Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ

Chương 28: Khế Ước


Đọc truyện Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ – Chương 28: Khế Ước


Chương 28: Khế ước
(nguoinaodo.wordpress.com)
(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)
.
Hôm nay, sau khi ăn cơm chiều xong, người một nhà Tây Viễn lại ngồi quây thành vòng tròn trên kháng, vừa làm việc vừa tán gẫu.

Lúc này, từ ngoài viện vang lên tiếng sủa của Tiểu Hổ.
Tây Minh Văn chạy vội ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra, một lát sau liền dẫn theo lý chính vào nhà.

Tây Viễn cũng mơ hồ đoán được hôm nay ông ấy tới đây làm gì.

Bởi trước đó vài ngày, Vệ lão nhị đã rêu rao khắp nơi, nói là muốn đưa Vệ Thành về nhà.

Người Tây gia sau khi biết chuyện cũng không thèm đoái hoài gì tới gã, cho nên hôm nay mới phải mời lý chính qua đây.
Tây Viễn dẫn hai tiểu tử vào phòng trong.

Y không muốn Vệ Thành phải nghe mấy chuyện này.
Ngoài chính viện, lý chính đang ngồi yên trên mép kháng, nương Tây Viễn từ bếp bê ra một chén nước ấm mời ông.

Gia gia cũng đem túi thuốc đưa tới.

Lý chính xoạch xoạch rít thuốc cả nửa ngày xong, vẫn chưa biết phải mở lời thế nào.

Việc này vốn không dễ mở lời với người Tây gia, lúc trước dù sao ông ấy cũng là nhân chứng, bây giờ lại phải qua đây đàm phán việc này quả thật không dễ dàng.
“Nói đúng lý hợp tình thì Vệ lão nhị sai rồi.”
Ông vừa lên tiếng, người một nhà Tây Viễn liền yên lặng lắng nghe.

Lý chính thấy bọn họ không có ý định đáp trả mình, không còn cách nào khác, đành phải tự biên tự diễn tiếp.
“Ta cũng không quanh co lòng vòng với các ngươi nữa.

Mấy hôm nay Vệ lão nhị đi khắp quanh thôn rêu rao chuyện gì phỏng chừng các ngươi cũng biết cả rồi, gã hôm qua vừa tới tìm ta, nói muốn đem nhi tử của mình về nhà, không muốn để hắn phụng dưỡng người khác.

Ta đã mất công suy nghĩ cả đêm, hôm nay mới quyết tâm sang đây nói chuyện với các ngươi.

Tuy ta không muốn dính dáng gì tới chuyện này, nhưng vẫn muốn nghe thử xem ý kiến của các ngươi như nào.”
Lý chính nói xong nửa ngày trời, cuối cùng mới có người Tây gia chịu lên tiếng.

Tuy bản thân cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng trong lòng lại cực kỳ hận Vệ lão nhị.
“Nếu ngài không định quản chuyện này, thì chẳng lẽ cứ để gã ta mang đứa nhỏ về giày xéo sao?” Nãi nãi hỏi.
“Ai, thím à, ta đây cũng là hết cách rồi.

Trong thôn mọi người đều hiểu rõ chuyện này.


Nhưng cũng không thể đem con người ta giữ mãi không trả được?” Tuy lý chính biết rõ Vệ lão nhị không tốt, nhưng cũng không thể giúp gì cho người Tây gia được.

Người Tây gia bản tính hiền lành, chỉ có mình lão nhị Tây Minh Vũ là còn có bản lĩnh một chút, nhưng lại không sống ở trong thôn, Tây Minh Văn lại không hòa thuận với Tây Minh Toàn, cho nên người toàn thôn không hề kiêng dè gì với gia đình họ.

Ông làm lý chính nên hiểu rất rõ chuyện này.
“Mặc ngài có quản hay không, trước tiên nhà ta cũng phải thương lượng cái đã, không thể cái gì cũng chiều theo ý Vệ lão nhị được.” Nãi nãi đã bắt đầu tỏ ra không cao hứng.
“Được, được.

Có gì ngươi trong nhà cứ thương lượng trước đi, tới lúc đó cần gì thì cứ nói với ta một tiếng là được.” Lý chính vốn cũng áy náy trong lòng, cho nên rất nhanh đáp ứng.

Quả nhiên là thiện tâm không có thiện báo mà.

Người Tây gia vì một hài tử không liên quan tới mình mà bỏ ra không biết bao nhiêu tiền thuốc men, đến giờ lại gặp phải hoàn cảnh này.
“Được, vậy đợi chúng ta thương lượng tốt xong sẽ nói lại với ngài.” Gia gia gõ điếu thuốc lên bàn.
Nói tới đây, lý chính cũng không nhiều lời thêm nữa, liền đứng dậy trở về nhà.
Hôm sau, Tây Minh Văn lên đường tới Dương gia trang cách nhà bọn họ hơn mười lăm dặm.

Dương gia trang chính là nhà mẹ vợ của Tây Minh Vũ.
Ba ngày sau, Tây Minh Văn như thường lệ tới Ngạn Tuy thành giao đồ ăn.

Lần này, Tây Viễn bọc mình thành quả cầu, cũng trèo lên xe theo cha lên thị trấn.
Lại qua vài ngày sau, Tây Minh Văn từ Ngạn Tuy thành trở về, đi ngạn tuy thành trở về, đem lời Tôn đông gia nói cho Tây Viễn Tây Viễn nghe xong liền gật đầu, bảo cha đánh xe lừa sang Dương gia trang đưa Nhị thúc và hai mao đầu tiểu tử về đây.
Tây Dương và Tây Dũng đã rời nhà nãi nãi được ba tháng, liên tục ngóng trông mau qua năm mới, để ca ca còn tới đón bọn nó về.

Hiện tại được tới sớm hơn, hai tiểu tử đó không biết đã thí điên thí dại (vui tới phát điên) thành cái dạng gì rồi.
Tây Viễn cho mấy đứa nhỏ chút đồ ăn vặt rồi bảo bọn nó ra ngoài viện chơi.

Người lớn bên trong cần có không gian để bàn luận chuyện này.
Tây Minh Vũ sau đó liền tới nhà Tây Minh Toàn ngồi một lúc, hôm sau hai người cùng nhau lên đường tới nhà Vệ lão nhị.
Lúc này, Vệ lão nhị đang nằm trên giường nhẩm tính mọi chuyện.
Vừa thấy Tây Minh Vũ và Tây Minh Toàn vào nhà, gã liền ngơ ra.

Theo gã tính toán, không phải nên là Tây lão đầu và Tây lão đại qua đây sao? Rốt cuộc sao lại thành hai ngươi này? Tây Minh Vũ không ở Dương gia trang, lại chạy tới đây làm gì? Còn cả Tây Minh Toàn này nữa, không phải hắn luôn bất hòa với đại ca nhà mình sao? Hai người này như thế nào lại chạy tới đây?
“Lão Nhị, mau ngồi dậy đi, sao cả ngày lại nhàn nhã thế này?” Tây Minh Vũ cười như không cười chào hỏi gã một tiếng.

Tức phụ của Vệ lão nhị – cũng chính là mẹ kế của Vệ Thành – vừa thấy hai người này tới chơi liền sợ phát khiếp, không dám ho he tiếng gì.

Vừa rồi nàng ta còn đang mải tính toán với Vệ lão nhị chuyện đưa Vệ Thành về nhà.

Tới lúc đó, Tây Viễn thấy luyến tiếc đứa nhỏ tự nhiên sẽ phải giao bạc ra hoặc dắt con lừa sang nhà gã.


Hai người đang lúc mộng đẹp, lại thấy huynh đệ nhà Tây Minh Vũ tiến vào .
“Hắc hắc, nhàn nhã gì đâu, không phải hộ nào cũng thế này cả sao?” Vệ lão nhị có chút chột dạ mở miệng đáp lời.

Gã không sợ Tây Minh Văn, nhưng lại có một nhược điểm là rất sợ lão nhị và lão tam của Tây gia.
Tây gia lão Nhị từ lúc còn nhỏ đã biết cầm cuốc đánh người.

Tây Minh Vũ thấy người ta bắt nạt huynh đệ nhà hắn, liền đánh người ta tới mức máu chảy đầu rồi.

Vệ lão nhị từ bé đến giờ vẫn còn bị ám ảnh bởi chuyện này.
Còn Tây gia lão tam thì từ trước tới giờ vốn đã nổi tiếng ngang tàng khắp trong ngoài thôn, chuyện gì cũng dám xuống tay.

Vệ lão nhị tránh hắn còn không kịp ai ngờ hôm nay hắn còn tự mình dâng tới cửa nhà gã.
Mẹ nó chứ! Đây đúng là tưởng cùng tiểu quỷ so chiêu, ai ngờ đưa tới hai vị diêm vương mà.
“Hôm nay, hai huynh đệ ta qua đây cũng không có chuyện quan trọng gì cả.

Chỉ là ta nghe nói, mấy hôm trước ngươi có qua nhà lý chính bàn chuyện, nói muốn đem đại nhi tử đưa về nhà.

Huynh đệ ta sau khi bàn xong, cảm thấy chuyện này rất tốt….” Tây Minh Vũ chậm rãi nói.
“Ngươi thử nói mà xem, Tây gia chúng ta đã nhiều hài tử như vậy rồi, làm chi còn phải nuôi thêm con nhà người khác.

Ta và nhị ca từ lâu đã thấy chướng mắt việc này.” Tây Minh Toàn cũng mở miệng nói theo, nhưng là nói ra suy nghĩ thật lòng của hắn.

Hắn là bị Nhị ca mình lừa tới đây.

Tây Minh Vũ nói với hắn rằng, thừa dịp Vệ lão nhị đang định thay đổi chủ ý, hai người bọn họ lén lút qua đây một chuyến, đem chuyện này giải quyết cho xong rồi về nhà thức tỉnh đại ca, bảo y không nên tiếp tục nuôi nấng hài từ nhà khác nữa, có đồ ăn đồ uống gì ngon thì nên mang qua cho chất tử nhà mình.

Những lời này của Tây Minh Vũ không hề nghi ngờ đã nói trúng tiếng lòng của hắn ta, Tây Minh Toàn không đợi Nhị ca nói tới lời thứ hai đã đồng ý theo qua đây liền.
“Đúng đó, lão Nhị.

Ta cũng mới mang hài tử về bên này rồi, nhà đại ca lại nhỏ như vậy, ngươi xem thế nào rồi mau qua đón con mình về đi, chúng ta thấy hôm nay cũng là ngày lành tháng tốt đó.” Tây Minh Vũ thúc dục Vệ lão nhị.
Những chuyện này vốn là do Vệ lão nhị và tức phụ của gã nghĩ ra để vòi tiền người khác.

Bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới kết quả lại thành ra như vậy, bảo gã bây giờ phải giải quyết thế nào đây? Mùa đông năm trước, lúc bán Vệ Thành đi, còn có năm lượng bạc Tây gia đưa cho dùng để sắm sửa, năm nay không có tiền nhà gã chết chắc rồi!
“Hai vị đại huynh à, có gì hãy nghe ta nói một chút.

Đúng là ta muốn mang nhi tử của mình về nhà thật…” Vệ lão nhị nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chưa rõ mình nên nói gì cho phải.
“Mang về là đúng rồi.

Năm ngoái, không phải lúc giao Vệ Thành cho Tây gia, đại ca ta có đưa cho ngươi năm lượng bạc sao? Sang năm nay, tiểu Viễn còn bỏ không biết bao nhiêu tiền mời đại phu về khám chữa bệnh, điều dưỡng thân thể cho nó, còn cho nó ăn uống đầy đủ, học hành đàng hoàng.


Nay chúng ta cũng không muốn tính toán nhiều với ngươi làm gì, cứ làm tròn rồi trả cho chúng ta mười lượng bạc là được.

Ta có nghe nương mình nói qua là chỉ trong tháng giêng không thôi, riêng tiền thuốc men đã hết mười lượng rồi, bất quá thấy gia cảnh nhà ngươi cũng không giàu có gì lắm, cho nên chỉ đành như vậy.” Tây Minh Vũ không đợi Vệ lão nhị kể lể xong, đã nói thẳng mục đích là tới đòi tiền của mình.
“Cái gì? Mười lượng bạc? Các ngươi có giết chúng ta đi cũng không có nổi chừng đó đâu!” Tức phụ Vệ lão nhị lớn tiếng khóc.
“Sao, bây giờ thiếu tiền còn không định trả à? Lần nào mua thuốc cho con các ngươi, tiểu Viễn nhà ta cũng ghi chép lại rõ ràng, còn cả năm lượng bạc khi lập khế ước nữa? Giấy trắng mực đen đều đủ cả…” Tây minh toàn nói.
“…Chính là, từ trước tới giờ làm gì có chuyện đưa con cho người ta nuôi không xong, lại đòi miễn phí.

Bây giờ rốt cuộc các ngươi định giải quyết chuyện này thế nào đây?” Tây Minh Vũ nhìn qua có vẻ đã giận lắm rồi.
“Ngươi cứ bình tĩnh, bình tĩnh cái đã.

Không bằng các ngươi cho chúng ta thêm mấy ngày để chuẩn bị được không?” Vệ lão nhị thấy hai huynh đệ Tây gia đều đã tức giận, một bên vội vàng che miệng tức phụ lại, một bên gấp gáp nói.
“Nếu đã như vậy, thì các ngươi cứ thư thả vài ngày đi.

Năm ngày sau chúng ta sẽ quay lại lấy tiền.” Tây Minh Vũ nói xong, liền đứng dậy mang theo tam đệ trở về.
Về tới Tây gia, hai người bọn họ khôn khéo không nhắc gì đến chuyện này.

Tây Viễn bề ngoài cũng coi như không biết, đến tối chỉ vào bếp làm vài món ngon cho Nhị thúc nhà y, đương nhiên cả Tây Minh Toàn cũng được giữ lại, nhưng lần này gã rất biết điều, không hề động chạm gì đến Vệ Thành cả.
Thời gian năm ngày trôi qua thực nhanh.

Suốt mấy ngày trời, nhà Vệ lão nhị đều trong tình trạng gà bay chó sủa, tức phụ gã cả ngày khóc lóc như đưa ma, khó khăn lắm mới tống được cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt ra ngoài cửa, giờ sao lại có thể dễ dàng đón tên Vệ Thành đó về cái nhà này.

Tất cả tài sản ở đây đều phải là của nhi tử nàng ta, một phần cũng không thể cho tiểu tử đó, huống chi còn phải bỏ ra tận mười lượng bạc lĩnh hắn về.
Sau bữa cơm chiều ngày thứ năm, thật không nghĩ ra nổi biện pháp gì nữa, cuối cùng Vệ lão nhị lại phải qua nhà lý chính một lần, van lạy ông ta cả nửa ngày trời, chỉ cầu ông ta giúp gã đi nói với người Tây gia một tiếng rằng gã từ bỏ Vệ Thành.
Lý chính không còn cách nào khác, đành phải tự mình qua Tây gia lần nữa.

Mọi người sau khi nghe ông ta nói xong, Tây Minh Vũ liền thay mặt cả nhà, lên tiếng hỏi lý chính xem chuyện Vệ Thành giờ phải giải quyết thế nào cho tốt.

Lý chính cũng không nghĩ ra biện pháp gì, bởi Vệ lão nhị là dạng người nào, ai ở trong thôn mà chả biết.

Bây giờ có cứng rắn trả đứa nhỏ về gã cũng chẳng nuôi ra hồn, chứ nói chi đến đòi gã mười lượng bạc.

(Đoạn này hơi khó hiểu một chút nên tớ giải thích 1 tí: Ý của ông trưởng thôn là bây giờ có đưa Vệ Thành về, thì Vệ lão nhị cũng chẳng có tiền cho nó ăn no mặc ấm, chứ huống chi là bắt gã phải trả 10 lượng bạc cho Tây gia^^)
“Vậy là gã cố tình lấy chuyện nhà ta ra để vui đùa đúng không?” Tây Minh Vũ cả giận nói.
“Biết làm sao bây giờ, tính gã trước giờ đã vậy rồi.

Nên nếu các ngươi thực có biện pháp trừng trị gã, thì lần này ta hứa sẽ không tiếp tục ra mặt đâu!” Lý chính thực bất đắc dĩ nói như vậy.

Trong lòng lúc này cũng đã hận chết Vệ lão nhị rồi, tự dưng lại khiến ông ta rơi vào tình thế khó xử như vậy.
“Được, nếu ngài đã nói vậy rồi thì cứ để chúng ta nghĩ chút biện pháp cái đã.

Ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không để ngài khó xử đâu, chỉ cần lúc đó ngài cứ coi như không biết là được rồi.” Tây Minh Vũ cười nói.
“Xem ngươi nói gì này…!Thôi được rồi, các ngươi làm gì thì làm.

Nhưng nhớ, đừng để đứa nhỏ Vệ Thành cuối cùng phải rơi vào tình thế không chốn dung thân đó.” Lý chính cũng cười nói theo.
Người Tây gia vốn chỉ chờ những lời này của ông ấy liền an tâm.

Hôm sau, Tây Minh Vũ và Tây Minh Toàn cùng lên Ngạn Tuy thành một chuyến.

Đến ngày thứ ba thì huyện nha cử nha sai tới mang Vệ lão nhị đi .

Toàn bộ thôn Liên Hoa trở lên oanh động, họ nói Vệ lão nhị bị Tây gia lão Nhị và lão Tam tố cáo, nói gã đã không chịu nuôi con, giờ còn lừa bịp tống tiền người ta.
Kỳ thật đây đều là kế hoạch ban đầu của Tây Viễn.

Từ tận năm trước, lúc mới đưa Vệ Thành về nhà, y cũng đã cân nhắc kỹ chuyện này.

Y nhớ rõ pháp luật Trung Quốc thời cổ đại rất nghiêm khắc trong việc cho con thừa tự (Ở đây vốn phải là quá kế nhi tử cho người khác, nhưng tớ sợ để thế nhiều bạn không hiểu, nên để là con thừa tự nhé), nếu nhà nào đã có nhi tử rồi thì không được xin con thừa tự nữa, hơn nữa cũng chỉ được phép đưa con thừa tự cho người cùng dòng họ.

Ở đây, Tây Minh Văn vốn đã có nhi tử rồi, Vệ Thành lại không cùng họ với Tây gia, vậy rốt cuộc phải làm thế nào mới danh chính ngôn thuận để Tây gia nuôi nấng Vệ Thành đây?
Nơi này tuy là phương bắc, nhưng dân chúng phần nhiều đều là di dân, hoặc là sinh sống không nổi với cha nương, huynh đệ mới phải chuyển tới đây.

Thế nên bọn họ không có nhiều thế gia, dòng tộc như ở trung nguyên hoặc nơi khác, nhưng một ít nguyên tắc thì vẫn không thể xúc phạm được.
Tây Viễn dùng gần một năm trời để tìm hiểu về vấn đề này.

Quyển sách thường ngày nãi nãi hay mang ra khoe khoang với người trong thôn, căn bản không phải sách thuốc Tây Viễn mượn từ nhà thầy Lý về, mà là Đại Yến Luật y mượn của Tôn đông gia.
Nơi Tây Viễn đang sống hiện tại gọi là Đại Yến, không phải bất cứ triều đại nào được ghi chép trong lịch sử cổ đại Trung Hoa, nhưng địa phương y sống lại có khá nhiều điểm tương đồng với Trung Quốc cổ đại, tỷ như vấn đề nhận con thừa tự trong Đại Yến luật vậy.
Đại Yến luật quy định, cho con thừa tự không cùng dòng tộc là trái với pháp luật đề ra: “Nhi tử khác họ, được người khác tộc nhận về làm con thừa tự, là trái với quy định của pháp luật, phạt tù một năm; Nhi nữ khác họ, được người khác tộc nhận về làm con thừa tự, là không trái với pháp luật.

Nhi tử dưới ba tuổi, bị cha nương thân sinh vứt bỏ, không được người thuộc dòng họ nhận nuôi, thì người khác tộc mới được phép nhận về làm con thừa tự.

Trong trường hợp bị lạc cha nương từ lúc còn nhỏ, sau này lại tìm thấy, thì bên nhận nuôi phải trả lại con cho bên thân sinh.

Ngoài ra, những gia đình vẫn còn khả năng sinh đẻ, sẽ không được phép nhận con thừa tự nhà người khác.”
Nói cách khác, chỉ có hài tử dưới ba tuổi, bị cha mẹ vứt bỏ thì nhà họ mới có khả năng nhận nuôi, mà một khi cha mẹ thân sinh tìm được, thì bên nuôi phải lập tức đem hài tử trả lại cho bên đẻ.

Dựa vào những quy định này, thì Vệ Thành vô luận từ tuổi cho tới dòng tộc đều không có khả năng sẽ trở thành con thừa tự của Minh Văn, mặt khác, Vệ lão nhị bất cứ lúc nào cũng có thể đem Vệ Thành rời đi.
Con thừa tự ở đây được gọi là nghĩa tử, theo pháp luật quy định thì tài sản của dưỡng phụ, nghĩa tử sẽ không có quyền thừa kế.

Sau này mặc kệ đã cải họ đổi tên hay chưa vẫn không có quyền được can thiệp vào sự vụ của dòng họ.
Cả ngày cứ phải đọc đi đọc lại những thứ này thực khiến Tây Viễn phải đau đầu.

Y không lo lắng mấy chuyện tiền tài sự vụ gì đó, bởi đợi đến khi Vệ Thành lớn y, nhất định sẽ cho hắn một khoản riêng.

Mà cái quan trọng ở đây là làm cách nào mới có thể danh chính ngôn thuận nhận nuôi Vệ Thành, đánh tán sức ảnh hưởng của Vệ lão nhị đối với hắn, lại không ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của hắn.
Tây Viễn vẫn luôn bó tay như vậy, cho đến hôm thấy Tôn Diệp và quan thị thừa thân thiết với nhau.

Y lúc đầu còn không biết phải mở miệng thế nào, sau này dần dần hiểu biết Tôn Diệp hơn mới quyết tâm nói thẳng với hắn, ai ngờ Tôn Diệp cứ thế mà lại nhận lời giúp đỡ.
Tây Viễn vốn định chờ thêm một thời gian nữa, dù sao hiện giờ nhà y cũng không còn nhiều tiền bạc lắm, ai ngờ Vệ lão nhị bên kia lại đợi không nổi.

Lần này, Vệ lão nhị tự mình đưa lên cửa, không ngờ lại là một cơ hội tốt cho y.

Bởi vậy, Tây Viễn mới bảo phụ thân mau qua Dương gia trang đón Nhị thúc về.

Trong nhà, gia gia thì lớn tuổi, y lại nhỏ tuổi, cha thì tính cách thành thật, Tam thúc thì y không tin tưởng được, cho nên hỗ trợ việc này chỉ có thể là Nhị thúc mà thôi.
Tây Minh Vũ quả nhiên không phụ sở vọng của Tây Viễn.

Vừa mới trở về đã chấn trụ được Vệ lão nhị, khiến gã ta thay đổi chú ý, tạo cơ hội cho bọn họ đi tố cáo lên huyện nha, nói gã không chịu nuôi con, để người khác nuôi hộ còn không chịu trả phí, ngược lại còn muốn lừa tiền người ta.
Tuy kế hoạch của Tây Viễn rất hảo, bất quá người của nha môn đâu phải loại tóc húi cua như dân chúng bình thường, đâu phải loại muốn sai sử là có thể sai sử được, cho nên phương thức duy nhất


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.