Đọc truyện Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư – Chương 19: Tác phẩm đầu tay
Edit: Arisassan
Ngồi thêm một lúc thì thấy Tiểu Thất cùng Tứ tỷ nhi mang theo hai giỏ tre đựng đầy rau xanh vui vẻ trở về nhà, hai đứa bé vừa trông thấy Hàn Liệt liền hưng phấn chạy tới.
“Ca ca.” Hai đứa đồng thanh kêu lên.
Hàn Liệt cười cười sờ đầu hai đứa rồi nói: “Hai đứa vừa đi đâu mà vui thế vậy?”
“Ca ca, tụi ta đào được nhiều rau dại lắm đó, lát nữa ngươi làm bánh ngô nhân rau dại cho mọi người ăn được không, đồ ăn ngươi làm luôn ngon nhất.” Tứ tỷ nhi kéo kéo ống tay áo của Hàn Liệt, tròn mắt nói.
Thâm tâm Hàn Liệt đau xót, vốn muốn cho cha mẹ trải qua cảm giác bất lực khi không có tiền mua đồ ăn, nhưng khi trông thấy hai đứa bé gầy yếu này, cậu không nỡ nhẫn tâm làm thế.
“Được rồi, lát nữa ca ca làm bánh chẻo nhân rau dại cho hai đứa ăn.” Hàn Liệt ôm Tứ tỷ nhi ngồi lên đùi mình, cười nói.
“Thật chứ?” Tứ tỷ nhi mong đợi hỏi.
Hàn Liệt dùng tay chỉ chỉ vào chóp mũi của Tứ tỷ nhi, nói: “Ca ca có bao giờ lừa ngươi đâu nào.”
“Vui quá, chúng ta sắp được ăn bánh chẻo rồi.” Tứ tỷ nhi vỗ tay cười.
Tiểu Thất cũng cười vui vẻ hoan hô lên theo, từ khi được ăn bánh bao với bánh chẻo do ca ca chưng ở nhà Trì đại ca lúc trước, bé vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Hàn Liệt lấy một trăm đồng tiền trong người ra đưa cho Tiểu Thất, nói: “Tiểu Thất, ngươi cầm số tiền này đi đến nhà Hàn đồ tể trong thôn mua một ít thịt ba chỉ với xương heo về đi, ta nghe nói hôm nay nhà họ vừa làm thịt một đầu heo mập bán ngay trong thôn đấy.”
“Mua bao nhiêu cân ạ?” Tiểu Thất cầm lấy tiền, cười hỏi.
“Mua hai cân xương heo, còn lại mua thịt ba chỉ hết đi.” Hàn Liệt suy nghĩ rồi nói, xương heo mua về hầm canh bồi bổ cho bọn nhỏ cũng được.
“Thất ca, ta đi với.” Tứ tỷ nhi nhảy từ trên đùi Hàn Liệt xuống dưới đất, nói.
“Ngũ lang, ngươi đang làm gì vậy? Một trăm đồng lận đó nha, sao lại đem đi mua thịt hết chứ? Lát nữa Tu nhi biết thì không tốt đâu.” Nghiêm thị vội đứng lên ngăn lại.
Hàn Liệt thở dài nói: “Không sao đâu mẹ, Trì Tu sẽ không trách ta, tiền này kiếm được cũng có phần của ta mà, mọi người cứ yên tâm.”
“Vậy cũng không nên mua nhiều thịt thế chứ!” Theo bà thì giữa trưa nếu hai người muốn ở lại ăn cơm thì mua chút thịt về là được, chứ không nên tiêu nhiều tiền đến thế.
“Nếu dư thì cứ cất vào sau này lấy ra nấu cho Tiểu Thất cùng Tứ tỷ nhi ăn đi, hai đứa nó đang tuổi ăn tuổi lớn, cần được bồi bổ thật tốt, dù sao tiền cũng có thể kiếm lại được mà.” Hàn Liệt ném cho Tiểu Thất một ánh mắt rồi nói: “Yên tâm, trong lòng ca ca đều hiểu cả, ngươi đi nhanh đi.”
Tiểu Thất vốn đang lo lắng không biết ca ca có bị Trì đại ca mắng không, sau khi nghe ca ca nói thế cũng an tâm hẳn, liền kéo Tứ tỷ nhi chạy ra cửa.
Đợi hai đứa bé rời khỏi nhà, Hàn Liệt lại lấy ra hai lượng bạc đặt vào tay Nghiêm thị: “Mẹ, số bạc này mẹ giữ mỗi ngày mua ít thịt về nấu ăn đi, cách vài ngày thì mua thêm xương sườn hay xương ống về hầm canh ăn, như vậy Tiểu Thất với Tứ tỷ nhi mới có thể cao lớn thêm được, đừng cứ tiết kiệm quá mức, đại ca cùng đại tẩu đã gầy yếu như thế rồi, phải bồi bổ thật tốt mới có thể sinh cho mẹ một đứa cháu béo mập được chứ.”
“Mẹ không thể lấy tiền của ngươi được, nếu phu gia biết ngươi lấy tiền của phu gia trợ cấp cho nhà mẹ đẻ thì sẽ ghét bỏ ngươi mất.” Nghiêm thị kiên quyết muốn trả bạc cho Hàn Liệt: “Mẹ biết ngươi lo cho gia đình mình, mẹ cũng hiểu ý tốt của ngươi, nhưng chúng ta không thể lấy tiền của ngươi được, nghe lời, nhận lại tiền đi.”
“Đúng vậy, ngũ lang, chúng ta không thể lấy tiền của phu gia ngươi được.” Hàn lão tam cũng bổ sung theo.
Hàn Liệt thầm nghĩ trong lòng tuy hai người này tính tình bánh bao, nhưng đều chất phác hàm hậu, thấy bọn họ vì mình mà lo trước lo sau, trong lòng lại nổi lên lo lắng, cái giá cậu phải trả cũng thật xứng đáng.
“Đây là số bạc mà khi nãy lúc còn ở nhà Trì Tu đã bảo ta đưa cho cha mẹ, chứ không phải do ta tự làm theo ý mình, hai người cứ yên tâm nhận lấy đi, chúng ta không thiếu chút bạc ấy. Hơn nữa, chúng ta cũng đã tìm được cách kiếm tiền mới rồi, không lâu sau sẽ kiếm được thêm tiền, hôm nay đến đây là để nhờ đại ca qua hỗ trợ.” Hàn Liệt không nhận lấy số bạc Nghiêm thị trả về, cười nói.
Lúc còn ở nhà, quả thật Trì Tu đã bảo cậu đưa cho nhà mẹ đẻ ít bạc để cải thiện sinh hoạt.
“Đúng thế, mẹ, chúng ta đã thương lượng trước với nhau rồi, đây là chỉ muốn hiếu thuận hai người thôi, mẹ không cần cứ từ chối tiếp.” Trì Tu vừa vào cửa đã nghe thấy câu nói của Hàn Liệt, cười cười tiếp lời.
Nghiêm thị suy nghĩ một chút rồi nhận lấy bạc, cười nói: “Được rồi, nếu đây là các ngươi muốn hiếu thuận chúng ta thì mẹ cũng không từ chối nữa.”
Đại ca của Hàn Liệt cùng đi vào phòng, cười chào hỏi: “Ngũ lang đến thăm à.”
“Đại ca trông khỏe mạnh hơn hẳn lúc trước nhỉ.” Hàn Liệt cười nói.
Đại ca Hàn Liệt tên Hàn Dực, đứng thứ ba trong đời cháu này của lão Hàn gia, tên của cháu trai cùng cháu gái Hàn gia đều do đại bá của cậu lấy từ sách ra mà đặt, cho nên tên ai cũng không khó nghe cả.
Hàn Dực cười gật gật đầu: “Ngươi mới trông khỏe mạnh hơn ấy, còn béo lên nữa.”
Tiếp đó người một nhà cùng nhau cười nói chuyện phiếm, cha mẹ cậu nghe thấy Trì Tu muốn Hàn Dực sang hỗ trợ làm đồ gỗ thì vô cùng vui. Sau khi Tiểu Thất mua thịt về xong, Hàn Liệt liền vào bếp, giữa trưa cả nhà cùng nhau ăn một bữa bánh chẻo nhân rau dại nóng hầm hập.
Bỏ xương sườn vào hầm canh, rồi làm thêm một nồi thịt kho tàu để cả nhà ăn tối, lúc đó Hàn Liệt mới rời khỏi phòng bếp.
Bàn giao việc cho đại ca cậu xong, bọn họ cùng nhau ly khai Hàn gia.
Kế tiếp phu phu hai người đến nhà trưởng thôn trình bày ý muốn chặt một ít cây để lấy gỗ lim của mình, sau khi được trưởng thôn đồng ý thì lại ghé qua một hộ chuyên đốn củi trong thôn, cuối cùng cũng hoàn thành được giai đoạn chuẩn bị.
Vì cây cối ở đây đều thuộc sở hữu chung của thôn, nên nếu thôn dân nào muốn chặt làm gia cụ hoặc xây nhà đều phải sang hỏi ý trưởng thôn, nếu chặt quá mười cây thì phải nộp phí, nhưng cũng không nhiều.
Ngày hôm sau, Hàn lão tam cùng Hàn Dực đã sớm sang Trì gia giúp đỡ, chỉ một lúc sau hộ đốn củi trong thôn kia cũng tới luôn.
Người tới là ba huynh đệ, đều đã phân gia tên lần lượt là Hàn Đại Lực, Hàn Nhị Lực, Hàn Tam Lực, Hàn Liệt nghe thấy tên ba người thì nghĩ thầm, cha mẹ nhà này lúc đặt tên cho con chắc cũng tốn rất ít sức.
Mọi người cùng lên một ngọn núi ở phụ cận thôn, núi này có rất nhiều cây gỗ đỏ, Trì Tu sau khi tìm được một số cây gỗ lim thích hợp dùng để chế tác khay trà thì bắt đầu khởi công.
Vì muốn sử dụng liên tục trong một khoảng thời gian, bọn họ quyết định lần này sẽ chặt tròn mười khúc gỗ lim, giữa trưa Hàn Liệt còn bảo Trì Nghiệp mang bánh bao cùng màn thầu đã chưng hồi sáng tới, mọi người ăn vô cùng thỏa mãn, ba người Hàn Đại Lực còn khen đồ ăn nhà họ làm rất ngon, buổi chiều càng thêm tận tâm mà làm việc.
Cả bọn đều thuộc loại người nhanh nhẹn, lại quen làm mấy chuyện này, cho nên vừa qua giờ ngọ đã đem được mười khối gỗ lim đến Trì gia, Hàn Liệt cao hứng thanh toán chín mươi văn tiền công, còn đồng ý sau này nếu muốn chặt gỗ nữa thì sẽ ưu tiên tìm đến bọn họ.
Liên tục vài ngày sau đó, Trì Tu luôn nhốt mình trong gian phòng chế tác đồ gỗ, mỗi buổi sáng Hàn Dực đều đúng giờ đến làm trợ thủ, còn Hàn Liệt thì tỉ mỉ chăm sóc mấy cây bonsai của mình.
Vì mấy cây này, cậu còn đặc biệt đến hàng đồ sứ trên trấn đặt làm hơn hai mươi bồn cây kiểu dáng khác nhau dùng để trồng cây cảnh, so với bồn đất nung thì cao cấp hơn, đây cũng là một dạng đóng gói hàng.
Do là lần đầu chế tác khay trà, tốc độ của Trì Tu cũng không nhanh, chủ yếu tập trung vào việc chế tác sao cho thật tinh xảo.
Mười ngày sau, Trì Tu chế tác được khay trà đầu tiên, Hàn Liệt ngắm nghía hoa văn sinh động được điêu khắc bên trên khay trà, không thể không thừa nhận rằng tay nghề của Trì Tu vô cùng xuất sắc, thậm chí còn vượt qua cả vài nhà điêu khắc nghệ thuật cậu quen biết ở hiện đại.
“Tay nghề của ngươi không kém gì mấy lão sư phụ chế tác đồ gỗ đâu nha.” Hàn Liệt cười tán dương.
“Cám ơn đã khen.” Trì Tu cười trả lời.
Kiếp trước khi y làm Hầu gia, lúc rảnh cũng thường điêu khắc tượng gỗ này nọ, tay nghề hai mươi năm sao có thể kém được? Cơ mà hiện tại lực tay vẫn hơi yếu, đợi khi nào y luyện thêm được vài tầng nội công nữa, thì những món đồ được chế tác ra sẽ càng đẹp hơn.
“Ta chưa bao giờ thấy ai có tay nghề tốt hơn đệ phu cả, so với sư phụ của tứ thúc còn vượt trội hơn, khay trà này chắc chắn có thể bán được tiền.” Ánh mắt Hàn Dực lộ vẻ vui mừng, hơn mười ngày làm trợ thủ anh cũng học được rất nhiều điều từ Trì Tu.
Anh rất cảm kích sự giúp đỡ của đệ đệ và đệ phu, đặc biệt khi Trì Tu không giấu diếm gì mà chỉ dạy anh hết tất cả, đó là điều khiến anh càng vui sướng và cảm động hơn, có cửa tay nghề này, về sau anh chắc chắn có thể nuôi sống gia đình mình.
Nghe đệ đệ bảo là sau khi khay trà này được bán đi rồi có nhiều người mua, anh hỗ trợ chế tác ra còn có thể được trích phần trăm, vừa nghĩ trong lòng anh đã ngập tràn hy vọng, cuộc sống hiện tại so với những ngày sống ở lão Hàn gia khác nhau như trên trời dưới đất, mà đây đều là nhờ công lao của đệ đệ, anh quyết ghi nhớ cả đời.
Hàn Liệt tương đối vừa lòng với tác phẩm đầu tiên Trì Tu làm ra, thầm nghĩ trước hết mang cái này cho Từ Sơ Ngôn xem thử, sau đó sẽ đem về nhà mà cất.
Người nào đó ở hiện đại vốn có đam mê sưu tầm, đặc biệt là những tác phẩm nghệ thuật đầu tay, cho nên đối với tác phẩm đầu tay của trượng phu mình thì cậu càng muốn cất giữ.
“Đừng có bán khay trà này nhé, giữ lại làm kỷ niệm đi, dù sao đây cũng là tác phẩm đầu tay của ngươi mà.” Hàn Liệt cười nói.
“Tác phẩm đầu tay là gì?” Trì Tu khó hiểu hỏi.
Hàn Liệt suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Là tác phẩm đầu tiên ngươi sáng tác ra được ấy.”
“Ra là vậy, nếu ngươi muốn giữ làm kỷ niệm, sau khi đem cho Từ Sơ Ngôn xem thử thì cứ mang về nhà cất đi.” Trì Tu cười nói.
Mặt mày Hàn Liệt hớn hở hẳn, vừa lòng gật gật đầu, cậu chợt phát hiện ra mỗi lần cậu đề xuất ý kiến gì thì Trì Tu sẽ không bao giờ phản đối, còn vô cùng tôn trọng bản thân cậu, đúng là một cơ hữu tốt mà.
[*cơ hữu (基友): chỉ quan hệ bạn bè cùng giới tính đặc biệt tốt như anh em. “Cơ” là từ “gay” trong tiếng Anh, “hữu” là bạn.]
Sáng sớm hôm sau, phu phu hai người mang theo một chậu cây cảnh cùng khay trà đi về hướng Tụ Nhàn trà trang.
Hết chương 19