Đọc truyện Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả – Chương 38
Bàn tay làm cho hắn tiếp cận tử vong kia lại tiến lại gần cái cổ của hắn lần thứ hai.
Mặt vóc dáng nhỏ nhất thời tràn đầy sợ hãi, thân thể không nhịn được run rẩy, đôi môi run rẩy khép mở, cuối cùng giống như hạ quyết tâm nào đó dứt khoát nhắm mắt chờ chết.
Diên Thiệu Bách thấy thế lên tiếng, “Chờ đã, cho hắn xem đoạn video.”
Tông Tần giả dạng bộ dáng bỗng nhiên tỉnh ngộ, lấy ra bản điện tử đưa ra một đoạn video, trong hình là một vị nữ tử xinh đẹp khéo léo đang đứng tại cổng trường đón trẻ con, tuổi của nàng không lớn lắn, sắc mặt hơi vàng, dưới vành mắt hơi sưng, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy. Bé gái kia cũng rất nhỏ, da dẻ rất trắng, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng vô cùng hưng phấn cùng nữ nhân nói cái gì đó, trên mặt nữ nhân đó lộ ra một nụ cười từ ái.
Vóc dáng nhỏ nghe thấy âm thanh quen thuộc, vội mở mắt, lại nhìn đến video trong hình, cả người liền vô cùng thống khổ, hắn nỗ lực thu nhỏ chính mình, vô cùng thống hận sự bất lực của chính mình.
“Đứa nhỏ rất đáng yêu.” Tông Tần khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười này trong mắt của vóc dáng nhỏ còn đáng sợ hơn gấp trăm lần so với ác ma, “Lẽ nào không muốn cùng người nhà đoàn tụ?”
Nam nhân cúi đầu không nói tiếng nào, hai tay nắm chặt quyền hiện lên thống khổ cùng phẫn nộ.
Tông Tần nhìn dáng vẻ đó của hắn liền cười nhạo trong lòng, nhìn không lọt bộ dáng mềm yếu vô năng của hắn. Việc này nếu là hắn, tuyệt đối sẽ nắm lấy tất cả cơ hội cùng đối phương đàm phán tranh thủ đem tất cả lợi ích tư nhân sự dụng tốt nhất, mà không phải là không nói tiếng nào mặc người xâu xé.
Tông Tần liếc mắt nhìn Diên Thiệu Bách một cái, sau khi được đồng ý, lập tức mở đoạn video lên, hắn cũng không muốn cùng người như thế nói chuyện dông dài, nếu như hắn không thức thời như vậy, cũng đừng trách bọn họ lòng dạ độc ác.
Trong video, gương mặt khả ái của bé gái kia chiếm cứ ba phần tư màn hình, bé lộ ra một cái răng nhỏ, đối với video nãi khí (*tiếng nói của trẻ con, vẫn còn mang theo mùi sữa, chắc là vậy hehehe*) nói, “Ba ba, ta rất nhớ ngươi, ma ma nói ngươi đang đi công tác, phải thật lâu mới về, ngươi mau trở lại đi. Chúng ta dọn nhà, ở chỗ này phòng mới rất lớn, rất đẹp. Ma ma tìm được công việc mới, vẫn không thể chơi với ta, ngươi mau chóng về nhà đi, ta rất nhớ ngươi.”
Bé gái vừa dứt lời, bản điện tử liền tối sầm lại.
Vóc dáng nhỏ xem video xong, giống như hiểu được điều gì đó, trong ánh mắt lộ ra một ánh sáng khác thường, hướng về phía Tông Tần mãnh liệt gật đầu.
Đồ vật trong miệng bị lấy xuống, dây thừng được cởi ra, hai tay xung hăng chà xát một chữ, vội vàng nói, “Cái gì ta cũng nói.”
“Tổ tiên nhà ta truyền xuống một bộ “Thuốc” tàn phế đồ, từ nhỏ ta đã thấy hứng thú, cho nên vẫn luôn luôn nghiên cứu. Lúc thường đi làm cũng sẽ trộm vẽ vật này. Đại khái hơn một năm trước, lúc ta đang vẽ trên thuốc căn nguyên thạch, kết quả vừa vặn gặp Lâm Kiểm,ta sợ bị người phát hiện lúc đi làm làm chuyện riêng liền tiện tay đem thốc căn nguyên thạch mới vội ném vào bể kích hoạt máu độc giác thú cấp bảy, ta vốn tưởng rằng không có việc gì lớn, ai biết được trong nháy mắt bể kia liền biến thành màu đen.” Trên mặt vóc dáng nhỏ lộ ra biểu tình hối hận, “Thời điểm ta bị giam không ngừng nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng cũng suy đoán cái tàn phế đồ kia cũng không phải là “thuốc” thần kì nào, mà là đồ vật dùng để hại người.”
“Sau đó Mạc Khúc Ngang tìm ta cũng bởi vì việc này, hắn nói ta có thể đem máu cấp bảy biến thành màu sắc khác được không. Ta vì có thể đi ra được cái nơi quỷ quái kia liền đồng ý hắn thử một chút xem.”
Vóc dáng nhỏ cười có chút tự giễu, lau mặt, “Ta biết vật này nhất định là để hại người, thế nhưng ta không quản được nhiều như vậy, ai cũng không dễ dàng.”
Diên Thiệu Bách nghe thấy câu “Ai cùng không dễ dàng” của hắn, khóe miệng liền giương lên nụ cười giễu cợt.
Nhớ lúc đầu Mạc Hoài Song cũng cơ cơ hội đem nhiệm vụ có nguy cơ sẽ tử vong đẩy cho người khác, nhưng hắn không làm vậy, người và người từ trước đến nay đều không giống nhau.
“Nguyên Đồ.” Tông Tần không cùng hắn dông dài, trực tiếp đem điện tử bảng đưa tới.
Vóc dáng nhỏ nhận lấy bản điện tử sau đó nhanh chóng viết cái gì đó, sau chừng mười phút, liền đưa bản điện tử lại cho hắn.
Tông Tần nhận lấy, ấn mấy cái trên bản điện tử sau đó thu lại bản điện tử chờ đợi tin tức.
Nửa giờ sau bản điện tử phát ra một tiếng vang nhỏ, Tông Tần hướng Diên Thiệu Bách gật gật đầu một cái, xác nhận nguyên đồ thực sự hữu hiệu.
Diên Thiệu Bách nói với vóc dàng nhỏ, “Sau khi ngươi trở về nên làm cái gì liền nói cái đó, sau đó nghe đem đồ vật đưa cho Mạc Khúc Ngang, khi nào xong việc chúng ta sẽ phái người tới đón ngươi.”
Vóc dáng nhỏ như muốn nói lại thôi nhìn Diên Thiệu Bách, giống như cũng không hài lòng an bài như vậy.
Diên Thiệu Bách làm như không thấy vẫy vẫy tay với đoàn viên của mình, ra hiệu đem người mang về.
Chiến sĩ Cửu Bác giống như xách một con gà tự đắc nhấc vóc dáng nhỏ lên đi về phía phòng ngủ, dời tủ bát lộ ra một lối đi bí mật.
Trước khi vào lối đi bí mật, chiến sĩ Cửu Bác nắm lấy cổ vóc dáng nhỏ, dùng sức bấm bấm.
Bóng tối lần thứ hai lại bao phủ vóc dáng nhỏ, hắn liền sợ đến mức tay chân nhũn ra, lá gan mới xuất hiện vì mới được đối xử tử tế một lúc liền biến mất không còn tăm tích. Trong đầu vô cùng tỉnh táo biết được đây tuyết đối là nhóm người còn đáng sợ hơn so với Mạc Khúc Ngang, nghĩ đến lúc nãy mình còn ý định cùng bọn họ cò kè mặc cả, sắc mặt nhất thời trắng bệch!
“Tiểu tử ngươi nên thông minh một chút, nên biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm?”
Vóc dáng nhỏ gật đầu, chiến sĩ Cửu Bác lại động vào cổ hắn lần thứ hai, sau đó mới đem người đưa trở lại.
Sau khi vóc dáng nhỏ bị đưa đi, trên mặt Tông Tần lộ ra chút sợ, “Một chiêu này của Mạc Khúc Ngang cũng đủ tàn nhẫn a, loại bút luyện thạch có thể ngụy trang cấp bậc thực sự này…”
Nói đến đây, Tông Tần ngừng lại, hắn suy nghĩ đến chuyện không thể nói ra miệng, phu nhân đoàn trưởng nhà hắn là yêu nghiệt dưới sự ảnh hưởng của phá linh tề có thể nắm được linh trấn lần thứ hai, e rằng bút luyện thạch cấp bảy cũng không phải là chuyện gì, hắn không cần lo lắng.
“Cấp bảy không làm khó được hắn.” Diên Thiệu Bách giống như khẳng định suy đoán của Tông Tần, “Chuyện lần trước bảo ngươi điều tra thế nào rồi?”
“A,” Tông Tần hoàn hồn, “Ta căn cứ vào tin tức được cung cấp đến nhà Phù Âm tìm mẫu thân hắn, theo như nàng chỉ cùng với xác nhận ảnh chụp liền phát hiện hàng xóm của bọn họ là Mạc Hoài Song.”
“Bất quá tính cách của Mạc Hoài Song được miêu tả cùng phu nhân không giống nhau, ‘Mạc Hoài Song’ là một người âm trầm, không ra khỏi cửa, ngoại trừ Phù Âm cũng không có giao du cùng người khác, nếu như không phải Phù Âm từng nhắc tới hắn, nàng còn không biết được cách vách còn có một nhà ba người hắn. Hơn nữa theo như nàng nghe Phù Âm nói, đứa bé kia là người câm.”
“Nhưng ngươi xem phu nhân, hoạt bát rộng lượng, trọng tình trọng nghĩa, tài hoa hơn người, hai người không hề có chút tương tự nào.”
Ánh mắt Diên Thiệu Bách liếc về phía Tông Tần đang nịnh nọt, sung sướng nở nụ cười, thừa nhận người này vuốt mông ngựa không tồi, sau khi cười xong, hắn nói, “Không biết ngươi có nghe nói đến nhân cách thứ hai hay không.”
(Anh nghe ngta gọi phu nhân cái khoái:v)
“…”
“Hắn là Mạc Hoài Song không sai. Hơn nữa khẳng định còn nhớ Phù Âm này.” Ánh mắt Diên Thiệu Bách tràn đầy ý cười, “Song Song hắn là một người rất tốt, nếu như hắn thật sự không biết Phù Âm, lúc trước sẽ không có loại phản ứng kia.”
“Vậy vạn nhất nhân cách thứ nhất đi ra…” Tông Tần nghe Diên Thiệu Bách phân tích có chút lo lắng.
“Nếu như Song Song nói mình là Mạc Hoài Song, vậy Mạc Hoài Song kia cũng chỉ có thể là hắn.” Diên Thiệu Bách thản nhiên nói, căn bản không vì Tông Tần nói mà bị làm khó.
Tông Tần nháy mắt minh bạch ý của đoàn trưởng——nếu như nhân cách thứ nhất xuất hiện liền không tiếc bất cứ giá nào xóa bỏ, nếu như đoàn trưởng đã đưa ra chỉ thị cao nhất, Tông Tần cũng không lại xoắn xuýt mà tiếp tục báo cáo.
“Ta liền đi thành Vạn Tự, cái chỗ cũ kia đã bị người mua lại xây dựng lại, các hộ dân vống sống ở đó đã chuyển đi, rất khó tìm được người. Nếu như không phải trùng hợp gặp phải hai mẹ con Phù Âm, có khả năng thân thế của phu nhân vẫn còn rất khó để điều tra được.”
“Theo lý phu nhân còn có một mợ cùng biểu ca, bất quá ta điều tra nửa ngày cũng không có phát hiện ra hai người kia. Sau đó nghĩ đến cái ủy thác của Mạc Cát Hội, ta liền này sinh ý nghĩ cho người theo dõi Mạc Cát Hội mấy tháng, kết quả liền phát hiện ra hai người kia đang được nuôi dưỡng cơm ngon áo đẹp ở trong khu biệt thự phía nam.”
Tông Tần nói xong liền liếc mắt nhìn Diên Thiệu Bách một cái, chỉ trong nháy mắt chỗ mờ ám này liền bị hai người này sửa lại đến tám, chín phần.
“Nghĩ biện pháp đem chuyện kia của hai người nói cho Mạc Cát Hội, cũng coi như tế bái nhân cách thứ nhất.’
“Vâng.”
“Coi như trên đời này Song Song không có thân nhân, việc này liền chấm dứt ở đây.”
Tông Tần nhận mệnh, đồng thời trong lòng bắt đầu tính toán xem nên đem chuyện liên quan đến Mạc Hoài Song giữ bí mật đến mức tốt nhất, tuy rằng hiện tại phủ thành chủ cũng không tiếp tục để ý đến Mạc Hoài Song, nhưng hắn cũng phải phòng ngừa vạn nhất.
Lúc này, Diên Thiệu Bách lại nói tiếp, “Trên tay ta có hai cái nguyên hạt thạch giáp cấp năm vượt cấp, một nguyên hạt thạch giáp cấp sáu vượt cấp, ngươi tổ chức một cuộc đấu gía nhỏ bên trong các thành viên trọng yếu của tổ chức, một cái là một ngàn vạn, một cái là 50 triệu.”
“Cái, cái gì?” Tông Tần đang suy nghĩ sự tình nhất thời không phản ứng lại.
“Tác phẩm của phu nhân nhà ngươi.” Diên Thiệu Bách nói xong liền mở cái túi ra đem ba viên thạch giáp đưa tới.
Tông Tần theo thói quen liền nhận lấy, chờ hai giây sau, mới phản ứng lại trong tay mình đang cầm cái gì, cảm giác bỏng tay khiến cho hận không thể vội hất ra.
“Đoàn, đoàn trưởng?”
“Song Song có thể chế thạch giáp vượt cấp.” Diên Thiệu Bách khẳng định lần thứ hai.
Lần này, Tông Tần hoàn toàn nghe hiểu giống như trộm giấu đồ đem thạch giáp thu vào.
Sau đó làm như chuyện đương nhiên nói, “Ta nghĩ nhất định phải tăng lương cho Vu Thấu.” May mà Vu Thấu đem người cường đoạt lại, thật sự làm được rất tốt!”
Diên Thiệu Bách nở nụ cười trầm thấp. “Đến lúc đó đưa hắn thạch giáp công kích cấp tám, coi như quà cảm ơn vì làm mai cho hai ta.”
“…”
Diên Thiệu Bách cười xong, thần sắc liền nghiêm túc, “Ta muốn đem bình máu cấp tám lão sư lưu lại đưa cho Mạc Hoài Song.
“Cài này ——“ nghe Diên Thiệu Bách nói như vậy, trên mặt Tông Tần liền loé lên một tia đau lòng, dù cho đồ vật không phải của hắn, hơn nữa yêu nghiệt như Mạc Hoài Song cũng quả thật có tư cách nắm giữ loại đồ vật máu cấp tám này, hắn vẫn như trước cảm thấy được giống như bị khoét sâu một miếng thịt lớn vậy.
Máu cấp tám dùng một chút ít đi một chút, trong lòng của Tông Tần, đồ chơi kia chỉ có thể được cung kính mà nhìn, mà không phải lấy đến sử dụng.
“Quyết định như vậy đi.” Diên Thiệu Bách vỗ vỗ vai Tông Tần, “Tin tưởng ta, hắn có thể dùng được.”
“Theo ngươi!” Tông Tần cuối cùng vẫn nhả ra.
Diên Thiệu Bách cười cười, sau đó lại cùng Tông Tần nói chuyện một chút, rồi tạm biệt Tông Tần về trường học.
Mạc Hoài Song thấy Diện Thiệu Bách trở về liền lấy năng nguyên thạch đã vẽ xong đưa đến cho hắn.
“Đoàn trưởng, hỏi ngươi chút chuyện được không.” Mạc Hoài Song nịnh nọt bóp vai cho Diên Thiệu Bách đang ngồi trên ghế xem tin tức trên ti vi.