Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 9


Đọc truyện Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan) – Chương 9

Cho một cái hình trước cơn bão vô minh họa

“Cha, con rắn này sao lại ngắn như vậy?” – Nhóc Béo chỉ vào cái thứ đang uốn qua uốn lại, nhìn có vẻ như không thể bò được trên mặt đất hỏi.

Dương Dật nhìn con lươn đang uốn qua uốn lại trên mặt đất, con lươn này phi thường lớn, dài tối thiểu 60 đến 70cm. Nói thật là hắn chưa bao giờ sờ vào con lươn còn sống nào, trước kia đi chợ mua về đều là đã được xử lý tốt. Dương Dật thấy con lươn kia không ngừng vặn vẹo liền chạy qua bắt thử, ai ngờ vừa chạm vào đã bị trượt mất vì quá trơn, hơn nữa con lươn này lại hung dữ vô cùng, mấy lần hắn suýt nữa thì bị nó cắn.

“Hai người các ngươi đang làm gì đó? Còn không mau đi vào nhà, trời nắng gắt như vậy phơi lâu sẽ bị cảm nắng đấy. Lòng heo cứ để đó lát nữa ta rửa là được rồi.” – Trần Tĩnh sau khi châm bếp thì không thấy hai người kia đâu, vừa mới ra ngoài tìm thì thấy một lớn một nhỏ ngồi chồm hổm giữa trời nắng chang chang, chẳng biết đang làm cái gì.

“Trần Tĩnh ngươi mau tới đây, đem nó bắt lại.” – Dương Dật vừa thấy Trần Tĩnh ra tới thì lập tức kêu lên.

“Con lươn lớn như vậy hai người các ngươi làm sao tìm được? Lại còn bắt nó lên đây, đúng là lợi hại.” – Trần Tĩnh vừa đi tới đã nhìn thấy con lươn lớn dính đầy bùn nằm trên mặt đất.

“Phu quân ngươi rửa tay rồi mang Tiểu Bảo về nhà đi, chỗ này cứ để ta làm là được.” – Trần Tĩnh rất tự nhiên lấy tay sờ đầu Dương Dật vẫn còn đang ngồi chồm hổm.

Dương Dật bị Trần Tĩnh sờ đầu cảm thấy không được thoải mái lắm, nhưng mà hắn hiểu được hiện tại trời rất nắng, sợ ngồi lâu thật sự sẽ bị cảm liền dẫn Nhóc Béo trở về.

“Trần Tĩnh ngươi bắt nó lại làm thịt, đến trưa đem xào với trứng đất nhé.” – Dương Dật dẫn Nhóc Béo trở về cũng không quên quay đầu lại dặn.

“Được được, mau về nhà đi, nhân tiện trông bếp giúp ta một chút.” – Trần Tĩnh cười đáp.

“Cha, mặt ngươi thật là đỏ, giống y hệt như quả táo vậy.” – Nhóc Béo vừa về đến nhà đã leo lên ghế bưng một chén trà giải nhiệt ừng ực uống.

Trần Tĩnh lấy một hòn đá đập chết con lươn vẫn còn đang uốn qua uốn lại. Y quay về bếp mang ra một cái chậu gỗ, cái kéo cùng với một cái chén. Chỗ lòng heo này phải rạch ra thì mới rửa sạch được.

Y rất nhanh cắt đứt đầu lươn, mổ bụng, dùng đầu kéo nhọn móc hết nội tạng ra rồi lấy nước trong chậu rửa sạch toàn bộ máu sau đó cắt ra thành từng đoạn dài bằng nửa ngón tay. Đặt cái chén đựng lươn đã được làm sạch sang một bên, Trần Tĩnh bắt đầu xử lý chỗ lòng heo. Y cắt bỏ toàn bộ đoạn lòng phía cuối, lấy muối đổ vào trong chậu bóp lòng heo một lúc, đem tất cả những thứ bẩn thỉu bóp ra hết rồi mới đổ nước rửa. Cứ làm như thế ba lần, lòng heo đã không còn ngửi thấy mùi gì bất thường nữa. Lúc này Trần Tĩnh mới đem giỏ trúc đựng xương và lòng heo rửa sạch treo ngược dưới tàng cây. Xong xuôi tất cả, y để chén đựng lươn vào lòng heo bỏ vào trong chậu gỗ cầm theo cái kéo trở về nấu cơm. Không biết phu quân có cho thêm củi vào bếp không, nếu không chỉ sợ bây giờ bếp lửa cũng đã tắt mất.


Thời điểm Trần Tĩnh vào trong bếp liền nghe thấy một cỗ mùi thơm từ xương hầm phát ra. Dương Dật cũng đang từ trong nồi múc canh.

“Canh nấu xong rồi, rất thơm, nhất định là ăn rất ngon.” – Dương Dật đối với Trần Tĩnh vừa mới về nói.

“Cha, thơm quá, ta cũng muốn uống.” – Nhóc Béo dùng đôi mắt thèm thuồng nhìn chén canh.

“Tiểu tử thối, ngươi quên lời cha dặn rồi sao?” – Dương Dật vỗ cái mong vuốt đang định vươn đến chén canh nói.

“Cha khi dễ ta.” – Tiểu gia hỏa lập tức dùng ánh mắt đáng thương hướng về phía a mỗ nó cáo trạng.

“Đừng có giả bộ đáng thương trước mặt ta, a mỗ ngươi cũng không bênh đâu. Cha đã nói rồi, canh vẫn còn rất nóng, không thể đụng vào, nếu không tay ngươi sẽ bị bỏng.” – Dương Dật một lần nữa nói với Nhóc Béo. Hắn kiếp trước thấy trên TV mấy đứa nhỏ bị nước nóng xối vào làm bỏng, bộ dáng kia Dương Dật nhất định không quên được. Huống chi ở cái địa phương này bệnh viện không có, nhất định càng phải cẩn thận.

Nhìn Tiểu Bảo tỏ vẻ đáng thương, hắn liền cầm chén canh lên thôi thôi, nếm thử một ngụm thấy không còn quá nóng, hương vị khá là ngon mặc dù không có thêm gia vị gì đặc biệt nhưng mà canh này là nguyên chất ninh ra từ xương so với canh trước kia hắn từng ăn ngon hơn rất nhiều.

“Được rồi, đã không còn nóng nữa, có thể uống rồi.” – Dương Dật cầm chén canh đặt lên mặt ghế để cho Nhóc Béo tự mình uống.

Buổi trưa hôm nay, lần đầu tiên Dương Dật được ăn thử mì của thế giới này. Trần Tĩnh làm một đĩa lươn xào tỏi, một đĩa dưa chuột muối cùng với một tô mì xương hầm, tuy mì so với kiếp trước không được tinh mịn bằng nhưng hương vị thô sơ như thế này cũng có một loại phong vị khác.

“Đem tất cả chỗ quả chua này hái xuống tốt lắm. Nhóc Béo, ngươi không được chạy loạn đâu đấy.” – Dương Dật nhìn một mảng lớn nho dại kêu lên. Hắn thật không ngờ ở dưới chân núi này mọc thành một mảng lớn toàn là nho dại, chỗ nho này mà đem nhưỡng thành rượu hết thì được rất nhiều a.

Hắn nhớ Trần Tĩnh đã nói một bình rượu nhỏ trong nhà dùng để nấu ăn vậy mà đã một quan tiền, mà loại rượu kia vẫn thuộc loại nhẹ, rất có thể đã bị pha nước vào. Nếu như hắn mà nhưỡng được rượu nho, nhất định so với thứ rượu đó tốt hơn nhiều lắm.

“Vâng ạ.” – Nhóc Béo đáp, lại tiếp tục hướng về phía chân núi chạy loạn, rất nhanh đã tìm được một ổ gà rừng ngay bên dưới mấy gốc nho, bên trong ổ gà còn có cả 2 quả trứng.


Dương Dật cẩn thận đem từng chùm từng chùm nho màu tím đen hái xuống bỏ vào trong giỏ trúc. Buổi sáng, lúc lên núi hắn cũng đeo theo một cái giỏ trúc, Trần Tĩnh sợ vai hắn bị đau lấy hai mảnh vải bố lót lên vai hắn. Dương Dật thấy giỏ trúc cũng không quá nặng, mặc dù hắn thể lực không bằng Trần Tĩnh, nhưng đeo một giỏ nho nhất định không có vấn đề gì. Dù sao hắn cũng là một người đàn ông không phải sao.

Trần Tĩnh hái rất nhanh, Dương Dật đến bây giờ mới hái được tầm mười chùm, mà y đã hái được non nửa giỏ rồi.

“Cha! A mỗ! Ta tìm được trứng gà, mau mau tới xem nha!” – Nhóc Béo kêu to.

Hai người bị thấy Nhóc Béo gọi lớn cũng bị làm cho tò mò chạy qua, thì ra thằng nhóc này thực sự đã tìm được một cái ổ gà rừng, bên trong ổ còn có hai trái trứng gà rừng nằm trên mặt cỏ.

Dương Dật đang định đem trứng gà nhặt lên thì bị Trần Tĩnh ngăn lại.

“Phu quân đừng nhặt, trong ổ này chỉ có hai quả trứng, qua vài ngày gà a mỗ kia có thể sẽ sinh thêm mấy quả nữa, bọn chúng bình thường có thể sinh đến sáu quả. Đợi qua vài ngày nữa, chúng ta hãy đến nhặt.” – Nói xong Trần Tĩnh lại đem chỗ cỏ khô lót ổ bị Tiểu Bảo làm rối loạn sửa sang lại.

Sau khi hái đầy giỏ nho, một nhà ba người lại quay trở về.

Thời điểm về đến nhà, hai chân Dương Dật cảm giác như bất động đến nơi. Mà bên kia Trần Tĩnh lại ngược lại, chẳng những lưng đeo cái giỏ lớn hơn của hắn, lại còn ôm Nhóc Béo thì lại chẳng thấy y thở gấp một chút nào, vẫn là một bộ dáng tâm bình khí hòa. Dương Dật nhìn xem mà đỏ cả mắt, đến khi nào thân thể hắn mới có thể tốt được như vậy đây.

Trần Tĩnh đem Nhóc Béo thả xuống đầu tiên là đến giúp Dương Dật đem giỏ trúc tháo xuống xong rồi mới buông giỏ trúc trên lưng mình.

“Aa… Đau… đau… ngươi nhẹ một chút.” – Dương Dật kêu, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.

“Làm đau ngươi rồi. Bị trầy da, ngươi ngồi đó đợi ta một chút, ta đi lấy thuốc.” – Trần Tĩnh kéo hai tấm vải bố trên vai Dương Dật xuống nói. Y đã đề phòng đến như vậy mà thật không ngờ làn da phu quân quá non nớt, kết quả vẫn bị quai đeo của giỏ trúc làm cho rách da.

“Bôi thuốc vào sẽ không đau nữa, rất nhanh sẽ khỏi thôi.” – Trần Tĩnh dùng một cái lá trúc quệt một ít thuốc trong bình gốm bôi lên chỗ vết thương bị rách da của hắn.


Dương Dật nhìn người đang chăm chú bôi thuốc cho mình, trong mắt y ngoài đau lòng ra còn có tự trách, nhất định là người này lại đang tự trách bản thân vì đã dẫn hắn theo khiến hắn bị thương rồi. Đây không phải là lỗi của y a, rõ ràng là do hắn tự mình muốn đi mà.

“Ta không sao, thật đấy. Này, Tiểu Bảo, ngươi đang làm gì đó? Không phải đã đem nước múc vào chậu gỗ nhỏ cho ngươi rửa tay rồi đó sao? Ngươi chẳng lẽ lại muốn cả người ngã vào chum nước đấy à.” – Dương Dật kêu. Từ trưa ngày hôm qua trở đi, trong nhà bọn hắn liền có thêm một cái vạc nước nhỏ. Nước dùng trong nhà đều là Trần Tĩnh nhân lúc hắn và Nhóc Béo còn đang ngủ đi đến giếng nước trong thôn gánh về.

Sau khi Dương Dật ngủ trưa dậy thấy Nhóc Béo và Trần Tĩnh đã đem toàn bộ chỗ nho hôm nay bọn họ hái được rửa sạch, đang ngắt từng trái từng trái một rời ra.

Mấy cái bình gốm nhỏ hôm qua mua được cũng đã rửa sạch sẽ rồi phơi khô, Dương Dật đem bình gốm đặt ở trong phòng, Nhóc Béo thấy hắn đem từng quả từng quả nho đổ vào trong bình thì ngay lập tức bỏ việc đang làm bắt đầu học theo hắn đổ nho vào bình.

“Tiểu mập mạp đừng có đổ đầy bình đấy, chỉ cần đổ hơn phân nửa là được rồi, đổ nhiều hơn sẽ bị tràn ra đó” – Dương Dật nói. Hắn trước kia cũng đã từng nhưỡng qua rượu nho rồi. Bởi vì lúc đó nhà đồng học đưa đến vài thùng nho, mà loại nho kia nhìn thì đẹp mắt nhưng ăn lại có chút chua, để lâu sợ bị hư mất, thế là hắn lên mạng sưu tập công thức, bắt đầu nhưỡng thử rượu.

Vì có rất nhiều nho mà hắn lại không hoàn toàn nắm được cách làm cho nên cho vào bình quá nhiều. Nho lên men tiết ra nước và bọt khí liền bị trào ra ngoài mất đi rất nhiều nước.

“Vâng, cha.” – Nhóc Béo lấy mấy quả nho bỏ vào bình, lại ghé ghé mắt lên miệng bình nhìn một chút, mãi cho đến khi được hơn phân nửa bình gốm mới dừng lại.

Rất nhanh mười cái bình gốm nhỏ đã được đổ nho vào, Dương Dật lấy cái chày cán bột mới mà hôm qua Trần Tĩnh làm cho hắn đem nho chứa trong đó nghiền nát. Nhóc Béo nhìn thấy thú vị, cứ hướng Dương Dật nhìn chằm chằm. Thấy bộ dạng đó của nó, hắn liền mềm lòng, mà hai tay cũng đã dính đầy nước nho vì thế dứt khoát đem cái chày cán bột đưa cho nó. Riêng bản thân mình thì đem tay cho vào bình gốm bóp. Rất nhanh nho bên trong mười cái bình gốm toàn bộ đã bị nghiền nát.

Số nho dư lại vẫn còn rất nhiều, Trần Tĩnh thấy vậy lại đi lấy một cái bình gốm lớn, chính là cái bình chuyên dùng để đựng tinh mễ. Vì hiện tại tinh mễ đã dùng hết nên cái bình vẫn được để ở trong phòng, nhân đây thì lấy ra dùng luôn đến khi nào thu hoạch thì lại đi mua một cái bình khác.

Đã có cái bình gốm lớn này, rút cuộc số nho còn lại đã được xử lý hết. Sau khi cho vào mỗi bình gốm một muôi đường Trần Tĩnh liền theo lời Dương Dật dùng giấy dầu bọc kín lại tất cả miệng bình, lại dùng dây thừng buộc chặt. Dương Dật nghĩ tầm một tháng nữa là có rượu nho uống rồi.

Cái bình gốm lớn thì được đặt ở bên trong nhà chính, còn mấy cái bình gốm nhỏ thì đem vào phòng ngủ trước kia của a mỗ Dương Dật. Bởi vì căn phòng đó tương đối mát mẻ nên từ trước tới giờ thường được dùng để chứa tinh mễ, trước kia mỗi lần Trần Tĩnh cần nấu cháo tinh mễ thì đều là do a mỗ Dương Dật lấy ra.

Ngay lúc Dương Dật đem bình gốm nhỏ cuối cùng ôm vào thì nghe Trần Tĩnh gọi.

“Phu quân, cái bình lần trước nhưỡng có mùi vị rồi.” – Trần Tĩnh ngửi thấy mùi vị thoát ra từ hai cái bình gốm liền kêu lên.

“Ngươi lại gần kiểm tra xem nó có mùi thối hay không, nếu không phải thì chứng tỏ nó đã bắt đầu lên men rồi.” – Dương Dật nói.


Trần Tĩnh ghé sát lại gần miệng bình ngửi ngửi, xác thực là có mùi vị, nhưng mà không phải là mùi thối. Có lẽ, phu quân y đích thực có thể nhưỡng ra rượu. Chỉ cần phu quân chịu ra khỏi nhà, chỉ cần hắn mỗi ngày không nhốt mình trong phòng nữa thì mặc kệ phu quân muốn làm cái gì y đều nguyện ý ủng hộ. Cõ lẽ quên hết truyện của mấy năm qua đi phu quân y lại có thể một lần nữa bắt đầu lại từ đầu. Trần Tĩnh thấy mấy ngày nay Dương Dật đều rất vui vẻ trong lòng y thực sự rất là cao hứng.

“Sao rồi, không phải là mùi thối đúng không?” – Dương Dật hỏi.

“Cha, không phải là mùi thối đâu.” – Nhóc Béo học theo bộ dạng của a mỗ nó, ngồi chổm hổm trên mặt đất ngửi ngửi mùi hương thoát ra từ trong bình gốm.

Bọn hắn đang ở trong phòng thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng sấm sét, Nhóc Béo bị dọa sợ đến nhảy dựng lên, ôm chặt lấy chân Dương Dật.

“Không việc gì, đừng sợ, a mỗ cùng với cha đều ở đây.” – Trần Tĩnh vuốt vuốt Tiểu Bảo đang ôm chặt lấy chân của phu quân nói.

Chỉ vài phút sau, bên ngoài trời đã tối đen như mực, gió cũng vù vù nổi lên, mưa bắt đầu ào ào rơi xuống.

“Phu quân ôm Tiểu Bảo nhé, ta ra ngoài xem một lát.” – Trần Tĩnh vừa nói xong đã chạy như bay ra ngoài. Y đội mưa đem cổng đóng lại, bắt đám gà rừng con đang đứng co ro dưới gốc cây mướp đem vào trong mái hiên, lại đi ra đem quần áo phơi bên trên gậy trúc rút vào, đồng thời cũng đem cây gậy trúc cất vào trong kho củi.

“Trần Tĩnh mặc kệ những thứ đó đi, quần áo ngươi đều ướt hết cả rồi.” – Dương Dật đứng ở cửa nhà kêu.

“Ngươi mau đem con vào nhà, ta đi hái chút thức ăn tối nay đã rồi lập tức sẽ vào.” – Trần Tĩnh vừa nói vừa nhanh tay hái lấy quả mướp trên cây cùng bẻ một ít măng trúc, lúc này mới chạy vào nhà.

“Mau mau đi lau khô tóc, đem quần áo thay ra, đừng để bị cảm mạo.” – Thời điểm Trần Tĩnh vừa mới vào nhà Dương Dật lập tức nói, Nhóc Béo thì vẫn một mực ôm chặt lấy cổ hắn.

Nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, Dương Dật đoán đây chính là bão, cơn bão này tới thực sự rất hung mãnh.

Trần Tĩnh sau khi thay quần áo đi ra ngoài mới từ từ lau khô tóc. Xem ra dự cảm của y là không sai. Có lẽ mùa vụ năm nay thu hoạch sẽ kém đi rất nhiều, chỉ mong là cơm mưa này đừng có kéo dài quá lâu, bằng không cho dù có thu hoạch được hết tinh mễ cũng vì bị nảy mầm mà không thể bán được giá tốt.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hồi ta còn nhỏ, không nhớ rõ là mấy tuổi, có một ngày nhà ta thịt một con gà, thời điểm đem lòng gà ra dòng suối nhỏ rửa thì có một chuyện sảy ra. Đó là một con lươn bơi đến cắn lòng gà, mẹ ta đem lòng gà cùng lươn đều ném lên mặt đất. Lúc đó mẹ ta còn hỏi ta đó có phải là lươn không. Kết quả, đúng là lươn thật. Ngày hôm đó, giữa trưa lại có thêm một món cà rốt xào lươn (:v)

Cái vụ nhưỡng rượu nho kia là cũng dựa vào kinh nghiệm trước kia của ta mà viết ra đấy. Chỉ khác mỗi một cái là ta dùng bình thủy tinh thôi. Có điều kỳ quái nhất chính là người khác nhưỡng ra thì là rượu màu đỏ, còn ta thì lại là màu trắng. Ta chỉ có thể đoán đó là do giống nho khác nhau cho nên mới như vậy. Cơ mà hương vị cũng không tệ lắm. Bình thường ngủ không được hoặc là mắt bị sưng lên thì có thể uống một chút. Tiện lợi nhất chính là nếu trong nhà không có rượu gia vị thì có thể đem nó thành rượu gia vị để nấu thức ăn luôn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.