Xuyên Việt Chi Độc Sủng Tiểu Phu Lang

Chương 45


Đọc truyện Xuyên Việt Chi Độc Sủng Tiểu Phu Lang – Chương 45

Edit: Arisassan

Lý thiếu phu nhân thấy Hạ Dung có hơi thất thần, vừa định hỏi y có chuyện gì, liền nghe thấy động tĩnh truyền đến từ cửa viện, nhìn về hướng phát ra âm thanh thì mới biết hóa ra là tri huyện phu nhân tới.

Tri huyện phu nhân mặc một bộ váy màu tương* thêu hoa văn dạng tán hoa tứ hỉ như ý, mặc dù đã là phụ nhân hơn ba mươi tuổi, dung mạo lại không hề già đi tí nào, cộng thêm khí chất dịu dàng chỉ có ở nữ nhân độ tuổi này, càng lộ ra vẻ rực rỡ đoan trang. Chẳng trách Diệp tri huyện kia mặc dù nạp nhiều tiểu thiếp tiểu thị như vậy, là một người cực kỳ có mới nới cũ, vẫn như cũ kính trọng người chính thê được cưới hỏi đàng hoàng này.

[*màu hồng cam, màu của hoàng hôn ấy]

Thấy tri huyện phu nhân đã đến, tất cả phu nhân tiểu thư đều vội vàng đứng dậy vấn an, mãi đến khi tri huyện phu nhân đi tới chủ vị, lúc này mọi người mới lần lượt khách khí ngồi trở lại chỗ cũ.

Hạ Dung chú ý thấy phía sau tri huyện phu nhân ngoại trừ vài nha hoàn nhũ mẫu, còn có hai tiểu thị tuổi không lớn lắm nhưng nhan sắc lại vô cùng nổi bật, một trong số đó còn có Đào Chi y từng gặp hai lần. Nhìn trang phục hiện tại của Đào Chi, tâm trí Hạ Dung khó tránh khỏi mà thổn thức, nghĩ đến việc Đào Chi phải gả vào phủ tri huyện, cũng không biết có tự nguyện hay không.

Mặc dù trong hai lần gặp gỡ kia ấn tượng của y đối với Đào Chi cũng không quá tốt, lần thứ nhất là ở ngay trước mặt y nói với tướng công của y mấy câu lộ liễu kia, lần thứ hai là khi đến Phật Quang Tự dâng hương, lúc đó ánh mắt Đào Chi nhìn y khiến cho y đến bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy không thoải mái. Dù việc người này cuối cùng lại lưu lạc đến phủ tri huyện làm y phải cảm thán trong lòng, nhưng chỉ giới hạn ở đó, ngoại trừ nói một câu “thế sự trêu ngươi” ra thì y cũng sẽ không nghĩ nhiều. Hạ Dung tuy có hơi đơn thuần, nhưng cũng không phải là thánh mẫu, sẽ không ngu ngốc đến mức muốn nhúng tay vào chuyện vô bổ của người khác.

“Hiếm thấy các vị chịu nể mặt, trùng hợp quý phủ vừa mới đổi một đầu bếp mới, một bữa tiệc rượu này, mọi người cũng giúp chủ nhà là ta nếm thử xem tay nghề nấu ăn của người đầu bếp mới này ra làm sao.” Lúc Hạ Dung còn đang nghĩ vẩn vơ, tri huyện phu nhân đã bắt đầu khách sáo một vòng.


Đợi cho chủ nhà nói xong, yến hội coi như chính thức bắt đầu, từng phần từng phần thức ăn tinh xảo được hạ nhân bưng ra, hiếm thấy là những thức ăn này vẫn còn nóng, mọi người ngươi một cái ta một cái cùng nhau nếm thử thức ăn. Hạ Dung cũng nếm thử vài món, tuy mùi vị khá ngon, nhưng y đã bị Thẩm Tương Ngôn uy đến điêu miệng, hiện tại cũng không thấy đặc sắc ở chỗ nào cả.

Không lâu sau, có người lên tiếng đề nghị các tiểu thư công tử độc thân đến từ các nhà khác nhau tỷ thí tài nghệ một chút, cũng xem như là một tiết mục trợ hứng cho buổi thưởng lan yến hôm nay. Cái này cũng là một luật bất thành văn, mỗi khi loại yến hội cỡ lớn như thế này diễn ra, chúng đều là cơ hội tốt để cô nương song nhi của các nhà thể hiện, đương nhiên đây cũng là cơ hội để những phu nhân muốn định việc hôn nhân cho con mình được quang minh chính đại xem trước con dâu tương lai.

Hôm nay tự nhiên cũng theo quy củ này mà làm, trùng hợp ngay buổi thưởng lan yến do tri huyện phu nhân tự mình tổ chức, tất cả gia đình có chút mặt mũi ở trấn Phù Dung đều trình diện, do đó nhóm cô nương song nhi đã sớm làm nóng người muốn lên đài triển lộ tài hoa.

Hạ Dung một bên thỉnh thoảng gắp một miếng đồ ăn cách y gần nhất, một bên nghiêm nghiêm túc túc quan sát đám người kia biểu diễn tài nghệ, cảm thấy vô cùng mới mẻ. Trước đó hồi y còn chưa xuất giá, một là không phải do Hạ phu nhân sinh, hai là không được Hạ phu nhân yêu thích, đương nhiên những buổi tụ hội như vậy Hạ phu nhân chỉ dẫn một mình Hạ Qúy đi theo. Sau này khi gả cho Thẩm Tương Ngôn, Hạ Dung lại được bảo hộ rất tốt, hơn nữa cũng không thể thiếu nguyên nhân do Thẩm Tương Ngôn ở trong trấn hai năm qua mới bắt đầu bộc lộ tài năng, hồi trước ai lại nghĩ đến chuyện mời một tiểu tử mất phụ tang mẫu đến những dịp như vậy chứ. Nói chung những thứ này cộng lại với nhau, khiến cho đây là lần đầu tiên Hạ Dung được tham gia loại yến hội cỡ lớn thế này.

Trong một ngày như vậy, những tiết mục trên đài biểu diễn chắc chắn đều là sở trường của bản thân, cho nên dù là biểu diễn vũ đạo hay nhạc cụ thì đều vô cùng đặc sắc. Hạ Dung vừa thưởng thức xong màn biểu diễn của một thiếu nữ mặc quần lụa mỏng thêu hình cành lá trổ hoa một bên khiêu vũ một bên vẽ lan, ngay lúc hứng thú cao ngất trời, liền nghe Hạ Qúy ngồi đối diện xen vào một câu: “Tuy hoa lan do Bạch tiểu thư vẽ rất đẹp, nhưng vẫn không chân thực bằng một đóa hoa lan khác ở nơi đây.”

Các vị phu nhân tiểu thư ở dưới đài vốn đang vô cùng thưởng thức màn biểu diễn một bên khiêu vũ một bên vẽ vời này, vừa nghe xong lời nói kia, cũng nổi lên hứng thú, một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi trong số đó không nhịn được mà hỏi một câu: “Đóa hoa lan nào vậy? Có thể đẹp hơn so với hoa lan do tỷ tỷ Bạch gia vẽ sao?”

Hạ Qúy thấy mình đã thành công hấp dẫn được sự chú ý của mọi người, liền cố tình cười không nói mà chỉ nhìn về phía Hạ Dung. Mọi người theo ánh mắt của Hạ Qúy nhìn sang, nguyên bản còn có chút không rõ, cuối cùng vẫn là tiểu cô nương kia nhìn ra được điểm đặc biệt: “Trâm cài tóc của vị ca ca kia thật khác lạ nha, hoa lan ở trên trông như thật ấy.”


Lúc này mọi người mới chú ý, một thân trang phục của Hạ Dung lần đầu nhìn qua thì không thấy nổi bật chỗ nào, nhìn kỹ lần thứ hai mới phát hiện từ trên xuống dưới không gì là không tinh xảo. Đặc biệt là đóa hoa lan nhị vàng cánh trắng cài trên tóc, không nhìn kỹ còn tưởng là một đóa hoa thật sự, lúc này mới phát hiện đó thật ra là một cây trâm, nhất thời ai cũng cảm thấy vô cùng mới mẻ.

“Thẩm công tử đúng là sủng ái Dung đệ thật nha, cả cây trâm Châu Nguyệt Hiên khăng khăng không bán cũng có thể lấy tới đưa cho ngươi, như vậy thì người tỷ tỷ như ta cũng có thể yên tâm hơn rồi.” Hóa ra trước khi ăn tết Hạ Qúy từng trông thấy cây trâm cài tóc này ở Châu Nguyệt Hiên, lúc đó vừa nhìn đã thích, vốn định không quan tâm giá tiền như thế nào mà mua về, thế nhưng chưởng quỹ lại bảo cây trâm này là hàng không bán, có thể tưởng tượng được tâm trạng của cô ta như thế nào khi trông thấy cây trâm này trên đầu Hạ Dung ở bữa tiệc hôm nay.

Thấy có người dự tiệc muốn gây khó dễ cho Hạ Dung, Đào Chi vẫn luôn thành thật đứng phía sau tri huyện phu nhân cũng không nhịn được mà phụ họa: “Đúng rồi đó, người ở trấn Phù Dung ai không biết Thẩm công tử sủng ái phu lang nhà hắn nhất chứ, đến nay cả một thông phòng cũng không nạp vào.”

Đào Chi nhất thời nhanh miệng, nói xong liền cảm thấy hối hận vô cùng. Từ khi trở lại từ Phật Quang Tự lúc trước, sau khi dưỡng thương xong, y lập tức tìm biện pháp để tri huyện chú ý đến y một lần nữa. Nhưng cũng từ đó về sau, tri huyện phu nhân đều kiếm cớ để y ngày nào cũng phải đến chỗ bà học quy củ, y từng lén lút tìm đến Diệp tri huyện để tố khổ, thế nhưng Diệp tri huyện lại không quan tâm đến lời của y, đều bảo phu nhân làm đúng, bảo y phải làm bé ngoan biết nghe lời, khiến cho y khổ không tả được.

Vừa nãy nhịn không được nói ra hai câu, tâm trạng lúc này của Đào Chi cũng khó tránh khỏi mà bồn chồn, bạo gan cẩn thận liếc mắt nhìn phu nhân, phát hiện phu nhân vẫn chuyên tâm ăn gạch cua trong chén, không hề nhìn y chút nào. Thế nhưng y lại không chịu nổi ánh mắt của một nhũ mẫu bên người phu nhân, ánh mắt đó lạnh như băng không hề có một chút tình cảm, dọa Đào Chi sợ cứng người, cả buổi yến hội sau đó rốt cuộc không dám mở miệng nữa.

Lời của Hạ Qúy cùng Đào Chi mặt ngoài xem như không có bất cứ vấn đề gì, còn khắp nơi lộ vẻ thật lòng cao hứng cho Hạ Dung. Kỳ thực lời này nghe vào trong tai của một vài người thì lại không có ý đó, đặc biệt là những người trong nhà có đông đảo tiểu thiếp tiểu thị, chính thê nào mà không từng ảo tưởng phu quân của mình có thể như miêu tả bên trong họa bản, có thể một đời một kiếp một đôi người chứ, nhưng có người nào thực hiện được đâu?

Hiện tại một ví dụ sống sờ sờ bày ra ngay trước mắt, sao có thể không sinh lòng đố kỵ, huống hồ người nắm giữ được ảo tưởng đó lại là một song nhi cái gì cũng kém hơn so với bọn họ. Hai câu này của Hạ Qúy cùng Đào Chi, vô hình trung liền kéo cho Hạ Dung thật nhiều cừu hận.


Kỳ thực kế sách này của Hạ Qúy bao hàm luôn cả tri huyện phu nhân, dù sao chuyện phủ tri huyện cũng không phải là bí mật gì, người người ở trấn Phù Dung đều biết hết. Đáng tiếc bàn tính này của Hạ Qúy đã đánh hụt, bà đã sớm nghe qua lời tương tự từ trong miệng Đào Chi, hơn nữa lời trong lời ngoài đều có ý ám chỉ Hạ Dung là người tâm địa ác độc, nhỏ nhen ích kỷ. Bằng không tại sao bà có thể cố tình để lộ ý tứ muốn các nhà mang theo gia quyến đến ở trên thiệp mời chứ, không phải là do bà nổi lên hứng thú với Hạ Dung được phu quân độc sủng này sao, cho nên lúc tổ chức yến hội, mới nghĩ đến chuyện nhân dịp gặp gỡ người này.

Tri huyện phu nhân sở dĩ không để ý tri huyện nạp nhiều tiểu thiếp tiểu thị là vì bà đã sớm biết rõ Diệp tri huyện là hạng người gì, cũng không hề đặt trái tim trên người Diệp tri huyện, cho nên lúc nghe đến phu lang Thẩm gia mệnh tốt, bà chỉ có chút hiếu kỳ, cũng không cảm thấy đố kỵ. Thế nên lúc Biên ma ma nhắc tới Thẩm gia khi bà đang định ra ứng cử viên được mời đến yến hội, bà cũng thuận thế mời vị này đến để nhìn mặt một chút.

Vốn lúc chưa thấy người, bà còn tưởng Hạ tiểu công tử sẽ là một người vô cùng lợi hại, giống như những gì Đào Chi ám chỉ trước mặt bà, là người hay ghen tỵ, nhỏ nhen ích kỷ. Hôm nay xem ra cũng không giống như thế, vị này vừa nhìn đã biết là một người tính tình mềm mại, cực kỳ dễ bắt nạt. Tri huyện phu nhân đầy hứng thú mà nghĩ, nếu không phải người này vô cùng giỏi ngụy trang, thì Thẩm công tử cũng là một kẻ thú vị, thật lòng sủng ái người này.

Hạ Dung thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người y, y biết mình phải nói gì đó, liền nở một nụ cười ngượng ngùng, nói: “Cây trâm này đúng là Châu Nguyệt Hiên không bán, lúc phu quân đưa cho ta chỉ nói là có người nhất định phải đưa cho hắn thôi.” Đây cũng là lý do trước đó Thẩm Tương Ngôn cùng Lý Đông Thăng đã bàn sẵn, không ngờ có người hỏi thật.

Lý phu nhân nghe thấy Hạ Qúy dùng cây trâm này để gây chuyện, trong lòng thầm bực mình cô ta gả đi rồi mà vẫn không chịu yên tĩnh, bà biết chuyện Châu Nguyệt Hiên do nhi tử nhà mình mở có một nửa là của Thẩm Tương Ngôn, người khác muốn mua cây trâm này không dễ tí nào, còn lão bản dùng đồ trong tiệm của mình thì có vấn đề gì chứ, nhưng bà biết tiểu tử Thẩm gia không công khai bản thân là một lão bản khác của Châu Nguyệt Hiên chắc chắn có nguyên nhân riêng của mình, vì vậy cũng cố ý cười mắng: “Chuyện khác có thể ta không biết, nhưng chuyện về cây trâm này thì ta biết. Năm trước hỗn tiểu tử nhà ta cứ đu bám đòi tiểu tử Thẩm gia đánh bài với mình, thua mười trận liên tiếp rồi mà vẫn chưa chịu bỏ cuộc, điều này khiến cho Thẩm tiểu tử rất phiền, không muốn phản ứng với hắn. Hỗn tiểu tử nhà ta đó, cuối cùng lại lấy cây trâm này ra đặt cược đánh thêm một trận, nhìn là biết, cuối cùng vẫn không thắng, phải dâng cây trâm vào tay người ta.”

Lý phu nhân lấy chuyện gièm pha của nhi tử nhà mình ra trêu ghẹo, kể lại cảnh tượng kia y như thật, tất cả mọi người đều cười phá lên, làm nhạt bớt đi giá trị của cây trâm này một chút, trái lại liền trở thành chuyện hồ đồ giữa tiểu tử hai nhà.

Tiểu thư Bạch gia vừa nhảy trên đài xong cũng không để ý, chỉ quay sang nói với tri huyện phu nhân: “Ai nói lan do ta vẽ không bằng người khác chứ, phu nhân ngươi phân xử cho ta đi, có phải hoa ta vẽ đẹp hơn một chút không?” Vốn là một câu không có đạo lý, qua lời của tiểu thư Bạch gia lại lộ ra một vẻ ngây thơ đặc biệt của nữ hài, khiến cho đám người dưới đài phải vội vàng khen cô vẽ đẹp.

Mục đích chính Bạch tiểu thư múa điệu kia là mong được mọi người dưới đài ca ngợi, điệu múa hoa lan này cô phải khổ luyện suốt ba tháng, cái tinh túy của nó chẳng những phải múa đẹp, mà động tác trên tay còn phải thật vững vàng, như vậy mới có thể làm nổi bật vẻ đẹp của hoa lan trên giấy. Bên này cô vừa mới nhảy xong một cách hoàn mỹ, ai ngờ lại bị Hạ Qúy thu hút mất sự chú ý của mọi người.

Tiểu thư Bạch gia cũng là một người ân oán rõ ràng, cô căm ghét nhất những kẻ ương ngạnh điêu ngoa như Hạ Qúy, hai người đối nghịch nhau cũng không phải ngày một ngày hai. Lúc này thấy cô ta quấy rối chuyện tốt của mình, tự nhiên cô cũng phải phá rối chuyện Hạ Quý muốn làm mới được.


“Tốt, Tố Nghi vẽ rất tốt, một sân hoa lan này của ta đều không đẹp bằng hoa lan của Tố Nghi.” Tiểu thư Bạch gia này tên là Bạch Tố Nghi, tri huyện phu nhân thấy có người muốn giải vây cho Hạ Dung, liền cười cười thuận thế nói đùa một câu.

Cứ như thế, không ai chú ý đến Hạ Dung nữa, trong lòng Hạ Dung cũng thở phào. Chỉ có Hạ Quý vốn muốn gây sự ngồi một bên tức đến nghiến răng, lúc định nói thêm gì lại bị Dư ma ma đứng một bên đè vai xuống. Dư ma ma cũng cảm thấy vô cùng mệt tâm, Hạ phu nhân dù ngã bệnh vẫn chưa yên tâm nữ nhi này, đành phải phái bà đi theo hầu hạ.

Trong lòng bà tuy lo lắng cho chủ tử mình không thôi, hận không thể trở lại tự mình chăm nom Hạ phu nhân đang bệnh nặng, nhưng chủ nhân đã có lệnh, bà không thể không nghe. Thật sự khổ cho tâm ý của phu nhân nhà mình, cái tính tình này của tiểu thư, đúng là vô cùng lớn mật.

Cứ như vậy qua thêm nửa canh giờ, một tiểu nha hoàn tiến vào thấp giọng nói bên tai tri huyện phu nhân vài câu. Tri huyện phu nhân nghe xong liền cười cười, chỉ vào Hạ Dung ngồi bên dưới mà nói vài câu với nhũ mẫu bên người mình, Hạ Dung xa xa trông thấy cảnh này, do tri huyện phu nhân lúc nói chuyện đã cố ý nhỏ giọng, khiến cho Hạ Dung có hơi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bất quá y chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, liền trông thấy nhũ mẫu kia đi tới bên cạnh mình, cúi người cung kính nói: “Thẩm phu lang, Thẩm công tử đã ở phía trước chờ ngài, mời ngày đi theo lão nô, lão nô dẫn ngài ra ngoài.”

Hạ Dung nghe thấy phu quân nhà y gọi y ra, liền lên tiếng chào hỏi với Lý phu nhân ngồi bên cạnh, sau đó mang hai người Hà Hân Hà Miêu đi theo nhũ mẫu kia trở lại đường cũ. Khi đến tiền viện nơi mình cùng phu quân tách ra, thấy phu quân của mình thật sự đang đứng đó chờ, Hạ Dung mới nói cảm ơn với nhũ mẫu kia: “Đa tạ ma ma, phiền nhũ mẫu rồi, mong nhũ mẫu có thể thay ta nói lời cảm ơn Diệp phu nhân.”

Nhũ mẫu kia nề nếp thi lễ một cái rồi nói: “Thẩm phu lang không cần khách khí, đây là việc lão nô phải làm. Lão nô chắc chắn sẽ giúp ngày truyền lời cảm ơn, phu nhân còn có một câu muốn ta chuyển cho Thẩm phu lang, phu nhân nói “Cẩn thận Diệp Trăn”.” Nói xong cũng không đợi Hạ Dung phản ứng lại, lập tức quay người rời đi.

Hết chương 45


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.