Xuyên Việt Chi Độc Sủng Tiểu Phu Lang

Chương 17


Đọc truyện Xuyên Việt Chi Độc Sủng Tiểu Phu Lang – Chương 17

Edit: Arisassan

Ngày hôm sau Thẩm Tương Ngôn dẫn Hạ Dung xuống núi rồi ngồi xe ngựa về nhà, vừa về tới nhà đã nghe hạ nhân báo rằng Thẩm An cùng một vài quản sự đang chờ hắn ở tiền thính. Thẩm Tương Ngôn nghe xong liền nhíu mày lại, không cam lòng nắm chặt tay nhỏ của Hạ Dung, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của y một chút, lúc này mới bất đắc dĩ bỏ qua dự định hồi phủ là sẽ lập tức đi nghiên cứu sách tranh cùng tiểu phu lang.

Hạ Dung tuy mẫn cảm nhận ra được hôm nay tướng công cực kỳ dính người, nhưng chỉ nghĩ tướng công đơn giản là không muốn rời xa mình thôi, không hề nghĩ rằng đây lại là một đầu sói gian ác đã lâu chưa được khai trai, đang gấp gáp muốn lừa mình lọt ổ, nuôi mập lên rồi bắt đầu ăn.

Trở về Hải Đường viện, Hạ Dung dưới sự hầu hạ của Hà Hân Hà Miêu vào phòng thay đổi một thân thường phục rộng rãi thoáng mát, đầu tiên là vào sân xem hai con thỏ tướng công mua cho mình lúc y mới vừa được gả tới, hiện tại Tiểu Bạch cùng Tiểu Hôi đã mập lên không ít so với hồi mới được ôm về, cũng may hồi đó mua là mua loại thỏ dành riêng để nuôi trong nhà làm sủng vật, ngoại trừ mập lên một chút thì không dài ra tí nào, trông vẫn rất dễ thương.

Hai ngày không gặp, Hạ Dung vuốt vuốt lông từng con thỏ, rồi lấy lá rau đặt một bên lên đút cho chúng ăn. Sau đó mới đứng dậy rửa tay, lấy ra một quyển thoại bản chưa đọc tướng công mua cho y lúc trước bên trong cái rương dưới gầm giường, nằm cuộn tròn lên nhuyễn tháp để đọc, quyển mà Hạ Dung đang đọc hiện tại là một đoạn cố sự liêu trai nói về mối tình giữa người và quỷ, Hạ Dung bất tri bất giác đọc đến mê mẩn, chỉ cảm thấy mới chốc lát thôi đã đến giờ cơm tối rồi.


Đến khi Hà Hân Hà Miêu đến nhắc y đã đến giờ cơm tối, lúc này y mới phát hiện qua cả buổi chiều mà tướng công vẫn chưa trở lại, Hạ Dung không vui chu miệng hỏi: “Phu quân còn đang bận sao?”

“Người của Thẩm An một phút trước vừa mới rời đi, bất quá thiếu gia hiện tại đang ở thư phòng, ngài có cần nô tỳ đi gọi không?” Hà Hân cúi đầu trả lời.

“Không cần, để ta tự qua tìm phu quân vậy.” Nói xong liền xỏ giày đi về hướng thư phòng tìm tướng công. Hà Hân Hà Miêu thấy chính quân chạy chậm ra khỏi cửa phòng thì lập tức vội vã theo sau, chỉ sợ chủ nhân đi nhanh quá sẽ không cẩn thận vấp ngã.

Thẩm Tương Ngôn vừa sắp xếp xong sổ sách Thẩm An đem tới vào trong thư phòng, liền trông thấy một hình bóng màu tím nhạt nhào vào lồng ngực, thân thể nho nhỏ mềm mại chôn vào trong lòng mình. Chưa thấy rõ mặt đã ngửi thấy mùi bạch lan nhàn nhạt giống như mùi hương ở trên người hắn, điều này khiến cho sự uể oải do xử lý một vài việc hồi trưa của Thẩm Tương Ngôn thoáng chốc tiêu tan mất mấy phần.


“Tướng công hết bận rồi sao? Vậy đi ăn tối đi, ta nghe Hà Hân bảo rằng hôm nay có món sườn xào chua ngọt ngươi thích ăn đó.” Do người nói đang chôn mặt trong lồng ngực mình, nên âm thanh truyền đến cũng có chút mơ hồ, nhưng dù thế Thẩm Tương Ngôn vẫn nghe rõ. Thẩm Tương Ngôn biết tiểu phu lang đang muốn mình ăn cơm tối chung với y, tất nhiên cũng vô cùng cao hứng mà tiếp nhận, hướng về phía hạ nhân phân phó câu “Bày cơm” rồi ôm tiểu phu lang đến phòng ăn.

Hạ Dung bị tướng công ôm ngay trước mặt nhiều hạ nhân như vậy, liền há há miệng, cuối cùng lại chấp nhận mà vùi đầu vào ngực tướng công, định bịt tai trộm chuông qua một đường. Thẩm Tương Ngôn trông dáng vẻ ấy của y thì cảm thấy manh không chịu nổi, cả lòng đều mềm nhũn hết ra, tuy hiện tại cực kỳ muốn ôm người trở về Hải Đường viện, lập tức dạy y biết một vài chuyện không thích hợp cho thiếu nhi, thế nhưng khi áng chừng trọng lượng trong lồng ngực một chút, hắn vẫn quyết định đút y ăn no rồi hẵng tính sau.

Sau khi hai người ăn tối xong, lần lượt tắm rửa rồi thì Thẩm Tương Ngôn mới ngồi trên giường ôm Hạ Dung vào trong lồng ngực, cằm đặt lên bả vai của y, vòng tay đến trước mặt Hạ Dung mở quyển sách tranh kia ra, chỉ thấy tranh bên trong được vẽ vô cùng rõ ràng, hơn nữa còn có cả màu, mỗi một trang đều là một tư thế khác nhau, phía dưới thì chú giải tỉ mỉ về tư thế phía trên, đại loại làm sao để nam tử kiềm chế không tiết tinh quá sớm, hoặc cách để cho bên chịu đựng có thể cảm nhận được khoái cảm từ chuyện này. Bất quá thứ khiến cho hắn bất ngờ là hai người trên tranh vẽ này là nam nhân cùng song nhi, nghĩ lại thì không cảm thấy lạ nữa, dù sao ở thời đại có song nhi tồn tại như thế này, nhất định cũng sẽ có thoại bản liên quan.

Hạ Dung bị tướng công dụ dỗ nhìn vài trang liền xấu hổ quay đầu đi không chịu xem nữa, Thẩm Tương Ngôn thì ngược lại, tinh tế lật từng trang từng trang để xem, do đời trước hắn biết mình yêu thích nam nhân, ở một thời đại phát triển thông tin như thế tất nhiên cũng sẽ biết nam nhân với nam nhân làm như thế nào, nhưng lại không biết song nhi ở trong chuyện này có khác gì nam nhân không, cho nên quyển sách tranh này đúng lúc giúp hắn giải được một câu hỏi quan trọng.


Còn Hạ Dung bên này thì vừa nhắm mắt là trong đầu lập tức hiện lên bộ dáng hai người trần truồng thân mật quấn quýt với nhau trong tranh vẽ, lâm vào trạng thái không thể phản ứng kịp một hồi lâu, bất quá đến khi y bình tĩnh lại, mới đột nhiên hiểu được rằng đến bây giờ y vẫn chưa viên phòng cùng tướng công, thế tại sao lâu như vậy rồi tướng công cũng không hề đụng vào mình vậy.

Thẩm Tương Ngôn rất nhanh liền nhận thấy Hạ Dung có gì đó không đúng, tưởng y vẫn còn giật mình, lập tức vội vàng hỏi chuyện y. Hạ Dung nhớ tới những câu nói tướng công từng nói với y vài bữa trước, cắn cắn môi: “Tướng công đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa viên phòng với Dung nhi đúng không?”

Thẩm Tương Ngôn ngẩn người, lúc này mới cười cười giải thích là do Hạ Dung còn quá nhỏ, sợ viên phòng sớm sẽ để lại ảnh hưởng không tốt cho sức khỏe nên mới không đụng vào y. Hạ Dung sau khi nghe xong đầu tiên là cảm thấy vô cùng thoải mái, sau đó thì cực kỳ cảm động, cưới về lâu như vậy rồi mà vẫn cố gắng không đụng vào mình, chỉ vì sợ gây ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của y, y cảm thấy trên đời này không một người phu quân nào có thể tốt đến như vậy.

“Dung nhi sợ tướng công không có hứng thú với ngươi sao? Thật đúng là oan uổng tướng công mà, Dung nhi không biết khoảng thời gian này ta phải nhẫn nhịn thế nào đâu, đợi đến khi ngươi mười sáu tuổi ta nhất định sẽ cho ngươi biết tướng công có bao nhiêu khát vọng đối với ngươi.” Nói xong còn cố ý ưỡn ưỡn hạ thân về phía trước, để cho Hạ Dung cảm nhận được, tuy buổi tối trong phòng có đốt đèn, nhưng vẫn không sáng rõ được như ban ngày, dưới ánh sáng lờ mờ đó, Hạ Dung không hiểu sao lại cảm thấy nụ cười của tướng công có hơi nguy hiểm.


Mà do tướng công dần dần tiến đến gần, nên y càng ngày càng cảm nhận rõ đồ vật phía sau lưng kia, nếu là trước đó thì y còn không biết chuyện gì đang xảy ra, còn hiện tại những nội dung mới vừa xem hồi nãy vẫn đang khắc ghi sâu sắc trong đầu, sao có thể không biết thứ đang để sát người mình là gì chứ, liền nhất thời cứng người không biết nên làm thế nào.

Thẩm Tương Ngôn cũng không biết là mình có đam mê đặc thù gì đó hay không, nhưng hắn lại rất thích trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Dung đỏ bừng, chỉ cảm thấy lúc đó y sinh động hơn vài phần so với bộ dạng thường ngày, khiến người khác vừa nhìn đã thích. Nhớ đến một vài tư thế không cần phải phá thân Dung nhi bên trong sách tranh, hắn liền khó nhịn mà thầm thì bên tai Hạ Dung đòi thưởng: “Dung nhi, vi phu nhẫn nhịn khổ cực lắm, có thể giúp vi phu một chút được không?”

Nói xong còn kéo tay nhỏ mềm mại như không xương của Hạ Dung về phía mình để sờ soạng, Hạ Dung bị xúc cảm dưới tay dọa sợ hết cả hồn, muốn rụt tay về, lại bị Thẩm Tương Ngôn kéo lại: “Dung nhi giúp ta một chút, ta khó chịu lắm, giúp ta một chút thôi mà.” Tiếng nói khàn khàn loáng thoáng truyền đến bên tai, khiến cho nửa người Hạ Dung tê rần. Hạ Dung cứ như thế bị Thẩm Tương Ngôn ỡm ờ một lần, lúc mùi xạ hương bay đầy trong không khí, tay Hạ Dung đã mỏi đến xót lên, cả khí lực để oán giận vài câu cũng không có.

Vốn Thẩm Tương Ngôn còn muốn làm thêm một lần nữa, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của y thì cũng vô cùng đau lòng, rồi chợt nhớ lại trong quyển sách tranh kia còn rất nhiều tư thế có thể đem ra thử một chút, liền có hơi rục rà rục rịch. Bất quá cuối cùng hắn vẫn kiềm chế lại, bảo hạ nhân bưng nước vào, trước tiên là lau dọn bản thân một chút, sau đó mới tỉ mẩn chà xát bàn tay của y. Lúc này hắn mới tắt đèn, hôn một cái lên trán Hạ Dung, ôm tiểu phu lang mệt mỏi vào trong lòng mình rồi ngủ.

Hết chương 17


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.