Đọc truyện Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ – Chương 1: Xuyên Qua
Chương 1: Xuyên Qua
(nguoinaodo.wordpress.com)
(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)
.
“Gió hè lẳng lặng thổi qua khung cửa sổ, ngoài tiếng lật sách thỉnh thoảng phát ra, cả thư viên là một mảnh an tĩnh.
Không khí nơi này thanh mát, ánh nắng vàng trải đầy mặt đất, một mùa hè yên lặng như vậy thực khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, tuy nhiên…!những người cả đời bôn ba kiếm tiền có lẽ sẽ không hiểu được điều này.”
Tây Viễn ngồi lặng trong sân, nhìn ráng chiều nhiễm hồng phía chân trời, mà không khỏi thắc mắc!
Theo lý mà nói, từ lúc tốt nghiệp nghiên cứu sinh đến nay, Tây Viễn đã không còn thời gian viết ra những lời này.
Tờ giấy này xuất hiện một cách rất tình cờ, đang lúc thuê phòng êm đẹp y lại bị bắt chuyển nhà, không hiểu sao, cố tình lần này y lại muốn sắp xếp đồ đạc gọn gàng một chút, kết quả liền tìm thấy một tờ giấy được kẹp gọn trong cuốn sách trước kia.
Tây Viễn suy nghĩ một lúc lâu, rất chắc chắn tờ giấy này không phải do y viết, nhưng ai có thể giống y thường thường sẽ viết ra cảm xúc của mình như vậy? Tây Viễn nghĩ mất nửa ngày, mới chợt nhớ ra vào nằm hai nghiên cứu sinh, y và Thịnh Quỳ cùng nhau tra luận văn trong thư viện.
Lúc ấy, Thịnh Quỳ đã viết tờ giấy này cho y.
Cũng vì nó mà suốt một quãng thời gian dài, y đã hy vọng giữa hai bọn họ sẽ nảy sinh chút gì đó…!Bất quá, hy vọng cuối cùng vẫn chỉ là hy vọng mà thôi.
Chuyện này xảy ra khá lâu rồi, giống như đã phát sinh từ đời trước vậy —— mà thực chất nó đúng là của đời trước, bởi vì Tây Viễn đã xuyên không.
Lúc ấy, Tây Viễn đang cầm tờ giấy xui xẻo kia than thở, đột nhiên “Loảng xoảng” một tiếng, Tây Viễn lập tức bị đưa tới một thế giới mới, đó cũng chính là nguyên nhân khiến Tây Viễn nhớ mãi không quên nội dung của tờ giấy này.
“Ca ca, ca ca, ca ca, ăn cơm thôi.” Tây Viễn quay đầu lại, một tiểu nam hài đang chạy về phía y.
“Gọi một tiếng ca ca là được rồi, ta nghe thấy mà.” Tây Viễn sờ đầu tiểu nam hài, sau đó đem tay đặt trên gáy nó, đi vào trong phòng.
“Ta gọi một tiếng nhưng không thấy ngươi trả lời, ta gọi cũng không nhiều lắm đâu.”
“Được, được, ngươi nói gì cũng đúng hết.”
Nam hài cười hắc hắc một tiếng, sau đó liền nắm chặt vạt áo Tây Viễn.
Nó là đệ đệ của Tây Viễn, gọi là Tây Vi, đương nhiên là đệ đệ sau khi xuyên qua.
Kiếp trước Tây Viễn cũng có một đệ đệ, nhưng từ lúc hắn kết hôn liền rất ít liên lạc với y.
Có đôi khi quanh năm suốt tháng cũng không hề gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm, giống như không hề có vị ca ca Tây Viên này.
Cơm chiều đã được dọn sẵn lên bàn, chỉ có một đĩa bánh bột ngô được làm từ cao lương, cầm lên thực thô ráp, lúc nuốt xuống cổ họng không cẩn thận còn bị nghẹn.
Tuy nhiên, Tây Viên lại chưa có cơ hội được thưởng thức qua, vì thức ăn dành cho y là bánh màn thầu được làm từ bột kê trộn với bạch diện.
Tây Viễn lúc này còn đang là bệnh nhân, lúc y xuyên tới khối thân thể này còn sốt rất cao, thẳng đến gần vài ngày gần đây mới cảm thấy tốt hơn.
Tây Viễn âm thầm phỏng đoán, nguyên chủ có khả năng đã bị viêm phổi nặng, với y thuật lạc hậu thời cổ đại thì bệnh đến vậy, ném mạng cũng chẳng có gì kỳ quái.
Khối thân thể Tây Viễn xuyên vào năm nay mới mười tuổi, nguyên danh cũng gọi là Tây Viễn.
Trong nhà có gia gia, nãi nãi cùng một đệ đệ tên Tây Vi năm nay mới năm tuổi, cha nương thân thể này đã vào kinh làm người giúp việc được mấy tháng, vốn là lúc Tây Viễn sinh bệnh có gửi thư thông báo, nhưng bởi đường xa xôi chắc phỏng chừng hiện tại mới đang trên đường trở về.
Tây Viễn vào trong nhà, nãi nãi đỡ y ngồi lên kháng, miệng không ngừng lầm bầm: “Bệnh vừa mới khỏi đã dám chạy ra ngoài rồi, bản thân còn không biết mặc thêm áo ngoài vào nữa.
Nhanh lên kháng ngồi đi, nơi đó ấm hơn.” Một bên cũng bế Tây Vi đặt lên cạnh Tây Viễn.
Tây Viễn đem nửa số bánh màn thầu định bỏ vào bát Tây Vi, nhưng bị Tây Vi trực tiếp né tránh, nói: “Ta không ăn, ta không sinh bệnh, ca ca ăn đi.”
“Thật không đó? Vậy ta đây liền ăn hết vậy.” Tây Viễn cầm bánh màn thầu lên cắn một miếng lớn.
Cố ý nhai bẹp bẹp mấy tiếng thực vang.
Tây Vi bên này cầm bánh bột ngô đen sì trên tay, nhưng con mắt lại chăm chú nhìn vào cái miệng đang chuyển động của Tây Viễn, nếu thấy Tây Viễn quay sang nhìn mình, nó sẽ vội vàng học y cắn một miếng bánh lớn, cũng cố ý bẹp miệng theo.
Tây Viễn không khỏi nở nụ cười.
Vội đem nửa cái bánh màn thầu còn lại cho Tây Vi, mở miệng thúc: “Cầm lấy ăn đi, ca đã hết bệnh rồi.
Nãi, về sau người đừng nấu riêng cho ta nữa, ta thật sự đã tốt hơn rồi.”
“Tốt rồi? Ngươi vậy mà lại dám nói dối nãi, ngươi lúc đó suýt chút nữa đã hù chết ta, aish, nếu đại tôn tử ngươi mà có xảy ra chuyện gì, thì lúc cha nương ngươi trở về nãi sao còn dám nhìn mặt bọn họ.” Nãi nãi nói xong liền dùng tay áo lau khóe mắt.
“Lão bà tử này, hài tử đã tốt cả rồi, bà còn khóc gì nữa!” Gia gia hít một hơi thuốc xong, liền đem nó đặt lên đầu giường gần lò sưởi, ngồi khoanh chân trên kháng.
“Không phải do ta quá sợ hãi sao, mệnh một đứa nhỏ thì được bao nhiêu chứ, sốt vài ngày liên tiếp, lay thế nào cũng không chịu tỉnh!” Nãi nãi cầm bát lên, bới thêm một chén cháo nữa cho gia gia.
Cháo hôm nay bà nấu được phần nhiều là từ bí đỏ, Tây Viễn nhớ rõ gia gia còn đặt tên cho nó là Cháo bí thang hai đầu hương.
“Đại nạn không chết tất cuối đời có phúc, đại tôn tử nhà ta sau này tiền đồ rộng mở, gia gia có thể nhờ vả rồi.” Gia gia uống một hơi hết bát cháo, lại cắn một miếng bánh bột ngô.
“Hai người lão Đại không biết có nhận được thư không mà giờ này còn chưa trở về.” Nãi nãi đem cháo bí trong bát mình san bớt sang cho Tây Vi.
“Nãi nãi, người đừng sốt ruột, ta sẽ không tự ý ra ngoài nữa.” Tuy y không phải nguyên chủ, nhưng xuyên tới mới ngắn ngủn vài ngày, Tây Viễn đã chiếm được tình thương của hai vị lão nhân, thứ thân tình mà chính y rất lâu rồi không cảm nhận được.
“Aish! Nãi nãi không nóng nảy mà, chỉ là lo lắng cha nương ngươi ở bên ngoài có ổn không thôi, làm công cho người ta cũng không phải dễ dàng đâu.
Nương ngươi lần đầu ra ngoài làm việc, tính tình lại ẩu đoảng, không biết người ta có chịu nhận nàng làm công không nữa.”
“Phi, bà nói nhảm gì đó, tức phụ lão đại lúc nào ẩu đoảng! Nó làm việc từ trước tới nay đều rất nhanh nhẹn, sao có thể không trúng được?”
Trong lúc gia gia nãi nãi mỗi người một câu tán qua tán lại, Tây Viễn đã ăn xong bữa tối, y cũng khá tò mò cha mẹ kiếp này của mình rốt cuộc có bộ dạng thế nào.
Ăn cơm xong, nãi nãi đi thu thập bàn ăn, sau đó cho gà ăn.
Nhà bọn họ có tổng cộng năm con gà, trứng gà cho tới bây giờ cả nhà đều luyến tiếc ăn, chỉ để đem bán kiếm chút tiền mua muối tương dấm này nọ.
Cũng bởi mấy ngày gần đây Tây Viễn bị bệnh, nãi nãi mới mỗi ngày luộc một quả cho y ăn.
Tây Viễn vốn đã là đại nhân, nên cũng không giữ lại cho riêng mình, mỗi lần đều đem lòng đỏ trứng gà trộm đút cho Tây Vi.
Tây Vi lần nào cũng lắc đầu không cần, nhưng Tây Viễn lại đùa nó, vừa ăn trứng gà vừa bẹp miệng, nó liền không kiên trì nổi, đôi mắt nhìn y đầy trông mong, lúc này Tây Viễn đưa cho nó, nó mới thỏa hiệp, cầm trứng gà ăn từng tí từng tí một.
Tây Viễn mỗi lần thấy bộ dáng này của Tây Vi đều cảm thấy vừa buồn cười, vừa chua xót.
Tất cả các hộ trong thôn này đều như vậy, tiết ăn kiệm dùng, mới miễn cưỡng duy trì được ấm no, có khi mùa màng không tốt còn bị đói bụng.
Trời dần dần tối, từ lúc ăn cơm chiều xong, nãi nãi liền không cho phép Tây Viễn ra khỏi nhà nữa.
Hiện tại đang là tháng tám hạ thu chi giao, nơi này lại phương bắc, nên có chút lạnh sớm.
Tây Viễn nằm trên kháng, nghĩ mình tới đây đã được năm ngày, xem ra hy vọng trở về cũng thực xa vời.
Bây giờ ngẫm lại, tiếng Loảng xoảng lúc trước có lẽ là do nổ khí ga ở phòng bên cạnh.
Tây Viễn dám khẳng định không phải phòng mình, bởi lúc y thu dọn đã kiểm tra kĩ nhà bếp, khí ga không hề bị hở.
Cho nên y chính là xui xẻo dính theo.
“Ca ca, ca ca, ca ca, ta mang nước rửa chân cho ngươi.” Tây Vi bưng nửa chậu nước ấm chạy chầm chậm vào.
“Ngươi chậm một chút, cẩn thận nước đổ vào người.”
“Không có việc gì.” Tây Vi đem chậu đặt lên băng ghế cạnh cái kháng, tự mình cởi giày ngồi xuống cạnh y, rồi đem chân để chung vào chậu nước rửa chân.
Ca ca từ lúc hết bệnh liền đặc biệt yêu sạch sẽ, từ sáng tới tối đều phải rửa chân, nó cũng phải tẩy, nếu không tối đi ngủ ca ca sẽ không cho nó nằm cạnh.
Tây Viễn nhìn bộ dáng nghiêm trang của Tây Vi, trộm đem chân mình đặt lên chân nó.
Tây Vi lúc đầu không hiểu, liền giật giật chân mình, thấy Tây Viễn vẫn không đem chân ly khai, liền ngoan ngoãn ngồi im, một lát sau lại động động một chút.
Tây Viễn nhìn nó bộ dáng rối rắm liền bật cười, dùng chân mình gãi gãi lòng bàn chân Tây Vi.
Tây Vi bị ngứa lập tức đứng thẳng dậy.
Nãi nãi nói Tây Vi giống con vịt quả nhiên không sai, ngốc hồ hồ.
Rửa chân xong, Tây Vi lại chạy chậm đem nước đổ ra ngoài sân.
“Ông nói xem, sao lúc nào thằng nhỏ cũng vội vội vàng vàng thế chứ.
Chậm một chút cũng không chịu.” Nãi nãi một bên đóng lồng gà, một bên quở trách Tây Vi.
“Cái này có gì khó hiểu đâu, không phải tại nó muốn nghe ca ca mình kể chuyện sao.” Gia gia đi lấy dây thừng khóa cửa lại.
“Ông đừng nhắc nữa, đại tôn tử nhà ta hai mấy hôm nay đang kể dở một câu chuyện rất hay, ta cũng phải mau chóng sắp xếp cho xong mọi chuyện, vào nghe nó kể tiếp mới được.” Bà nhanh chóng đem thức ăn để vào chuồng gà.
“Vậy bà mau lên, đừng đứng đó cằn nhằn nữa.”
Có một hôm, Tây Vi sau bữa cơm chiều chạy ra ngoài chơi như thường lệ, bị hài tử khác trong thôn khi dễ liền chạy về nhà nước mắt nước mũi rề rề.
Tây Viễn muốn dỗ nó, liền kể cho nó nghe một tác phẩm vô cùng nổi tiếng thời hiện đại, có tên Tây Du Ký.
Tây Vi sau khi nghe được một đoạn lập tức bị hấp dẫn, hiện tại tối nào ăn cơm xong cũng không chịu chạy ra ngoài chơi, bê nước rửa chân cho ca ca xong liền quấn lấy Tây Viễn đòi y kể tiếp.
Gia gia, nãi nãi bọn họ cũng nghe đến nghiện, nên buổi tối cả nhà thường quây quần lại một chỗ nghe Tây Viễn kể chuyện.
Tây Viễn ngồi ở đầu giường, nơi gần lò sưởi nhất, Tây Vi ngồi cạnh y.
Đoạn Tây Viễn kể hôm nay chính là Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung.
Nghe tới khúc sau khi Tôn Ngộ Không từ lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân đi ra, liền luyện được hỏa nhãn kim tinh, Tây Vi lập tức đứng bật dậy, ôm cổ Tây Viễn liên tục hỏi: “Thật sao? Ca ca, ca ca, ca ca, là thật sao? Thành hỏa nhãn kim tinh? Tôn Ngộ Không thành hỏa nhãn kim tinh a!”
“Thật.”
“Tôn Hầu Tử thực quá lợi hại, đến lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân cũng không kìm hãm được hắn.” Gia gia ngồi ở băng ghế trước kháng, cầm gậy gãi ngứa gãi lưng.
Nãi nãi ngồi ở một đầu còn lại của kháng, đang đan dây thừng.
Dây thừng này có rất nhiều tác dụng, có thể dùng để buộc đồ, cũng có thể dùng để làm đế giày.
Ngọn đèn khẽ lay động trong phòng, hắt bóng vài người lên vách tường xa xa.
Ngồi cạnh gia gia, nãi nãi và Tây Vi, Tây Viễn mới thấy dần dần kiên định.
P/s: Có lỗi type làm ơn bảo tớ nhé ^^
Từ nay trở đi, sau mỗi chương, mình sẽ cố review 1 bộ đam bất kì, mà mình cảm thấy yêu thích để các nàng có thể tham khảo nhé ^^
.
1.
Lăng Báo Tư & Mê Dương.
Mình dành phần này cho các tác phẩm của Lăng Báo Tư và Mê Dương.
Hai vị này thì khá là nổi tiếng trong giới đam mỹ rồi, cho nên chắc là ai cũng biết hết tên rồi nhỉ ^^ Đam của 2 chị thường chỉ dài từ 10 đến 20 chương thôi, nhưng cách viết khá giống nhau, sẽ đi từ gặp mặt đến hiểu lầm rồi giải quyết vấn đề và chương cuối sẽ là cảnh 2 anh lôi nhau lên giường để kết thúc câu chuyện.
Tuy là cùng một mô tuýp nhưng các nàng cứ yên tâm nhé, vì mình đọc hết các hệ liệt của Lăng Báo Tư rồi nên các có thể đảm bảo chắc chắn các tình tiết hiểu lầm không hề có tí trùng lặp nào cả, nên tuy đã biết trước kết thúc nhưng vẫn rất kích thích.
Và Mê Dương cũng vậy, tuy đam của Mê Dương cứ 10 chương thì 9 chương sẽ là H H H H….!nhưng tình tiết gay cấn vẫn xuất hiện liên tùng tục trong chuyện, nên nếu ai muốn đọc giải trí (thực ra mình muốn bảo là mọi người nên đọc hết đi, một bước sa chân chỉ hận tại sao mình lại lạc vào chốn Đam của 2 chị này) thì nên thử đọc trước 1 hệ liệt của các chị chắc chắn sẽ điên cuồng ngay, ahihihi.
Sau này mình sẽ review vài bộ mình đặc biệt thích của 2 chị ^^