Đọc truyện Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan) – Chương 64
Sau khi cơn hưng phấn qua đi, Dương Dật lại bắt đầu cảm thấy toàn thân mình đau nhức, hắn cảm thấy ngay cả ngồi cũng rất mệt mỏi, lại muốn tiếp tục đi nằm.
“Cha! Ngươi ra bên ngoài chơi với chúng con đi!” – Tiểu Bảo lạch bạch lạch bạch chạy tới kéo tay Dương Dật kêu lên.
“Tiểu Bảo chơi một mình được không, cha đang rất mệt không chơi được. Cha lại đi ngủ một chút nữa đây. Ngô Khởi, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều giao cho ngươi trông đấy.” – Dương Dật ngáp một cái nói.
Lúc trở lại, Trần Tĩnh không nhìn thấy Dương Dật, không phải lại chạy ra ngoài chơi đó chứ? Lúc sáng vẫn còn hô hào kêu mệt, sao giờ đã có khí lực mà đi chơi rồi?
“Tiểu Ngô, công tử đâu rồi? Lại ra ngoài chơi rồi sao?” – Trần Tĩnh hỏi Ngô Khởi đang chơi đùa cùng với tiểu ca nhi nhà mình.
Ngô Khởi quay đầu lại thấy công tử đã về, hắn đem hai cái chuông lắc trên tay mình đưa cho Quân An và Quân Hạo để chúng nó tự chơi.
“Thiếu gia, Dương công tử nói hắn mệt mỏi nên đi ngủ rồi.” – Ngô Khởi đáp.
Trần Tĩnh gật gật đầu, đang chuẩn bị đi vào trong phòng xem Dương Dật thế nào thì tiểu gia hỏa ngồi trên ghế trúc lại hướng y bò tới.
“A, a, a mộc.” – tiểu Quân An kêu lên, Quân Hạo cũng bò tới mở to mắt nhìn Trần Tĩnh, bọn nó đã một hồi lâu không nhìn thấy a mỗ rồi, muốn ôm ôm.
( “A mộc = 阿木” = āmù” đọc gần gần giống “A mỗ = 阿姆 = āmǔ”, nhóc Quân An còn nhỏ nên ngọng đó mà.)
“Đúng rồi, Tiểu Bảo đâu rồi?” – Trần Tĩnh không thấy Tiểu Bảo liền hỏi, tên tiểu tử này lại chạy đi đâu chơi không biết.
“Thiếu gia, Tiểu Bảo và Ngô Hảo đi vào trong viện bắt bươm bướm rồi, nói là bắt cho tiểu ca nhi xem.” – Ngô Khởi vừa cười vừa nói.
Nhận được câu trả lời, Trần Tĩnh gật gật đầu ôm lấy hai đứa nhỏ đang leo lên chân mình, chuẩn bị đi vào trong phòng nhìn Dương Dật. Hắn hôm nay cơm trưa còn chưa ăn đã lại đi ngủ.
Trước khi vào nhà y còn dặn Ngô Khởi đem thức ăn đến, trạng thái của Dương Dật không được tốt cho nên khẳng định là hắn sẽ không chịu đến khách phòng ăn cơm.
Hài tử cũng đã khá lớn nên nghịch vô cùng, nếu không đủ khí lực thực sự không thể cùng một lúc ôm lấy cả hai đứa nó. Hai tiểu gia hỏa mập mạp này một khắc cũng không chịu rảnh rỗi, tiểu Quân An thì đem ngón tay khều miệng Trần Tĩnh, tay còn lại thì cho vào miệng mình, nhìn điệu bộ chắc là muốn chia một ngón tay cho a mỗ gặm cùng. Quân Hạo thì hình như lại cảm thấy hứng thú với lỗ tai Trần Tĩnh, bàn tay nhỏ mập mạp của nó cứ túm lấy tai y, có lẽ sờ thôi vẫn chưa đủ ghiền, lại còn cắn lên xem hương vị có tốt như nó nghĩ không.
Trần Tĩnh đem hai đứa nhỏ không chịu rảnh rỗi kia đặt lên trên giường, lúc này mới đến nhìn Dương Dật đang ngủ. Khuôn mặt vốn tuấn tú hồng hào bây giờ có chút tái nhợt, chẳng lẽ hắn thực sự sinh bệnh mà y lại nhìn không ra sao?
“A Dật, A Dật, tỉnh lại đi, ngươi cảm thấy chỗ nào không thoải mái?” – Trần Tĩnh nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Dương Dật kêu lên.
Hiện tại, Dương Dật vẫn còn đang chìm trong ác mộng, hắn muốn tỉnh nhưng lại không thể tỉnh, có cảm giác giống như có vô số cánh tay đang kéo mình lại, không cho hắn thức dậy mãi cho đến khi một đôi tay lớn mềm mại xuất hiện đẩy những bàn tay lạnh buốt đầy tử khí kia ra.
Trần Tĩnh phát giác thân thể Dương Dật hình như rất lạnh, y đặt tay lên bụng vừa xoa vừa đem nội lực nhẹ nhàng truyền vào thân thể hắn làm cho nhiệt độ ấm dần lên.
“A… Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, ta vừa rồi thấy ác mộng, cảm thấy hình như có rất nhiều người đang lôi mình lại, đầu đau, toàn thân cũng lạnh buốt.” – Dương Dật xoa xoa đầu, kể từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy khó chịu như vậy.
“Không sao, không sao, chỉ là ác mộng mà thôi. Chắc là hai ngày nay ngươi bị mệt, từ hôm nay trở đi đừng chạy ra ngoài nữa, ngoan ngoãn ở trong nhà nghỉ ngơi đi.” – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật.
“Tiểu Bảo đâu rồi? Trần Tĩnh, ta nghĩ là ta bị nhiễm lạnh rồi, toàn thân đều rất lạnh.” – Dương Dật kéo chăn lại trùm lên, chẳng lẽ là do ngày hôm qua đang đổ mồ hôi mà lại đi tắm nước lạnh sao.
Lấy tay sờ lên trán hắn, Trần Tĩnh cảm thấy đúng là so với bình thường lạnh hơn một chút. Có thể là trong khoảng thời gian này y sơ sót, không có chú ý tẩm bổ cho Dương Dật. Đoạn thời gian trước vẫn là A Dật chăm sóc hài tử, rất có thể là bị lao lực, xem ra mấy ngày sau này phải cẩn thận bồi bổ cho hắn rồi.
“Không có việc gì đâu, để tối ta giúp ngươi đem khí lạnh xua đi, rồi lại bồi bổ một chút thì sẽ không còn mệt mỏi nữa. Hiện tại ra ngoài phơi nắng trước một chút sau đó ăn cơm thôi.” – Trần Tĩnh lại xoa xoa đầu hắn.
Dương Dật “a” một tiếng vô cùng thảm, nhưng lại không dám động, hắn sợ chính mình một cước đem nhi tử đá bay đi mất. Tên tiểu tử thúi này, coi vậy mà dám bò tới cắn chân hắn.
Trần Tĩnh nhìn tiểu Quân An đang cố gắng cắn chân Dương Dật, tiểu gia hỏa bây giờ đã mọc ba cái răng, dùng toàn lực cắn cũng không phải là đau bình thường đâu.
“Ngươi, tên tiểu tử thúi này.” – Trần Tĩnh vội vàng giải cứu cái chân Dương Dật khỏi hàm răng của tiểu Quân An, cũng ôm cả Quân Hạo đang chuẩn bị học theo đệ đệ đến đầu giường luôn.
“Đau chết mất. Tiểu tử này không phải là lại muốn mọc răng đó chứ? Sao bọn nó lại cứ thích cắn ta thế nhỉ?” – Dương Dật ngồi xuống nhìn vết cắn hồng hồng trên chân, vì cái gì mà cả hai tiểu ca nhi đều muốn đến cắn hắn, hắn không nhớ đã bị hai tiểu quỷ đó cắn bao nhiêu cái rồi.
Nhìn Dương Dật ôm lấy chân phàn nàn, Trần Tĩnh cảm thấy đó là do mỗi lần bị cắn hắn đều phải ứng rất mạnh cho nên hai tiểu ca nhi mới thích tìm cha nó mà cắn thôi.
“Đó là do bọn nhỏ thích mùi thịt của ngươi đấy, ngươi xem, ta ôm chúng nó nhiều như vậy mà chúng còn lười cắn ta.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.
Dương Dật lúc này rút cuộc mới tỉnh táo lại, hắn chậm rì rì mặc quần áo vào, cả người giống như là bị rút đi hết khí lực vậy. Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này hắn bị xuất hiện loại trạng thái bết bát như thế này.
Vô lực ăn hết một chén cháo loãng, hắn cảm thấy nuốt xuống rất gian nan, một chút khẩu vị cũng chẳng có.
Nhìn bộ dạng nghiêm trọng ấy của Dương Dật, Trần Tĩnh rất lo lắng nên dứt khoát đưa hai tiểu ca nhi đến chỗ của phụ thân mình để chuyên tâm chăm sóc cho hắn. Y lại đến tìm Lâm Lộ xem bệnh cho hắn, ông vừa đến nơi đã vội vàng bắt mạch nói hắn bị thể hư, lại bị tà khóa nhập thể cho nên kê một đơn thuốc khu hàn. Ngoài ra, Lâm Lộ còn dặn Trần Tĩnh hiện tại không thể bồi bổ, thân thể quá hư nhược phải hoãn bổ, tốt nhất là đợi đến khi hàn khí trong cơ thể Dương Dật tán đi hết đã.
Hiện tại Lâm quân y đã bắt đầu bận rộn, ông phải nhanh chóng để binh sĩ trong quân báo danh chích ngừa thiên hoa. Có điều, đợt vừa rồi ngoại trừ Tiểu Dịch ra thì chẳng ai bị đậu bò cả, cho nên ông phải bất chấp hai con mắt đang trợn trắng kia của Trần Tĩnh, mạo hiểm đến tìm Dương Dật thương lượng.
“Dương Dật, ngươi nói xem phải làm sao bây giờ, trong quân nhiều người như vậy lại chẳng có ai từng bị thiên hoa, cũng chẳng có ai mắc đậu bò. Hiện tại một mình Tiểu Dịch nhất định là không đủ.” – Lâm Lộ có chút tiếc nuối nói.
Đầu Dương Dật có chút không tỉnh táo lắm, nhưng mà hắn vẫn nghe được những lời Lâm Lộ nói.
“Ngài chỉ cần phái thêm mấy binh lính thân thể yếu một chút đi vắt sữa bò, chờ đến khi bọn họ bị nhiễm đậu bò chẳng phải là được rồi sao.” – Dương Dật đáp.
“Thì ra là ngươi chưa có bệnh đến mức hồ đồ nha. Nói rất đúng, ta phải làm ngay mới được, nhiều thêm mấy người bị đậu bò thì chẳng phải là giải quyết xong rồi sao.” – Vừa nói xong, Lâm Lộ đã hấp tấp chạy đi an bài người.
Đem thuốc sắc xong, Trần Tĩnh phải tốn thật lớn khí lực mới để Dương Dật đang trong trạng thái rất kém uống vào, thực sự là cứ uống được một nửa lại nôn ra mất một nửa.
“Chúng ta đến suối nước nóng ngâm đi, ta giúp ngươi đem hàn khí xua đi, sau này cũng khó tái phát nữa.” – Trần Tĩnh quấn Dương Dật vào trong chăn ôm lấy hắn đi đến hậu viện.
Ngồi trong hồ nước có độ ấm vừa phải, Trần Tĩnh xếp bằng sau lưng, hai bàn tay áp lên lưng hắn, một cỗ nội lực không ngừng truyền vào trong người Dương Dật đem số nội lực vẫn còn đang lười biếng ở trong đan điền hắn kéo ra.
Từng đợt từng đợt nhiệt khí từ đỉnh đầu thoát ra, vốn dĩ đang cảm thấy lạnh, hiện tại cơ thể Dương Dật đã ấm áp hơn rất nhiều, tựa nhưng nằm trong lòng mẹ, vô cùng ôn hòa, thoải mái.
Trong nháy mắt một canh giờ đã trôi qua, nhìn người đang ngủ say sưa trong ngực mình, Trần Tĩnh cảm thán sao hắn lại có thể giỏi ngủ như vậy, bất quá, hiện tại sắc mặt vốn trắng bệch cũng đã hồng hào hơn rất nhiều. Tối nay nấu một bát canh hầm cho Dương Dật uống là được. Hắn vốn dĩ sinh không đủ ngày, bị ảnh hưởng từ khi còn trong bụng mẹ, cả đời này phải cẩn thận chăm sóc, không thể lơ là.
Nháy mắt năm ngày đã trôi qua, Dương Dật ăn cháo tròn năm ngày, khí sắc cũng đã tốt hơn nhiều, bộ dáng lại trở nên hồng hào trắng trẻo như cũ.
Buổi chiều, trên cánh tay của Tiểu Bảo bắt đầu xuất hiện chấm đỏ, ngày hôm sau thì lớn dần thành hạt như hạt đậu. Xem tình trạng thì nó có vẻ không có triệu chứng gì quá nghiêm trọng, chỉ là tinh thần không được tốt, ăn uống cũng không có khẩu vị gì mà thôi.
“Cha, con chóng mặt.” – Tiểu Bảo nằm trong ngực Dương Dật cọ qua cọ lại. Tối hôm đó bởi vì thân thể không thoải mái nên nó kiên quyết không chịu ngủ một mình, nhất định phải oa vào ngủ chung với cha và a mỗ mình.
Trần Tĩnh thấy phản ứng của Tiểu Bảo như vậy, lại lo lắng tiểu ca nhi cũng khó chịu mà mình lại không biết cho nên dứt khoát để cả nhà năm người cùng ngủ chung với nhau luôn.
Ngày hôm sau, lúc Trần Tĩnh chuẩn bị đi mời Lâm quân y đến thì phát hiện Tiểu Bảo sau khi ngủ một giấc dậy lại trở về bộ dáng sinh long hoạt hổ như thường, hoàn toàn không cần thiết phải gọi đến quân y.
Cũng ngày hôm đó, sau khi ngủ trưa dậy, trên cánh tay béo béo của Quân An và Quân Hạo cũng mọc ra hai nốt đậu, bất quá, bọn chúng chẳng có triệu chứng không khỏe nào cả, vẫn cứ thích bò tới bò lui, loạn thành một đoàn, chẳng có chút ý tứ nào gọi là muốn nghỉ hết. Tuy vậy, Dương Dật vẫn khá là lo lắng, nhất định phải ôm một đứa, đứa còn lại để Trần Tĩnh ôm, kiểm tra qua một lượt, sợ hai tiểu gia hỏa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“A Dật, thứ này thực sự có hiệu quả sao?” – Trần Tĩnh chỉ vào vết đậu trên cánh tay tiểu ca nhi nghi hoặc hỏi. Nếu thực sự hữu dụng như A Dật nói thì y không cần phải lo lắng chuyện hài tử sẽ bị thiên hoa nữa.
“Tuyệt đối hiệu quả. Cơ mà, vì sao tay ta vẫn còn chưa mọc ra nhỉ?” – nhìn cánh tay trái không chút tỳ vết của mình, Dương Dật có điểm ngoài ý muốn, chẳng lẽ hắn lại chích ngừa không thành công sao? Không đúng, phương thức đều giống nhau, mà hắn lại còn là người đầu tiên nữa chứ.
Hai ngày sau, Dương Dật bất đắc dĩ nhìn vết đậu trên cánh tay mình. Ai đến nói cho hắn biết, vì cái gì Tiểu Bảo và tiểu ca nhi lúc đó đều không có phản ứng gì, vậy mà đến phiên hắn thì đầu óc lại mơ màng, đã thế còn bị sốt.
“Mau đem thuốc uống vào đi.” – Trần Tĩnh bưng chén thuốc Lâm Lộ kê đơn vịn Dương Dật dậy để hắn từ từ uống. Cả Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều không sao, như thế nào đến lượt A Dật thì lại trở thành thế này? Thân thể chẳng những không thoải mái lại còn phát sốt, hiện tại cho hắn uống chính là thuốc hạ sốt.
Dương Dật ngủ cực kỳ không yên ổn, hắn cảm thấy mình giống như đang bị đặt trên một ngọn lửa, bị thiêu đốt muốn chín luôn rồi, đầu cũng đau đến mức muốn nổ tung.
“Lâm Lộ, Dương Dật sao rồi rồi? Sao phản ứng của hắn lại lớn như vậy? Hắn đã sốt từ hôm qua đến giờ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bị sốt đến ngốc mất.” – Hiện tại trong lòng Trần Tĩnh vô cùng gấp, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều đã được gửi đến chỗ phụ thân y, với tình trạng như hiện tại của Dương Dật, y chẳng còn tâm trí đâu mà chăm sóc cho hài tử được nữa.
“Ta cũng không biết vì sao trên người Dương Dật lại phát sinh tình huống nghiêm trọng như vậy. Các binh sĩ khác sau khi chích ngừa cũng không hề có phản ứng quá mức nào, nặng nhất chính là phát sốt một buổi tối, sau khi uống thuốc hạ sốt thì không còn gì đáng ngại nữa.” – Lâm lộ cũng vô cùng sốt ruột, Dương Dật nếu cứ sốt như vậy không chừng sau khi tỉnh lại sẽ bị ngốc luôn cũng nên.
Hiện tại, Dương Dật chẳng ăn uống gì được, bất kể là Trần Tĩnh đút thuốc hay là thức ăn hắn cũng không thể nuốt xuống. Hai người Lâm Lộ và Trần Tĩnh cũng vì vậy mà gấp đến xoay vòng vòng.
Ngậm lấy một ngụm thuốc đắng, Trần Tĩnh cau mày, cúi đầu đưa đến bên miệng Dương Dật, thời điểm nước thuốc trào ra, y dùng đầu lưỡi mình dây dưa với lưỡi hắn, mãi đến khi hắn đem chỗ thuốc đó toàn bộ nuốt xuống mới thôi
Dương Dật vốn dĩ bị bệnh làm cho vô cùng khó chịu, lại bị Trần Tĩnh đút thuốc, cái thứ mà mình ghét cay ghét đắng, trong lòng cang thêm khó chịu. Hắn một ngụm cắn lên đầu lưỡi đang náo loạn trong miệng mình. Mùi máu tươi tản ra rút cuộc cũng khiến Dương Dật thanh tỉnh một chút. Thấy Trần Tĩnh cau mày, hắn mới ngoan ngoãn nhả ra. Hình như, mình lại gây chuyện mất rồi, không biết có bị Trần Tĩnh giận không.
“A Dật, ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi hôn mê hai ngày, cuối cùng cũng chịu tỉnh, thế nhưng mà vẫn chưa có hạ sốt đấy.” – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật, cũng may là thời điểm y cho hắn uống thuốc hắn rất chi là biết điều, ngoan ngoãn phối hợp.
“Nếu như còn không hạ sốt thì khả năng sẽ biến thành ngốc tử, sau này ngay cả Trần Tĩnh và bọn Tiểu Bảo cũng không nhận ra.” – Lâm Lộ thấy Dương Dật đã có chút thanh tỉnh liền nói.
“Bất quá có thể tỉnh lại là tốt rồi, nói không chừng một lát nữa là hạ sốt.” – Ông lại nói thêm.
Dương Dật uống chút nước Trần Tĩnh đút cho, yết hầu cũng cảm thấy thoải mái hơn chút, nhưng mà cả người vẫn cứ lâng lâng, đầu óc hỗn loạn, hắn hình như nghe thấy có người nói mình nếu còn không hạ sốt sau này sẽ thành ngốc tử, sẽ quên mất cả Trần Tĩnh lẫn bọn Tiểu Bảo.
Hắn suy nghĩ thật lâu, đột nhiên trong đầu chợt lóe tinh quang, có thể dùng rượu, rượu có độ tinh khiết cao có thể hạ sốt.
“Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, ta không thể biến thành ngốc tử được, ta không muốn quên mất ngươi. Mau lấy rượu đến cho ta, rượu thật mạnh, sau đó dùng rượu lau người, ngực, chỉ cần lau lên ngực là được rồi, như vậy có thể tốt lên.” – Dương Dật còn chưa nói xong đã lần nữa lâm vào ác mộng.
“A Dật, A Dật, ngươi mau tỉnh, không nên ngủ nữa, không nên lại ngủ nữa a.” – Trần Tĩnh lay lay Dương Dật đã hoàn toàn mê man.
Lâm Lộ ở bên cạnh nghe được toàn bộ những lời Dương Dật nói, tuy rằng ông không biết biện pháp này có hữu dụng hay không, nhưng mà Dương Dật đã có thể thành công đem đậu bò lây đến thân thể người, về phần có thể ngừa được thiên hoa hay không thì còn phải chờ kết quả. Bất quá, theo lý mà nói thì một khi đã nhiễm qua đậu bò thì hoàn toàn không cần phải lo đến thiên hoa nữa, vì vậy lần này cũng nghe theo hắn thử xem.
“Trần Tĩnh, ngươi đừng chỉ ngồi đó ôm Dương Dật. Ta đã đem rượu múc đến, ngươi tranh thủ thời gian giúp hắn lau người. Chỉ cần hạ sốt thì sẽ không sao nữa. Ngươi cứ ôm hắn như vậy không phải sẽ càng làm hắn nóng thêm sao, sao có thể hạ nhiệt được.” – Lâm Lộ bưng chén rượu lớn đến, thấy Trần Tĩnh vẫn còn ôm khư khư Dương Dật bèn nói.
Từ lúc Dương Dật bất tỉnh, gọi thế nào cùng không dậy, Trần Tĩnh cũng bị dọa cho choáng váng. Y chỉ sợ hắn vừa rồi chính là hồi quang phản chiếu.
Quay đầu nhìn về phía Lâm Lộ, y từng chút từng chút khôi phục lại lý trí. Đúng vậy, y cứ ôm Dương Dật căn bản là chẳng có chút tác dụng gì. Vừa rồi A Dật đã nói dùng rượu lau người có thể hạ sốt, mình sủng ái hắn như vậy, sao hắn có thể cam lòng rời khỏi mình và hài tử được kia chứ.
“Vậy ta đi ra ngoài trước. Lúc này Dương Dật có nói phải lau ở ngực, ngươi tranh thủ thời gian làm đi, để hắn nhanh hạ sốt chút là mọi chuyện đều ổn.” – Nói xong Lâm Lộ cũng đi ra ngoài. Vừa rồi thấy Trần Tĩnh cởi y phục của Dương Dật, cái bờ ngực trắng nõn quá mức kia ông không nên nhìn vẫn tốt hơn, bằng không đợi đến khi Trần Tĩnh hoàn hồn rồi lại tìm ông tính sổ không hay.
Trần Tĩnh đặt Dương Dật nằm ngửa trên giường, đầu tiên đem quần áo hắn cởi ra, sau đó đem bố khăn chấm vào rượu mạnh rồi từ từ lau lên ngực Dương Dật.
Chỉ vừa mới lau một lúc, trên ngực Dương Dật đã chầm chậm nổi lên một mảng mụn dày đặc màu đỏ. Trần Tĩnh có vẻ như không nhìn thấy, vẫn cứ cẩn thận lau, mãi đến khi trên ngực hắn lộ ra một mảng đỏ tươi.
Sau khi lau được một lúc, Trần Tĩnh lại đưa tay sờ sờ chán Dương Dật, cảm thấy nhiệt độ đã giảm bớt một chút, lúc này tinh thần mới tỉnh táo, muốn lau chỗ khác cho hắn thì rút cuộc lúc này đã thấy được trên người Dương Dật nổi lên thật nhiều mụn nhỏ. Thực sự, những nốt mụn này khó coi vô cùng, nhưng mà Trần Tĩnh không cảm thấy như vậy, y ở trên ngực hắn đặt xuống một nụ hôn, sau đó lại liên tục giúp hắn lau những chỗ khác.
Còn về phần sau khi hạ sốt, Dương Dật tỉnh lại thấy trên người mình toàn thân đều là mụn sẽ có phản ứng gì, Trần Tĩnh không để ý đến. Trong đầu y bây giờ chỉ có một suy nghĩ đó là làm sao để hắn nhanh chóng tỉnh lại.
Vả lại, Trần Tĩnh cũng biết, có một số người sau khi uống rượu vào cũng sẽ xuất hiện tình trạng như vậy. Chỉ là, trước kia Dương Dật uống rượu nho chưa từng phát sinh qua, dù sao thì một thời gian ngắn mấy thứ này cũng sẽ biến mất thôi. Nghĩ vậy, y lại nghiêm túc lau rượu lên lưng hắn.
Thời điểm lau đến cái mông thịt thịt của Dương Dật, tư tưởng vốn dĩ rất nghiêm túc của Trần Tĩnh bắt đầu đào ngũ. Y thật không hiểu vì sao cái mông của Dương Dật chẳng những vểnh, hình dạng lại còn rất tốt, vừa vặn cho y mỗi tay một bên bóp bóp. Ý nghĩ vừa thoáng, Trần Tĩnh liền vươn ma chưởng đến, không chỉ sờ mà còn hung hăng nhéo nhéo.
Đợi đến khi sờ đã tay rồi, Trần Tĩnh mới phục hồi tinh thần tự cho mình một bạt tai, bây giờ đã là thời điểm gì rồi mà y lại còn tơ tưởng đến mấy chuyện kia cơ chứ.
Mãi đến khi xác định cơn sốt của Dương Dật đã lui bớt, Trần Tĩnh mới lấy đến một cái chăn mỏng đắp lên bụng Dương Dật, nếu như lát nữa nhiệt độ cơ thể không tăng lên nữa thì A Dật nhất nhanh sẽ tỉnh lại. Hôn hôn lên trán Dương Dật, lại một lần nữa kiểm tra, cảm thấy nhiệt độ thực sự đã giảm, lúc này y mới đem rượu và bố khăn bỏ đi, đợt lát nữa gánh tới một bồn nước để Dương Dật lau người là được.
Dương Dật cảm thấy hơi lạnh nên tỉnh lại, bởi vì cơn sốt đã lui nên thân thể cũng thoải mái hơn một chút.
Mở to mắt, hắn nhìn xuống ***g ngực lạnh lẽo, thời điểm nhìn thấy đám mụn đỏ trên ngực, lại nhìn xuống tay mình, rút cuộc hắn cũng cũng thừa nhận là mình không có hoa mắt.
Đứng dậy, lấy gương đồng ra soi, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, Dương Dật cứng người. Trời ạ, đây là hắn thật sao? Nhìn thế nào cũng thấy giống một đại yêu quái, khắp người toàn là mụn đỏ, không chỗ nào là không có mụn. Dương Dật tự nhìn cũng cảm thấy buồn nôn cực độ. Trời ạ, hắn bị làm sao thế này? Chẳng lẽ dính phải thiên hoa rồi sao? Ngay lập tức tâm Dương Dật nguội lạnh một nửa.