Đọc truyện Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư – Chương 50: Sinh nhật
Edit: Arisassan
Kinh thành Tây Nguyên quốc vô cùng phồn hoa, tường thành cao trăm mét, chỗ cổng chính của thành có hai hàng lính gác mặc áo giáp, phía trên tường thành cách vài bước đều có thể nhìn thấy binh lính đứng thẳng lưng đang thủ thành.
Chỗ cổng thành vô cùng rộn ràng nhốn nháo, người ra vào cũng rất nhiều, sau khi hai người vội vàng đậu xe ngựa phía ngoài thành, liền muốn tìm một khách điếm để dừng chân trước tiên.
Ngày hôm sau, Trì Tu dẫn Hàn Liệt đi dạo xung quanh kinh thành Tây Nguyên một lần, cửa hàng trong thành nằm san sát nhau, vật phẩm bày bán cũng vô cùng đa dạng, nơi nơi đều lộ vẻ phồn hoa náo nhiệt, nhưng trong đó còn mang theo một loại cảm giác điệu thấp xa hoa.
Giữa trưa hai người lại đến tửu lâu cao nhất Tây Nguyên quốc Thiên Hương Lâu để ăn cơm, Hàn Liệt gọi vài loại thức ăn không có ở hiện đại, sau khi nếm xong thức ăn được mang lên, cậu không thể không cảm thán trí tuệ cổ nhân không thể khinh thường, mấy món này tuy giá cả hơi đắt, nhưng đều sắc hương câu toàn.
Trùng hợp hôm nay lại là ngày hội đặc biệt “Thu Ngư Hội” của Tây Nguyên quốc, do mùa thu hoạch duy nhất trong năm sắp đến, bách tính mọi nhà đều hy vọng có thể được gặt hái tốt đẹp, hàng năm dư dả. Vào ngày diễn ra lễ hội sẽ có rất nhiều sân khấu kịch miễn phí bắt đầu mở diễn, đường phố cũng vô cùng náo nhiệt, có các tiết mục giải trí như xiếc ảo thuật cùng vũ sư, cả trai lẫn gái trẻ tuổi cũng nhân dịp này mời nhau ra ngoài.
Hàn Liệt nghe thấy âm thanh rao hàng lẫn với những tiếng trầm trồ khen ngợi không ngừng, từ đó thể nghiệm được sự náo nhiệt lẫn mừng vui của ngày hội này, buổi tối còn có hoạt động thả hoa đăng, đêm hôm nay vô cùng đẹp, bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, ánh trăng lẳng lặng phủ bóng xuống dòng sông bên trong thành.
Từng nhóm thiếu nam thiếu nữ viết xuống nguyện vọng của mình rồi đặt vào bên trong hoa đăng, cuối cùng sôi nổi mang theo hoa đăng chứa điều ước của mình thả xuống sông cho dòng nước cuốn đi. Nghe đồn rằng vào ngày này chỉ cần hai người nam nữ thích lẫn nhau viết xuống nguyện vọng của mình, hoa đăng sẽ mang theo nguyện vọng của bọn họ theo dòng sông trôi đến trước cửa Nguyệt lão, sau đó Nguyệt lão sẽ giúp nối dây tơ hồng cho hai người.
Hàn Liệt nhìn về phương xa, trong mắt mang theo vẻ mê ly, mỗi năm cứ tới thời gian này, cậu đều sẽ cùng bằng hữu của mình đến KTV ăn liên hoan sinh nhật.
Trì Tu mua xong hoa đăng trở về chỉ thấy Hàn Liệt mỉm cười nhìn về phương xa, tốt đẹp tĩnh lặng: “Cho ngươi.”
Hàn Liệt quay đầu nhìn hoa đăng hình mèo đen nhỏ trong tay Trì Tu, khóe miệng co rút, cậu đâu phải thiếu nam thiếu nữ tuổi thanh xuân đâu, cần gì phải chơi trò này?
“Ta là phu lang đã có chồng, không cần làm mấy chuyện như thả hoa đăng ước nguyện đâu.”
Trì Tu nhướng nhướng đầu mày, cười nói: “Vậy ta viết nguyện vọng thả hoa đăng vậy.”
Hàn Liệt cười nhạt, không nói lẳng lặng nhìn Trì Tu, cậu thật sự không thể tưởng tượng được bộ dáng thả hoa đăng của người này. Trì Tu cũng không nói nhiều, trực tiếp nắm tay cậu đến trước dãy bàn chuyên môn cung cấp giấy bút mực nước, đề bút viết nguyện vọng.
Trì Tu không hề có ý che giấu, Hàn Liệt trộm nhìn vài lần, lập tức ngẩn người ra, trong mắt mang theo cảm động cùng phức tạp.
“Chúc Hàn Liệt sinh nhật vui vẻ, hy vọng phu lang của ta một đời khoái hoạt, an khang hạnh phúc. Chỉ mong chúng ta có thể cùng nhau làm bạn, bất ly bất khí, tư thủ chung sinh*.” Đây là nguyện vọng mà Trì Tu đã viết xuống.
[*tư thủ chung sinh (厮守终生): chăm sóc lẫn nhau cho đến cuối đời]
Hàn Liệt hít sâu một hơi, áp chế rung động mênh mông trong lòng, cậu bước lên cầm bút viết vào mặt sau: “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”*
[*Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (执子之手,与子偕老): cùng nắm tay nhau đến bạc đầu]
Sau khi hai ngươi đem hoa đăng hình mèo đen có chứa tờ giấy thả ra giữa sông, Trì Tu mới lấy một hộp gấm làm bằng gỗ trong ngực ra, đưa cho Hàn Liệt: “Đây là quà sinh nhật của ngươi.”
Hàn Liệt hớn hở nhận lấy hộp gỗ rồi mở ra, bên trong là một con dấu được điêu khắc từ hoàng ngọc, dưới đáy con dấu có khắc hai chữ “Hàn Liệt”.
“Tự ngươi điêu khắc cái này à?” Hàn Liệt cười hỏi, cầm lấy con dấu sờ tới sờ lui.
Trì Tu gật đầu cười nói: “Để ngươi phát hiện rồi.”
“Tuy kỹ thuật chạm ngọc không ra làm sao hết, bất quá bản công tử xem như thuận mắt, đành miễn cưỡng nhận lấy vậy.” Hàn Liệt thả con dấu trở lại bên trong hộp gỗ, sau đó cẩn thận cất vào trong ngực, ngạo kiều cười nói.
Trì Tu ôm tay thi lễ với Hàn Liệt một cái, cười nói: “Đa tạ công tử đã để mắt đến khối ngọc điêu khắc của tiểu sinh, tiểu sinh vô cùng cảm kích.”
“Ha ha…” Hàn Liệt lập tức bị bộ dáng của Trì Tu chọc cười ha hả, cậu cảm thấy đây là lần sinh nhật vui vẻ hạnh phúc nhất từ trước đến giờ của mình.
Hàn Liệt không ngờ Trì Tu chẳng những nhớ rõ sinh nhật của cậu, còn tự mình chế tác quà tặng cho mình, khiến cậu vô cùng kinh hỉ và cảm động, chợt nghĩ có khi thằng nhãi này đã tính ngày lành để đến kinh thành đúng lúc, rồi cố ý dẫn mình đến lễ hội thả hoa đăng để chúc mừng sinh nhật chăng.
Ai bảo nam nhân không biết lãng mạn chứ, Trì Tu nhà cậu chẳng phải chính là nam nhân tốt vừa có diện mạo, vừa biết kiếm tiền đấy sao.
Trì Tu ôm Hàn Liệt vào trong lòng, tựa vào phía sau cây liễu cổ thụ cạnh bờ sông mà mãnh liệt hôn môi, Hàn Liệt cũng nhiệt tình đáp lại, nếu không phải địa phương này không đúng thì hai người sợ đã sớm cởi hết quần áo, nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa rồi.
Lại qua hai ngày, Trì Tu cưỡi ngựa chở theo Hàn Liệt đến xem khu đất có ôn tuyền mình đã mua, nơi đó cách kinh thành khoảng một canh giờ phi ngựa.
Hàn Liệt nhìn mảnh đồi bằng phẳng không quá cao trước mắt, quay đầu nói với Trì Tu: “Ôn tuyền đâu?”
“Ôn tuyền còn ở dưới đất, vẫn chưa đào ra.” Trì Tu ôm người xuống đất.
“Cả khu vực lớn như vậy đều là ôn tuyền sao?” Hàn Liệt hưng phấn chỉ vào vùng đồi kia rồi hỏi.
Trì Tu cười trả lời: “Đúng thế, dưới mảnh đất này có một dòng chủ lưu ôn tuyền chảy qua, chỉ cần có thể đào lên thì tất cả đều sẽ là nước ôn tuyền.”
“Ngươi mua hết tất cả mảnh đồi núi này à?”
“Đúng thế, ta cũng mua luôn những mảnh đất bao quanh khu núi này, nếu ngươi muốn thì sau này tự mình tạo một cái vườn ở đây đi.” Trì Tu vươn tay xoa xoa đầu Hàn Liệt, cười nói.
Hàn Liệt cảm thấy một nơi có diện tích lớn như vậy chỉ để tạo vườn thì vô cùng xa xỉ, hơn nữa cậu chỉ thích giúp người khác tạo vườn, trong đầu chợt nhớ tới những khu nghỉ dưỡng ôn tuyền ở hiện đại.
Hiện tại kiểu dáng khay trà lẫn gia cụ mặc dù đang không ngừng đổi mới, nhưng trên thị trường vẫn có rất nhiều hàng nhái được bày bán, lợi nhuận hai tháng này đang có xu thế sụt giảm, nếu bọn họ có thể xây dựng một ôn tuyền sơn trang ở phụ cận kinh thành, tiền lời chắc chắn sẽ không ít.
Vì thế cậu nói ra ý tưởng của mình cho Trì Tu: “Đến lúc đó còn có thể cùng hợp tác với Từ Sơ Ngôn, có nhân mạch của hắn, ta nghĩ chúng ta sẽ không thiếu khách đến đâu.”
Trì Tu suy nghĩ sâu xa một lúc, mới ngẩng đầu cười nói: “Đây là một biện pháp rất tốt, ngươi muốn xây thì cứ xây đi, Từ Sơ Ngôn đúng lúc đang ở kinh thành, chúng ta đến tìm hắn thương nghị thử xem.” Sau đó mới tiến đến cắn cắn vành tai của cậu, hỏi: “Hợp tác rồi sau này ôn tuyền sẽ không thể hoàn toàn thuộc về ngươi nữa, ngươi từ bỏ được sao?”
Thân mình Hàn Liệt run lên, đẩy y ra: “Đương nhiên là bỏ được rồi, sau này chúng ta chỉ cần giữ lại một phòng ôn tuyền cho bản thân tắm riêng thôi, ngoài ra còn có thể kiếm thêm tiền, đôi bên vẹn toàn cả.”
“Ha ha, vậy thì lại tiến gần tới chuyến du lịch Tứ quốc của chúng ta thêm một bước rồi, càng nghĩ càng thấy tốt đẹp.” Hàn Liệt cười nhìn Trì Tu, ánh mặt lộ ra chờ mong vô hạn.
Trì Tu nhìn bộ dáng chờ mong vui thích của cậu, tâm tình cũng theo đó mà vui vẻ hơn, xem ra lễ vật này rất đúng, trông Hàn tiểu miêu rất vừa lòng.
Thế nhưng bầu không khí vui vẻ đó nửa đường về thành lại bị một đám hắc y nhân phá hủy. Hàn Liệt đang cùng Trì Tu tưởng tượng xem ôn tuyền sơn trang sau này sẽ phát triển như thế nào, đột nhiên phía trước xuất hiện bảy tên hắc y nhân nhảy ra chặn đường bọn họ.
“Mấy vị đây muốn gì?” Trì Tu ngồi trên lưng ngựa, nhìn hắc y nhân che mặt đang cầm kiếm chỉ vào bọn họ rồi hỏi.
“Hừ, các ngươi chỉ cần biết hôm nay chính là ngày chết của các ngươi.” Hắc y nhân cầm đầu liếc mắt ra hiệu cho mấy người ở bên cạnh, rồi lập tức phi thân đâm kiếm thẳng tới chỗ hai người.
Trì Tu nắm lấy Hàn Liệt nhảy xuống ngựa, nhanh chóng lấy đạn tín hiệu trong áo ra phóng lên trời, sau đó vừa bảo hộ Hàn Liệt, vừa đối chiến cùng mấy người đó.
Sắc mặt Hàn Liệt trắng bệch, tay hơi hơi run rẩy, cậu không ngờ rằng tình tiết chỉ có trong phim truyền hình lại có thể xuất hiện trong sinh hoạt ngoài đời của mình, cậu hít sâu vài hơi, áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, tận lực khiến mình bình tĩnh trở lại, cậu không thể liên lụy Trì Tu.
Hết chương 50