Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ

Chương 30: 8 Tháng Chạp


Đọc truyện Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ – Chương 30: 8 Tháng Chạp


Chương 30: 8 Tháng Chạp
(nguoinaodo.wordpress.com)
(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)
.
Tây Minh Văn đưa Song Bì Nãi tới Tụ Đức lâu, Tôn Diệp sau khi nhấm nháp xong liền không nói hai lời, hôm sau lập tức an vị xe ngựa đến Tây gia.

Tây Viễn thấy hắn tới chơi liền thịnh tình khoản đãi, đem thịt dê cắt ra thành từng lát mỏng làm món lẩu dê cay, một phần khác thì được y xiên vào que trúc thành thịt dê nướng, khiến Tôn đông gia ăn no tới mức không đứng dậy nổi, chỉ đành ngồi im trên một góc kháng nhà y.

Tây Viễn thấy bộ dạng Tôn Diệp như vậy liền hắc hắc bật cười.
Tôn diệp tới lần này, trừ bỏ để cảm tạ bí phương mà Tây Viễn cung cấp ra, hắn còn cầm tới một bản khế ước đồng dạng với loại khế ước buôn bán vịt nướng lúc trước.

Tây Viên sẽ dùng bí phương cổ truyền món … để góp phần trăm, ăn chia lợi nhuận buôn bán với Tụ Đức lâu, vốn lúc đầu bên trên khế ước chỉ ghi mỗi Song Bì Nãi, nhưng hiện giờ đã có thêm cả Lẩu Dê và Thịt Dê Nướng mà Tôn đông gia vừa ăn xong nữa.

Tây Viễn đọc kỹ càng hết thảy rồi liền không chối từ, đặt bút ký xong hai bên đều vui vẻ bật cười với nhau, trong lòng thoải mái vô cùng.
Chi nhánh mới bên Ô Mã thành của Tôn diệp cũng vừa khai trương chưa được bao lâu, bởi là mùa đông nên ngoài trời giá rét hơn bình thường rất nhiều, mọi người cứ ra ngoài một chuyến là tay chân liền đông cứng vào một chỗ, tuy vậy cứ lầm lũi ở trong nhà quá lâu cũng khiến người ta cảm thấy ngán ngẩm, thành ra cứ cách một hai ngày bọn họ sẽ hẹn nhau ra ngoài quán nhậu nhẹt một chút, gọi dăm ba món ăn, một bầu rượu, cứ thế vừa ăn vừa tán gẫu tới tận chiều; có khi lại chỉ tới một mình, một bên nhắm rượu một bên nghe người khác nhàn tản.

Do vậy, mà sinh ý vào đông của tiệm cơm cũng không hề kém lắm, chỉ tội là rau xanh khan hiếm khiến họ cứ phải nhai đi nhai lại mấy loại rau củ quả tẻ nhạt, dẫn tới ăn đã phát ngán rồi mà vẫn không thể thay đổi.
Bí phương lần này quả là cấp cho Tôn Diệp một đại ân lớn.

Bình thường Tây Viễn vẫn luôn cung cấp rau củ mới mẻ cho hắn, khiến lượng khách của Tụ Đức lâu ngày một tăng lên, không cần đi giới thiệu cũng sẽ có người truyền miệng về danh tiếng của tiệm ăn này, khiến khách hàng bên Ô Mã thành cùng ngày ngày chật ních.

Kỳ chưởng quầy lúc đầu vốn còn lo lắng tiệm ăn mới mở sẽ không có khách, bây giờ cả ngày chỉ biết ngoác miệng cười thầm.

Hiện tại ông ấy đã không còn là chưởng quầy ở chi nhánh Ngạn Tuy thành nữa, mà đã được Tôn đông gia thăng chức lên thành tân quản sự của Tụ Đức lâu rồi.

Cả ngày chỉ việc giơ tay năm ngón sai bảo hai chưởng quầy dưới trướng mình.

Đông gia còn nói, đầu xuân năm sau sẽ mở thêm chi nhánh ở Tân Giang thành, đợi đến lúc chuẩn bị mở tiệm sẽ điều ông lên đó quản lý mọi chuyện.

Nơi đó là đâu a? Chính là Tân Giang thành, phủ thành của Đại Yến đó!
Tây Viễn cũng ngóng trông sinh ý của Tụ Đức lâu ngày càng tốt lên, bởi vì dù sao y vẫn còn nợ Tôn Diệp những hai trăm lượng bạc, ngoài ra Tây Viễn còn cảm thấy hiện giờ nhà mình quá nhỏ, sang năm vô luận thế nào cũng phải phá đi xây lại nhà mới, hơn nữa còn phải có phòng riêng chuyên môn dùng để dạy học cho bọn nhỏ.


Tây Viễn một bên trông lũ tiểu tử viết chữ, một bên suy tính mọi chuyện trong lòng.

Y hiện giờ nếu như rảnh rỗi, sẽ thường nghiêm túc cân nhắc xem nên xây nhà mới theo kết cấu như nào, nơi này là phương Bắc nên vấn đề sưởi ấm phải được đặt lên trên hết, ngoài ra các phòng phải được xây dựng san sát cạnh nhau.
Tiến vào tháng chạp, thời điểm chuyển giao giữa năm mới và năm cũ đã không còn xa nữa, gia gia lúc này đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị thức ăn cho một nhà Tây gia.

Thường thì hộ nào có sẵn hạt kê vàng trong nhà sẽ hay đem nó trộn với bột ngô đã được xay nhuyễn, đợi tới gần Tết mới mang ra làm thành bánh đậu.

Tây Viễn thấy loại bánh đậu này cũng chẳng khác gì thang viên (bánh trôi) ở thời hiện đại, chẳng qua thang viên là được làm từ gạo nếp còn bánh đậu là được làm từ hạt kê vàng thôi.
Ở Tây gia, nãi nãi cũng chuẩn bị trước hai chậu lớn hạt kê vàng.

Chậu lớn ở đây không giống với cái nồi bình thường hay để nấu cơm, mà chỉ lớn bằng cái bát ô tô mà thôi, cho nên số hạt kê vàng trong nhà cũng chỉ vừa đủ để cả nhà họ ăn một mùa đông.
Sau khi chuẩn bị xong, nương bắt đầu trộn một lượng bột ngô vừa đủ với hạt kê vàng rồi để Tây Minh Văn nhào bột, bởi vì bột khá nhiều cho nên người phải có khí lực.

Sau khi Tây Minh Văn đã nhào tốt xong, người một nhà liền túm tụm lại ngồi thành vòng tròn quanh chậu bột, bắt đầu công tác nặn bánh nhân đậu.

Năm nay không chỉ có thêm Vệ Thành và Tây Vi tham gia, mà còn có cả Tây Dương nhà Nhị thúc nữa, Tây Dũng thì còn quá nhỏ, cho nên Tây Viễn chỉ lấy cho nó một cục bột chơi, để nó ngồi bên nặn gà nặn vịt gì đó.
Mấy tiểu tử này ban đầu nặn rất nghiêm túc, cái nào cái đấy đều tròn xoe cả, nhưng chẳng được bao lâu liền bắt đầu trở nên nghịch ngợm, ngươi đẩy ta một chút, ta đẩy ngươi một chút, ngươi ném bánh lên mặt ta, ta lại ném bánh lên mặt ngươi…!Tây Viễn chỉ liếc bọn nó một lúc liền không nói gì.
Nãi nãi và nương thấy số lượng bánh đậu đã đủ một nồi, liền đem chưng trước cho bọn nhỏ ăn.
Bữa cơm chiều nay, nương dùng gạo dính và bột mì làm thành bánh mật cho cả nhà ăn.

Lúc cho bánh mật vào miệng, Tây Viễn lại chợt nhớ tới tầm giờ năm ngoái, thời điểm Vệ Thành mới về nhà y, còn ăn bánh mật tới mức rụng mất cả một cái răng, phỏng chừng bản thân Vệ Thành hẳn cũng đang nghĩ tới chuyện này, cho nên mới ngẩng đầu ngại ngùng nhìn người lớn khắp phòng, đem thân mình nho nhỏ cả mình giấu sau lưng ca ca, sau một năm được ăn uống no đủ, lại còn có thêm sữa dê tẩm bổ, cái răng mới mọc ra của hắn đã trở nên khỏe khoắn vô cùng, bốn răng cửa phía trước cũng đã được thay mới, nhìn qua trông đều tăm tắp.
Hôm nay mồng tám tháng chạp, nãi nãi dùng đậu xanh, đậu đỏ, đậu tương, gạo nếp, lúa mạch, kê vàng, cao lương và hạt sen để làm món cháo sen bát bảo; ngoài ra bên trong còn cho thêm chút đậu phộng, táo đỏ, đường trắng để mùi vị thơm hơn, đây đều là những đồ nhà có sẵn trong nhà hoặc có thể dễ dàng lấy được ở ngoài đất hoang.

Cả nồi cháo được nấu sền sệt, hương vị thơm mê người khiến từ đại nhân đến hài từ đều phải thèm tới chảy nước miếng.

Mấy tiểu tử cầm bát uống ngon tới mức không muốn buông tay, bọn nó vốn thích đồ ngọt, bình thường ngoài chè hoa lê Tây Viễn nấu ra, thì thỉnh thoảng mới được dăm ba viên đường phèn, người lớn trong nhà sợ bọn nhỏ ăn nhiều sẽ bị sún răng, cho nên chúng nó khó có cơ hội được buông thả như hôm nay.
Vợ chồng Tây Minh Toàn cũng dẫn hài tử sang nhà Tây Viễn, tuy mùng 8 tháng chạp không phải ngày lễ quan trọng gì, nhưng dù sao cũng là cái lễ, hiện tại quan hệ giữa gã và đại ca cũng đã dịu đi, cho nên chỉ cần có dịp là gã sẽ chạy ngay qua đây cọ ăn cọ uống, càng hận không thể để con ở lại giống với hài tử nhà Nhị ca, được lão thái thái chiếu cố cả ngày.
Tây Viễn đối với người tam thúc này vẫn chẳng có chút hào cảm nào cả, bất quá cũng không đến nỗi vừa nhìn thấy mặt đã ngoảnh đầu đi mất giống lúc trước.

Hiện tại nếu gã qua chơi, y sẽ mở miệng chào gã một tiếng, sau đó không mặn không nhạt hàn huyên hai câu, khách sáo đôi lời, rồi liền kiếm cớ đứng dậy rời đi trước.

Gia gia và nãi nãi thấy Tây Viễn thủy chung không muốn thân thiện với gã, cũng không mở miệng ép buộc gì cả, chỉ cần đôi bên thỉnh thoảng qua lại trong hòa bình là hai lão nhân gia đã cảm thấy vui vẻ lắm rồi, ông bà cũng biết rõ là tính tình Tây Minh Toàn không hề tốt đẹp gì cho cam.

Hôm nay cũng vậy, Hổ Tử vừa ngồi vào bạn đã cướp vội thức ăn sợ người khác tranh mất, nó sợ chỉ ăn chậm một chút thôi sẽ không còn, cho nên còn bắt nương mình gắp đầy một bát riêng rồi để bên cạnh nó, vốn lúc đầu nó còn sai bảo nương Tây Viễn gắp dùm cho mình, nhưng nương Tây Viễn sau khi nghe xong liền không thèm động đậy chút nào, cho nên mới đành phải bắt nương mình làm hộ.

Kỳ thực, trong lòng nương Tây Viễn vẫn còn nhớ rõ chuyện vợ chồng nhà này đánh đại ca gã như thế nào.

Tây Minh Văn coi Tây Minh Toàn là huynh đệ mình nên lúc gã tranh ruộng liền không so đo, dù sao bên trên, cả lão gia tử và lão thái thái vẫn còn khỏe mạnh cả; nhưng Tây Minh Toàn lúc đó lại ngang tàng tuyệt tình với người nhà bọn họ vô cùng.

Bất quá, hiện giờ dù sao Tây Minh Văn cũng đã tha thứ cho Tây Minh Toàn rồi, nàng ngoài mặt không làm gì được, chỉ đành đối xử không mặn không nhạt với vợ chồng nhà này như cách Tây Viễn vẫn làm.

Vợ chồng Tây Minh Toàn cũng có hai nhi tử giống nhà họ, bất quá đứa nhỏ Cẩu Đản lại ngoan ngoãn nghe lời hơn đại ca nó nhiều, có lẽ vì tuổi còn nhỏ cho nên chưa học được thói hư tật xấu của cha nương mình; còn đứa lớn Hổ Tử đúng là người gặp người ghét, hoa gặp hoa phai, bởi vậy nàng mới không thèm đối xử tốt với nó như với Tây Dương và Tây Dũng nhà Tây Minh Vũ.

Toàn gia ăn cơm, tiểu Dũng mới nhỏ như vậy, còn chưa đến mức đòi múc một mình một chén thức ăn riêng, vậy mà Hổ Tử lớn hơn Tiểu Vi dựa vào cái gì lại dám đòi hỏi như vậy? Cho nên nàng liền ngồi im một chỗ, mặc kệ tức phụ lão Tam săm soi mình, sau khi thấy nàng không hề có ý định gắp thức ăn cho nhi tử mình, liền không hề khách khí chọc bới thức ăn loạn hết cả lên, gắp tất miếng ngon vào bát Tây Hổ đang ngồi bên cạnh mình.
Trong bữa tiệc toàn gia này, nồi cháo bát bảo của nãi nãi là hết nhanh nhất.

Tây Viễn nhìn một nhà tam thúc lang thôn hổ yết gắp hết thức ăn liền bị dọa sợ.

Theo lý mà nói, điều kiện nhà tam thúc chắc hẳn phải tốt hơn nhà Tây Viễn khá nhiều.

Lần này đến ăn đúng là không phải trả tiền có khác, chẳng thèm quan tâm xem trên bàn lão nhân và hài tử ăn người ta đã ăn no chưa, cứ thẳng tay gắp được gì là gắp thôi, cái bụng của mình lúc nào cũng phải được ưu tiên nhất.

Nãi nãi cũng biết toàn gia nhà gã ăn uống khó coi, cho nên có tức giận trừng mắt nhìn bọn họ vài lần, bất quá người ta hoàn toàn coi như không thèm nhìn thấy.

Cháo không còn, người khác no hay chưa cũng đều dừng đũa cả.
Trước khi rời khỏi, tức phụ Tây Minh Toàn còn ngỏ lời xin lão thái thái chút dưa muối trong nhà, thực chất thứ nàng ta muốn xin là kim chi củ cải mà Tây Viễn làm, bởi trước đó không lâu đã được nếm thử ở nhà đại ca, khiến nàng ta cứ nhớ mãi không quên món kim chi đó, trở về lúc nào cũng cảm thấy ăn như vậy là chưa đủ, cho nên hôm nay thừa dịp qua lễ tết, thấy mọi người trong nhà đều cao hứng cả, lại nghĩ chắc hôm nay sẽ không có người kiếm cớ sinh khí đâu, liền mở miệng xin xỏ nãi nãi.

Bọn họ tính kế rất tốt, nhưng nãi nãi cũng chẳng phải dạng vừa, hôm nay một nhà lão tam qua hỗn ăn hỗn uống như vậy đã đủ để bà xấu mặt với lão đại rồi, nương Tây Viễn tuy không hé răng nhưng ngoài mặt không vui thấy rõ, vậy mà hai vợ chồng nhà này lại chẳng biết thu liễm gì cả.

Lão thái thái tức giận trong lòng định mở miệng quở trách đôi câu, nhưng lại nghĩ tới hôm nay là quá tiết, huống hồ ở đây lại có mặt nhiều tiểu bối nên giữ chút mặt mũi cho bọn họ.

Bất quá nãi nãi cũng không để bọn họ được thỏa mãn, bà đem kim chi củ cải giấu vào tận sâu bên trong, chỉ vào nhà chính bê vại dưa muối nhỏ ra gặp cho hai vợ chồng Tây Minh Toàn một chút.

Kỳ thật vại dưa muối này đại tôn tử nhà bà làm đặc biệt ngon, tức phụ lão đại thái rau lại rất vừa mắt, bên trong có thể thấy rõ ớt hành tỏi dấm được trộn vô cùng đều.

Thấy xin xỏ một hồi, mà lão thái thái vẫn chỉ cho mình hai bát dưa muối, không cho kim chi củ cải, Tây Minh Toàn liền tức giận đến mức trắng mắt trừng bà.
“Ngươi ở đây trừng mắt cái gì, dưa muối này cháu ngươi ướp ngon vô cùng, lại nói, hiện tại ngoài trời cũng đã tối đen như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi còn ép lão bà tử này phải mò mẫm vào hầm lấy thêm cho ngươi sao?” Lão thái thái quở trách nói.

Kỳ thật, bên trong nhà bếp vẫn còn chút ít kim chi củ cải, nhưng chẳng qua là nãi nãi không nguyện ý cho gã mà thôi, lão thái thái cố ý nói là trên mặt đất không còn, nếu phải xuống hầm thì thực phiền toái.

Bà cũng sợ là hai vợ chồng này sẽ ăn tới nghiện rồi lại suốt ngày qua xin.

Đây cũng là do lần trước bà đau lòng hai hài tử nhà gã chưa được ăn kim chi củ cải bao giờ, cho nên trong bữa cơm mới bưng lên một đĩa, kết quả là hiện tại lại khiến bọn họ nhớ thương tới mức như vậy.
Thấy lão thái thái cương quyết không cho, thứ dưa muối này thì nhà nào chẳng có, vợ chồng Tây Minh Toàn liền nổi giận đùng đùng, đứng dậy dẫn hai hài tử rời đi.

Tây Viễn ngồi ở một bên thấy nãi nãi đấu trí với tam thúc, liền vừa buồn cười lại vừa tức giận.
Chờ một nhà tam thúc đi rồi, Tây Viễn mới quay sang hỏi bốn tiểu tử xem đã ăn no hay chưa.

Nhóm tiểu tử bắt đầu do dự xem không biết có nên nói thật hay không, bởi bọn nó đích thực là chưa ăn no.

Mấy hài tử hơi lớn một tí như Vệ Thành và Tây Dương, thì còn có thể nhìn ra được chút sự tình không đúng lúc ngồi ăn cơm, còn hài tử nhỏ như Tây Dũng thì lại thực thành thật gật đầu, nó vẫn còn đói nha.
Hiện tại trời đã tối rồi, nếu lại nấu cháo cho bọn nhỏ ăn nữa thì rất dễ khiến chúng nó đái dầm, cho nên Tây Viễn liền quyết định sẽ làm khoai lang nướng cho bọn nó, ngoài ra còn rán thêm sáu cái bánh đậu lên.

Số khoai lang này được nhà họ mua từ cuối thu trên trấn Vạn Đức, thôn Liên Hoa bên này chủ yếu toàn là đất đen, không có cát sỏi, cho nên khoai lang trồng được không to và ngọt như ở trên trấn, bởi vậy bình thường các hộ đều không trồng loại củ này, hơn nữa thời điểm mua thu có thể dễ dàng mua được trên trấn, giá cả cũng không thuộc loại đắt đỏ gì.
Mùi khoai lang nướng thơm lừng cả phòng, quanh quẩn khắp mọi ngóc ngách trong nhà khiến tất cả mọi người đều cảm thấy cồn cào ruột gan.

Tây Viễn chỉ nướng có hai củ khoai lang, sau khi chín xong lập tức bẻ đôi ra cho mỗi đứa một nửa, trên cơ bản chỉ cần lũ nhỏ ăn hết chỗ này là có thể no bụng đến tận sáng mai rồi.

Số bánh đậu rán còn lại y không để chúng nó ăn, bởi thứ đồ này không dễ tiêu hóa, y sợ bọn nhỏ ăn rồi sẽ không ngủ được, cho nên chỉ để người lớn ăn chống đói qua một đêm.

Nãi nãi và gia gia đã có tuổi rồi nên từ chối không ăn miếng nào, chỉ bốc chút khoai lang nướng thừa lại của bọn nhỏ, ăn cho đỡ thèm.

Còn lại Tây Viễn và vợ chồng Tây Minh Văn ngồi ăn bánh đậu rán, mỗi người ăn hai cái xong, lúc này mới thực sự cảm thấy no bụng.
Nãi nãi một bên ăn khoai lang nướng, một bên yên lặng thở dài.

Bữa cơm tối nay trôi qua thực khiến bà bực mình, ngoài ra còn có cảm giác tội lỗi với mấy đứa nhỏ.
Sau khi ăn xong, Tây Viễn không để bọn nhỏ lập tức ngủ ngay, mà cho bọn nó ngồi một vòng quang kháng, bắt đầu kể chuyện xưa.

Y sợ bọn nhỏ vừa ăn xong mà đã ngủ luôn sẽ gây tổn thương cho dạ dày.

Tây Du Ký đã được kể xong, hiện tại y bắt đầu chuyển sang kể chuyện đồng thoại (Đồng thoại là một thể loại truyện được viết cho trẻ em, trong đó các loài vật và các vật vô tri được nhân cách hoá để tạo nên một thế giới thần kì, thích hợp để nâng cao trí tưởng tượng cho trẻ nhỏ.) Hôm nay, y sẽ kể lại câu chuyện Chó sói cùng bảy chú dê con trong Truyện cổ Grim cho bọn nhỏ nghe.


Hiện tại, Tây Viễn đã có ý định nâng cao năng lực vấn-đáp cho mấy tiểu tử nhà mình, y thường sẽ đặt ra vài câu hỏi như, ví dụ nếu ngươi là tiểu dương, thời điểm chó sói gọi cửa ngươi sẽ làm gì? Có mở cửa cho nó vào không?, để giúp bọn nhỏ phân biệt được cái tốt và cái xấu.
Gia gia và nãi nãi cũng ngồi ngay đầu giường, mỉm cười mà nghe.

Thẳng đến khi bọn nhỏ bắt đầu kêu mệt, Tây Dũng nhỏ nhất cũng đã nghiêng ngả buồn ngủ, nương mới chạy tới ôm hai đứa nhỏ nhà Nhị thúc về phòng Tây.

Ở phòng Đông, ba huynh đệ Tây Viễn cũng nằm xuống ngủ thẳng cẳng.
Thôn trang ban đêm thực an tĩnh, người nhà Tây gia cứ thế dần dần tiến nhập mộng đẹp.
.
P/s: Có lỗi type làm ơn bảo tớ nhé ^^
.
30.

Võng du chi tuyệt sắc thiếu niên – Nê Nê Mụ: 36 chương + 2 Phiên Ngoại (?)
Hạ Kình x Quý Tử Hòa
Hiện đại, võng du, 1×1, nhẹ nhàng ấm áp, HE.
Quý Tử Hòa (bé thụ) sinh ra đã là một tuyệt sắc baby.

Bởi vì quá đẹp nên từ nhỏ ai nhìn cũng muốn nựng nịu, ôm hôn, muốn bắt cóc về nhà.

Và bé đã bị bắt cóc rất nhiều lần lúc đi nhà trẻ.

Gia đình bé sợ quá, không muốn cục cưng mình bị người bắt đi nữa nên tam đại nhà họ Quý (tức Quý ông bà nội, Quý ông bà ngoại, Quý ba mẹ) quyết định tự nuôi dạy bé tại nhà (cả nhà bé đều là giáo sư trong trường).
Kết quả của 16 năm được giữ gìn như bảo vật, cưng như trứng hứng như hoa trong nhà, là bé thụ mắc chứng tự bế, sợ tiếp xúc với người lạ.

Cả nhà rất đau đầu vì bé sắp đến tuổi thi vào đại học, không thể giữ mãi bé trong nhà, nhưng lại sợ để bé đi ra ngoài sẽ bị người ăn hiếp.
Cuối cùng bác sĩ tâm lý khuyên gia đình nên cho bé tập làm quen từ từ với cuộc sống xã hội bằng cách tham gia một game online (GO) đang rất thịnh hành hiện giờ: “Mộng Du Giang Hồ”.

Đây là một GO rất tiên tiến, thông qua khoang thuyền trò chơi sẽ đưa người ta vào một thế giới ảo, giống như đi vào một không gian khác, trong đó người chơi sinh hoạt như cuộc sống thật nhưng sẽ có võ công, giang hồ, ma pháp, đánh giết quái vật, tạo lập thành trì, buôn bán v..v…Cho dù có bị giết hay hãm hại trong đó thì thật tế cũng không sao vì đây là trò chơi, bé Hòa sẽ tập làm quen với đời, tập giao tiếp với người lạ mà gia đình không cần phải lo sợ.
Vì thế, bé thụ vào game.

Bé ngốc (nhưng không ngu đâu nhé), vào game hành xử hoàn toàn khác với mọi người chơi.

Nhưng người ta nói “ngốc nhân có ngốc nhân phúc”.

Hãy xem ngốc nhân của chúng ta chơi game như thế nào và gặp anh công trong game ra sao nhé.
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.