Đọc truyện Xuyên Việt Chi Độc Sủng Tiểu Phu Lang – Chương 42
Edit: Arisassan
Tuy hiện tại Hạ Dung được ăn ngon ngủ tốt, hoàn toàn không khiến người lo lắng như lúc mới vừa mang thai, nhưng Thẩm Tương Ngôn vẫn luôn sợ y mệt mỏi, cho nên hắn không hề để Hạ Dung nhúng tay vào những thứ cần chuẩn bị để ăn tết, các loại xã giao, đồ đạc trong nhà cần mua đều tự hắn đảm nhiệm.
Không chỉ thế, Thẩm Tương Ngôn còn sợ Hạ Dung buồn chán, liền lấy trò mạt chược thịnh hành trong cả nam lẫn nữ ở chỗ hắn sống kiếp trước ra. Thẩm Tương Ngôn lôi kéo Hạ Dung, cộng thêm Hà Hân Hà Miêu cùng nhau chơi, trò mạt chược này rất thần kỳ, ai cũng nói người mới chơi thì vận khí sẽ vô cùng tốt, lời đó trực tiếp áp dụng vào một bàn này của bọn họ.
Mới bắt đầu lúc Thẩm Tương Ngôn dạy ba người cách chơi, do dựa vào kinh nghiệm trước kia của bản thân, nên hắn vẫn luôn nắm chắc phần thắng. Bất quá tiệc vui chóng tàn, đợi đến khi ba người học xong thì biến thành tình huống ba người họ thay phiên nhau thắng, còn hắn thì liên tục thua.
Sau khi vận khí người mới qua đi, thế cuộc thay đổi, người thắng lớn trên bàn trở thành Hạ Dung, ba người bọn hắn thua lớn thua nhỏ không giống nhau, nói tóm lại Hạ Dung vẫn là người thắng được nhiều nhất.
Một bàn này Hà Hân có thể coi là thắng đậm, lúc lấy tiền không hề nương tay một chút nào, đến phiên Hà Miêu, Hà Miêu còn muốn ỷ vào huynh đệ tình thâm, định lấy bài tình cảm ra để quỵt nợ. Hà Hân thấy thế thì lại không vui: “Ôi chao ôi chao, đã bàn trước rồi, không cho quỵt nợ, nếu ngươi không có tiền thì đi tìm Phùng Cần đến trả thay đi.” Hà Miêu cùng Phùng Cần đã đính hôn mấy ngày trước, mà người làm ca ca như Hà Hân vẫn không vừa mắt vừa mũi với Phùng Cần, không phải do Phùng Cần không tốt, muốn trách thì trách cậu lừa mất đệ đệ ruột của người ta.
Hà Miêu nghe ca mình nhắc tới Phùng Cần, cả mặt lập tức bừng đỏ, xì một tiếng, bất đắc dĩ lấy một nắm tiền đồng từ hà bao của mình ra, đếm cũng không đếm liền đưa hết cho Hà Hân: “Cho ngươi cho ngươi, ai nói ta muốn quỵt chứ.”
Hà Hân cười lớn, chọn ra hai đồng trả lại cho Hà Miêu: “Ta cũng không thèm chiếm chút lợi này của ngươi, nếu không sau này ngươi lại mượn cớ để chơi xấu ta mất.”
Chơi xong một vòng mạt chược, tâm tình của mọi người cũng không tệ lắm, sau khi kết thúc, Hạ Dung nâng hộp nhỏ đựng tiền của mình lên, từng cái từng cái đếm liên tục. Ngày hôm nay y là người thắng nhiều nhất, chỉ có điều tiểu tử ngốc này không hề biết bài vận ngày hôm nay của mình tốt như vậy chủ yếu do hắn vẫn luôn tính bài cho y, ngay cả Hà Hân Hà Miêu cũng cố ý nhường y, bằng không thì sao có thể dễ dàng đến mức chỉ cần tùy tiện đánh ra một bài là hồ chứ.
Trông Hạ Dung tay cầm chiếc hộp chứa đầy tiền đồng, một mặt dương dương tự đắc, Thẩm Tương Ngôn buồn cười không nói ra sự thật, quan trọng nhất vẫn là Hạ Dung được chơi vui, còn tổn thất của Hà Hân Hà Miêu thì hắn sẽ bù đắp sau cho bọn họ.
Trò chơi mới phát tên gọi mạt chược này sau khi Lý Đông Thăng đến Thẩm gia bái phỏng, nhanh chóng truyền khắp toàn bộ giới nhân sĩ thượng lưu ở trấn trên. Trò này thú vị hơn so với trò bài lá bọn họ hay chơi nhiều, năm mới chơi mạt chược cuối cùng lại trở thành một xu thế, nếu nhà ai ăn tết mà không chơi mạt chược thì nhất định sẽ bị người khác cười nhạo, chuyện này khiến cho Thẩm Tương Ngôn bất ngờ ra sao thì tạm thời không đề cập đến.
Trước mắt Lý Đông Thăng được Lý lão gia phái tới Thẩm gia đưa niên lễ đang tức giận bất bình nhìn ba người cùng bàn ngồi đối diện: “Không được, có phải ba người các ngươi cấu kết với nhau không, chơi lại, tái chiến một ván đi, ta không tin mình lại như vậy.” Định luật người mới chơi thì bài vận sẽ tốt tới phiên Lý Đông Thăng lại mất đi hiệu lực, tính toán một chút thì đây đã là lần thua thứ mười lăm của hắn.
Thẩm Tương Ngôn ngáp một cái, không hề liếc mắt nhìn Lý Đông Thăng: “Thôi đi, không muốn đánh thì đừng đánh, ta thấy mười lăm lần kia ngươi không hề có cơ hội thắng chút nào, trả tiền đi, trả tiền đi, ngươi trả hết tiền nợ trước rồi hẵng nói tiếp.”
“Ai nói, không được, đánh lại một ván đi, nói không chừng ván sau ta hồ đó.” Lý Đông Thăng không tình nguyện lấy số tiền tiêu vặt còn sót lại trong hà bao bày ra bàn, đếm đếm một chút, vẫn chưa đủ. Coi như hắn tính chút tiền này vào thì vẫn còn thiếu nửa lượng bạc, nhất thời cả mặt Lý Đông Thăng đều đen hẳn đi. Ai có thể ngờ được, hắn đường đường là đại đông gia của Châu Nguyệt Hiên, là thanh niên tuổi trẻ tài cao nổi danh ở trấn Phù Dung, mỗi tháng trong hà bao chỉ có năm lượng tiền tiêu vặt.
Việc này còn phải quay về ba tháng trước, Lý Đông Thăng nghe lời dụ dỗ của người khác mà bỏ ra năm trăm lượng mua một bộ tuấn mã đồ nghe bảo là hàng thật, kết quả đem về nhà cho Lý lão gia xem, lại thấy đó là hàng giả, Lý lão gia trong lúc tức giận liền chặt đứt nguồn tiền tiêu vặt của hắn. Hắn hiện tại mỗi tháng chỉ có năm lượng để tiêu vặt, còn là do phu nhân của hắn cảm thấy hắn đáng thương, mỗi tháng trích ra năm lượng từ tiền tiêu vặt của mình đều đặn đưa cho hắn.
Thẩm Tương Ngôn phì cười một tiếng: “Trên người đại lão bản Châu Nguyệt Hiên của chúng ta hóa ra chỉ có nhiêu đó bạc à, để ta tính toán một chút, thôi, Dung nhi, Hà Hân, chúng ta đừng chơi với hắn nữa.”
Lý Đông Thăng quả thật sắp bị bộ dạng vô lại này của Thẩm Tương Ngôn chọc cho tức chết, nhưng hắn vẫn không cam lòng, hắn không tin hôm nay mình không thể thắng được một lần nào, âm thầm quyết tâm, đau lòng nói: “Đánh thêm một ván đi, nếu thua nữa thì ta sẽ lấy cái trâm bích ngọc hình hoa lan do Hình sư phụ làm tặng cho em dâu, tiền tính vào sổ của ta.”
Hình sư phụ là lão sư phụ Châu Nguyệt Hiên dùng giá cao để mời về, có một tay nghề gia truyền vô cùng tinh xảo, đồ trang sức bắt nguồn từ tay ông đều có thể bán ra với giá cao. Việc mời vị Hình sư phụ này về cũng có một phần công lao của Thẩm Tương Ngôn, chủ yếu do bộ dáng trang sức Thẩm Tương Ngôn vẽ ra vô cùng mới mẻ độc đáo, khiến cho Hình sư phụ nảy ra rất nhiều linh cảm. Người có tay nghề đến mức này, cái khiến họ để ý nhất chính là thứ có thể giúp truyền cảm hứng cho họ, Hình sư phụ vừa xem xong bản vẽ trang sức của Thẩm Tương Ngôn, ngay lập tức quyết định đi đến Châu Nguyệt Hiên.
Cây trâm hoa lan ngọc bích này là tác phẩm mới nhất của Hình sư phụ, dùng ngọc thạch màu xanh lục có một đầu chia ra làm hai màu vàng trắng, Hình sư phụ lợi dụng đặc điểm của khối ngọc này mà khắc thành một cây trâm hoa lan, hoa lan kia có cánh màu trắng, nhụy màu vàng, trông vô cùng sống động, giống hệt như một nhánh hoa lan. Thẩm Tương Ngôn đã động tâm nhung nhớ từ lâu, bất quá Lý Đông Thăng vẫn luôn không chịu, bảo là muốn đặt cây trâm này trong cửa hàng để mời chào khách nhân.
Bây giờ cây trâm vẫn được đặt bên trong cửa hàng, Lý Đông Thăng chịu nhường lại cây trâm này cũng là quyết tâm hết mức, mong đợi một ngày có thể “nông nô nổi dậy cất tiếng ca”. Thẩm Tương Ngôn nhíu mày, biết cá đã mắc câu, liền cười cười gật đầu đồng ý đánh thêm ván nữa.
Kết quả có thể đoán trước, Lý Đông Thăng lại thua, còn thua đến vô cùng triệt để. Thẩm Tương Ngôn thưởng thức quân bài trong tay, thấy Lý Đông Thăng phất tay áo muốn đi, hiếm thấy mà cười chân thành hơn so với hồi nãy: “Đừng quên cây trâm hoa lan của Dung nhi nhà ta nha Lý huynh, ngày khác nhớ đưa tới đó, ôi chao, đúng rồi, còn có nửa lượng bạc vừa nãy ngươi nợ nữa, cũng đừng quên nha.”
Lý Đông Thăng quả thật đau lòng muốn chết, chỗ nào cũng đau, không chỉ thua sạch năm lượng bạc, còn thiếu nợ nửa lượng, đây chính là số tiền tiêu vặt cả tháng của hắn đó, về nhà biết ăn nói thế nào với phu nhân đây. Còn có cây trâm hoa lan ngọc bích nữa, cây trâm kia ngày nào cũng mời chào được rất nhiều khách nhân, cứ như vậy tặng đi thì lấy gì để hấp dẫn người ta tới nữa.
Lý Đông Thăng đi rồi, Hạ Dung cùng Hà Hân rốt cuộc không nhịn được nữa mà cười lớn, ba người bọn họ lúc đầu cũng không định kết phường với nhau để bắt nạt người ta. Nhưng Lý Đông Thăng sau khi học xong cách chơi thì lại miễn cưỡng bắt bọn họ phải chơi chung, ba người bọn họ gần đây chơi bài nhiều nên cũng có một chút hiểu ngầm, lúc Thẩm Tương Ngôn ra hiệu cho bọn họ thì tự nhiên sẽ nghe lệnh.
Thẩm Tương Ngôn tiễn người xong trở lại liền ôm chầm lấy Hạ Dung, đương nhiên là cố gắng chú ý không đụng trúng bụng y, cười cười nói: “Sao nào, tướng công kiếm cho ngươi một cây trâm rồi đó, ngươi muốn báo đáp ta thế nào đây.”
Hạ Dung ôm cổ tướng công, đưa môi lên hôn một cái, suy nghĩ một chút vẫn không nhịn được hỏi: “Chúng ta kết phường với nhau lập bẫy như thế, sau này Lý đại ca biết thì có tức giận không?”
“Không sao đâu, nếu sợ hắn sinh khí thì không để hắn biết là được. Hơn nữa chúng ta đâu có bẫy người đâu chứ, Châu Nguyệt Hiên cũng có một nửa là của tướng công ta mà.” Hắn biết rõ tính tình của Lý huynh, không phải là người nhỏ nhen dễ giận nên mới dám trêu chọc như vậy, còn cây trâm kia, đặt trong cửa hàng trưng bày một thời gian ngắn rồi cũng đến tay Dung nhi nhà bọn họ thôi, hiện tại chẳng qua là sớm một chút.
——————————
Kiếp trước Thẩm Tương Ngôn không hề biết tất niên là gì, bởi hắn không có người thân, lúc ăn tết, bên trong cô nhi viện ngoại trừ dán vài chữ Phúc màu đỏ bên ngoài cũng không có gì khác. Thêm một cái nữa là số thức ăn cũng nhiều hơn một chút, nhưng nhiều hài tử tranh đoạt như vậy, với tính tình chỉ cần ăn no của hắn thì cũng không muốn chỉ vì cái ăn mà tiến lên tranh giành.
Bất quá bây giờ lại không giống, ăn tết không chỉ có một mình hắn, còn có phu lang nhà hắn ở bên cạnh, không lâu sau sẽ có thể có thêm một tiểu tử, cứ thế mà ấn tượng về đêm giao thừa trong đầu Thẩm Tương Ngôn cũng thay đổi theo.
Giao thừa năm nay, ngoại trừ vài món ăn cố định bắt buộc phải có trên bàn, Thẩm Tương Ngôn còn kê thêm một món lẩu, loại dịp lễ người nhà đoàn viên này chính là thời điểm thích hợp nhất để ăn lẩu. Món lẩu cũng không phải chưa hề xuất hiện ở Phượng Dụ quốc, đặc biệt là trong trấn Phù Dung vốn nằm ở phía bắc Phượng Dụ quốc. Ngày đông lạnh giá dùng nước nóng để trụng đồ ăn là chuyện thường, chỉ là không có đồ chấm đặc biệt gì thôi, đa số đều chỉ chấm muối.
Ngoại trừ nước lẩu đặc chế, hắn còn đặc chế thêm nước chấm dùng khi ăn lẩu. Thẩm Tương Ngôn đầu tiên là dùng dầu mè để làm nền, rồi thêm vào một chút bột ớt, muối, hạt mè, đậu phộng, còn có hoa hẹ đã chuẩn bị trước để ăn lẩu nữa, cuối cùng vì để chiều theo khẩu vị của Hạ Dung mà bỏ thêm không ít dấm chua.
Những xiên thịt dê dùng trong món lẩu cũng là lấy từ dê sống do thôn trang nhà mình đưa tới, nấu xong xiên thịt dê, chấm vào nước chấm đặc chế rồi ăn thì mới được xem là món lẩu chân chính. Hạ Dung lần đầu tiên ăn lẩu như vậy, chỉ một chút đã vô cùng yêu thích.
Năm nay Thẩm Tương Ngôn còn đặt thêm một bàn cách bàn ăn của bọn họ không xa, đều để cho người hầu bên cạnh hai người, dù sao Thẩm gia chỉ có hai chủ nhân bọn họ, loại chuyện ăn tết này càng nhiều người cùng nhau ăn cơm, hắn và Dung nhi cũng có thể náo nhiệt hơn một chút.
Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung ăn ngon, liền tự giác phụ trách nhiệm vụ nhúng đồ ăn, nấu thịt các kiểu, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn vào trong chén của Hạ Dung, cứ như thế một bữa tiệc đêm giao thừa từ trên xuống dưới Thẩm gia đều ăn vô cùng vui vẻ hòa thuận.
Hết chương 42
Editor: Chúc mọi người ăn giao thừa vui vẻ nha ( “v “)