năm trước chính là như vậy, trong nhà có gì đáng giá đều đem bán cả, đôi lúc thiếu thốn quá còn phải vay mượn thêm từ chỗ người quen.
“Vậy sao phải xuống tận Vạn Đức trấn để làm việc?” Tây Viễn hỏi.
“Là nhờ lão Triệu lần trước dẫn hai người qua nhà ta mua xe đó, hắn thấy ta khỏi bệnh rồi nhưng lại không có việc để làm, cũng may nhà hắn có một người bà con xa làm thợ cả, thường xuyên nhận thầu xây nhà cho người ta, kia, là cái người đang đắp tường ở phía nam đó, lão Triệu liền hỏi thăm giúp ta, để ta theo hắn làm việc kiếm tiền.” Xuyên Tử giải thích.
“Việc này hiện giờ còn làm được, chứ một thời gian nữa thời tiết chuyển lạnh thì biết phải làm sao.” Tây Minh Văn nói bằng một giọng rất chắc chắn.
Mùa đông ngoài trời kết băng rất dày, có khi mặt đường còn bị tuyết bao phủ tới tận hai thước, đi lại rất khó khăn, nên chẳng có nhà nào lại xây phòng ở mới vào thời điểm này cả.
“Đến lúc đó rồi lại tính sau.” Xuyên Tử cứ nghĩ đến chuyện mấy ngày nữa sẽ không còn việc để làm liền đau đầu vô cùng.
Từ khi hắn bắt đầu khỏe lại tới giờ, các chủ nợ liền