Bạn đang đọc Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ – Hoàn – Chương 69: Nếu Chút Ý Kiến
CHƯƠNG 69: NẾU CHÚT Ý KIẾN
Tác giả: Luna Huang
Chân của hai tỷ đệ bất giác bước đến ngôi nhà gỗ năm đó của mình. Tiện thể, Sẫm Hảo Nguyệt vươn ta ra đẩy cửa. Sẫm Hảo Lân nhanh hơn một bước dùng chân đá của không để tiểu tỷ tỷ chạm vào, nhỡ như bị nhiễm bệnh liền không hay.
Mọi thứ bên trong vẫn như năm đó, chỉ có cũ đi chứ không hề có dấu hiện như bị người chạm vào. Khi bọn họ tiến vào hoài niệm lúc này cây xà gỗ bên trên bị mục mà rơi xuống, Sất Duệ Kỳ nhanh chóng kéo hai tỷ đệ Sẫm gia ra.
“Sao lại không chú ý như vậy chứ?” Hắn bước đến bên Sẫm Hảo Nguyệt hỏi: “Nguyệt nhi không sao chứ?”
Sẫm Hảo Lân giật mình thoát khỏi trầm tư tự trách bản thân. Nếu lúc nãy không có Sất Duệ Kỳ thì cả hai chính là bị thương rồi. Lần sau không cho phép bản thân lại suy nghĩ xuất thần như vậy nữa.
“Tạ qua Duệ vương gia cứu giúp.”
Sẫm Hảo Nguyệt cũng là một phen hoảng loạn, thấy được bản thân không sao mới bật cười ha hả: “Nơi này là lúc trước chúng ta ở nên quay về có chút thất thần, đa tạ ngươi.”
“Lúc trước các ngươi ở đây sao? “Sất Duệ Kỳ mở to mắt cực kỳ ngạc nhiên phản vấn, Hắn biết bọn họ sống ở thôn quê không nghĩ tới chính là ở nơi này nha. Trách không được nàng nhất quyết theo bọn hắn đến đây a.
Hai tỷ đệ kể hắn nghe vài chuyện thú vị lúc bọn họ ở đây. Sất Duệ Kỳ nghe xong cũng nhịn không được cười. Mà Sất Vưu Thần bên trong cổ kiệu khóe môi cũng khẽ nhếch ẩn hiện tiếu ý.
Sau đó bọn họ bước ra giếng, lúc này Ân Mặc Nguyên cũng đang ở đó cho người kéo nước giếng lên. Thấy người đến hắn lập tức báo cáo kết quả điều tra được: “Lúc nãy ta đến đây phát hiện nước ở con sông gần đây do hạn hán mà cạn, xung quanh cũng không còn gì khả nghi, hiện đã cho người kéo nước giếng lên để Sùng Kính kiểm tra a, mà giếng này cũng là sắp cạn nước rồi.”
Thoại âm của hắn vừa hạ, bên này nước giếng cũng được kéo lên. Nước trong giếng lúc trước vốn là trong suốt ngọt thanh nhưng lúc này lại đục ngầu tanh tưởi.
Sẫm Hảo Lân cau mày lại hắt một hơi mạnh: “Nước này không thể dùng.” Lúc trước nước giếng cũng không phải như vậy đâu, hắn cũng sớm đoán được có người động tay chân nên hoàng thượng mới phái Ân Mặc Nguyên đi cùng, chỉ là, người này sẽ là ai?
Sất Duệ Kỳ ninh chặt đầu mày, mắt nhìn thùng nước giếng vừa kéo lên: “Xung quanh đây còn giếng nước nào nữa không?”
Ân Mặc Nguyên lập tức nói: “Để ta đi xem.”
“Không cần xem nữa.” Sẫm Hảo Lân không nhanh không chậm ngăn lại: “Nơi này chỉ có một cái giếng, tìm không ra cái thứ hai đâu.”
“Vậy phải làm sao đây? Nước ở trên trấn cũng là không đủ dùng, hiện lại là vào mùa hạn hán.” Sất Duệ Kỳ trọng trọng thở dài, liên tục căn não suy nghĩ biện pháp.
Sẫm Hảo Nguyệt cau mày lại nói: “Nước này cần xử lý, mang đi lọc đi.” Nói xong nàng nói ra nguyên liệu cần dùng cho một bộ lọc rồi bảo Sẫm Hảo Lân đem một bên đáy thùng gỗ đâm thành nhiều lỗ nhỏ.
Sẫm Hảo Lân không chút thắc mắc lập tức ngồi xổm xuống thực hiện. Ân Mặc Nguyên cùng Sất Duệ Kỳ cực kỳ kinh ngạc không hiểu, nước làm sao lọc a, chỉ là bọn hắn cũng sai người đi tìm nguyên liệu nàng cần. Sất Vưu Thần mang đôi mắt đầy thú vị nhìn Sẫm Hảo Nguyệt, hắn biết nàng luôn có những ý tưởng mới.
Rất nhanh nguyên liệu được mang trở về, Sẫm Hảo Lân cũng đục xong lỗ nhỏ. Sẫm Hảo Nguyệt mang mấy kiện khăn tay trong người ra phủ xuống đáy thùng gỗ rồi lần lượt đặt nguyên liệu kia vào. Cuối cùng chính là đặt thùng gỗ lên cái ghế, để một thùng gỗ khác ở dưới những cái lỗ nhỏ kia rồi đổ nước vào bộ lọc.
“Thế này sẽ có tác dụng?” Sất Duệ Kỳ kinh ngạc hỏi.
“Chờ xem.” Sẫm Hảo Nguyệt nói xong liền bước chân ra ngoài chỗ của Cổ Sùng Kính. Khi lướt qua cái kiệu của Sất Vưu Thần nàng cũng không quên ném cho hắn ánh mắt khinh thường. Chẳng hiểu hắn theo vào đây để làm gì nữa, ngoại trừ ho ra chẳng thấy hắn nói được câu có ý nghĩa nào.
Sẫm Hảo Lân cho binh sĩ mang bộ lọc theo ra ngoài. Đám người còn lại cũng là theo bước ra.
Bên ngoài Cổ Sùng Kính đầy người mồ hôi cực kỳ vất vả tìm dược phối. Cách đó không xa đám thi thể cũng bị đốt đến không còn gì nữa rồi. Binh sĩ mang hết tất cả tro cốt đều đào một hố chôn xuống.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lúc này quan huyện lệnh cũng xuống xe ngựa ở trước cổng làng che mặt bước vào. Vừa vào đến hắn lập tức hành qua lễ rồi đưa tay lau mồ hôi thở gấp nói: “Kinh Lang vương gia cùng Duệ vương gia đến nơi vì sao không thông báo cho hạ quan nghênh tiếp?”
Nếu không phải binh sĩ chạy về báo thì giờ hắn vẫn còn không biết gì nha. Thất trách như vậy nhất định sẽ bị mang ra làm văn a.
“Không có thời gian.” Sất Vưu Thần hư nhược ném ra bốn chữ, mắt lạnh nhạt quan sát thần sắc của quan huyện lệnh.
“Nơi này không khí không được tốt, chi bằng nhị vị vương gia mau chóng rời khỏi cho tốt.” Nói thực hắn là đang hận không thể tránh đám người này càng xa càng tốt a. Đây là dịch bệnh lý nào lại bước đến gần như vậy.
Sẫm Hảo Nguyệt đưa tay kéo luôn khăn che mặt ra liên tục thở dốc, bịt như vậy khó thở chết được, thi thể cũng thiêu rồi vẫn là tháo ra thôi. Sẫm Hảo Lân thấy vậy liền kinh hô:
“Nguyệt nhi, mau mang vào.”
Lúc này một lão bá nghe được liền nhìn bọn họ chằm chằm: “A Nguyệt A Lân đó sao?”
Sẫm Hảo Lân kinh ngạc nhìn người vừa nói chuyện: “Lão bá đây là. . .?” Hắn thực sự không nhớ nha, càng không nghĩ đến sẽ có người nhớ ra mình.
“Thực là các ngươi sao? Các ngươi đã lớn thế này rồi. Lúc trước các ngươi vẫn gọi ta là Thạch bá .” Thạch bá xúc động nói, không nghĩ đến giờ khắc này còn có thể gặp lại a. Lúc nãy hắn vốn là muốn nhận nhưng vẫn chưa xác định được, giờ thì có thể rồi.
Hai người đương nhiên nhận ra Thạch bá nha. Người này ở sát bên nhà còn đã từng giúp mỹ nương lấp lại ngói gỗ bị mục nữa. Sẫm Hảo Nguyệt mỉm cười ngồi xuống: “Thạch bá, chúng ta nhớ rồi.” Nàng muốn mở miệng hỏi Thạch bá mẫu nhưng nhìn không thấy cũng tự hiểu nên nhịn xuống.
“Các ngươi vẫn là nên đứng xa một chút nhỡ lây bệnh thì không hay.” Thạch bá khẽ thở dài: “Nương các ngươi vẫn khỏe?”
“Tất cả đều khỏe, tạ Thạch bá quan tâm.” Sẫm Hảo Lân cũng không dám đỡ tiểu tỷ tỷ lên mà chỉ ngồi xổm bên cạnh.
Có người lại nói: “Lúc đó nhờ ngân lượng của Sẫm tướng quân chúng ta sống cũng tốt hơn rất nhiều a.” Lúc đó Sẫm Bí Uy trước khi đưa ba mẫu tử bọn họ rời đi còn cho bọn họ không ít bạc.
Sẫm Hảo Nguyệt che miệng khẽ cười, đương nhiên rồi đó là một nửa gia sản của Cù gia a. Số lượng không hề ít mà lúc đó Sẫm Bí Uy là chia đều bọn họ nhất định là sống tốt.
“Mọi người yên tâm chúng ta nhất định nghĩ cách nhanh chóng trị hết bệnh cho mọi người.” Sẫm Hảo Nguyệt nói xong liền đứng lên.
Cổ Sùng Kính và Ân Mặc Nguyên giờ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nguyên lại là lúc trước bọn họ đã từng ở đây a, trách không được lúc nãy Sẫm Hảo Lân lại chắc chắn nói ra lời kia như vậy.
Sẫm Hảo Lân cũng đứng lên định nhắc nhở tiểu tỷ tỷ nên mang khăn che mũi thì đã nghe nàng nói: “Bệnh này không lây qua đường hô hấp, chỉ là các ngươi sau khi trở về đều tắm rửa sạch sẽ bằng nước muối khử trùng. Không nên để bản thân dính vào dịch trong mục nước trên da người bệnh tiết ra.”
Nước biển cùng nước muối chỉ khác một chút hy vọng có thể kéo dài đến khi Cổ Sùng Kính nghĩ ra phương thuốc. Nàng đối với y học chính là không biết gì a, mặc dù lúc từ Hawaii trở về có bị ba nuôi ép uống một chén dược chỉ là phun hết ra rồi.
“A Nguyệt vì sao biết?” Cổ Sùng Kính lúc này mới mở miệng hỏi. Nàng không biết về y dược lại có thể khẳng định như vậy?
Sẫm Hảo Nguyệt có chút ngây ngô cười, nàng thuận miệng tìm ra một lý do chống chế: “Đó là mục nước nha, đâu phải xuất phát từ lục phủ ngũ tạng mà lây chứ.” Ngoài cách này ra nàng không còn biết nói gì nữa a, đâu thể nói cho bọn họ nghe bản thân xuyên qua chứ.
“Thật sao?” Trăm miệng một lời, vô số đôi mắt hướng nàng phóng đến.
“Thật a!” Sẫm Hảo Nguyệt tự tin đật đầu cười, ngoài ra nàng còn kể thêm vài nguyên liệu không thể ăn khi mặc bệnh sau đó chốt lại bằng lý do: “Nữ nhân đẹp đi đầu, đây là khi làm đẹp ta nghiên cứu ra.”
Đám nam nhân đều là trán chảy không ít vạch đen nhưng lời của Sẫm Hảo Nguyệt nói bọn hắn nhất nhất nghe theo. Dù sao phòng bệnh cũng hơn chưa bệnh cơ mà.
Quan huyện lệnh bị bỏ quên liền lại lên tiếng: “Nhị vị vương gia đến đây xử lý công vụ liền lên trấn tá túc phủ của hạ quan, nào cần dựng trại gần đây.”
Hắn nghe nãy giờ cùng biết được đây chính là đôi tỷ đệ năm đó khiến Cù lão gia một phen chật vật rồi. Năm đó phụ thân hắn tại chức hắn nghe không ít chuyện Cù lão gia bào phụ thân hắn bức ép dân nữ nha, cũng may phụ thân hắn còn chưa kịp làm gì liền biết được thân phận của ba mẫu tử kia là ai.
Sất Duệ Kỳ nghe vậy liền nói: “Vậy tam hoành huynh, A Nguyệt cùng Mộc đệ, Dĩ đệ đến đó đi, tam hoàng huynh thấy lời đề nghị này thế nào?” Hắn cùng vị hoàng huynh này không cùng đường tốt nhất cũng là tiễn ra xa tránh hắn động tay động chân càng thêm rối.
“Bổn vương ở lại cùng các ngươi.” Sất Vưu Thần nhàn nhạt nói qua lại kịch liệt ho khan. Đã đến đây lý nào sẽ dễ dàng ly khai như vậy: “Ngược lại thập nhất hoàng đệ nên bảo trọng ngọc thể tránh phụ hoàng lo lắng.”
“Ta không đi, để Mộc đệ cùng Dĩ đệ đến đó là được.” Sẫm Hảo Nguyệt cũng nhanh chóng cự tuyệt, ở đây chỉ có mình nàng từng mắc phải bệnh này lý nào sẽ ly khai.
Mặt của Sất Duệ Kỳ đen lại, đây là có ý tứ gì? Rất nhanh hắn liền hướng quan huyện lệnh nói: “Vậy liền để hai người ở lại trong phủ ngươi, còn phiền ngươi chiếu cố chiếu cố.”
“Vương gia khách sáo rồi, nhưng . . .” Quan huyện lệnh vẫn còn muốn lối kéo quan hệ nên vẫn là thuyết phục Sất Duệ Kỳ. Kỳ thực Sất Vưu Thần thế nào không quan trọng, nhưng Sất Duệ Kỳ thì khác, ngôi vị thái tử có thể sẽ nắm trong tay hắn nên hắn phải cố gắng lôi kéo quan hệ thật tốt.
Không để hắn nói hết Sất Duệ Kỳ phất tay áo bước trở về nơi đóng quân. Nếu Sất vưu Thần nói như thế chính là hắn sắp xảy ra chuyện rồi, phải hảo hảo sớm trở về tắm nước muối trước cho thỏa đáng.
Sẫm Hảo Nguyệt thấy cũng không còn gì để làm liền nói vài câu cùng rời đi. Sau khi nàng rời đi mọi người nhìn thùng nước dưới bộ lọc nước quả nhiên chảy ra trông suốt nha. Mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Sất Vưu Thần đang cầm tách trà trong tay khẽ run khiến nước trà nóng đổ vào tay. Làm sao có thể như vậy? Mắt hắn mở thật to nhìn theo bóng lưng tiểu kiều của Sẫm Hảo Nguyệt đang dần dần xa, bàn tay nắm chặt đến nỗi tách trà cũng vỡ nát.