Xuyên Việt Chi Độc Sủng Tiểu Phu Lang

Chương 2


Đọc truyện Xuyên Việt Chi Độc Sủng Tiểu Phu Lang – Chương 2

Edit: Arisassan

Thấy Hạ Dung gật đầu cho hắn gọi y là Dung nhi, Thẩm Tương Ngôn liền chuẩn bị đi múc nước, nhưng chưa kịp đứng lên thì góc áo lại bị Hạ Dung nắm lấy.

“Tướng công, Dung nhi cũng biết múc nước.” Ánh mắt y rất kiên định, những việc nhà bình thường này Hạ Dung cũng thường hay làm hồi còn ở Hạ gia, nếu tướng công biết y có thể làm việc thì chắc hắn cũng không trách y ăn quá nhiều đâu.

“Dung nhi không cần làm đâu, sau này những việc như thế này cứ để tướng công làm là được, còn Dung nhi chỉ cần ngồi ở chỗ này trông tướng công thôi.” Mặc dù trời chỉ mới vào thu, nhưng mưa thu cũng vừa mới dứt không lâu trước đó, khí trời đã bắt đầu trở lạnh. Hơn nữa đã muộn thế này sao hắn có thể để Hạ Dung làm những việc như vậy được.

Lúc Thẩm Tương Ngôn bưng chậu nước tiến vào, Hạ Dung đang ngồi trước bàn trang điểm gỡ trang sức trên tóc mình xuống. Thẩm Tương Ngôn thấy y chật vật liền tiến lên giúp gỡ, cuối cùng dùng một cái lược gỗ để chải đầu cho Hạ Dung, những sợi tóc của Hạ Dung lướt xuyên qua kẽ tay Thẩm Tương Ngôn, xúc cảm rất tốt, khiến hắn không khỏi cầm lược mà chải một lúc lâu.

Chờ hai người rửa mặt xong lên giường, bởi không được thổi tắt nến đỏ trong đêm tân hôn nên Thẩm Tương Ngôn hoàn toàn thấy rõ được đỉnh đầu xù tóc của cái người đang cuộn mình trong chăn kia. Đến gần nhìn còn thấy người trong chăn có hơi run rẩy một chút, Thẩm Tương Ngôn khẽ cười, đến cùng thì vẫn là trẻ con, bị buộc thành thân với một người xa lạ thế này chắc cũng phải rất sợ hãi.

Bất quá Thẩm Tương Ngôn cũng không muốn đêm tân hôn đầu tiên của mình cứ diễn ra một cách lạnh nhạt như vậy, tóm lại vẫn nên bắt đầu trước một chút, có lẽ là bắt đầu từ việc ôm nhau ngủ đi. Nghĩ tới đây Thẩm Tương Ngôn vươn tay kéo Hạ Dung về hướng mình, khiến y tựa vào ngực hắn, cảm thấy thân thể trong lồng ngực cứng ngắc lạnh lẽo, Thẩm Tương Ngôn cau mày, vòng tay ra sau lưng nhẹ nhàng dỗ dành y, lại kéo chăn lên đắp kín cho y thêm một chút.

“Dung nhi, nói cho ta nghe về cha ngươi đi.”

“Cha sao, lúc cha mất Dung nhi vẫn còn bé lắm, Dung nhi chỉ nhớ cha vẽ tranh rất đẹp, còn hay kể chuyện cho Dung nhi nghe, cha còn rất dịu dàng nữa.”


“À, vậy sau này tướng công cũng kể chuyện cho ngươi nghe được không? “

“Thật chứ?”

“Thật.” Cúi đầu nhìn thấy Hạ Dung hai mắt sáng rỡ, Thẩm Tương Ngôn từ đó tới giờ chưa bao giờ được nhìn với ánh mắt chăm chú như vậy, vô thức cúi xuống hôn lên đôi mắt xinh đẹp kia, hôn xong liền ho nhẹ một cái, chậm rãi kể lại chuyện cổ tích về công chúa Bạch Tuyết, bất quá cũng có cải biên đôi chút, công chúa biến thành song nhi, vương tử vẫn là vương tử, cuối cùng đương nhiên là cả hai sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi. Cảm thấy thân thể tựa trong lồng ngực dần dần thả lỏng, Thẩm Tương Ngôn liền biết hắn chọn đúng chuyện để kể rồi.

Lúc kể xong chuyện thì Hạ Dung cũng mơ màng sắp ngủ, Thẩm Tương Ngôn quay sang nhìn xem nến đỏ đã cháy đến mức nào, rồi điều chỉnh vị trí để cho Hạ Dung nằm thoải mái hơn một chút, còn về việc động phòng thì chờ y lớn thêm nữa hẵng nói. Hắn nhẹ giọng nỉ non một tiếng “Ngủ đi” liền ôm người ngủ.

————————

Sáng sớm hôm sau, Hạ Dung tỉnh lại trong lồng ngực Thẩm Tương Ngôn, nhớ đến cái hôn nhẹ nhàng của tướng công đêm hôm qua, Hạ Dung không hiểu sao lại ngượng ngùng đỏ mặt. Kỳ thực trước khi Hạ Dung xuất giá, mẫu thân chỉ tiện tay ném cho hắn một quyển sách giáo dục tình dục trước khi cưới nho nhỏ, cũng không nói cho y biết đó là cái gì. Hạ Dung từ nhỏ ít khi tiếp xúc với người khác, tính tình vô cùng đơn thuần, quyển sách kia y vừa lật sang trang thứ nhất liền bị dọa sợ rồi sau đó cứ thế nhét kín dưới đáy hòm, căn bản chưa từng đọc qua, cho nên Hạ Dung đến bây giờ đối với việc động phòng vẫn tỉnh tỉnh mê mê, tối hôm qua Thẩm Tương Ngôn không muốn y, y cũng không cảm giác được có cái gì không đúng.

Thẩm Tương Ngôn kỳ thực đã tỉnh lâu rồi, hắn vốn có thói quen dậy sớm, bất quá dù có tỉnh hắn cũng không dám động đậy, chỉ sợ quấy rầy giấc ngủ của người nằm trong lồng ngực, mà khiến hắn bất ngờ hơn là đứa bé này cư nhiên cũng tỉnh dậy sớm như thế. Thấy Hạ Dung không có ý muốn tiếp tục ngủ, hai người liền rửa mặt rời giường.

Nơi ở của Thẩm Tương Ngôn là một tiểu viện nho nhỏ chỉ có hai khoảng sân không quá lớn, vừa vào là ngoại viện chỉ lớn bằng phân nửa hộ nhà phổ thông, dùng để chiêu đãi khách nhân, qua thùy hoa môn chính là nội viện, nội viện diện tích cũng không nhỏ, gồm ba gian chính thất là nơi ở của bọn hắn bây giờ, ngoại trừ nhà bếp ở ngoài thì đông sương phòng được dùng làm thư phòng, tây sương phòng thì bị hắn đổi thành phòng chế hương, bên trong có đủ những hương liệu bình thường, những thứ này đều do người trong nhà lúc trước làm sinh ý chế hương lưu lại, bất quá từ khi Thẩm phụ mất thêm vào Thẩm mẫu bệnh nặng, sự vụ làm ăn trong nhà không còn ai quản lý, cửa tiệm nhỏ do Thẩm phụ để lại cũng đã bị đóng cửa từ lâu.

Thẩm Tương Ngôn từ khi tỉnh lại bên trong thân thể này đã chuẩn bị sẽ tiếp tục theo nghề chế hương, hắn tin tưởng thủ nghệ của mình cùng những công thức chế hương hắn biết có thể khiến cho hắn cùng Dung nhi có được một cuộc sống thật đầy đủ và hạnh phúc.

Điểm tâm là do hắn nấu, gồm cháo thịt heo rau củ cộng thêm một vài món ngon vụn vặt ăn kèm. Thẩm Tương Ngôn nấu ăn cũng khá ngon, dù sao kiếp trước hắn luôn phải sống độc thân một mình, không thể luôn ăn đồ ăn tiệm được, thời gian dài cũng học được cách tự nấu ăn ở nhà. Trông Hạ Dung ăn đồ ăn hắn làm một cách rất ngon miệng, Thẩm Tương Ngôn cười cười hiểu rõ, xem ra hắn đã cưới về một bé tham ăn rồi.


“Lát nữa ăn sáng xong Dung nhi đi với ta ra ngoài một chuyến, trong nhà cần mua thêm một vài thứ, Dung nhi cũng ngẫm lại xem mình cần thứ gì để tướng công tiện thể mua luôn cho ngươi.” Hạ Dung vào cửa chỉ mang theo một hòm đồ, sáng nay lúc y mở ra Thẩm Tương Ngôn cũng nhân tiện nhìn vào xem thử, chỉ có vài bộ quần áo cũ với một chút đồ vụn vặt, có lẽ hắn nên mua cho y thêm chút quần áo với trang sức, trong nhà còn khoảng hơn tám mươi lượng bạc, tuy rằng tiết kiệm được chỗ nào thì hay chỗ nấy, nhưng hắn không muốn Hạ Dung phải sống thiếu thốn như vậy, hơn nữa cửa hàng nhà hắn cũng chuẩn bị khai trương trở lại, tiền bạc gì rồi sẽ lại kiếm về được thôi.

“Dung nhi có thể đi ra ngoài cùng tướng công sao? Dung nhi không thiếu gì cả, cũng không cần mua thêm đâu.” Hai mắt Hạ Dung long lanh sáng rỡ, tựa như một chú cún con đang làm nũng với chủ nhân, y lớn như vậy rồi mà số lần được ra dạo phố có thể đếm trên đầu ngón tay, vừa nghe Thẩm Tương Ngôn nói muốn mang y đi cùng, phản ứng dĩ nhiên rất mãnh liệt.

“Đương nhiên có thể, lát nữa chúng ta cùng đi.” Về phần Hạ Dung nói y không thiếu đồ gì, hắn tự động lơ đi.

Ăn xong rồi nghỉ ngơi một lúc, Thẩm Tương Ngôn mới dẫn Hạ Dung đi đến khu chợ ở trấn trên, mua hai cân thịt heo, một cân thịt bò, một con cá chép cùng với năm mươi quả trứng gà, trong nhà vẫn còn gạo và mì, mấy thứ này mua về chủ yếu là để bồi bổ thân thể cho Hạ Dung, tối hôm qua hắn ôm thấy y gầy đến mức lộ cả xương, thế là quá mức gầy rồi. Thấy phía trước có một cửa hàng bán bánh ngọt, nhớ tới Hạ Dung cũng thích ăn mấy thứ này, hắn liền mang y vào mua vài cái rồi bảo chủ quán lấy giấy dầu bọc lại.

Sau đó hắn dẫn Hạ Dung đi đến Cẩm Tú Phường nổi tiếng là nơi bán y phục chất lượng tốt nhất khắp trấn trên, đặt may cho Hạ Dung hai bộ, một bộ vàng nhạt, một bộ xanh lam, cuối cùng còn chọn thêm vài cuộn vải màu sáng, bảo lão thợ may trong tiệm đo đạc cho Hạ Dung, định ra kiểu dáng y phục, cho thợ may làm ra vài bộ y phục giữ ấm để dùng cho mùa sau, cẩn thận hẹn hai ngày nữa tới lấy. Vốn hắn còn muốn mua thêm cho Hạ Dung vài bộ áo lót nữa, nhưng khi nhắc đến thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Dung lại đỏ bừng lên, kéo ống tay áo của hắn lại bảo rằng y có thể tự may những thứ đấy, Thẩm Tương Ngôn không ngờ rằng Hạ Dung hiền huệ đến thế lại còn biết may vá y phục, liền mua hai cuộn vải có sắc trắng gần như trong suốt cùng sờ lên rất êm mượt đem về cho Hạ Dung tự may.

Kỳ thực tay nghề may vá của Hạ Dung cũng không thành thạo lắm, chỉ là y ngượng không dám để cho tướng công mới sống chung với nhau được một ngày mua áo lót cho, nên mới chủ động bảo mình biết may.

Mua đầy đủ hết mọi thứ xong Thẩm Tương Ngôn dẫn Hạ Dung đến một cửa tiệm buôn nhân khẩu do quan phủ phụ trách, việc buôn bán nhân khẩu ở Phượng Dụ quốc đều do quan gia tiến hành quản lý, mua người từ chỗ này cũng đảm bảo hơn. Thẩm Tương Ngôn vốn muốn mua một người để trông cửa hàng giúp hắn, tuy thuê người về làm công cũng tốt, nhưng dùng người do mình mua về vẫn yên tâm hơn, tính toán số tiền còn lại trong túi một chút, lúc nãy mua đồ ăn tốn khoảng một lượng bạc, mua y phục với vải vóc cho Hạ Dung tốn thêm sáu lượng nữa. Mua một người biết chữ và tính sổ có thể sẽ hơi đắt chút, cỡ khoảng hai mươi lượng là vừa, số tiền còn lại đủ để hắn tân trang lại cửa hàng của mình.

Cuối cùng Thẩm Tương Ngôn chọn mua một nam nhân hai mươi tuổi trông khá thành thật, trước đây từng làm chưởng quỹ cho một nhà phú hộ, sau đó nhà nọ bán nhà để lên kinh thành tìm người thân, một ít hạ nhân không cần thiết phải mang theo đều đem bán, Thẩm Tương Ngôn nhận lấy giấy bán thân rồi sửa lại tên cho hắn ta thành Thẩm An.

Sau đó hắn dẫn Thẩm An đến cửa tiệm Thẩm gia, tiệm đã đóng cửa được gần một năm, diện tích cũng không lớn, bất quá hơn ở chỗ được đặt ở một vị trí rất tốt. Cả tiệm có tổng cộng ba gian cả trong lẫn ngoài, vừa vặn gian ngoài có thể dùng để đón tiếp khách nhân bình thường, nếu có khách quý thì có thể dùng gian bên trong để đón đãi, còn một gian nhỏ nhất khác đúng lúc có thể làm phòng ở cho Thẩm An.

Trước đó hắn đã quét dọn cửa tiệm đơn giản một lần, hiện tại Thẩm An chỉ cần xem mình có thiếu đồ dùng sinh hoạt gì nữa không. Sau đó Thẩm Tương Ngôn liền bàn giao Thẩm An ngày mai đến nhà hắn lấy một ít hương hoàn được phối sẵn gần đây cùng với vài phần hương dạng khối, rồi để lại cho Thẩm An hai lượng bạc bảo hắn tự mình xử lý nốt chỗ việc còn lại.


Lúc chuẩn bị xong hết những thứ còn lại thì cũng đã đến trưa, Hạ Dung cùng hắn đi dạo từ sáng sớm đến giữa trưa như thế chắc cũng mệt rồi nên Thẩm Tương Ngôn liền kéo y bước nhanh về nhà. Trên đường trở về chợt gặp phải một gánh hàng bán kẹo hồ lô, Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung quay đầu nhìn chỗ bán kẹo kia mấy lần liền thì cười cười dẫn y đến đó.

“Kẹo hồ lô bán thế nào?”

“Kẹo hồ lô hai đồng một cái, vị thiếu gia này mua cho phu lang của ngài một cái đi.”

“Vậy cho ta một cái.” Thẩm Tương Ngôn trả tiền, chọn một xiên sơn tra đặc biệt lớn, trám đường nhiều nhất đưa cho Hạ Dung.

Hạ Dung nhận lấy xiên hồ lô, không khỏi cúi đầu ảo não vì hồi nãy lỡ biểu hiện tâm tình của mình ra quá rõ ràng, trước khi xuất giá y có nghe mẫu thân và phụ thân nói rằng gia cảnh của tướng công nay không thể so với trước, hôm nay lại bỏ ra nhiều tiền chỉ để mua đồ cho y như vậy, đáng lẽ ra y nên bảo tướng công mình không muốn mua này nọ mới đúng.

“Sao vậy Dung nhi, sao không ăn?” Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung cầm xiên kẹo cả nửa ngày cũng không ăn, bộ dáng tâm sự nặng nề liền quay qua hỏi.

“Tướng công, trước đây khi còn bé cha có nói với ta, sống tiết kiệm vẫn tốt hơn, sau này không cần phải mua cho Dung nhi nhiều thứ như vậy…” Hạ Dung nghĩ ngợi một hồi mới lấy hết dung khí mà nói ra suy nghĩ của mình.

“Ai, tiểu phu lang nhà ta cư nhiên lại hiền lành đến thế, sau này nhất định có thể quản lý toàn gia thật tốt đây. Được rồi, bất quá không sao, tướng công của ngươi hoàn toàn có đủ khả năng để nuôi ngươi mà.” Nói đến đây, hắn giơ ngón tay ra chạm một cái vào chóp mũi nho nhỏ của Hạ Dung, “Việc kiếm tiền nuôi gia đình vẫn cứ nên giao hết cho tướng công đi, Dung nhi không cần lo lắng gì cả.” Dung nhi chắc đang sợ trong nhà không còn tiền đây mà, nhìn con người nhỏ bé này sau khi dốc hết dũng khí để nói hết những lời kia lại lo lắng nhìn về phía hắn, Thẩm Tương Ngôn đưa tay sờ sờ mũi, không hiểu sao lại thấy người trước mắt này đáng yêu không chịu được.

Dắt tay tiểu phu lang về nhà, Thẩm Tương Ngôn quyết định chuẩn bị nấu bữa trưa gồm một nồi cá chép kho, một dĩa thịt bò luộc, lại thêm một phần rau trộn tam ti, cùng canh cà chua trứng ăn chung với cơm tẻ, tiểu phu lang chắc sẽ thích lắm đây.

Thấy tướng công định vào bếp nấu cơm, Hạ Dung vội vàng biểu thị rằng mình cũng có thể làm được, tướng công nên nghỉ ngơi đi, bất quá lại bị Thẩm Tương Ngôn cự tuyệt. Nhưng dưới sự kiên trì của Hạ Dung, Thẩm Tương Ngôn không thể không đáp ứng để y cùng làm. Vậy nên Hạ Dung cuối cùng được giao cho việc bưng đồ ăn ra bàn cũng như nêm nếm thức ăn, tất nhiên là Thẩm Tương Ngôn không cho phép y bưng những loại dĩa dùng để đựng đồ ăn nóng, hắn sợ y không cẩn thận khiến tay bị phỏng, trực tiếp tranh lấy tự mình mang lên bàn.

Hết chương 2


*Cháo thịt heo rau củ

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

*Kẹo hồ lô

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

*Cá chép kho

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

*Thịt bò luộc

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

*Rau trộn tam ti

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

*Canh cà chua trứng

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.