Đọc truyện Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan) – Chương 62
“A Tĩnh, ngươi nói cái gì? Ngày mai chúng ta đi gặp gia gia của Tiểu Bảo sao?” – Dương Dật sau khi nghe lời Trần Tĩnh nói thì cả người đều có chút mơ hồ, đây là đi gặp nhạc phụ sao? Phải làm sao bây giờ? Lão gia tử là quân nhân, hắn làm cách nào mới có thể khiến lão gia tử yêu thích mình được đây? Lão gia tử người ta chắc cũng không có thích sắc đẹp như nhạc mẫu đi, dù sao có một nhạc mẫu như thế thôi cũng đã giày vò hắn quá sức rồi. May mắn lần này nhạc mẫu không tới, chỉ đưa quần áo đến, chứ nếu tới thật thì Dương Dật không biết phải làm thế nào luôn.
“A Dật, ngươi đừng bày ra bộ dáng như trời muốn sập xuống có được không. Phụ thân ta rất dễ thân cận, ngươi không cần sợ hãi, nếu như ngươi lớn lên cao lớn thô kệch mới là phiền toái đó. Nhìn ngươi tay chân mảnh khảnh thế này cha ta làm sao dám tùy tiện động đến ngươi chứ, nếu động bị thương thì ông lấy đâu ra người để giao phó cháu ngoại nào.” – Trần Tĩnh thấy bộ dạng buồn rầu của Dương Dật thì buồn cười nói, A Dật nhà y lúc nào cũng rất đáng yêu, dù là cau mày nhìn cũng vẫn đẹp. (anh có cần phải khen chồng như vậy không khinh bỉ)
“Hi vọng là được như ngươi nói, chứ nếu không cha ngươi muốn giáo huấn ta thì ta khẳng định là xong đời luôn.” – Dương Dật vẫn cảm thấy rất lo lắng.
Nhìn bộ dạng xoắn suýt của Dương Dật Trần Tĩnh lắc đầu, chắc hẳn là do a mỗ thật sự hù hắn sợ rồi. Bất quá, lần này đi Trần Tĩnh vẫn chọn lấy mấy bộ quần áo mà a mỗ mình làm để A Dật mặc. Tuy rằng y biết cho dù là mình cũng không muốn mặc mấy bộ y phục kia, nhưng mà không thể phụ tâm huyết của lão nhân gia nên cũng đành phải để A Dật chịu khổ chút. Bất quá, y chọn mấy bộ màu xanh và màu đen, so ra nhìn vẫn khá hơn hồng nhạt, xanh lá cây nhiều.
Xe ngựa đã sớm dừng dưới chân núi, bởi vì tức giận Trần Tĩnh khi đã chọn loại quần áo kia cho mình nên tối quá Dương Dật đã giày vò y không ít. Chỉ là dù vậy thì y cũng chẳng tức giận, A Dật tính khí vẫn trẻ con như vậy, giận một lúc rồi cũng cho qua thôi, nhìn xem, bây giờ không phải đang rất vui vẻ mà ôm lấy tiểu Quân An sao. Bất quá, tối qua đúng là hắn đã dày vò y đến thảm, đến bây giờ mà xương sống thắt lưng của y vẫn còn có chút đau, mà cái chỗ phía dưới kia cũng không được thoải mái cho lắm.
Ba đứa nhỏ cộng thêm cả Dương Dật đã lên xe, Trần Tĩnh hất roi đánh ngựa xuất phát.
Nhìn nhi tử của mình đi vào, trong tay còn ôm theo một tiểu tử béo béo, không đúng, là tiểu ca nhi béo béo, lão gia tử cảm thấy thực cao hứng. Còn người mặc bộ trường bào màu đen do bạn già của ông làm kia chắc hẳn là phu quân của ca nhi nhà ông rồi. Nhìn hắn như vậy khó trách bạn già của ông lại một mực lẩm bẩm bên tai là không cho phép hù dọa hắn, không cho phép khó xử hắn, lại càng không cho phép khi dễ hắn, quả nhiên là do bộ dáng có chút yếu đuối.
“A Dật, mau đi nhanh một chút, đừng có lề mà lề mề nữa, chỉ có một đoạn đường thôi, dù ngươi đi chậm thì cũng vẫn phải tới.” – Trần Tĩnh quay đầu lại kêu.
“Gia gia, Tiểu Bảo tới thăm ông này!!!” – Tiểu gia hỏa đi ở cuối cùng, thời điểm nhìn thấy gia gia của mình thì nhanh như một cơn gió chạy đến, gia gia và a ma trong lòng Tiểu Bảo mang ý nghĩa chính là thật nhiều thật nhiều đồ ăn vặt mà nó thích nha.
Lão gia tử nhìn thấy Tiểu Bảo chạy về phía mình, khuôn mặt vốn không có biểu tình gì liền lộ ra tươi cười.
“Tiểu gia hỏa, chạy chậm một chút, ngã xuống rất đau đấy.” – Lão gia tử đi về phía trước vài bước đem nhóc béo ôm lấy. Trong trí nhớ của Trần Tĩnh, từ trước đến này ông chưa từng đối với nhi tử của mình để ý đến vậy, ngay cả loại ngữ khí thương tiếc như thế này cũng chưa từng đối với y và ca ca nói qua.
Trần Tĩnh kéo Dương Dật đang ôm tiểu Quân An đến trước mặt lão gia tử. Nhìn mặt người trước mắt, Dương Dật cảm thán, khó trách Trần Tĩnh lại đẹp trai như vậy, hóa ra là y giống cha, lão gia tử bộ dáng đúng thật là không kém chút nào.
“Phụ thân, đây chính là phu quân của con, hắn gọi là Dương Dật.” – Trần Tĩnh kéo Dương Dật đến nói.
“Phụ thân hảo.” – Đây là tướng quân đó, một tướng quân vô cùng uy nghiêm đó, Dương Dật hắn trong nội tâm vô cùng khẩn trương, người nhạc phụ này nếu xem hắn không vừa mắt thì phiền toán lớn rồi.
“Ừ, vào đi.” – Lão gia tử nhìn người mà Trần Tĩnh dẫn đến, cái người này có chỗ nào giống hán tử a, nhìn thế nào thấy cũng giống một ca nhi, bộ dáng so với bạn già của mình năm đó còn đẹp hơn vài phần. Ngẫm lại thì ông thấy cũng không có gì, dù sao ca nhi nhà ông mà muốn tìm được một người có năng lực hơn nó đúng thực là quá khó khăn, cái người trông tuấn tú xinh đẹp thế này tính ra cùng với con ông coi như là rất xứng đôi rồi. Trong lòng lão gia tử cảm thấy khá thỏa mãn, nhìn có vẻ hán tử kia còn rất nghe lời con ông nữa chứ.
Một nhà mấy người ngồi ở khách phòng trong phủ đại tướng quân, hiện tại Trịnh lão gia tử ngồi ở chủ vị, Tiểu Bảo ngồi ở trên đùi ông, thân thể nho nhỏ của nó hết chồm qua phải lại chồm qua trái lấy điểm tâm, đây chính là do gia gia đặc biệt chuẩn bị cho nó ăn đấy.
“Ngồi đi, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” – Trịnh lão gia tử thanh thanh yết hầu tận lực ôn hòa hỏi. Ông cũng không muốn hù dọa phu quân của ca nhi nhà mình làm gì, nhìn thế nào cũng thấy so ra yếu đuối hơn bạn già của ông năm đó. Ông còn nghe nói, lần trước lúc ca nhi nhà ông trở về nhà, hán tử kia còn sinh bệnh, cái thân thể kia sao lại nhược như vậy chứ. Cũng may là ba đứa nhỏ xem ra rất không tệ.
“Bẩm phụ thân, ta năm nay hai mươi tuổi.” – Dương Dật ổn định lại tâm tình đáp. Khí thể của người đã từng trên chiến trường chém giết không ít địch nhân đúng là không giống với trong tưởng tượng của hắn. Có điều, Dương Dật hình như đã quên mất Trần Tĩnh cũng mới từ chiến trường trở về, nhưng hắn lại chẳng có chút mảy may sợ sệt nào.
“Ấy vậy mà so với Quân Di còn nhỏ hơn mấy tuổi, khó trách Quân Di lại sủng ái ngươi như vậy. A mỗ ngươi còn nói, ngươi sủng ái hán tử nhà mình y như sủng ái hài tử vậy.” – Trịnh lão gia tử hơi hơi giật khóe miệng chuyển trọng tâm câu chuyện về phía nhi tử nhà mình.
Trần Tĩnh cũng không cảm thấy có gì mất mặt, chỉ là nghe phụ thân mình nói vậy thì cũng cảm thấy hơi xấu hổ một chút. Y chính là thích sủng ái A Dật của mình như vậy.
“Các ngươi đi đường cả ngày chắc cũng đói bụng rồi, đã đến đây thì cứ theo bồi lão đầu tử ta đây đi. Được rồi, trước tiên đến nhà ăn ăn cơm trước đã rồi nói, hai tiểu ca nhi chắc cũng đói bụng lắm rồi, đi cho bọn chúng ăn chút cháo trứng đi.” – Lão gia tử ôm lấy Tiểu Bảo, tiểu tử béo này trên miệng trên mặt toàn là vụn bánh, xem ra trên đường đến đây bị đói, huống chi là tiểu ca nhi, khẳng định chúng nó cũng bị đói rồi. Nhìn hai đứa nhỏ gặm ngón tay đến là vui vẻ ông thầm nghĩ.
Buổi tối, Dương Dật nằm ở trong ngực Trần Tĩnh, tay lại bắt đầu ở trên người y sờ loạn, hài tử đã sớm được dỗ cho ngủ ngon lành. Trời cũng đã khuya rồi, lúc này Dương Dật mới nhận ra mình và tiểu ca nhi giống nhau, ngủ không quen giường. Ấy vậy mà tên nhóc Tiểu Bảo kia thì ngược lại, giống y như cỏ dại ném đâu cũng được, chỉ có hai tiểu ca nhi là làm ầm ĩ cả buổi tối thôi.
Vốn dĩ bình thường cứ đến tối cho ăn no xong là hai tên nhóc song sinh kia sẽ ngoan ngoãn đi ngủ. Chỉ có đêm nay, không biết xảy ra chuyện gì, hai tiểu gia hỏa cứ một mực đưa tay chỉ ra bên ngoài, cặp mắt to tròn nhìn chằm chằm gian phòng mà bọn nó sắp ngủ, theo ý chúng nó là hoàn toàn không muốn ngủ.
Dương Dật hỏi Trần Tĩnh rút cuộc hài tử làm sao vậy, y chỉ nói, hài tử đã lớn, đã có nhận thức, nhất là những nơi mà chúng đã từng ở. Đây không phải là gian phòng quen thuộc của chúng nó cho nên hai tiểu gia hỏa không chịu ngoan ngoãn đi ngủ.
Hai người bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể đem hai đứa nhỏ rõ ràng đang ngáp nhưng lại cứ hướng ra bên ngoài kia đi ngủ.
Trần Tĩnh vừa nằm xuống giường thì đã ngủ mất, hôm nay y đánh xe cả ngày, cảm thấy có chút mệt mỏi, lại thêm đêm hôm qua không được ngủ ngon nên mới như vậy.
Bởi vì cả ngày ở trên xe ngựa Dương Dật đã ngủ, hoặc cũng có thể là vừa rồi đang ngủ lại bị đánh thức cho nên hắn hiện tại thanh tỉnh vô cùng. Bò tới trong ngực Trần Tĩnh, nghe tiếng tim đập bình ổn của y, Dương Dật cảm thấy đặc biệt an tâm. Tuy rằng nhìn lão gia tử rất uy nghiêm, nhưng qua một buổi tiếp xúc, hắn cũng không còn lo lắng việc ông sẽ không thích mình nữa. Gắn tin rằng yêu ai yêu cả đường đi, ông đã thích nhóc béo nhà hắn như vậy, ánh mắt nhìn tiểu ca nhi lại tỏ ra rất hài lòng, cho nên Dương Dật tin rằng mình cũng sẽ nhận được chút vầng sáng của hài tử.
Ngủ không được, lại chẳng có việc gì làm cho nên cánh tay vốn coi như an phận của Dương Dật lại bắt đầu có chút không thành thật vói vào trong ngực Trần Tĩnh sờ lên sờ xuống, cảm giác quần áo Trần Tĩnh đang mặc có chút cản trở tay hắn.
Dương Dật dứt khoát đem áo ngủ của Trần Tĩnh cởi bỏ, cả người dán vào trên người y hắn mới cảm thấy thoải mái. Bình thường ở nhà buổi tối đi ngủ Trần Tĩnh đều cởi trần, thật không ngờ đi ra ngoài một chuyến tiểu tử này lại mặc đồ đi ngủ, đối với chuyện này Dương Dật cảm thấy bất mãn vô cùng.
Đầu lưỡi đảo qua điểm nhô lên trước ngực Trần Tĩnh, ngón tay lại xoa xoa bên còn lại, vốn đang không ngủ được rút cuộc hắn cũng tìm được việc để làm.
Nhìn nhìn Trần Tĩnh không có chút phản ứng nào, Dương Dật cảm thấy không cam tâm, ngậm viên hồng đậu đã bị hắn xoa nắn đến cứng rắn kia hung hắn hút vài cái.
Trần Tĩnh nhíu mày một cái, tay để lên cái đầu trên ngực mình xoa xoa.
“A Dật có muốn không?” – Trần Tĩnh nói mang theo dày đặc giọng mũi.
“Ta ngủ không được, ngươi ngủ đi, không cần để ý đến ta, đợi lát nữa lại buồn ngủ ngay ấy mà.” – Thời điểm đem Trần Tĩnh đánh thức hắn đúng là có chút xoắn xuýt. Cả đêm hôm qua y đã không được ngủ ngon, hôm nay lại còn phải đánh xe rồi chăm sóc hắn và hài tử, khẳng định là rất mệt mỏi rồi, hắn đúng là não bị co rút nên mới quấy rầy y mà.
“Ừ.” – Trần Tĩnh đáp một tiếng rồi lại nhắm mắt ngủ. Nhưng mà, cái xúc cảm ướt át khi bị lưỡi liếm loạn trước ngực, lại còn thêm cái tay cứ sờ soạng lung tung, y dù sao cũng chẳng phải người chết, sao lại không có cảm giác được chứ.
“A Dật, ngươi muốn làm hay muốn ngủ.” – Trần Tĩnh thấp giọng hỏi.
Dương Dật nghĩ nghĩ, ngủ không được thì cũng phải ngủ, nếu cứ sờ sờ thế này sẽ sờ ra lửa mất. A Tĩnh tối nay đích thực là cần phải nghỉ ngơi, hắn không thể cứ ích kỷ muốn làm gì thì làm được.
“Ta muốn ngủ.” – Dương Dật cọ sát ngực Trần Tĩnh nói.
“Ừ, vậy ngủ đi.” – Bàn tay lớn của Trần Tĩnh xoa nhẹ đỉnh đầu Dương Dật hai cái, ngay lúc hắn đang nghĩ xem làm thế nào để ngủ thì y ở trên cổ hắn điểm nhẹ một cái. Ngay lập tức, người nguyên bản vẫn đang thanh tỉnh liền tập tức chìm vào mộng đẹp.
Trước khi đi gặp Chu Công đánh cờ, Dương Dật nghĩ, lần sau hắn tuyệt đối sẽ nói là muốn ngủ một cách bình thường chứ không phải là để Trần Tĩnh điểm huyệt. Hắn tình nguyện không ngủ được đi sờ sờ Trần Tĩnh chứ không muốn bị bức ngủ như thế này chút nào. Kỳ thực… cái phương pháp trị mất ngủ này, Dương Dật nghĩ cũng là một cách trị mất ngủ rất tốt.
Lão gia tử tuy rằng không cùng Dương Dật nói chuyện nhiều, nhưng ông vẫn luôn đứng dưới mái hiên nhìn Trần Tĩnh, Tiểu Bảo, Dương Dật và tiểu ca nhi một nhà ồn ào. Đối với một người đã đến tuổi như Trịnh tướng quân mà nói, dù là thứ gì so ra cũng không quan trọng bằng việc nhìn thấy con cái mình một nhà vui vẻ sung sướng.
“Tướng quân, ngài đã rất nhiều năm không được vui vẻ như thế này rồi.” – Quân sư đứng ở bên cạnh Trịnh lão tướng quân nói. Lão đã cùng tướng quân cùng nhau chinh chiến hơn ba mươi năm, lúc biết tin Trịnh tiểu tướng quân bị thương, rất có thể không sinh được con nữa, lão gia tử chưa từng một ngày được vui vẻ. May mắn là ông trời đã trả lại một đứa con cho ông.
Trịnh lão tướng quân không nói gì thêm, nhưng cứ nhìn ánh mắt ôn hòa hướng vào trong sân kia cũng có thể dễ dàng nhận ra, tâm tình ông bây giờ rất tốt.
Tiểu ca nhi và Tiểu Bảo đều đã ngủ, hiện tại Dương Dật ở chỗ này đã rất thân quen. Ở đây là quân doanh, căn bản là chẳng có ca nhi nào, đương nhiên không tính Trần Tĩnh, làm gì có ai dám cùng y đùa giỡn kia chứ. Bất quá, Dương Dật lại không giống vậy, hắn là hán tử, bộ dáng lại đẹp, tất cả đều tò mò không biết vì sao hán tử kia lớn lên lại đẹp như vậy, thật sự là chưa từng thấy mấy ai đẹp được như thế.
“Dương Dật, Trần Tĩnh có ở đó không? Con của ngươi ngủ rồi à? Hôm nay đội chúng ta phải đi cày ruộng, ngươi có muốn đến xem không? Cái cảnh hơn mười con trâu cùng cày một lúc không phải lúc nào cũng gặp được đâu đấy.” – Tiểu Trần tướng quân cười cười thăm dò tiến đến hỏi. Từ trước tới giờ cậu vẫn không hề nghĩ đến việc hán tử của Trần Tĩnh lại dễ thương như vậy. Tất cả cũng đều là do cậu lỡ miệng, trong lúc quá chén đã mơ hồ đáp ứng mấy huynh đệ tốt của mình đem Dương Dật đến cho bọn họ gặp mặt. Nếu như để Trần Tĩnh biết được cậu nhất định sẽ chịu không nổi, chết người như chơi, người khác không biết chứ cậu thì biết rõ, người này so với ca ca của y còn lợi hại hơn ấy.
“Trần Tĩnh đi đến chỗ phụ thân, còn hài tử thì đều ngủ cả rồi.” – Dương Dật từ trong sân đi ra, trước kia hắn cũng đã từng thấy trâu cày ruộng rồi, nhưng mà cái cảnh hơn mười con trâu cùng cày thì chưa gặp bao giờ. Dù sao bây giờ cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm, hài tử cũng vừa mới ngủ, phải một lúc lâu sau mới tỉnh cho nên đi xem một chút cũng được.
“Ngươi có muốn đi xem không?” – Tiểu Trần tướng quân hỏi.
“Được rồi. Chỗ đó có xa không? Ta không thể đi quá xa được, một lúc sau nhất định phải trở về.” – Dương Dật nói.
Hắn hôm nay cưỡi một con ngựa khá là ôn hòa, đây cũng là do mùa xuân vừa mới học được.
Đi một lúc đã nhìn thấy một đám binh sĩ đang cùng một chỗ nói cười nhốn nháo. Bởi vì trong quân người rất nhiều, lương thực quốc gia đưa tới cũng không có rau củ tươi mới gì cho nên bọn họ đã sửa sang một miếng đất bên ngoài thành, trồng lấy một vườn rau thật lớn để trồng rau quả theo mùa, như vậy thì không cần phải lúc nào cũng chỉ ăn một món.
“Ta cũng thử xem.” – Dương Dật kéo một con trâu cày đi về phía trước, phía sau có một binh sĩ đứng giữ lưỡi cày, rất nhanh một đường cày đã xuất hiện. Hắn nhìn nhìn một lúc, tuy rằng không bằng máy cày được cơ giới hóa như kiếp trước, nhưng như thế này cũng nhanh hơn dùng sức người sới đất nhiều lắm.
“Ô? Tay của ngươi làm sao vậy Tiểu Dịch?” – Dương Dật bắt lấy cánh tay của binh sĩ trẻ tuổi đang điều khiển lưỡi cày hỏi. Hắn nhìn thấy trên cánh tay đầy cơ bắp của Tiểu Dịch mọc ra rất nhiều nốt giống như nốt đậu, nhìn rất giống bệnh thủy đậu của kiếp trước.
Tiểu Dịch ngượng ngùng cười cười, mặt đỏ hết cả lên, ngay cả đầu cũng cúi thấp đến tận ngực.
“Trần Tĩnh, ngươi mang hài tử trở về đi, nửa năm nay đừng cho bọn nó ra ngoài. Ngươi xem đi, đây là tin tức mà a mỗ ngươi đưa tới.” – Lão gia tử cầm thư giao cho Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh nhìn nhìn nội dung trên tờ giấy, trong lòng kẽ co lại, đây là thiên hoa. Năm đó y cũng bởi vì nhiễm thiên hoa mà thiếu chút nữa đã chết. Trần Tĩnh vẫn còn nhớ rõ, năm đó y mười tuổi, đã có rất nhiều người đã chết vì thiên hoa. Cũng may là lúc đó công lực của y cũng đã có chút thành tựu cho nên đối mặt với tử vong suốt hơn mười ngày cuối cùng cũng có thể qua khỏi.
Trần Tĩnh cũng còn nhớ, a mỗ đã từng đặc biệt dặn y, Dương Dật chưa từng bị thiên hoa, dặn y phải cẩn thận một chút, nếu không với thân thể của hắn, nhiễm phải bệnh này làm sao có thể sống qua được. Còn có ba đứa nhỏ, đều chưa từng bị thiên hoa, tuy rằng Tiểu Bảo đã bắt đầu luyện công, nhưng mà tiểu ca nhi lại nhỏ như vậy, làm sao có thể sống sót được. Nghĩ đến đó, đột nhiên y cảm thấy cả người lạnh như băng.
Đúng rồi, đúng rồi, y có thể đem Dương Dật và hài tử trở về sơn cốc, nếu như bọn họ đều không ra ngoài thì làm sao có thể lây dịch thiên hoa được chứ.
“Phụ thân, một lát nữa con sẽ đem hài tử trở về, chắc một thời gian dài nữa không thể để Dương Dật và Tiểu Bảo bọn chúng đến thăm phụ thân rồi. Đợi khi nào bệnh dịch qua đi con lại đến thăm ngài.” – Trần Tĩnh nắm chặt nắm đấm nói, y tuyệt đối không thể để cho hài tử và A Dật nhiễm phải thiên hoa.