Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ

Chương 4: Kiếm Tiền


Đọc truyện Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ – Chương 4: Kiếm Tiền


Chương 4: Kiếm Tiền
(nguoinaodo.wordpess.com)
(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)
.
Buổi tối, nãi nãi nấu cháo ngô với cải trắng và khoai tây, bên cạnh còn rán thêm một chảo bánh bột ngô nữa.

Bởi ngô mới thu hoạch, nên nhiều ít cũng có chút hương vị tươi mới, khiến món ăn ngon hơn bình thường khá nhiều.
Một tay cầm bánh bột ngô, tay kia cầm bát cháo đang húp dở, đột nhiên đôi mắt Tây Viễn sáng ngời.

Đúng rồi, là cải trắng, không phải nhà y có một ruộng cải trắng sao, y có thể làm kim chi củ cải kiếm tiền.
Đời trước, nhà Tây Viễn ở khá gần một dân tộc thiểu số thuộc đất nước Triều Tiên.

Mẹ Tây Viễn lại quen người trong bộ lạc đó, liền học cách làm đồ chua theo kiểu Hàn Quốc, trong đó có món kim chi củ cải mà Tây Viễn thích ăn nhất lúc bấy giờ.

Sau này, cứ đến mùa thu là nàng lại kéo Tây Viên cùng làm đồ chua, mưa dầm thấm đất, không cần chuyên môn Tây Viễn cũng có thể làm được.
Bất quá, trước tiên y phải xem thử nơi này đã có người làm món này chưa đã, nếu chưa thì nhà họ mới có thể dựa vào kim chi để kiếm tiền.
Tây Viễn miêu tả lại cách làm kim chi củ cải cho người trong nhà, nhưng bọn họ nghe xong đều có chút mờ mịt, y phải hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần xem món này đã từng có người làm chưa, xong mới dám bắt tay làm thử.
Đầu tiên phải chuẩn bị sơ qua nguyên liệu: cà rốt, hành, tỏi, ớt trong nhà đều có sẵn.

Nhà Tây Viễn ở ngay đầu thôn, tuy xung quanh không có các hộ che chắn, nhưng lại lời được một mảnh đất to ngay đằng sau nhà chính dùng để trồng rau.

Mảnh đất này còn lớn hơn cả một mẫu ruộng, bên trong trồng đủ mọi thứ, nhưng cái quan trọng là những thứ này không phải mang đi nộp thuế.
Cả một mẫu ruộng này nãi nãi dùng để trồng khoai tây, thời kì sinh trưởng của khoai tây khá ngắn, nên đã sớm bị gia gia xới lại dùng để trồng cải trắng.
Nãi nãi sợ mùa đông cải trắng sẽ dễ bị hỏng, nên chỉ đồng ý cho gia gia trồng nửa vườn.

Nửa còn lại, ngoại trừ mấy loại cây hộ nông nào cũng trồng như cà rốt, dưa chuột, cà chua, đậu tương ra, nãi nãi còn trồng thêm hai cây ớt, hai luống hành, hai luống tỏi.
Số nguyên liệu này vừa đủ để Tây Viễn làm ra món kim chi củ cải.
Khó giải quyết nhất là nhà bọn họ không có sẵn lê và táo, giá của hai loại quả này lại rất đắt, cho dù nhà họ có muốn bỏ tiền đi mua thì cũng không biết phải đào đâu ra.
Sau hôm đó, vào ban ngày Tây Viễn sẽ dẫn Tây Vi đi bộ vào rừng, xem thử có tìm được cây lê cây táo mọc hoang nào không.
“Ca ca, chúng ta phải tìm cây gì?” Tây Vi đi mệt rồi, liền ghé lên vai Tây Viễn để y cõng nó.
“Chúng ta phải tìm cây táo và cây lê, xem thử có quả dại mọc không.”
“Cây táo? Quả táo là quả gì thế ca ca?” Tuy nó chưa từng ăn táo bao giờ, nhưng nghe tên có vẻ là một thứ rất ngon.
“Là một loại trái cây.

Nhìn qua hồng hồng tròn tròn.”
“Vậy nó có giống với quả hải đường trong vườn nhà Vương tam gia không?”
“Quả hải đường?” Trước mắt Tây Viễn không khỏi sáng ngời! Phải rồi, tìm không được quả táo có thể dùng hải đường hoặc táo tàu thay thế mà.

Nơi này tuy rất ít táo, nhưng trước cửa các hộ thường trồng hai cây hải đường hoặc hai cây táo tàu, giá cả rất tiện nghi, tính ra chẳng đáng giá mấy đồng, cho nên bình thường vẫn để kệ người lớn trẻ nhỏ tự nhiên hái.
Tây Viễn vội vàng dẫn Tây Vi về nhà, nói với gia gia y cần một ít hải đường và táo tàu.


Tây Viễn từ trước đến giờ vẫn luôn là một hài tử hiểu chuyện, trong ấn tượng của gia gia thì đây là đầu tiên ông thấy Tây Viễn mở miệng nói muốn thứ gì đó.

Cũng may hai thứ này đều không đáng tiền, tuy nhà họ không có, nhưng mấy hộ khác trong thôn lại không thiếu.

Ông liền đem một ít củ cải hôm nay vừa mới thu hoạch, đóng gói cẩn thận, cầm đi đổi trái cây.
Tây Viễn tuy ở nhà nhưng đôi mắt vẫn luôn trông ngóng ra cửa.

Một lúc sau, gia gia trở về còn cầm theo một giỏ đầy hải đường.

Tây Viễn nhìn ước chừng cũng phải năm sáu cân, nhưng vẫn lo không đủ, lại thúc gia gia đi đổi thêm ít nữa, thẳng đến khi đã đủ số lượng y dự tính mới thôi.
Hôm sau, Tây Viễn còn chưa lên đường đi tìm cây lê, Tây Vi đã chân ngắn chạy về, vồ một phát nhảy lên người y, vui vẻ nói:
“Ca ca, ta biết cây lê ở đâu rồi.”
Trải qua nhiều lần uy hiếp và dụ dỗ của y, nó cuối cùng cũng không liên mồm gọi “Ca ca, ca ca, ca ca” nữa rồi.
“Hả?! Ở đâu cơ?”
“Bên cạnh rừng cây phía đông có mọc hai cây đó.” Phía đông thôn sao? Đúng là nơi đó có một cánh rừng lớn, nghe nói bên trong hay có sói lảng vảng qua lại, cho nên chẳng mấy khi có người tới đó.
“Thật sao? Ngươi nghe ai nói?” Không phải có người lừa Tây Vi đấy chứ? Dù sao cánh rừng đó cũng tương đối nguy hiểm.
“Là Vệ Thành, hắn nói đã từng ra đó hái lê về ăn, không cần vào hẳn trong rừng mà chỉ ngay rìa ngoài thôi.

Ta phải cho hắn hai củ khoai nướng, hắn mới chịu nói đó.” Ánh mắt Tây Vi lóe sáng, như đang nói mau khen ta đi.
“Ngoan, tiểu Vi thực thông minh.” Hài tử ngốc, nếu nơi đó không có cây lê, ngươi có muốn quay lại tính sổ, khoai nướng cũng chẳng còn.
Mặc kệ hài tử tên Vệ Thành kia có nói thật hay không, Tây Viễn vẫn quyết định đi thử một lần.

Nhưng nơi đó khá nguy hiểm, nên chắc y phải để Tây Vi ở nhà.
Hôm sau, thừa dịp Tây Vi còn chưa dậy, Tây Viễn liền xuất phát.

Y đeo một túi vải sau lưng, cầm liêm đao trên tay, còn chuẩn bị cả đá đánh lửa phòng trường hợp đột nhiên có sói đến gần thì lập tức đốt lửa dọa chúng bỏ chạy.
Đường càng đi càng vắng, chậm rãi khu rừng kia cũng xuất hiện dần trong tầm mắt Tây Viễn.

Y bắt đầu hoài nghi hài tử tên Vệ Thành kia nói dối, bởi làm gì có gia đình nào lại dám để con mình ra đây chơi, ngoại trừ Tây Viễn là tự mình trốn đi.
Đi ước chừng khoảng một canh giờ, rốt cục cũng tới lùm cây bên cạnh khu rừng, may mà một đường đều ổn.

Tây Viễn không tiếp tục tiến về phía trước, mà chỉ đứng im tại chỗ tuần tra một vòng xung quanh.

Cuối cùng tại hướng tây bắc rìa rừng, phát hiện hai cây lê sai trĩu quả, nhưng quả lại khá nhỏ.
Tây Viễn quan sát trong chốc lát, cảm giác không có gì nguy hiểm liền vội vàng chạy về phía cây lê, sau đó dùng cả hai tay hai chân bắt đầu trèo lên.
Tây Viễn hái rất nhanh, chuyên môn chọn những quả nhìn qua có vẻ căng tròn, mọng nước để hái trước.
Gần đến giữa trưa, túi sau lưng của y cuối cùng cũng đầy, Tây Viễn không dám trì hoãn thêm nữa, vội vàng nhảy xuống chạy về.

Dù sao ở đây cũng chỉ có mình y, lại trong hình hài một đứa trẻ mới mười tuổi, chẳng may gặp phải dã thú gì đó liền không ổn.
Mới vừa đi được một đoạn, Tây Viễn chợt nghe thấy từ rừng cây đối diện truyền đến từng trận tiếng vang “Rầm, rầm”.


Y có chút khẩn trương, đại não lập tức trống rỗng, không biết rốt cuộc thứ gì đang tiến về phía này.
“Tiểu Viễn, Tiểu Viễn!”
Là thanh âm của gia gia! Mũi Tây Viễn bắt đầu lên men, lập tức đáp lời: “Gia gia, ta ở đây!”
Gia gia mau chóng chạy tới, một tay ôm chặt Tây Viễn vào trong ngực, “Đứa nhỏ ngốc nghếch, sao đến chỗ này ngươi cũng dám tới hả! Nhanh, mau cùng gia gia trở về.” Gia gia vừa nói, vừa cướp lấy chiếc túi của Tây Viễn đeo lên lưng.
“Vâng!” Tây Viễn lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn theo gia gia trở về.
Đi mãi đến đoạn an toàn, thần kinh hai người bọn họ mới dần tĩnh lại.
“Gia gia, sao ngươi biết ta tới đây ?”
“Là tiểu Vi nói.

Lúc nó tỉnh dậy không thấy ngươi đâu liền bắt đầu đi tìm.

Ta và nãi nãi lúc đầu cũng không để ý, mãi đến khi không tìm được ngươi mới luống cuống cả lên.

Tiểu Vi khóc, nó bảo hôm qua mới nói cho ngươi chỗ hai cây lê, ngươi nhất định trốn nó đi hái lê một mình rồi.

Ta nghe vậy liền hoảng sợ chạy tới đây.

Ngươi nói xem lá gan mình lớn đến mức nào rồi! Trở về ta nhất định phải dạy dỗ lại ngươi!”
Tây Viễn nghe gia gia răn dạy liền không dám lên tiếng, chỉ cười ngây ngô một mình, trong lòng bỗng thấy ấm áp lạ thường.
Hai người vừa tới đầu thôn, đã thấy nãi nãi cùng Tây Vi đứng chờ dưới bóng một cây ven đường.

Vừa nhìn thấy thân ảnh bọn họ, Tây Vi liền khóc nức nở chạy tới, ôm cổ Tây Viễn không buông tay.

Tây Viễn sờ sờ đầu Tây Vi, đem nó bế lên.
“Đừng khóc, đừng khóc, ngươi xem, ca không phải vẫn ổn cả sao.”
“Ca ca, ca ca, ca ca!” Trong mắt Tây Vi vẫn còn vương đầy lệ, thẳng tay đánh bùm bụp vào lưng Tây Viễn.

Nó vừa gọi, nước mũi vừa phun ra.
“Ai u, mau xem tiểu nhà ta này, có thể phun ra cả bong bóng mũi.” Tây Viễn chọc cười Tây Vi.

Nó lập tức thẹn thùng, ghé vào vai y, nói gì cũng không chịu ngẩng đầu lên, ca ca đúng là xấu tính!
“Cười, cười, ngươi còn dám cười! Ngươi suýt chút nữa hù chết ta và gia gia ngươi!” Nãi nãi nện hai quyền lên đầu Tây.
“Nãi!” Tây Viễn mỉm cười nhìn nãi nãi nhà mình, bà căn bản không hề dùng khí lực, đánh hai cái cũng không thấy đau.
Từ ngày đó, Tây Vi chính thức trở thành cái đuôi nhỏ của Tây Viễn, y đi đâu nó liền theo đó.

Buổi sáng chỉ cần Tây Viễn hơi động một chút, Tây Vi đã lập tức ngồi dậy hỏi: “Ca, ngươi định đi đâu?”
Tây Viễn: “…” Ta chỗ nào cũng không muốn đi nha.

Nguyên liệu đã đầy đủ, Tây Viễn chính thức bắt tay vào làm kim chi củ cải.

Tách các lá cải trắng, bổ dọc nhánh cải, sau đó bóp muối, rửa sạch, để ráo nước..

Đồng dạng phương pháp, lại đem hai nhánh cảnh vừa rồi cắt ra thành bốn cánh nhỏ.

Sau khi sát muối xong, y liền cho từng lá cải vào chiếc hũ lúc trước nãi nãi dùng để ướp dưa.
Qua một đêm, cải trắng đã bắt đầu nhuyễn ra, y nhẹ nhàng chắt hết nước đi để, lại lo bên trong vẫn còn muối chưa tan, y liền dùng tay bóp bớt nước trong lá cải ra.
Sau đó bắt đầu thái cà rốt, hành tây, hải đường và lê thành các lát nhỏ, để vào trong hũ.

Hỗn hợp hành ớt tỏi cũng được Tây Viễn băm nhuyễn, rải đều lên trên.

Sau khi trộn đều lần thứ nhất, một khắc sau, y quấy lại lần thứ hai.

Cuối cùng đắp vài lá cải lên trên, đóng hũ lại.
Nhìn Tây Viễn thành thạo làm kim chi củ cải, người trong nhà đều thực nghi hoặc, đứa nhỏ này rốt cuộc học được cách làm này ở đâu?
Tây Viễn giải thích rằng: không phải năm ngoái có một thầy bói mù đến thôn bọn họ sao, món này chính là do người nọ dạy.
Nhắc tới người này, gia gia liền sinh khí.

Bởi cả ngày hôm đó hắn ta cứ đi khắp thôn nói lung tung, đến tối không có chỗ ngủ, gia gia nhất thời mềm lòng đưa hắn về nhà.
Người mù kia nghỉ ngơi ở nhà họ hai ngày, đến ngày thứ ba liền rời khỏi, trước khi đi còn trộm mất cái điếu gỗ vàng mà gia gia yêu thích nhất, khiến ông lập tức nổi điên! Thẳng đến bây giờ nhớ lại vẫn còn muốn dựng râu mép.
Chuyện này là do Tây Vi kể lại cho Tây Viễn nghe, y liền thuận miệng lấy làm cớ luôn.

Người nọ không sống ở nơi này, lại còn gây ra biết bao chuyện xấu khiến người ta căm ghét, tỷ lệ gặp lại khá thấp, nên Tây Viễn không lo chuyện mình nói dối sẽ bị lộ ra.
Mười ngày sau, Tây Viễn mở nắp hũ ra, từ giữa bình gắp lấy một miếng kim chi củ cải, dùng dao cắt nhỏ thành từng đoạn nhỏ để người trong nhà nếm thử.
“Ăn ngon quá.

Không ngờ tiểu Viễn có thể làm ra món lạ như vậy.” Nương Tây Viễn nếm thử xong, không quên khích lệ nhi tử nhà mình một câu.

Ngày đó, lúc trở về nghe được Sự tích anh hùng của Tây Viễn, đã khiến nàng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
“Nãi, ngài nếm thử đi.”
“Món này có thể ăn được sao?” Nãi nãi có chút hoài nghi mở miệng hỏi.
“Ăn rất ngon, nương, ngươi ăn thử một miếng sẽ biết.” Cha Tây Viễn cũng nói giúp nhi tử một câu.
“Đúng là không tồi.

Mùa đông năm nay, nhà ta lại có thêm một món nữa rồi.” Nãi nãi một bên nhai, một bên không quên khẳng định thành quả lao động của Tây Viễn.
Tây Viễn nghe nãi nãi nói vậy, liền nhịn không được giật giật khóe miệng —— y làm kim chi củ cải không phải chỉ để mỗi người trong nhà ăn.
Hai ngày sau, Tây Viễn nghe được tin Đông thất gia cùng thôn muốn thuê xe ngựa lên thị trấn một chuyến.

Nhi tử nhà ông – Đông Nguyệt sắp cưới vợ, điều kiện nhà ông cũng đứng thứ nhất thứ hai trong thôn, nhi tử lại quản lý hẳn một cửa hàng tạp hóa trên trấn, so với mấy anh nông dân chân đất mắt toét như bọn họ thì quả là có tiền đồ, bởi vậy việc hôn nhân phải làm cẩn thận một chút, cái gì trấn trên không có liền lên hẳn thị trấn sắm sửa đàng hoàng.

(Mình giải thích 1 tí nhé: đoạn này nghĩa là Thôn < Trấn trên < Thị Trấn.

Con trai ông Đông làm việc ở trấn trên, có chút tiền đồ, nên cưới hỏi muốn làm đàng hoàng một tẹo cho cả làng biết.

Anh này ở trấn trên chắc cũng sắm sửa đc 1 phần rồi, còn đâu thiếu gì thì để ông già nhà ảnh lên trị trấn mua thêm.


Nên đoạn này đang nói tới chuyện, ông già ảnh muốn lên Thị trấn nhé ^^)
Tây Viễn năn nỉ phụ thân cùng y đáp xe ngựa lên thị trấn một chuyến, y tính toán muốn đem kim chi củ cải nhà mình lên đó bán thử, trước khi đi thì nói trước với người ta một tiếng xin đi nhờ, đợi đến khi về xe đầy đồ rồi thì hai bọn họ sẽ đi riêng.
Thôn nhà Tây Viễn gọi là thôn Liên Hoa (hoa sen).

Nghe nói lúc trước bên cạnh thôn có một cái hồ xanh trong vắt, cứ đến hè là hoa sen lại nở rộ khắp mặt hồ.

Tuy nhiên hiện tại cái hồ kia đã trở nên khô cạn, đến một bông sen cũng không còn nữa.

Cách thôn Liên Hoa mười dặm về hướng tây nam là trấn Vạn Đức, hai mươi lăm dặm về hướng nam là thị trấn Ngạn Tuy Huyền.

Tây Viễn thấy trấn Vạn Đức quá nhỏ, phú hộ, tửu lâu cũng ít, kim chi củ cải sẽ không tiêu thụ được bao nhiêu, lên thẳng thị trấn vẫn nắm chắc hơn.
Cha Tây Viễn không từ chối được, đành phải mặt dày sang nhà Đông thất gia xin đi nhờ.

Đông thất gia tuy có chút bá đạo, nhưng tâm lại không xấu, ông nghĩ dù sao lúc đi cũng không có đồ, ngồi thêm hai người cũng chẳng mất gì, liền đáp ứng.
Hôm sau, trời còn chưa sáng Tây Viễn đã cùng cha thức dậy.

Trên lưng mỗi người đều mang một bọc đồ lớn, bên trong để kim chi củ cải.

Tây Viễn thấy cái bình quá nặng, liền nhờ nãi nãi chia kim chi củ cải vào hai túi vải dầu nhỏ hơn, y và cha một người vác trên lưng tầm ba mươi cân.
Xe ngựa chạy chưa tới một canh giờ đã tới nơi.

Thời điểm vào thành mỗi người phải nộp phí mất hai văn tiền, khiến cha Tây Viễn đau lòng không thôi, cũng không biết thứ kim chi cải củ Tiểu Viễn làm này có bán được không, nếu bán không được thành ra bọn họ đã đi uổng một chuyến.
Tây Viễn không mấy để ý đến sự rối rắm của cha, sau khi vào thành liền chia tay Đông thất gia.

Tây Viễn trước tiên đến cửa hàng tạp hóa mua một chiếc bình nhỏ, nhờ tiểu nhị rửa sạch xong, liền tìm một địa phương không người cùng cha đem kim chi củ cải cho vào trong bình.
Hoàn thành xong mọi thứ, Tây Viễn hỏi thăm người qua đường, muốn đến đại tửu lâu phải đi như thế nào.

Có người nghe y hỏi vậy, sau khi đánh giá cách ăn mặc của Tây Viễn và cha xong, liền không để ý tới; có người chỉ nói qua loa hai ba câu xong liền bỏ đi.

Cha Tây Viễn xấu hổ tới mức mặt đỏ ran lên, cũng may ở nông thôn mới thu hoạch xong, mặt ông phơi nắng nhiều có chút đen, nên không ai nhận ra được.

Tây Viễn lại không để ý đến thái độ của người khác, thấy người liền hỏi, cuối cùng cũng có người hảo tâm chỉ đường cho y.
Tây Viễn cùng phụ thân đi qua hai ba tửu lâu, người ta thấy cách ăn mặc của cha con Tây Viễn liền đến cửa cũng không cho vào.

Tây Viễn tức giận, đúng là cái đồ mắt chó!
Rẽ sang một con phố khác, Tây Viễn nhìn thấy phía trước có một cửa tiệm đề tên “Tụ Đức lâu”, nhìn qua quy mô không lớn.

Hiện tại đang là giữa trưa, nhưng người ăn cơm bên trong lại không nhiều.

Tây Viễn cùng cha đi vào chỗ ngoặt ngay phía trước cửa tiệm.

Đem túi trên lưng bỏ xuống xong, y liền bảo cha đứng ở đây chờ, một mình mang cái bình nhỏ đựng kim chi củ cải vào bên trong.
“Khách quan, mời vào bên trong!” Chưởng quầy vừa nói vừa ngẩng đầu lên đánh giá hài từ tầm tám chín tuổi đang đứng trước mặt mình.
“Tiểu tử, ngươi tới có chuyện gì?”
“Chưởng quầy, ta có một món đồ chua mới lạ, muốn hỏi tiệm ăn các ngài có muốn mua không.” Tây Viễn vừa nói vào đề đã vội vàng mở cái bình ra, dùng đôi chiếc đũa gắp một miếng kim chi củ cải nhỏ đưa tới bên miệng chưởng quầy—— y muốn nắm chặt cơ hội này, tửu lâu khác không biết y có bước vào nổi không, nên đành phải ra tay nhanh gọn nhẹ thôi.
“Ai, tiểu tử này!” Chưởng quầy có chút không biết phải nói gì, thấy đôi mắt Tây Viễn trong suốt, khuôn mặt cười ngây ngô, lời khó nghe nhất thời không thể nói


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.