Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư

Chương 6: Phu gia


Đọc truyện Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư – Chương 6: Phu gia

Edit: Arisassan

Vì là xung hỉ nên lúc đón dâu tân lang không hề xuất hiện, người đến rước là đệ đệ của tân lang Trì Nghiệp, năm nay mới mười tuổi.

Trì Nghiệp có nước da trắng nõn, thân hình gầy gò, khuôn mặt tiều tụy nhưng vẫn cố miễn cưỡng mà tươi cười, nhìn qua có chút không hợp, dù sao thì đại ca cậu cũng đang hấp hối, cậu thật sự không thể cười nổi được.

Đi kèm theo cậu là những đại hán đến từ các hộ gia đình có quan hệ tốt với cha của tân lang, có hai người còn đứng cạnh xe hô hào.

Hàn Liệt được người nhà dìu lên xe trâu, sau đó trước một màn nước mắt đầm đìa của Nghiêm thị cùng Tứ tỷ nhi mà ly khai Hàn gia.

Hàn Liệt ngại ngùng ngồi ngẩn người trên xe, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ! Một chuyên gia thiết kế sân vườn như cậu lại cứ thế ngồi trên một tấm ván gỗ do một con trâu già kéo đi chuẩn bị gả vào nhà người?

Mặc dù hai nhà cách nhau không xa, nhưng do người đánh xe cố ý đi chậm nên Hàn Liệt cũng có thời gian để chỉnh lý một số ký ức của nguyên thân.

Quốc gia hiện tại cậu đang sinh sống gọi là Tây Nguyên quốc, là một quốc gia thuộc lịch sử hư cấu, không hề có ghi chép gì trong sách sử ở thời của cậu. Nơi này thịnh hành nam phong, nam thê giống như nữ thê đều được pháp luật bảo hộ, hơn nữa địa vị nam thê cũng không thấp, lại không bị hạn chế tự do, chẳng những có thể xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, mà nếu có năng lực thì cũng hoàn toàn có thể buôn bán kinh thương hay vào triều làm quan.

Một phần quý tộc hoàng gia còn thích cưới nam thê về làm chính thất, dù sao nam thê cũng không thể sinh dục, lại còn có thể cân bằng bất bình giữa đích thứ trong hậu viện, mỗi tội cái hại ở đây là nó có thể khiến cho tranh đấu giữa huynh đệ với nhau càng thêm tồi tệ. Nói chung thì đó chỉ là một chính sách do giai cấp cầm quyền cố ý thi hành, nên tất nhiên phải có đủ hai mặt lợi và hại.

Đương kim Thánh Thượng là một người rất tốt, chỉ là người có tới hơn trăm nam phi rồi mà vẫn tiếp tục không ngừng thu nạp mỹ nam vào hậu cung, luôn khuyến khích nam phong phát triển, từ đó khiến cho việc cưới nam thê trở thành một tục lệ lưu truyền trong giới quý tộc.

Nhưng trong dân gian thì phong tục này cũng không phổ biến lắm, dù sao đa số nông dân đều không đủ điều kiện để cưới thêm thiếp thất về, nên hầu hết sẽ chọn cưới phụ nữ để có thể nối dõi tông đường, những người chịu cưới nam thê hầu như đều là quả phu có vợ qua đời sớm để lại nhi nữ, cưới nam thê về thì không cần phải sợ tình huống kế thất có con riêng của mình rồi ngược đãi nhi nữ của nguyên phối xảy ra.


Bối cảnh như vậy đối với Hàn Liệt lại như một cái bánh nhân thịt rớt từ trên trời xuống, vì điểm giống nhau duy nhất giữa cậu với nguyên thân chính là cả hai đều thích nam nhân.

Không biết bộ dạng của nam nhân sắp chết trong truyền thuyết kia ra sao, Trì Nghiệp trông mi thanh mục tú thế kia thì chắc đại ca của cậu ta cũng không quá kém. Cậu thật sự hy vọng người nọ có thể nhờ xung hỉ mà sống tiếp, dù sao nếu Trì Tu mà chết thật thì một nam nhân như cậu cũng không tiện chiếu cố cả nhà cô nhi quả phụ còn lại được.

Hàn Liệt âm thầm hít sâu một hơi, ai, nghĩ nhiều cũng chẳng được gì, cứ để thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng vậy.

Do hôn lễ này không có tân lang nên không thể làm náo nhiệt được, chỉ đơn giản mời người từ những hộ gia đình có quan hệ không tồi với Trì gia, gia chủ Trì gia căn bản không có thân thích nào, chủ mẫu Trì gia lại là người từ nơi khác đến, cho nên trong viện cũng chỉ đãi hai bàn đồ ăn.

Trì gia cách nhà cũ Hàn gia không xa, hiện tại đều nằm bên rìa thôn, hậu viện Trì gia còn liên kết với một mảnh rừng đã được mua riêng, có một thời Trì gia cũng rất giàu có, cho nên phòng ốc ở đây hơn nửa được xây bằng gạch nung, không gian thông thoáng rộng rãi, trước nhà còn có một cái sân lớn.

Bước xuống xe trâu, Trì Nghiệp dẫn Hàn Liệt tiến vào chính phòng, trong chính phòng có một vài phụ nữ trong thôn đang đứng cùng con cái của họ, chỗ chính giữa có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi.

Người này nhìn qua chỉ mới trên dưới ba mươi tuổi, dung nhan được bảo dưỡng rất tốt, làn da trắng nõn, mặc một bộ đồ màu đỏ sậm, tóc dùng một cây trâm bạc bới ra phía sau, khí chất thanh nhã ôn hòa, trên mặt còn nở một nụ cười tươi nhưng lại không thể giấu được nỗi sầu lo trong mắt, có thể thấy được bà cũng không vui vẻ gì.

Hàn Liệt không ngờ rằng bà bà của mình lại có thể là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp như vậy, hơn nữa bề ngoài cùng khí chất lại khác một trời một vực so với Nghiêm thị, trông cứ như một thái thái nào đấy xuất thân từ hộ nhà giàu.

Lúc Hàn Liệt đánh giá Lâm thị thì Lâm thị cũng bắt đầu đánh giá cậu nam tế này. Khuôn mặt thanh tú, thần sắc lạnh nhạt, trong mắt cùng trên mặt không hề lộ ra vẻ chán ghét hay vứt bỏ nào, chỉ là thân hình trông hơi đơn bạc, trừ điều đó ra thì những cái còn lại bà đều vừa lòng.

“Ngươi là Hàn Liệt đúng không?” Lâm thị mở miệng hỏi, bên trong thanh âm ôn hòa còn lẫn theo vài tia thanh lãnh.


Hàn Liệt gật đầu, tuy không biết nên xưng hô thế nào nhưng cậu vẫn cười nhạt: “Đúng thế, thưa phu nhân.”

“Ta là mẹ của phu quân ngươi, bây giờ ngươi đã được gả vào Trì gia, chúng ta cũng đã trở thành người một nhà, sau này cứ gọi ta là mẹ đi.” Thanh âm Lâm thị dịu dàng khuyên bảo, trong giọng còn mang theo nét uy nghiêm.

Hàn Liệt cũng không già mồm cãi láo, quay người hành lễ với Lâm thị, xưng một tiếng: “Mẹ.”

Lâm thị cười cười hài lòng, ra hiệu cho Hàn Liệt bắt đầu bái đường.

Khác với tưởng tượng của Hàn Liệt, lần bái đường xung hỉ này không có gà trống gì sất, chỉ thấy Trì Nghiệp ôm một bộ hồng y dán ngày sinh tháng đẻ phía trên đi tới, Hàn Liệt cứ thế cùng bộ hồng y đó bái đường.

Bái đường xong, trong lòng Hàn Liệt cảm thấy quái quái, cậu giờ là thành người đã kết hôn rồi sao? Kiếp trước do chỉ thích nam nhân nên vẫn luôn độc thân, hiện tại kết hôn rồi trong lòng không khỏi thương cảm, dù sao đối với cậu hôn nhân luôn là một thứ gì đó rất thiêng liêng.

“Dù trong lòng ngươi có nguyện ý hay không, ta cũng chỉ hy vọng sau khi đã gả đến nhà này ngươi sẽ hoàn thành bổn phận của mình, chiếu cố phu quân ngươi Trì Tu cho thật tốt. Đương nhiên, nếu ngươi chấp nhận thành thật làm tròn bổn phận, chúng ta cũng sẽ xem ngươi như người một nhà.” Lâm thị nói thẳng, bà cũng hy vọng rằng cậu nam tế này là người tốt.

Hàn Liệt tươi cười gật gật đầu: “Mẹ yên tâm, ta sẽ làm được.”

“Trước hết ta sẽ bảo Nghiệp nhi đưa ngươi đến hỉ phòng, Tu nhi đang nghỉ ngơi trên giường chính, ta đã cho người chuẩn bị một cái nhuyễn tháp ngay bên cạnh, thời gian này đành phiền ngươi vậy.” Lâm thị ôn hòa nhìn Hàn Liệt, nói một cách nhẹ nhàng.


“Vâng, vậy bây giờ cho phép ngươi được lui xuống.” Hàn Liệt không phản đối.

Ra khỏi chính phòng, sang chỗ gian phòng thứ ba bên trái là phòng của cậu cùng Trì Tu, Trì Nghiệp đưa cậu đến trước cửa phòng rồi rời đi, đây là một phong tục nhất thiết phải tuân thủ ở đây, chứ nhìn vẻ mặt lo lắng của thằng nhóc kia cũng đủ biết nó muốn theo cậu vô phòng cỡ nào.

Cậu đẩy cửa phòng ra, hoàn cảnh trong phòng nhìn sơ qua một cái thôi là hiểu. Căn phòng rộng khoảng hơn ba mươi mét vuông, cũng lớn thật.

Góc tối phía bên phải là một không gian độc lập, có thể đoán đại khái là thư phòng nhỏ bị ngăn ra, được một tấm bình phong lớn bằng gỗ che chắn nên không thể thấy rõ bài trí bên trong; trong phòng có một cái bàn gỗ với mấy cái ghế, trên bàn đặt hai ngọn nến đúc thành hình long phượng, còn có một ít hạt dưa với đậu phộng để ăn vặt; bên trái là một cái giường gỗ điêu khắc hoa văn, kế bên có một nhuyễn tháp, cạnh đầu giường còn có hai cái tủ gỗ khắc hoa.

Nhìn bài trí bốn phía của căn phòng này, Hàn Liệt có thể đoán được rằng Trì Tu rất được gia chủ coi trọng, hơn nữa gia cảnh của y trước đó quả thật cũng không tồi.

Cậu đến bên cạnh giường rồi ngồi xuống, ánh mắt hướng về nam nhân đang nhắm hai mắt nằm trên giường.

Kỳ thật cũng không thể xưng người này là nam nhân được, mà phải gọi là một thiếu niên, Hàn Liệt nhớ rõ là Trì Tu năm nay mới mười lăm tuổi, còn mình thì chỉ nhỏ hơn người này một tuổi thôi.

Thiếu niên có khuôn mặt anh tuấn cương nghị, ngũ quan thâm thúy, góc cạnh phân minh, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, do bị bệnh trường kỳ nên sắc mặt trông cũng rất xấu.

Diện mạo của y ngược lại rất hợp với thẩm mỹ của cậu, ở hiện đại hình mẫu bạn đời lý tưởng của cậu cũng y hệt như vầy. Nếu Trì Tu có thể tỉnh lại, tính tình cũng không quá kém rồi cũng thích nam nhân giống cậu thì có lẽ, cậu sẽ chấp nhận cùng người này ở thời cổ đại sống qua ngày.

Kiếp trước tuy cậu thích nam nhân nhưng vẫn chưa từng có bạn trai, một là vì nếu tìm một người bạn trai đồng tính thì sẽ ảnh hưởng tới công tác của mình, hai là cậu vẫn chưa gặp được người thích hợp, hơn nữa cậu cũng không muốn 419 với người khác giống như bạn bè trong giới xung quanh mình.

Trong lòng cậu, tuy tình yêu không thật sự quá mức thần thánh, nhưng lại là thứ cần phải nghiêm túc mà đối đãi, như thế cũng là một cách để thể hiện sự tôn trọng đối với nửa kia của mình, do đó ở hiện đại cậu vẫn luôn độc thân, vì lẽ này mà còn bị vài người bạn thân lấy ra trêu chọc.

Cậu lấy tay sờ sờ cái trán mát lạnh của Trì Tu, sau đó giở mí mắt của Trì Tu lên nhìn, theo số kiến thức y học ít ỏi của cậu mà đoán thì người này không chết sớm được.


Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Hàn Liệt đi tới mở cửa ra thì thấy Trì Nghiệp bưng một chén mì sợi nóng hôi hổi đứng đó.

“Đại tẩu, mẹ nói là ngươi cả ngày mệt mỏi chắc cũng thấy đói rồi, nên kêu ta bưng một chén mì tới cho ngươi ăn.” Trì Nghiệp để chén xuống bàn sau đó quay lại nói với Hàn Liệt.

Hàn Liệt nghe thấy xưng hô này thì đen mặt, cậu có phải con gái đâu mà đại tẩu.

“Tiểu Nghiệp, sau này cứ kêu ta là Hàn đại ca đi, ta không phải con gái, tuy đã gả cho đại ca của ngươi, nhưng cứ gọi đại tẩu thế này nghe cũng rất kỳ.” Hàn Liệt cười nói.

Trì Nghiệp suy nghĩ một chút cũng hiểu được gọi một người nam nhân là đại tẩu nghe không được hay cho lắm, liền gật đầu đồng ý: “Vâng, Hàn đại ca.”

Nghe mùi thức ăn trong không khí, bụng của Hàn Liệt đói kêu vang cả lên, cậu liền ngồi xuống ghế bắt đầu ăn mì, chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch đồ ăn trong chén, có thể coi đây là món ngon nhất cậu được ăn từ trước đến giờ sau khi xuyên tới đây.

Trì Nghiệp thấy Hàn Liệt tuy ăn rất nhanh nhưng tướng ăn lại không thô thiển, ngược lại lại rất nhã nhặn, hơn nữa suốt cả quãng đường đến đây khóe miệng người này luôn treo một nụ cười nhạt, không tỏ vẻ kỳ thị đại ca của cậu chút nào, cho nên cậu cũng có hảo cảm với người Hàn đại ca này hơn.

“Hàn đại ca, ngươi đang kiểm tra đại ca của ta sao?” Trì Nghiệp nghiêng đầu, vẻ mặt lo lắng hỏi Hàn Liệt.

Hàn Liệt gật đầu, ánh mắt chuyển sang người đang nằm trên giường: “Đúng thế, ta cảm thấy y sẽ sớm tỉnh lại.”

“Thật ư? Ta cũng tin là đại ca nhất định sẽ tỉnh.” Ánh mắt Trì Nghiệp lộ vẻ kiên định.

“Thật.” Hàn Liệt sờ sờ đầu Trì Nghiệp, trong lòng cậu cũng hy vọng người nằm trên giường có thể sớm ngày tỉnh lại.

Hết chương 6


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.