Đọc truyện Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ – Chương 34: Tập Hợp 2
Chương 34: Tập hợp 2
(nguoinaodo.wordpress.com)
(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)
.
“Ca ca, ca ca, ngươi mau nhìn cái đèn lồng kia kìa.” Vệ Thành từ đâu chạy tới kéo tay Tây Viễn, chỉ cho y xem cái đèn lồng mà hắn xem trọng, muốn y mua cho hắn.
“Ca, ca, còn ta thì thích cái này.” Tây Vi lại càng trực tiếp hơn.
Tây Viễn đến gần nhìn, nguyên lai có một lão hán tại đang bán đèn lồng gần đó.
Cái mà Tây Vi nhìn trúng là một chiếc đèn lồng có hình con thỏ, được bện lên từ rất nhiều sợi dây nhỏ màu hồng, nhìn qua trông vô cùng sặc sỡ, điểm hấp dẫn đứa nhỏ Tây Vi này có lẽ là từ đôi mắt thỏ lung linh, chỉ cần đưa tay ấn nhẹ một cái là có thể bật lên bật xuống như được gắn lò xo, điều này thực khiến Tây Vi kinh ngạc vô cùng.
Còn cái Vệ Thành nhìn trúng là một chiếc đèn lồng hình lão hổ.
Toàn thân con hổ này có màu vàng cam, sọc đen, giữa trán còn dán một chữ Vương to đùng, cái đuôi thỉnh thoảng sẽ lắc lư qua lại trông uy phong vô cùng.
Tây Viễn hoàn toàn bội phục tay nghề của những nghệ nhân thời cổ đại, chỉ dựa vào bản lĩnh này thôi cũng đủ để họ kiếm được miếng cơm ở thời hiện đại của y.
Giá tiền của những chiếc đèn lồng này đắt hơn ở các gian hàng khác rất nhiều, ngoài hai chiếc đèn lồng của lũ tiểu tử kia ra, y còn mua thêm hai chiếc đèn lồng hình hoa sen một vàng một đỏ nữa, cuối cùng trả cho lão hán tổng cộng năm trăm văn tiền, ngoài ra y còn thương lượng suốt nửa buổi trời, để ông ấy tặng thêm cho Tiểu Cột một chiếc đèn cá chép màu đỏ thẫm.
Tiểu Cột lúc này đang ôm chặt chiếc đèn lồng đó trong tay, tâm trạng khẩn trương vô cùng.
Nó biết nếu lão hán đồng ý tặng nó thì nó mới được ôm về nhà, còn nếu Tiểu Viễn ca ca phải bỏ tiền ra mua, thì gia gia cùng và nãi nãi nhất định sẽ mắng nó một trận, sau đó phải rút tiền tiêu trong nhà đi trả cho Tiểu Viễn ca ca.
Tây Viễn xin xỏ suốt nửa ngày trời, lão hán cuối cùng mới bất đắc dĩ, đồng ý bán cái đèn lồng đó cho y với giá 10 văn tiền, Tây Viễn đưa cho ông tổng cộng 20 văn, 10 văn còn lại chính là để trả cho 2 bao nên dùng để đốt đèn lồng.
Ba tiểu tử vô cùng cao hứng, cầm đèn lồng chạy khắp mọi nơi, tuy nhiên bọn nhỏ lại thông minh vô cùng, sẽ không chen chúc vào những nơi đông người, vì sợ vạn nhất sẽ đem đèn lồng phá hỏng.
Tây Viễn sờ sờ hà bao bên hông của mình, tiền riêng nãi nãi cho y đã dành để mua đèn lồng cho bọn họ hết, hiện tại chỉ còn dư lại vài văn lẻ tẻ, y cũng không giữ thêm làm gì nữa, liền bỏ nốt ra mua vài sâu hồ lô cho bọn nhỏ ăn.
Sau đó lại dẫn bọn nó đi tìm người lớn trong nhà.
Nãi nãi bọn họ đang đứng ngoài cửa hàng vải, chọn lựa không biết nên mua vải vóc loại gì về may quần áo cho người trong nhà.
Bà đang cầm trên tay một tấm vải hoa màu làm, nhìn qua không chỉ xinh đẹp mà còn mang sắc trắng trong thuần khiết vô cùng.
Nhưng mà nãi nãi lại ngại đắt.
Lão thái thái đã nhiều năm rồi chưa lên Vạn Đức trấn chơi, bình thường ở nhà quanh đi quẩn lại cũng chỉ tiêu hết có vài văn tiền, bây giờ thấy người ta đòi mình những mấy chục văn tiền, bà vừa nghe xong liền cảm thấy luyến tiếc.
Vương Tam nãi nãi đang đứng bên cạnh cũng có cảm giác như vậy, hai lão thái thái cúi đầu thì thầm cả nửa ngày trời, để mặc hai người con dâu cũng đang tiếc tiền đứng ngay sau lưng.
Tiểu nhị cửa hàng thấy vậy liền hết sạch kiên nhẫn, bĩu môi thẳng lưng quay người đi.
Tây Viễn vừa tới lập tức xoay chuyển kết cục, y không chỉ biết mặc cả, mà còn ăn nói vô cùng hợp lý, hai bên gia đình chúng ta mua nhiều đồ như vậy, ngươi còn không định khuyến mại cho sao.
Cuối cùng tiểu nhị cửa hàng bị y nói tới phát khóc, liền vội vàng giải thích bây giờ hắn mà giảm giá cho y thì chẳng phải sẽ bị chưởng quầy đuổi việc sao?!
Tây Viễn nghe vậy liền tăng tiền thêm cho hắn một chút, thấy giá cả ổn thỏa rồi, hai bên mới thuận mua vừa bán.
Mấy người nãi nãi và Vương Tam nãi nãi cũng không rối rắm nhiều nữa, bởi họ cảm thấy giá cả như vậy là ổn thỏa rồi, Tiểu Viễn chỉ mới mở miệng nói vài câu thôi mà đã được giảm nhiều tiền như vậy, là bọn họ nhặt được tiện nghi rồi.
Con người trước giờ đều mang tâm lý thích trục lợi người khác, nên tiểu nhị chỉ cần giảm giá một chút thôi là bọn họ đã thấy tiện nghi lắm rồi, không nhặt mới là đứa ngốc, cho nên hai vị nãi nãi liền sung sướng mang tiền ra trả.
Bên kia, Tây Minh Văn và Tương Thuận bá bá đã mua gần hết đồ ăn thức uống cần chuẩn bị cho năm mới.
Một hộ nông gia bình thường năm mới chỉ cần chuẩn bị vài cân thịt và ít đường cho hài tử là đủ rồi.
Lúc này Tây Viễn thấy cách đó không xa có một sạp hàng bán cá đông lạnh, liền sáp lại xem sao.
Gần Ngạn Tuy thành tuy cũng có sông, nhưng mùa hè lại chẳng có cá bao giờ, mấy con cá này phỏng chừng là do mùa đông phá băng trên sông nên mới bắt được, vừa lên mặt đất liền đông cứng ngay, cho nên y cũng không lo là sẽ bị hỏng.
“Cha, cho ta ít tiền, để ta qua kia mua cá.” Trước khi xuất môn, phần lớn tiền trong nhà nãi nãi đã giao lại cho Tây Minh Văn giữ, bà sợ già rồi đi đâu quên đó, sẽ đem tiền của trong nhà ném lung tung.
“Ngươi mua cá làm gì, chế biến xong cũng không dễ ăn, đã thế lại còn bị đóng băng như vậy.” Trong nhà từ trước đến giờ vốn rất ít khi ăn cá, cũng chưa từng mua cá đông lạnh về bao giờ, nên Tây Minh Văn chỉ sợ mua nhầm cá chết lâu ngày, xách về rồi lại phải ném đi.
“Không sao đâu cha, để ta làm là được rồi.” Tây Viễn mặt dày mày dạn đòi một trăm văn tiền xong, liền đi thẳng tới sạp cá nơi đó xem hàng.
Giá cả cũng không quá đắt, Tây Viễn bỏ ra một trăm văn liền mua liền một lúc năm con cá lớn về nhà, phóng tới giỏ xách sau lưng Tây Minh Văn.
“Tiểu Viễn à, cá này có thật là sẽ không tanh không?” Vương Thuận bá bá mở miệng hỏi, hắn thấy giá cá không quá đắt nên cũng có chút động tâm.
Trong nhà hài tử lớn tới vậy rồi, mà cũng chưa từng được ăn cá bao giờ, cho nên lần này hắn muốn mua về thử xem sao.
Hắn cũng từng nghe người khác nói rằng, nếu chế biến cá thật cẩn thận thì ăn sẽ rất ngon.
“Vương đại bá, có gì người cứ yên tâm mua về đi, tới lúc ta sẽ dạy cho Vương đại nương cách làm, bảo đảm năm mới ăn cá, cả năm dư dả.” Tây Viễn cười nói.
(Theo truyền thống Trung Hoa, ăn cá ngày Tết sẽ gặp nhiều may mắn.
Cả nhà phải ăn hết cả con, từ đầu tới đuôi thì năm mới mới sung túc từ đầu tới cuối, ngoài ra từ cá và từ dư còn đồng âm với nhau, nên người Trung Hoa nói ăn cá năm mới để gặp dư dả.)
“Hắc hắc, tiểu hài tử ngươi thế mà còn giúp đỡ ta chào hàng, xin hỏi chư vị có nghe thấy không? Chính là năm mới ăn cá, cả năm dư dả đó.” Người bán cá mượn lại câu nói vừa rồi của Tây Viễn, thét lên thật to.
“Vậy ngươi cũng bán cho ta một trăm văn tiền đi.” Vương bá bá nghe y nói xong liền không do dự nhiều nữa, hắn biết đứa nhỏ Tây Viễn này chưa từng nói suông bao giờ.
“Vương lão đại! Ngươi ở đây mua cá à? Ai u! Đây không phải Tây gia đại ca sao?!” Tây Viễn vừa quay đầu lại, liền thấy Trình Nghĩa và Triệu lão bát (cha của Triệu Lâm*) đi tới, đằng sau còn có Giải Học Đông (cha của Giải Minh Lý*) đang đứng ngay phía sau bọn họ, phỏng chừng vài người cũng cùng nhau tụ tập tới đây, chuẩn bị đồ đạc cho năm mới.
Bởi ba hài tử nhà họ đều theo Tây Viễn học chữ, nên gần đây có hay qua lại với nhau.
(*Mấy tiểu tử Triệu Lâm và Giải Minh Lý này đều là học sinh của Tây Viễn nhé ^^)
“Trình thúc, Triệu thúc và Bát thúc cũng mua thử ít cá về ăn đi, có gì nếu các thím không biết làm thì cứ bảo qua để nương ta dạy cách chế biến là được.” Tây Viễn cũng chỉ nói bừa một câu để kéo gần quan hệ các nhà lại với nhau.
Nơi này đặc biệt chú ý chuyện nam nhân cách xa nhà bếp.
Tuy là nông thôn, nhưng nam nhân cũng chỉ nhóm lửa đốn củi, chứ chẳng nấu cơm cho người nhà bao giờ.
Tây Viễn tuy chưa được coi là nam nhân, nhưng, dù sao cũng là tiểu nam nhân rồi đi, y cũng không muốn để người khác nghĩ mình là quái gở, nên chỉ đành giao chuyện này lại cho nương vậy.
“Được, vậy để ta nếm thử coi sao.” Trình Nghĩa ngược lại rất sảng khoái, chạy qua mua vài con cá đem về, Triệu lão bát và Giải Học Đông thấy vậy liền làm theo hắn.
Người bán cá mừng rơi nước mắt, ông ta gần đây mới buôn bán cá từ sông Tân Lan mang qua đây bán.
Người khác đều nói mang cá sang đây sẽ chẳng ai mua, ông ta nghe xong còn không tin trong lòng, đợi tới lúc ngồi cả buổi trời rồi vẫn chẳng có ai thèm nhòm ngó tới mình, ông ta rốt cuộc cũng cảm thấy lo lắng, may mà lúc này đã có Tây Viễn xuất hiện kịp thời giải cứu ông ta.
Nhìn thấy trên quầy hiện giờ chỉ còn sót lại hai con cá nhỏ, ông ta là liền thẳng tay buộc lại, đút ngay vào chiếc giỏ sau lưng Tây Minh Văn.
Mua hết đồ xong, mấy nhà trong thôn cùng nhau vui vẻ trở về.
Lúc đi chỉ có hai nhà, nhưng khi về thì đội ngũ lại lớn mạnh hơn nhiều, nam nhân đi cùng một chỗ với nhau, còn nữ nhân thì thay phiên ngồi xe.
Đồ đạc chỉ được chất lên xe một ít, còn lại đều để vào giỏ sau lưng nam nhân.
Mấy nam nhân đi cùng một chỗ trò chuyện trên trời dưới đất, còn các nữ nhân thì ngồi kể lể xem hôm nay mình đã mua được những gì, định dùng đồ đó như thế nào.
“Nha, nương Tây Viễn, các ngươi cũng trở về đó à?” Đi được nửa đường thì đoàn người gặp được mấy người Lý thẩm cũng đang trên đường trở về.
Bởi bọn họ trong túi chẳng có bao nhiêu tiền, nên chỉ mua sắm vài thứ cần thiết, rồi lên đường trở về sớm hơn bên Tây gia.
“Vâng thím.” Nương Tây Viễn mỉm cười đáp lại.
“Tây Viễn à, chờ thím một chút, để thím lên xe ngồi nhờ một đoạn.” Lý Thẩm thấy có xe lừa đi qua liền định chiếm tiện nghi ngay, bà ta đã đi một đoạn đường dài nên giờ trở về có chút mệt mỏi.
“Thẩm à, không được đâu, trên xe để nhiều đồ lắm rồi, còn chở thêm nữa sẽ không đi nổi.” Tây Viễn không muốn để ý tới bà ta.
Tuy y chẳng mấy khi để ý tới chuyện trong thôn, nhưng cũng rõ bà thím này rất hay kể lể lung tung về gia đình họ.
“Đúng đó Lý thẩm, thẩm không thấy mấy người chúng ta đều phải đi bộ cả sao?” Vương đại nương đang đi gần đó liền mở miệng tiếp lời, cái này mà để cho nương Tây Viễn phải tự mình nói ra, thì xem chừng sẽ bị đồn thổi thành chuyện không ra gì mất.
“Mới đi được có nửa đường thôi, sao đã mỏi chân rồi thẩm?” Trình Nghĩa bên kia vừa thấy tình huống này, liền không nhanh không chậm nói giỡn một câu.
“A, cũng mỏi chút chút thôi, cố thêm tí nữa là về đến nhà rồi.” Vừa thấy Trình Nghĩa mở miệng hỏi chuyện, Lý Thẩm liền không dám đòi hỏi linh tinh nữa.
Người trong thôn ai ai mà chả sợ Trinh Nghĩ này, cũng không biết Tây gia lôi kéo quan hệ với hắn kiểu gì nữa.
Trình Nghĩa cười mà như không, quay sang liếc mắt nhìn bà ta một cái, rồi mới xoay sang chỗ khác tiếp tục nói chuyện với vài nam nhân đi cùng.
Gần về tới nhà, bọn họ đã thấy gia gia đang đứng ngoài đại môn chờ mong từ lâu, ông ở nhà có một mình nên cứ thỉnh thoảng là lại ra cửa ngó nghiêng một chút, vừa nhớ thương một người nhà mình lên trấn trên chơi, lại vừa lo sợ con lừa yêu quý sẽ bị bọn người lão Đại làm cho chết mệt.
Chờ gần đến chiều, rốt cuộc cũng thấy mọi người trong nhà bình an trở về, mà con lừa yêu quý của ông cũng đang lắc lư lại đây, nhìn qua trông không hề mệt mỏi gì cả, lão gia tử liền vui vẻ mỉm cười.
Vài người Trình Nghĩa vừa về tới đầu thôn đã quay người trở lại nhà mình, trước khi đi còn không quên hẹn trước với Tây Viễn, là ngày mai sẽ để người trong nhà qua học cách chế biến cá của y.
Tây Viễn đồng ý xong, tới tối liền dành chút thời gian ra dạy cho nương mình cách làm cá.
“Tiểu Viễn à, cái đèn lồng này giá bao nhiêu tiền vậy?” Vương Tam nãi nãi mở miệng hỏi Tây Viễn.
Bởi trên đường còn những người khác, nên bà chịu đựng không hỏi ra miệng, nhưng vừa nhìn qua chiếc đèn lồng đã biết là hàng được chế tác tinh xảo rồi, chỉ sợ giá cả sẽ không hề rẻ.
“Tam nãi nãi, người cứ an tâm để Tiểu Cột chơi đi.
Đây là do ta mua liền một lúc bốn cái cho Tiểu Vi và Thành Tử, nên ông chủ mới khuyến mại tặng thêm một chiếc, bởi nhà ta đã có đủ rồi nên mới cho Tiểu Cột.”
Bên cạnh Tiểu Cột nghe thấy nãi nãi mở miệng hỏi Tây Viễn, liền sợ run cả lên, hai tay gắt gao cầm chặt đèn lồng, mặt mũi nhìn qua có chút trắng bệch.
Năm trước nó thấy Tây Vi và Vệ Thành có đèn lồng liền ước ao cũng có một chiếc, thế mà năm nay…!Tiểu Cột có chút khó xử trong lòng.
“Thật không? Tiểu Viễn ngươi đừng có mà lừa gạt ta?” Vương đại nương cũng hỏi chen vào.
“Ai nha, ta lừa các vị làm gì, chỗ vải kia mọi người mua thế nào thì đèn lồng ta cũng mua thế đó, có mỗi điểm này mà mọi người cũng không tin ta là sao?” Tây Viễn cười hì hì nói.
“Tiểu Viễn đã nói như nào thì chính là như thế, các ngươi cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, mau dẫn hài tử về nhà đi.” Nãi nãi nói.
“Đúng đó, có mỗi chiếc đèn lồng thôi mà Tiểu Viễn nói các ngươi còn không chịu tin!” Vương Thuận bá bá cũng chen lời.
Vương đại nương nghe xong liền quay sang trắng mắt liếc Vương bá bá một cái, nam nhân chính là thô tâm như vậy, thường không hay để ý tới những chi tiết cỏn con, cầm một chiếc đèn lồng tinh xảo như này về nhà, sao lại không biết mở mồm cảm ơn người ta một tiếng.
Bất quá, sau khi nghe Tây Viễn giải thích như vậy, bọn họ cũng an tâm hơn được phần nào, sau khi cảm ơn y liền xách đồ lên đường về nhà.
Tiểu Cột cầm chiếc đèn lồng cá chép trên tay khẽ thở phào một hơi, đúng là dọa chết nó mà! Bất quá, về nhà phải lấy ra cho muội muội mình chơi cùng mới được, nó là ca ca, không thể chỉ biết hưởng thụ một mình.
Về nhà nghỉ ngơi một hồi, Tây Viễn liền lười biếng đứng dậy, vươn vai vào bếp làm cá.
Đầu tiên cho cá vào nước để rã đông, sau đó bỏ hết phần nội tạng bên trong và vẩy cá.
Lúc này, y bắt đầu suy nghĩ không biết nên làm món cá gì đây? Người phương Bắc đa số đều thích ăn mặn, nếu không thì làm một nồi cá kho tương đi, vừa hay trong nhà đang có sẵn tương bần.
Tây Viễn đem cá đã được rửa sạch chặt thành bốn năm khúc, sau đó đổ rượu và hồ tiêu lên trên để ướp qua một chút, rồi cho thêm hành tỏi thái nhỏ vào.
Cá sau khi ướp xong được lăn qua một lớp bột mì mỏng, để phòng ngừa khi chiên sẽ bị rách da, dính nồi.
Đổ dầu vào chảo để chiên cho nóng mớ trước, trước khi cho cá vào chảo y còn cẩn thận phẩy qua phẩy lại miếng cá một chút cho lớp bột thừa rơi ra.
Đợi đến khi hai mặt đều đã chiên vàng thì bắc chảo ra ngoài.
Lấy chút mỡ cá vừa chiên đem đổ vào một chiếc nồi khác để chuẩn bị kho, một bên đảo mỡ một bên đổ nhẹ tương bần vào.
Chờ cho đến khi hỗn hợp đã quện lại với nhau thì cho lửa nhỏ đi một chút, rồi đổ hành tỏi ớt đã được băm nhuyễn vào nồi, tiếp đó lại cho thêm chút tương và chút rượu vào bên trong, rồi lần lượt là nước ấm, đường trắng.
Đợi đến khi hỗn hợp trong nồi đã sôi lên rồi thì nhẹ nhàng mang thả cá vào, sau đó lại chỉnh cho lửa bé thêm chút nữa, rồi thỉnh thoảng lật qua lật lại hai mặt cá để tránh việc bị cháy khét.
Sau khi cá đã kho chín rồi liền gắp ra ngoài đĩa.
Nồi nước kho còn thừa không được phép bắc ngay ra ngoài, mà cho thêm ít bột mì vào nồi rồi đun nhỏ lửa tiếp, đợi tới khi thấy nước trong nồi đã xuất hiện bọt khí thì cho thêm chút dấm và hành thái vào, cuối cùng mục một ít ra đổ lên mặt cá kho là xong.
Khi kho nên dùng cá trích sẽ ngon hơn, nhưng Tây Viễn thấy cá trích mua về có chút nhỏ, nên mới phải quay ra dùng cá chép đông lạnh.
Thời điểm chiên cá, hương thơm mê hoặc đã bay khắp nơi, lôi kéo Tây Vi và Vệ Thành vốn đang nghịch ngợm đèn lồng trong nhà chạy lại đây, một bên ghé vào cạnh cửa một bên chăm chú nhìn ca ca làm cá.
Tây Viễn sợ dầu nóng sẽ bắn vào người bọn nhỏ, liền bảo hai tiểu tử nhà mình mau lùi ra sau.
Bọn nó liền gật đầu nghe lời, vừa lùi lại vừa chảy nước miếng vì thèm ăn.
Trừ bỏ cá khô lần trước ca ca mua về làm đồ ăn vặt cho bọn nó, hai đứa chưa từng chân chính được ăn cá bao giờ, cho nên lúc nhìn thấy cá chiên trong chảo liền thèm thuồng vô cùng.
Nương Tây Viễn lúc này cũng đang chăm chú học tập thủ pháp chế biến của y, bởi mai nàng còn gánh vác nhiệm vụ dạy lại cho người khác.
Ở đằng kia, gia gia và nãi nãi cũng đang chăm chú nhìn về phía bên này, họ muốn xem Tây Viễn chế biến cá kiểu gì, cho nên khi thấy được quy trình của y liền không khỏi sửng sốt, há hốc mồm.
Lúc trước nấu cá đơn giản chỉ là cho cá vào nồi rồi đổ thêm mỡ, muối, đường, dấm, tương, cùng nước trắng lên trên, sau đó liền đặt lên bếp kho lâu một chút, đợi đến khi sôi rồi liền lấy ra ăn kèm cơm hoặc bánh ngô, chứ ai mà biết lại cần nhiều bước như thế này chứ.
Biết chữ quả nhiên tốt thật, Tiểu Viễn từ sách học được cách làm không biết bao nhiêu món ăn, từ nướng vịt như thế nào, quay chân gà ra sao, rồi chế biến cá kiểu gì, tất tần tật y đều làm được cả! Cũng bởi trong nhà không ai biết chữ nên khi Tây Viễn nói dối như vậy, mọi người đều sẽ tin.
Đợi tới khi cá làm xong rồi, người một nhà liền ngồi thành một vòng trên kháng ăn cơm tối.
Tây Viễn trước tiên gắp cho gia gia cùng nãi nãi mỗi người một miếng cá béo ngậy, y cũng cẩn thận chọn phần ít xương nhất cho hai người, vì sợ lão nhân lớn tuổi rồi sẽ dễ bị hóc.
Bên cạnh, Tây Vi và Vệ Thành đã không kịp chờ ca ca gắp cho mình, liền tự thân vận động, gắp thử một miếng đặt vào trong bát.
Ca ca đã dặn, trước lúc ăn cá phải gỡ hết sạch xương ra, nếu không sẽ dễ bị chọc vào yết hầu.
“Ngon quá.
Bảo sao người ta cứ nói là, nếu biết cách chế biến thì cá sẽ là một món ăn rất ngon.” Gia gia một bên ăn cá, một bên uống rượu cao lương mà đại tôn tử hôm nay mới mua về, vui vẻ cười nói.
“Đúng vậy, cách nói này quá đúng, lúc trước chúng ta