Đọc truyện Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả – Chương 46
“Không được.” Diên Thiệu Bách kiên quyết từ chối.
“Ngươi không đi, ta cũng không đi!” Tiêu Táp vừa nghe Mạc Hoài Song đề nghị, cũng không quan tâm đến ảnh hưởng của Diên Thiệu Bách, lập tức khí phách nói.
Không có Diên Thiệu Bách, Cửu Bác làm sao còn là Cửu Bác!
“Đoàn trưởng, lúc trước thời điểm chúng ta gia nhập Cửu Bác đã nói cùng chung hoạn nạn, ta tại Cửu Bác cũng không có tiền lệ bỏ chạy một mình.” Những người khác cũng phụ họa.
“Không phải là chạy, là chiến lược lùi lại.” Mạc Hoài Song chầm chậm nói, “Lại nói trời không tuyệt đường sống.”
Nói xong nhếch cằm về hướng bờ bên kia, một mặt tự đắc, “Thấy không, bảo tiêu của thiên nhiên.”
Mọi người: …
“Các ngươi dùng sức ném ta vào trong sông, cái khác liền không cần để ý.” Cuối cùng Mạc Hoài Song tổng kết.
“Cái đó cùng với muốn chết khác nhau chỗ nào?” Diên Thiệu Bách trầm mặt xuống.
“Ta đi từ dưới lòng sông, không có chuyện gì.” Mạc Hoài Song động viên nói, thế giới này dùng nước cũng là một vấn đề, cái kĩ năng bơi cao cấp này chỉ có một mình hắn có được.
Sắc mặt mọi người cổ quái nhìn hắn.
“Ta sẽ không lấy mạng mình ra đùa giỡn.” Mạc Hoài Song lần thứ hai trịnh trọng nói, “Tin tưởng ta, ta có biện pháp trốn thoát!”
Diên Thiệu Bách theo dõi hắn, ánh mắt sâu thẳm, bốn mắt nhìn nhau, Mạc Hoài Song lần thứ hai trịnh trọng gật đầu.
Diên Thiệu Bách quyết định thật nhanh, ôm lấy Mạc Hoài Song thừa dịp hộ vệ phủ thành chủ chưa sẵn sàng liền bước một bước xa nhảy xuống sông.
Sau khi hộ vệ phủ thành chủ ngẩn người một chút, liền giơ Đạt Mã lên tiến hành công kích vào nơi Diên Thiệu Bách nhảy xuống, mà năng lượng sau khi tiến vào mặt nước liền không hiểu sao lại tiến hành phân giải.
Diên Thiệu Bách không biết tình huống trên bờ sông, hắn chỉ kịp dùng kinh nghiệm chiến đấu nín thở vươn mình đem Mạc Hoài Song bảo hộ vào trong lòng, hai người đồng thời chìm xuống dưới.
Mạc Hoài Song cắn răng hận thiết bất thành cương, trực tiếp đem thân thể sát người rất có trọng lượng gắn mác “Đồng đội heo” này thực sự là muốn chết mà!
Tức thì tức, nhưng thoát thân vẫn là việc quan trọng nhất, Mạc Hoài Song trực tiếp như cá bơi ra khỏi vòng bảo vệ của Diên Thiệu Bách, quay người mang hắn nghiên về phía mặt nước.
Ngoài dự kiến của Mạc Hoài Song, nước sông nơi này khác với trên Trái Đất, sức nổi nhỏ hơn một chút, đừng nhìn hắn dáng người linh hoạt, kỳ thực thể lực đã tiêu hao không nhỏ, huống hồ còn thêm một đứa con ghẻ, bơi lên tương đối vất vả.
Trên bờ sông, hộ vệ phủ thành chủ sau một hồi luân phiên công kích cũng phát hiện nước sông quái lạ, không tiếp tục mù quáng mà bắn xa, mà là dựa vào ánh trăng nhìn chằm chằm một mảnh đen nhánh trên sông, trợn to mắt tìm Mạc Hoài Song đã không thấy tăm hơi.
Bọn họn đã từng truy kích qua vô số người, mà trực tiếp nhảy xuống sông tự sát như vậy, đây thực sự là lần thứ nhất!
Chiến sĩ Cửu Bác cũng đồng dạng ngẩng đầu nhìn.
Theo như kinh nghiệm của trưởng hộ vệ, ngã xuống sông nhất định phải chết, nhưng hắn liếc nhìn về chiếc xe của Cửu Bác, trong lòng khẽ tính toán, hạ lệnh tìm kiếm ven bờ sông tung tích của Mạc Hoài Song.
Trong nước, Diên Thiệu Bách thả lỏng tứ chi, nín thở tùy ý Mạc Hoài Song mang theo.
Sau 3 phút đồng hồ Mạc Hoài Song có chút không nhịn được mà nổi lên mặt nước, ngược lại Diên Thiệu Bách khá là thích ứng, lượng hô hấp của hắn lại lớn, hoàn toàn không có cảm thấy nghẹt thở.
Chờ đến thời điểm Mạc Hoài Song nổi lên mặt nước thở dốc, hộ vệ phủ thảnh chủ tinh mắt liền giơ Đạt Mã lên lần thứ hai.
Đội viên của Cửu Bác sau khi xác nhận Mạc Hoài Song không có nói láo xong liền chuẩn bị rời đi, nhưng nhìn thấy hành động của hộ vệ như vậy trong lòng liền không khỏi khẩn trương lên.
Mạc Hoài Song hít một hơi liền chuẩn bị lặn xuống, ngay tại lúc này, một độc giác thú vẫn luôn bay ở bờ bên kia sông ngoài dự đoán của mọi người bay đến trên đầu Mạc Hoài Song, muốn dùng móng vuốt đem người xách đi.
Cùng lúc đó một chùm năng lượng không chút khách khí phóng đến chỗ Mạc Hoài Song, độc giác thú cấp tám bị ngăn cản kế hoạch đoạt bảo không chút khách khí giương cánh ngăn cản công kích cho Mạc Hoài Song, cũng hung tàn gào thét “Thu—— thu ——”
Mạc Hoài Song thừa thế lặn xuống, tránh thoát khỏi công kích của hai bên. Trải qua lần nguy hiểm này, hắn sợ đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra, tay chân có chút nhuyễn.
Trên bờ sông, thành viên Cửu Bác nhìn thấy tình cảnh này liền yên lặng rúc đầu về, tặng cho độc giác thú cấp tám này nửa cái khen.
Đội hộ vệ có chút ngạc nhiên nhìn hành động quái dị của độc giác thú cấp tám, tâm lý chấn động, nhưng xuất phát từ lòng trung thành với thành chủ, bọn họ không nghĩ sâu hơn mà chỉ quan tâm đến thi hành mệnh lệnh.
Dưới nước, Mạc Hoài Song nghỉ ngơi một hồi, liền ra sức hướng về phía trước bơi đi, lần này hắn đã có đủ lực.
Sau ba phút, ngoài 200 mét, Mạc Hoài Song có chút không chịu nổi ra hiệu Diên Thiệu Bách ôm lấy mình đảm bảo không bị chìm xuống, sau đó bỏ ba lô ra lấy ra tâm bút “Lễ vật” đã chuẩn bị tốt, đem vỏ không ngậm vào trong miệng lặng lẽ thò lên mặt sông.
Chiến sĩ của đội hộ vệ có cao đến đâu cũng không có nghĩa là bọn họ hiểu được kĩ năng sinh tồn dưới nước, từng đôi mắt chỉ lo tìm kiếm đầu của Mạc Hoài Song trong màn đêm, căn bản không chú ý tới biến hóa nhỏ cách đó không xa này.
Dựa vào lợi khí (*vũ khí lợi hại*) trong miệng, sau khi Mạc Hoài Song lấy hơi xong, liếc nhìn Diên Thiệu Bách đã rút thạch giáp đi, ôm lấy hắn truyền hơi qua, Diên Thiệu Bách hướng về phía hắn dựng lên ngón cái.
Mạc Hoài Song được lão bà mình khen ngợi một chút, nhất thời toàn thân tràn ngập năng lượng, lần thứ hai lấy hơi, sau đó thu hồi bút, tiếp tục bơi đi.
Trưởng đội hộ vệ chờ mười phút vẫn không thấy mặt sông có động tĩnh gì, khẽ nhíu mày. Hắn không tin Mạc Hoài Song không cần hô hấp, lại càng không tin Mạc Hoài Song chết nhanh như vậy.
Ngay tại lúc này, độc giác thú cấp tám xếp cuối cùng kia lần thứ hai “Thu——thu——” cất cánh, bay về phía tây, tiếp theo là cái thứ hai đếm ngược.
Trưởng hộ vệ vừa nhìn thấy tình huống này, không khỏi nghĩ đến “Kỳ cảnh” mình vừa xem, hắn ngắm mặt sông yên tĩnh không lay động một cái, quyết đoán hạ lệnh cùng đuổi theo chúng nó.
Trên xe bọc thép của Cửu Bác, tất cả mọi người đều không suy đoán được chuyện gì xảy ra, Hồ lão cửu thống hận vỗ xuống vô – lăng, không tự chủ được mắng to, “Mẹ nó——“ Mắng xong liền lái xe truy đánh ra ngoài.
Mạc Hoài Song dùng khí lực bơi gần mười phút, thanh âm “Thu——thu——“ bên tai lại vẫn như cũ vô cùng rõ ràng, hắn không phải ngu ngốc, suy nghĩ một chút cũng rõ ràng đến cùng là có chuyện gì xảy ra.
Hắn và Diên Thiệu Bách nhìn nhau, bất đắc dĩ cười khổ một cái. Không nghĩ đến mũi của độc giác thú còn lợi hại hơn chó, ngay cả dưới nước cũng không gạt được, thực sự là vừa thành công lại vừa thất bại!
Người như Mạc Hoài Song có chút thích mềm không thích cứng, khi đối mặt với hoàn cảnh khó khăn, từ trước đến giờ sẽ không dễ dàng chịu thua, hơn nữa trên người hắn còn nắm giữ một mạng người nữa, nói thế nào cũng không dám từ bỏ. Hắn lần thứ hai mạo hiểm nổi lên mặt nước tra xét tình cảnh. Chỉ có thấy rõ tình huống trước mắt, mới có thể nghĩ được biện pháp giải quyết vấn đề.
Từ trước đến giờ Diên Thiệu Bách giỏi về nắm giữ vận mệnh, sau khi quan sát tư thế dưới nước của Mạc Hoài Song một hồi, dựa vào thiên phú cường hãn của mình, đem bản lĩnh sinh tồn dưới nước học được tám chín phần, cũng cùng đi lên.
Tình huống giống như lần trước, độc giác thú cấp tám giúp hắn đỡ công kích, cũng nỗ lực bắt lấy hắn.
Bởi vì lần này Mạc Hoài Song đã chuẩn bị, tuy rằng thời gian lộ đầu không lâu nhưng tình huống cũng nhìn được tương đối rõ ràng, hắn hiện tại khá là gần bờ phía nam.
Sau khi cùng Diên Thiệu Bách lặn xuống nước lần thứ hai, trong lòng Mạc Hoài Song liền bắt đầu gõ bàn tính.
Vì chứng thực ý nghĩ của mình, Mạc Hoài Song lần thứ hai lôi kéo Diên Thiệu Bách bơi về phía trước, lần này Diên Thiệu Bách không chịu, rõ ràng kế hoạch bí mật chạy trốn đã bại lộ, hắn đương nhiên sẽ không để Mạc Hoài Song phải gánh chịu một mình, mà là học theo động tác của Mạc Hoài Song, tự mình bơi lên.
Diên Thiệu Bách không hổ là chiến sĩ cấp bảy, sau khi đi được mười mét, động tác của hắn liền hài hòa hơn, ở dưới nước giống như cá bơi.
Trên mặt Mạc Hoài Song lộ ra nụ cười, đem quyền đặt lên trán khen ngợi hắn, Diên Thiệu Bách cũng trả lại cho hắn một cái ngón cái.
Sau khi an tĩnh bơi một đoạn, hai người lần thứ hai lộ đầu dò đường.
Sau mấy lần mạo hiểm chìm nổi, tình huống cũng dần dần sáng tỏ hơn. Độc giác thú cấp tám lấy ranh giới là giữa sông tiến hàng bảo vệ cùng bắt lấy hắn.
Từ giữa sông đổ lại phía bắc, không quản đội hộ vệ làm gì hắn, chúng nó chỉ dùng âm thanh “Thu—— thu ——“ cao thấp bất đồng biểu đạt ý kiến của mình.
Một khi qua ranh giới, tất cả công kích của hộ vệ thành chủ đều sẽ bị vài con độc giác thú cản lại. Đương nhiên làm thù lao, chúng nó cũng duỗi ra móng vuốt đem hắn bắt đi, đồng thời mưu đồ đem Diên Thiệu Bách cũng nổi lên theo xé nát.
Sau khi rõ ràng tình huống, một kế hoạch điên cuồng hiện lên trong lòng Mạc Hoài Song. Hắn kéo lấy Diên Thiệu Bách, hướng hắn ngoắc ngoắc tay, quay người bơi về hướng đông.
Trên đường đi, hắn nhìn thấy một trụ đá từ dưới sông ở khoảng ranh giới, nếu như kế hoạch có thể thực hiện được, vậy hắn cùng Diên Thiệu Bách có thể thoải mái thoát hiểm!
Đương nhiên, nếu như kế hoạch không thể được, chờ đến hừng đông hắn vẫn có biện pháp tránh được tai nạn này, bất quá khổ cực hơn một chút!
Diên Thiệu Bách thấy hành động của Mạc Hoài Song, trong lòng cũng có chút hiểu rõ đi theo.
Bọn họ hơi di chuyển, độc giác thú cấp tám cũng bay theo, đội hộ vệ thành chủ cũng chuyển động, theo sau là thành viên của Cửu Bác.
Đến trụ đá kia, Diên Thiệu Bách liền phụ thân thạch giáp, lên giữa sông bảo vệ an toàn từ hướng bắc, Mạc Hoài Song cũng đem đầu lộ ra khỏi trung tuyến.
Hỏa lực của phủ thành chủ lập tức ập đến, tức thì, độc giác thú ở bờ phía nam cũng “Thu——thu——“ đem hỏa lực ngăn lại.
Không giống như lúc trước, lần này chúng nó không dùng móng vuốt bắt người, mà là không cam lòng quanh quẩn trên không trung, chúng nó đang quan sát, do dự —— bảo bối cách ở giữa hai bên nam bắc rốt cuộc là có bắt đi hay không?
Hộ vệ phủ thành chủ cũng không ngốc, sau mấy lần xạ kích, căn bản không thương tổn được Mạc Hoài Song cùng Diên Thiệu Bách một chút nào, cuối cùng cũng dừng tay.
Sau khi độc giác thú bay quanh một lúc, cuối cùng cũng bay trở về phía bờ nam.
Mạc Hoài Song vừa thấy tình huống này, cười hắc hắc, chớp chớp mắt với Diên Thiệu Bách. Hai người lần thứ hai ẩn náu xuống dưới nước.
Ở trong nước, Mạc Hoài Song hoa tay làm mấy cái động tác với Diên Thiệu Bách,trong lòng Diên Thiệu Bách cũng hiểu được.
Sau khi câu thông xong, Mạc Hoài Song liền cưỡi lên vai Diên Thiệu Bách, Diên Thiệu Bách chở hắn đứng ở trên đỉnh trụ đá.
Đỉnh trụ đá cách mặt sông chừng 1 mét 7, dưới chân Diên Thiệu Bách gắng sức, chậm rãi đứng lên.
Mạc Hoài Song lần thứ hai lộ đầu, hỏa lực của phủ thảnh chủ lại không cần tiền mà bao trùm lại đây.
Diên Thiệu Bách hóa ra lá chắn, che trước người Mạc Hoài Song, đương nhiên hành động này của hắn chỉ là điều thừa, trong nháy mắt hộ vệ phủ thành chủ nổ súng độc giác thú cấp tám liền đem tất cả công kích ngăn lại, “Thu——thu——“ cảnh cáo bọn họ thành thật một chút, không được phép thương tổn bảo bối của bọn họ, có một nửa là trên địa bàn chúng nó đấy!
Ngồi trên vai Diên Thiệu Bách, Mạc Hoài Song dần dần nổi toàn thân lên trên mặt nước.
Tất cả độc giác thú cấp tám hưng phấn “Thu——thu——“ không ngừng, lần này lại nhiều thêm mấy phần tử cấp tiến bay đến xoay quanh trên ranh giới phía nam giữa dòng sông.
Sau khi bay vài vòng, thấy quái vật phía bắc không phản ứng, lúc này mới yên tâm trở về địa bàn, hơn bốn mươi con mắt tỏa sáng nhìn Mạc Hoài Song, không chút xoay chuyển nhìn chằm chằm Mạc Hoài Song.
Hộ vệ thủ thành chủ cũng giương mắt nhìn.