Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả

Chương 15: Tâm tư


Đọc truyện Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả – Chương 15: Tâm tư

Trong nháy mắt Diên Thiệu Bách nằm xuống thân thể của Mạc Hoài Song có chút cứng đờ, hắn không hiểu được Diên Thiệu Bách xuất phát từ tâm tính nào mà muốn nằm trên cùng một cái giường với hắn, có lẽ là chiến hữu đồng sinh cộng tử?

Nhưng theo góc độ của hắn, hắn lại vô cùng rõ ràng tâm tư của mình.

Cho nên vừa nghĩ tới một đại mỹ nhân đang nằm trên giường của mình, Mạc Hoài Song liền cảm giác được mình có chút HOLD không được, rất sợ mình không thể tự chủ được, làm ra chuyện gì không tốt.

Diên Thiệu Bách không biết tâm tư của Mạc Hoài Song không ngừng xoay chuyển, thái độ của hắn vô cùng tự nhiên hỏi, “Vừa nãy ở trong phòng tắm nhìn cái gì?”

“Xem cấu tạo của vòi sen, ta nhớ rằng nước sẽ lại ngưng kết thành đá.”

“Trong ống dẫn có da của độc giác thú cấp một, trên nước có thiết kế hệ thống làm cho nước chuyên bốc hơi lên, cho nên không có chuyện nước lần nữa ngưng kết lại. Loại thiết bị này rất thông thường, nhưng trong căn cứ của Cửu Bác không có, nơi đó là căn cứ huấn luyện của đoàn viên, cho nên điều kiện có chút gian khổ.”

Mạc Hoài Song có lệ “Ừm” một tiếng, coi như trả lời.

Trong đầu đều là hình ảnh thân thể của Diên Thiệu Bách, những đường cong vô cùng quyến rũ. Hắn thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ của đối phương trong chăn, độ ấm của thân thể không ngừng cao lên, miệng lưỡi của hắn có chút khô khốc đem một chân vươn ra khỏi thảm nhung.

Sau khi Diên Thiệu Bách giải thích vấn đề tắm hoa sen cũng trầm mặc một hồi, thấy Mạc Hoài Song không có ý tứ mở miệng, hắn lại tìm đề tài, “Nhà của ngươi ở đâu?”

Mạc Hoài Song sửng sốt bốn giây, trong đầu mới phản ứng được Diện Thiệu Bách hỏi cái gì, lập tức kịp phản ứng được mình trước kia từng ở gần văn phòng của hắn nói chuyện quê hương, có thể là được nghe được, vì thế nói, “Ta cũng không rõ, trí nhớ của ta có chút vấn đề, đánh mất một phần rất lớn.”

Mạc Hoài Song biết được lý do trước đó mình thoái thác chỉ có thể lừa được Nạp Nhân đơn thuần, nhưng nếu muốn thuyết phục Diên Thiệu Bách còn kém một chút, cho nên cái lý do vạn năng mất trí nhớ này, trên thực tế “Hắn” cũng có rất nhiều chuyện chưa nhớ kỹ.

Diên Thiệu Bách biết những gì xảy ra với Mạc Hoài Song, chỉ cho là mất trí nhớ là di chứng do phá linh tề lưu lại, sau khi dừng lại hai giây mới chậm chạp dùng ngữ điệu nhẹ nhàng cứng ngắc an ủi, “Đừng nóng vội, về sau sẽ nhớ lại được.”

“Cám ơn, nhà của ngươi ở đâu?”

“Tư Kế.”

Mạc Hoài Song cười khẽ một chút, “Kỳ thực ngươi nói ta cũng không biết ở đâu, ta quên gần hết mọi chuyện.”


“Tư Kế là tòa thành cấp một, rất phồn hoa, có cơ hội mang ngươi đi.”

“Cám ơn, nơi đó còn phồn hoa hơn so với Dư Kha?”

“Ở mặt ngoài thì đúng vậy ”

Mạc Hoài Song nhẹ nhàng cười, hiểu được ngụ ý trong lời của Diên Thiệu Bách, có lẽ ở trong mắt Diên Thiệu Bách, Tư Kế chính  là khố tử hia y cẩm bào, còn Dư Kha chính là phú hào ẩn trong bộ quần áo chất phác.

Câu nói của Diên Thiệu Bách có phần hài hước làm cho Mạc Hoài Song cảm thấy được khoảng cách giữa hai người được kéo lại gần, hắn có chút tùy ý hỏi, “Ngươi vì cái gì lại đi làm lính đánh thuê?”

Ngành sản xuất nguy hiểm như vậy, nói thật nếu không phải không có biện pháp, Mạc Hoài Song một chút cũng không muốn gia nhập. Cho dù hiện tại hắn cũng đều muốn nhanh chóng làm cho xong nhiệm vụ rồi đến trường học, học một chút tri thức về luyện thạch giả, về sau tìm một công việc an ổn qua cả đời.

Về phần Diên Thiệu Bách làm cho hắn có chút tâm động này, nói thật, hắn thật đúng là không có tà tâm. Nếu như người nọ cong thì tốt, nếu thẳng,vậy giá trị vũ lực như thế kia, Mạc Hoài Song cảm thấy được, nếu như hắn thực sự xuống tay sẽ chết rất thảm.

Đối với vấn đề này của Mạc Hoài Song, Diên Thiệu Bách trầm mặc thật lâu vẫn chưa cho đáp án, lâu đến nỗi trong lòng Mạc Hoài Song bồn chồn cho rằng vấn đề này của mình đã bị cho qua, hắn giật giật thân thể chuẩn bị giải thích lý do động chạm đến vấn đề riêng tư của Diên Thiệu Bách.

“Đối— ”

Cùng lúc đó, “Bởi vì lúc ấy ta chỉ còn con đường này.” Thanh âm của Diên Thiệu Bách có chút ám ách.

Mạc Hoài Song thấy được mình chạm đến chuyện đau xót trong lòng hắn, trong lòng có chút áy náy, “Thực xin lỗi.”

Tay Diên Thiệu Bách vỗ vỗ tay Mạc Hoài Song đặt ở bên cạnh người, “Không có gì phải xin lỗi, ngươi cũng bị ta bức không thể không đi con đường này.”

Diên Thiệu Bách nói xong dừng một chút, “Hận ta?”

Mạc Hoài Song cũng không quản Diên Thiệu Bách có nhìn thấy hay không, lắc lắc đầu. Nếu lúc trước không có Diên Thiệu Bách vì hắn gánh chuyện của Cư Chính, hiện tại hắn có lẽ cũng không biết đang lạc ở góc nào. Về điểm này mà nói, hắn còn phải cảm tạ hắn cho mình mơ hội sống sót trở nên cường đại, hắn không phải người không phân biệt được thị phi, “Chuyện của Cư Chính cảm ơn ngươi”


“Ta không làm chuyện gì cho ngươi, ta cùng Cư Chính sớm muộn gì cũng phải có một cuộc chiến.” Ngữ điệu Diên Thiệu Bách bình thản, nói xong ngữ điệu cũng thay đổi, mang theo chút trêu đùa, “Hơn nữa cho dù không có ta Cư Chính cũng chưa chắc có thể bắt được ngươi.”

Nói xong Diên Thiệu Bách quay đầu, ý vị thâm trường nhìn về phía Mạc Hoài Song, cũng không nghĩ vừa lúc đối mặt với ánh mắt của Mạc Hoài Song.

Mạc Hoài Song trong đầu nhất thời hiện ra hình ảnh hắn cắn chết độc giác thú 囧, mặt hơi hơi hồng, ngượng ngùng dịch dịch người.

Diên Thiệu Bách cười ra tiếng.

Mạc Hoài Song cắn răng một cái, nhắm mắt ngủ.

Ban ngày dùng hết tâm thần chiến đấu với độc giác thú hung hiểm, hơn nữa đi xe trong thời gian dài cũng mệt nhọc, Mạc Hoài Song rất nhanh liền ngủ mất.

Nhưng hắn ngủ cũng không yên, đầu tiên là khuôn mặt giống khỉ của độc giác thú không ngừng phóng đại, nó giương cái miệng tanh hôi muốn cắn chết mình, Mạc Hoài Song bị dọa không ngừng chạy, mà đến khi hắn tinh bì lực phẫn, toàn thân rét run, đột nhiên phía trước xuất hiện một chùm ánh sáng ấm áp, vì thế hắn vô cùng vui mừng, bất chấp tất cả mà ôm lấy chùm ánh sáng lớn, mà độc giác thú phía sau cũng bị chùm ánh sáng kia quấn đi, thân thể lạnh ngắt của hắn cũng dần ấm lên.

Thật sự là an tâm lại thoải mái.

Mạc Hoài Song cao hứng vô cùng, ôm cùm ánh sáng cọ cọ, hạnh phúc thở ra, giấc ngủ cũng an ổn lên.

Ánh sáng dần dần biến mất, Mạc Hoài Song lại đi vào nơi hư vô của diêu linh.

Diêu linh màu đen vẫn như trong những giác mơ khác uy nghiêm lơ lửng giữa không trung, nhưng khác với trước kia, lúc này hắn đang được một thác nước màu vàng cọ rửa, tầng sương mù che phủ kia cũng hoàn toàn biến mất, lộ ra hình dáng của nó.

Phức tạp, huyền ảo, ngay cả bút cũng không vẽ được, so nguồn nước đồ khó gấp trăm lần là đánh giá của Mạc Hoài Song đối với nó.

Cũng may những kí hiệu hắn xem không hiểu này có giải thích bằng tiếng trung giản thể ở phía dưới.


Mạc Hoài Song rất nhanh nhìm xong những dòng giải thích kia, đã biết loại ký hiệu này tên là “Nguyên “, mà ý của kí hiệu trước mắt này là “Thủy “, theo giải thích bằng tiếng trung, sau khi nguyên lực này được hoàn thành có thể cưỡng chế mang nước.

Mạc Hoài Song cẩn thận nghĩ nghĩ, phát hiện ý tứ của kí hiệu này cũng không khác với nguồn nước đồ lắm, khác nhau chính là một cái khi sử dụng phải mượn tạm máu độc giác thú mà câu thông, mà cái này lại yêu cầu nguyên lực của bản thân.

Chữ giản thể giải thích xong cách sử dụng ký hiệu liền đưa ra phương pháp tu luyện nguyên lực thức nhất— tại không gian hư vô này hai mắt chăm chú nhìn chữ “Thủy” không ngừng miêu tả nó.

Sau khi Mạc Hoài Song giải thích xong liền bắt đầu luyện tập, hắn tập trung lực chú ý nhìn lên nguyên phù trên không trung kia, bắt đầu miêu tả lại những đường cong giống như mê cung kia.

Phương pháp miêu tả của Mạc Hoài Song không có gì đáng nói, hoàn toàn chính là mỗi hướng đi một chút, đi tới đi lui phát hiện đến đường cùng liền tiếp tục đổi tuyến đi đường khác, say khi đi đến đường cong thứ mười hai, Mạc Hoài Song bắt đầu không nhớ những nơi mình đã đi qua.

Hắn ủ rũ xoa bóp mắt một chút quyết định bắt đầu lại một lần nữa…

Sau khi vẽ không biết bao nhiêu lần, Mạc Hoài Song bắt đầu mất kiên nhẫn lên, hắn kêu lên một tiếng dùng sức xoa tóc mình, lần đầu tiên cảm thấy được chính mình mẹ nó ngu như lợn!

Mà ngay tại thời điểm hắn phiền toái kia, không gian hư vô nháy mắt biến mất, Mạc Hoài Song vừa không cam lòng vừa tức mở to mắt —

Trước mắt là khuôn mặt đẹp trai gần đến mức không thể gần hơn của Diên Thiệu Bách, chóp mũi chạm nhau, hô hấp tương giao, môi hai người cách nhau gần đến nỗi chỉ cần vừa động là có thể chạm vào nhau giống như chóp mũi.

Hai tay của mình lại phi thường an phận đem một cánh tay của Diên Thiệu Bách ôm vào trong ngực. Một chân thành thật khoác lên đùi Diên Thiệu Bách vẫn không nhúc nhích.

Nếu bọn họ là tình lữ, tướng ngủ này thật không tồi, chính là — Mạc Hoài Song vội vàng dời đầu ra sau một chút, đang lúc hắn muốn buông tay Mạc Hoài Song ra, rút chân muốn “hủy thi diệt tích”, Diên Thiệu Bách đột nhiên mở mắt, vẻ mặt trêu tức nhìn hắn.

Động tác của Mạc Hoài Song liền dừng lại, màu đỏ chậm rãi bò lên trên hai má trắng nõn, bất quá sau khi bị bắt quả tang Mạc Hoài Song liền trấn định hơn.

Hắn không nhanh không chậm bỏ chân xuống, buông tay Diên Thiệu Bách ra, dịch ra sau một chút, kéo dài khoảng cách của hai người, bình tĩnh đứng dậy.

“Thật có lỗi, có thể là lúc ta ngủ cảm thấy rất lạnh.” Mạc Hoài Song nói xong mắt chuyển sang thảm nhung đã nằm cuối giường, ý bảo xuất hiện loại tình huống này chính là lỗi của thảm nhung.

“Không có việc gì, chỉ cần lúc ngủ không cảm thấy đói là được.” Diên Thiệu Bách đứng dậy theo, vẻ trêu tức trên mặt còn không có biến mất, nói xong liền lộ ra một nụ cười ta đều hiểu với Mạc Hoài Song..

“…” Mạc Hoài Song quay đầu, vô cùng rõ ràng thể hiện hắn không thấy được khuôn mặt tươi cười làm cho người ta muốn cắn chết của Diên Thiệu Bách, lướt qua hắn vào buồng vệ sinh rửa mặt.

Chờ khi hai người rửa mặt xong, ăn qua điểm tâm, Diên Thiệu Bách đưa cho hắn một cái ba lô da màu đen.


“Bên trong một tấm kim loại, trong đó có một trăm vạn, coi như tiền lương trả trước. Mười bình thuốc khép vết thương cấp bảy. Nhớ kỹ, khoảng cách dùng hai bình ít nhất phải cách ba ngày. Một Đạt Mã loại nhỏ, nó có thể đâm xuyên da của độc giác thú cấp bốn, cho ngươi phòng thân.”

Mạc Hoài Song tiếp nhận ba lô đeo lên lưng, “Hiện tại ta đi kiểu gì?”

Diên Thiệu Bách lấy ra một bản điện tử viết xuống một địa chỉ, “Nơi này có cho thuê, có thể nhờ hắn đưa ngươi.”

Mạc Hoài Song gật gật đầu.

“Từ khi nhiệm vụ bắt đầu, ta không thể đưa ngươi đi, về sau tất cả đều phải cẩn thận.”

Mạc Hoài Song ngẩng đầu ngắm nhìn Diên Thiệu Bách, trên khuôn mặt tuấn lãng của hắn hiện lên một tia lo lắng.

Mạc Hoài Song cười, “Ta sẽ trở về, đừng lo lắng, ta cũng không phải là người dễ sống chung!”

Diên Thiệu Bách nhất thời bị hắn chọc cười, hắn đột nhiên ôm Mạc Hoài Song vào trong ngực, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, “Nhất định phải sống sót trở về.”

Nói xong không để cho Mạc Hoài Song có thời gian kháng cự, tức khắc buông hắn ra.

Không cần ngọt ngôn cùng mật ngữ, chỉ một cái ôm này, Mạc Hoài Song liền hiểu được, nam nhân cường đại này cũng có chút ý tứ đối với hắn!

Nhếch miệng cười, sau khi Diên Thiệu Bách buông tay ra, Mạc Hoài Song hướng hắn trịnh trọng gật đầu, “Ta sẽ sống sót trở về!”

Nói xong hắn quay đầu không nhìn lại đi ra cửa lớn của trụ sở của Cửu Bác ở Vạn Tự, nhưng mà ngay tại thời điểm hắn bước ra khỏi cửa kia liền không nhịn được xoay người lại.

Diên Thiệu Bách cách đó không xa, thong thả mà kiên định nâng lên cánh tay phải giơ ngón tay cái với hắn.

Không gian nhất thời yên tĩnh lại, Mạc Hoài Song tự tin cười, trả lại cho hắn một cái nắm tay đặt trước trán, rồi sau đó xoay người bước dài ra cửa lớn.

Sau khi ra khỏi cửa hắn kéo mũ xuống, cúi đầu đi trên đường một đoạn, sau khi nhìn thấy xe cho thuê liền vẫy tay ngồi lên.

Báo ra địa chỉ, xe taxi hướng nơi này chạy tới. Mà càng ngày càng gần mục tiêu, Mạc Hoài Song nhìn cảnh sắc trước mắt, trong lòng dần dần trở nên quái dị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.