Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả

Chương 4: Nghi hoặc


Đọc truyện Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả – Chương 4: Nghi hoặc

Nghi vấn này làm cho Mạc Hoài Song càng thêm khó hiểu, nhưng hiện tại cũng không có khả năng có được đáp án, cũng chỉ có thể tạm thời buông xuống, tạm thời gác lại để về sau có thực lực thì lại tra xét đến tận cùng.

Ô Hàng cũng không có chú ý đến dị thường trong nháy mắt của Mạc Hoài Song, vẫn như cũ thổi phồng vĩ đại của thành chủ.

Mạc Hoài Song cố gắng sử dụng ngôn ngữ thông dụng sứt sẹo của mình trao đổi cùng hắn, hắn kiếp trước chính là học ngôn ngữ học, mà bản thân hắn cũng được coi là học sinh có thiên phú, dưới tình huống có thể nghe có thể nhìn được, muốn học tập ngôn ngữ thông dụng cũng không quá khó khăn.

Mạc Hoài Song vừa nghe tin tức hiểu biết về thế giới này, vừa mở miệng cùng Ô Hàng trao đổi, nói chuyện gần ba giờ, Mạc Hoài Song đã có thể thuần thục mở miệng nói một ít ngôn ngữ thông dụng ngắn gọn.

Theo màn đêm buông xuống, không có bùn đất cùng cây cối làm cho nhiệt độ không khí thẳng tắp giảm xuống, chênh lệch với ban ngày ít nhất cũng phải hai mươi độ làm cho Mạc Hoài Song nhanh chóng phát run.

Ô Hàng thấy thế liền lên tầng đem một cái thảm lông xuống.

Mạc Hoài Song cảm ơn xong liền trực tiếp quấn vào người, mùi da lông tanh hôi cùng cái mũi rất nhạy làm cho hắn nhất thời nín thở ngửa đầu.

Làm nam nhân, Mạc Hoài Song tự cảm thấy mình không phải rất thích sạch sẽ, nhưng bẩn đến mức này, thực sự làm cho người ta khó có thể tiếp nhận được.

Nhưng vì thời tiết rất lạnh, nếu hắn không muốn bị đông chết, dù cho da lông có thối hơn nữa, hắn vẫn phải chịu đựng.

Ô Hàng hiển nhiên không có khái nhiệm “bẩn”, sau khi Mạc Hoài Song nói cảm ơn với hắn liền vung tay lên, “Cái này cho ngươi đi, ta còn có một cái.”

“…” Người một nghèo hai trắng không có quyền lợi được đòi tam lấy tứ!

Hai người lại nói chuyện một hồi, Ô Hàng nhìn thấy thời gian trên bản điện tử, chín giờ, hắn ngáp một cái mời Mạc Hoài Song lên lầu.

Mạc Hoài Song do dự một chút, mắt thấy phòng khách cũng không có chỗ ngủ, cắn răng đi theo. Thối còn có thể trong phạm vi chịu đựng được, bị đông chết liền không có lời!


Bởi vì mở cửa sổ thông gió, không khí trong phòng cũng mới mẻ hơn, Mạc Hoài Song lặng lẽ phun ra một hơi, Ô Hàng tiến lên đóng cửa sổ lại, từ ngăn tủ lôi ra một cái thảm, ngã vào trên giường liền ngủ, Mạc Hoài Song cọ xát một hồi, cuối cùng cũng chiến thắng được chướng ngại tâm lý nằm trên cái giường bẩn thỉu kia, ánh mắt nhắm lại, não bổ cảm thấy chính mình vẫn còn nằm ở giường nhà mình.

Đến nửa đêm, sau khi Mạc Hoài Song đếm cừu ngủ xong, trên trán của hắn liền xuất hiện một ấn văn tam giác màu đen hình hoa loa kèn.

Nếu lúc này soi gương, Mạc Hoài Song nhất định sẽ phát hiện ấn văn này giống hệt như ấn văn trên cái diêu linh hắn tìm được!

Sau khi ấn văn kia xuất hiện, trên làn da trắng nõn của Mạc Hoài Song liền cuất hiện đường cong màu vàng ròng, những đường cong này không ngừng chạy trong thân thể Mạc Hoài Song, cũng bắt đầu công kích ấn văn.

Đáng tiếc ấn văn bất động như núi, cũng bắt đầu cùng đường cong màu vàng ròng đấu đá trải qua trận chiến “Sinh tử”, cuối cùng đường cong thất bại bỏ mình hóa thành từng đốm sáng.

Lúc này ấn văn chợt lóe lên ánh sáng màu đen, sau đó đốm sáng nhất thời hóa thành hư vô.

Đường cong màu vàng ròng thấy tình thế không ổn, nhất thời hành quân lặng lẽ, chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng sức ngày mai lại tái chiến.

Rạng sáng năm giờ, Mạc Hoài Song cả đêm ngủ không an ổn liền mềm nhũn tỉnh lại, cũng không biết là lạ giường hay do nơi ở không quen, lần này hắn ngủ cảm giác khó chịu giống như bị xe lu nghiền qua, từ đầu đến chân không có chỗ nào không đau nhức.

Lúc này mặt trời đã bắt đầu lộ mặt, nhiệt độ không khí cũng bắt đầu tăng lên.

Mạc Hoài Song nằm trên người bắt đầu cảm thấy tốt hơn, đồng thời chờ đến khi nhiệt độ không khí tăng trở lại người cũng bắt đầu ấm lên.

Đợi đến khi mặt trời hoàn toàn lộ ra, Mạc Hoài Song nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi giường bắt đầu chuẩn bị đi công tác.

Về phần mùi vị thối trong phòng kia, trải qua cả đêm hun đúc, hắn hiện tại đã không còn để ý đến.


Mạc Hoài Song đến cửa hàng, tiệm vẫn chưa mở cửa, mười lăm phút sau lão nhân mới chậm rãi đi đến.

“Lão bản.” Mạc Hoài Song tự nhiên chào hỏi.

Thủy lão nhân ừ một tiếng mở cửa, chờ đến khi mở cửa mới phản ứng lạ Mạc Hoài Song là chào hỏi hắn bằng ngôn ngữ thông dụng.

“Tiểu tử ngươi không tồi a ~” thủy lão nhân không thành ý tán dương.

Mạc Hoài Song nhếch miệng không muốn trả lời.

Vào cửa hàng, Mạc Hoài Song thực tự giác lên tầng công tác, về phần bụng đang reo hò, Mạc Hoài Song lựa chọn xem nhẹ.

Lại nắm lấy bút kim loại, chậm rãi vẽ lên khối đá to hơn khối hôm qua một nắm tay, khéo đưa đẩy đường cong màu đen, những đồ hình phức tập dần dần được hoàn thành.

Thời điểm vẽ nét cuối cùng, đường cong của hình tròn chạm vào nhau, đồ hình liền phát ra một ánh sáng nhè nhẹ.

Mạc Hoài Song không có nóng lòng vẽ cái thứ hai, mà chậm rãi xác nhận xem lúc này có bị hoa mắt choáng đầu hay không.

Sau khi lung lay hai cái, Mạc Hoài Song thập phần khẳng định lần này không có lưu lại di chứng, hắn phỏng đoán một chút, cảm thấy được là thân thể tự động thích ứng.

Sau khi hoàn thành ba cái đồ hình, cảm giác mê muội liền đánh úp lại, nhưng chỉ là một thoáng chớp mắt.

Mạc Hoài Song đứng dậy cầm lấy viên đá nhanh nhẹn ném vào trong ao, sau khi viên đá rơi vào trong ao chừng ba mươi giây liền hóa thành nước hòa vào trong ao.


Mạc Hoài Song ước chừng một chút, từ khi vẽ xong đến khi biến thành nước ước chừng có một phút đồng hồ.

Sau khi vẽ xong tảng đá đầu, Mạc Hoài Song bắt đầu vẽ cái thứ hai, thứ ba… Theo số lượng hắn vẽ, cảm giác mê muội càng ngày càng nhiều.

Vào lúc giữa trưa, lúc Mạc Hoài Song chịu đựng cảm giác choáng váng đầu vẽ nốt tảng đá cuối cùng, trước mắt nhất thời tối đen, trong đầu trống rỗng.

Chờ đến khi hắn lấy lại được ý thức, viên đá đã hóa  thành nước, trên người hắn, trên bàn, gầm, trên tảng đá nơi nơi đều là nước.

Mạc Hoài Song đè cái trán có chút ủ rũ, lãng phí nhiều nước như vậy, công làm hôm nay của hắn liền hóa thành bong bóng, cái này nhất định sẽ trừ tiền! Hơn nữa chuyện choáng váng đầu này hắn cũng phải hỏi rõ, không thể quá lao lực.

Thở dài, Mạc Hoài Song đứng dậy dùng tay lau lau bàn. Hắn thật sự rất để ý đến công tác của mình, cho dù cả ngày đều choáng váng, hắn cũng không muốn buông tha, chỉ là muốn giảm bớt cường độ công tác.

Sau  khi nói chuyện với Ô Hàng ngày hôm qua, hắn đối thế giới này cũng coi như có hiểu biết nhất định, tổng thể mà nói, cường giả vi tôn.

Ở thành lính đánh thuê  Dư Kha này, điểm này càng thêm rõ ràng. Theo như lời nói của Ô Hàng, người giống như mình không có tài năng, không có sức chiến đấu, có thể tìm được một phần công tác thuộc về “Luyện thạch giả” này thật sự là vận khí vô cùng tốt.

Loại công tác hạng nhất như “Luyện thạch” này chưa bao giờ dành cho người bình thường. Phải bước vào chuyến đi này, điều kiện tiên quyết đầu tiên chính là phải có “Linh trấn “, Mạc Hoài Song đoán cái này có thể là một loại thiên phú, về phần người có linh trấn có cái gì khác người thường, Ô Hàng cũng không có nói rõ, Mạc Hoài Song lại càng không biết. Cái ngoạn ý này có thể cùng linh căn để tu tiên trên Trái Đất giống nhau..

Mà trên đời này, người có “Linh trấn” chiếm tỉ lệ một phần một vạn, cho nên “Luyện thạch giả” liền trở thành danh từ cho thiên phú cùng sự cao quý.

Hắn có thể tìm được một phần công tác này, coi như phải dùng hết thực lực cùng vận khí mới được.

Đương nhiên ở trong mắt Ô Hàng, vận khí của mình khá tốt. Nhưng Mạc Hoài Song lại biết là mình chiếm ánh sáng của nguyên thân, nếu như không phải thân thể đối với cái kí hiệu kia vô cùng thuần phục, Mạc Hoài Song cũng không cho rằng mình có thể trải qua được vòng “Phỏng vấn” khắc nghiệt này.

Trong nửa giờ nhớ kĩ ba cái hình sẽ khiến cho người ta có cảm giác mê muội,huống chi còn không được vẽ nhầm chút nào.

Chỉ bằng điểm này, muốn trở thành luyện thạch giả thực sự không đơn giản.


Nhắc tới luyện thạch giả, Mạc Hoài Song không khỏi nghĩ tới người “mợ” cực phẩm kia của hắn, cùng với biểu ca dùng tiền mẫu thân hắn lưu lại để ăn uống, hoàn thành chương trình học của luyện thạch giả cao quý, mà chủ nhân chân chính của số tiền đó lại bởi vì ham muốn của họ mà hồn phi phách tán, việc này thực mẹ nó vô cùng sốt ruột!

Huống hồ Mạc Hoài Song dựa vào độ quen thuộc của thân thể này mà phỏng đoán, nguyên thân nhất định cũng là người có thiên phú luyện thạch, hơn nữa loại thiên phú này vô cùng biến thái, cho nên người đừng đầu thế giới mới muốn bóp chết loại thiên phú này. Đương nhiên đây chỉ là ý tưởng do Mạc Hoài Song tự an ủi mình.

Theo góc độ bình thường, nếu như nguyên thân thực sự có thiên phú rất tốt, như vậy cực phẩm kia nhà hắn chưa chắc dám đối với hắn như vậy, hơn nữa dựa vào phương thức “Hủy” hắn của thành chủ, thật không giống như do thiên phú của hắn tốt, mà càng giống như hận hắn đếu thấu xương,cho nên mới dùng phương thức này làm cho hắn rơi từ thiên đường xuống địa ngục, tốt nhất là hắn có thể đau khổ giãy giụa tuyệt vọng trong địa ngục, làm trò cười cho hắn.

Mạc Hoài Song vừa nghĩ vừa dùng tay gạt nước ở trên bàn xuống. Hắn không muốn cho thành chủ chế giễu hắn, hắn càng muốn sống rất tốt để tức chết hắn!

Nghĩ vậy, Mạc Hoài Song cầm lấy cái túi da trên bàn uống một ngụm nước lớn.

Lại nói tiếp Thủy lão nhân cũng không tính rất keo kiệt, trừ bỏ mỗi ngày trợ cấp thức ăn, lúc làm việc còn thêm ít tiền thưởng, trị giá mười điểm thông dụng. Tại thời tiết buổi trưa có thể vượt qua bốn mươi độ này giống như là cọng rơm cứu mạng vậy.

Uống xong nước, Mạc Hoài Song đem túi nước để lên bàn, ánh mắt vô ý thức nhìn qua một chỗ.

Chỉ mới thoáng nhìn, mắt Mạc Hoài Song nhất thời cảm thấy choáng váng, chỉ thấy nơi có nước lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bị “Bài trừ” khỏi mặt đất, sau đó tụ hội lại cùng nhau rồi lại một lần nữa hóa thành đá, toàn bộ quá trình không vượt quá một phút đồng hồ.

Mạc Hoài Song nhìn chằm chằm viên đá trắng năm giây, xoay người cầm cái túi da đổ ít nước bên trong ra một nơi, một phút đồng hồ sau, nước ở trên đất liền ngưng tụ lại rồi hóa thành một viên đá nhỏ, nếu không phải Mạc Hoài Song nhìn chằm chằm vào cũng sẽ bỏ lỡ nó.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Mạc Hoài Song nhặt lên viên đá đấy liềm liếm một chút, cảm giác thô sáp truyền từ đầu lưỡi vào đại não, không thấy chút hương vị nào, không giống như nước được hóa thành mang theo ngọt lành thấm vào ruột gan.

Ném viên đá, Mạc Hoài Song vỗ vỗ tay xuống dưới lầu đi mua cơm ăn.

Tại thế giới này bất cứ chuyện gì đều vượt qua tưởng tượng của hắn, năng lực thừa nhận của hắn rõ ràng đã được cải thiện rõ ràng,mới một ngày mà muốn học được tất cả những kiến thức  mình thiếu là không được, hơn nữa hắn cũng coi như đoán được tác dụng của lớp da động vật kia trong ao — đề phòng nước hóa thành đá.

Lúc bước ra cửa, nhìn thấy lão nhân ngồi ở ở chỗ thu ngân xem tin tức trên bản điện tử, Mạc Hoài Song nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn hỏi lên nghi vấn của mình, “Lão bản, choáng váng đầu, vì sao?”

Nghe được vấn đề của Mạc Hoài Song, Thủy lão nhân ngẩng đầu khỏi bản điện tử.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.