Xuyên Việt Chi Đào Hoa Trái

Chương 4: Ngộ kiến


Đọc truyện Xuyên Việt Chi Đào Hoa Trái – Chương 4: Ngộ kiến

Sau khi Ngải Phong ly khai Hồng Hạc lâu, liền trở về một gian miếu đổ nát tại vùng ngoại thành.

Trong miếu đổ nát để đó một ít cỏ khô lộn xộn, bên trên cỏ khô có một ít phá bố [vải rách], ngạch — kia hẳn là bị tử [chăn mền] đi, được rồi! Miễn cưỡng xem như là chăn, mền đi.

Đây là chỗ ở sau khi Ngải Phong tới nơi này. Bởi vì Ngải Phong cái gì cũng không biết, hơn nữa ăn mặc quái dị, cho nên không có người thu lưu hắn. Mà hắn không có bị người xem như biến thái chính là vạn hạnh [vô cùng may mắn] rồi. Ngải Phong cũng không có tiền ở đây, ngược lại nhân dân tệ là có vài tờ. Đáng tiếc tại đây không có người nhận thức nhân dân tệ, cho nên Ngải Phong đáng thương không có tiền ở khách điếm.

Vì không nơi tá túc trên phố, đành phải chấp nhận tìm một cái miếu hoang ở. Ngay cả miếu hoang cũng không phải tìm dễ dàng như vậy đâu, lúc đầu Ngải Phong cũng tìm rất lâu mới tìm được một gian miếu hoang tại vùng ngoại ô đấy. Trở lại xem Ngải Phong đang làm gì đó —

Một cái phá bình [bình vỡ] đặt ở trên đống lửa, Ngải Phong đang hướng bên trong mà rót nước, bên cạnh còn có một ít lá rau, cơm thừa, vân vân, sau khi thêm tốt nước, Ngải Phong liền đem những rau quả, cơm thừa này, đầy ý thức đổ vào bên trong phá bình. Đây chính là cơm tối của Ngải Phong đi à nha.

Ngải Phong trước kia là một trạch nam, ăn cơm gì đó đều là gọi giao hàng, nấu cơm gì đó đều là mây bay, hắn biết nhóm lửa, còn biết châm nước nấu đã đủ khiến người rơi lệ đầy mặt rồi. Ngải Phong ngơ ngác nhìn cái phá bình này, mặt mũi tràn đầy rối rắm.

“Ai!” Ngải Phong than nhẹ một tiếng: “Vì cái gì, trước kia mình không học nấu cơm chứ, nếu mình phải làm cơm, cũng không cần húp rau quả, canh cơm thừa này chứ. Ai! Cuộc sống như vậy muốn qua tới khi nào a!”

Ngải Phong quyết định không xoắn xuýt vấn đề này nữa, vì vậy Ngải Phong xoay người ngồi trên cỏ khô, bắt đầu đếm tiền xin xỏ được hôm nay. Đây cũng là niềm vui thú mỗi ngày của Ngải Phong, nhìn thấy tiền nhiều lên từng chút một, Ngải Phong trong mắt đều là kim quang, đều là tiền.

Trước kia Ngải Phong đã có chút tham tiền rồi, hiện tại Ngải Phong càng là ái tài như mệnh luôn. [yêu tiền như mạng, của nặng hơn người]  Có tiền thì có cuộc sống tốt, không cần ở miếu hoang, ăn cơm thừa rồi.


Ngải Phong đùa bỡn số đồng tiền đã muốn đếm N lần hưng phấn thầm nghĩ: ‘Ha ha — tiền a, tiền của ta a, ngươi có thể nhiều tí hay không a, như vậy ta có thể đi mua nhà rồi. Không cần tại ở miếu hoang nữa. Ngạch — không biết ở đây giá nhà mắc không’.Ngải Phong YY nghĩ trong lòng, hoàn toàn không có phát giác nước miếng treo tại khóe miệng chính mình. (Không Thiệu: “Nước miếng của ngươi muốn dìm chết người.” Ngải Phong: “Ai cần ngươi lo”)

Ngải Phong rốt cục YY xong xuôi, lung tung húp một chút rau quả, canh cơm thừa. Xem Ngải Phong chỉ biết trương cái mặt nhăn lại cùng một chỗ kia, hương vị nhất định rất kỳ quái, không kỳ quái mới không bình thường á.

Ăn cơm tối xong Ngải Phong nhàm chán nằm trên cỏ khô, trong đầu nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, một loại cảm giác chua xót lan tràn ra trong nội tâm Ngải Phong.

“Vì sao ta làm ăn mày lại bi đát như vậy, trên mạng không phải nói ngành ăn xin thực rất lời sao, chẳng lẽ là thời kì không đúng sao? E rằng số phận ăn mày thời đại này đều là bi đát như vậy a.” Ngải Phong an ủi mình.

Sau khi Ngải Phong an ủi mình xong, đứng dậy đi ra miếu hoang. Bởi vì Ngải Phong thật sự là quá bẩn rồi, thúi quá điểm. Hắn muốn đi tắm một chút. Bằng không bản thân chỉ sợ đều có thể bị chính mình hun chết mất.

Ngải Phong ngửi ngửi trên người mình, 3 giây sau. Trong miếu đổ nát truyền ra âm thanh mỗ Phong nôn mửa.

Ngải Phong hiện tại rốt cục minh bạch nguyên nhân Chu Cổ Lực nôn mửa rồi, nội tâm cảm khái nói: ‘Tên kia thực kiên cường nha, cư nhiên không bị mình xông chết mất’. Ngải Phong vừa cảm khái lấy, vừa đi ra miếu hoang.

Cách miếu hoang không xa có một phiến rừng cây, bên cạnh rừng cây kia có một đầu sông nhỏ. Ngải Phong xuyên qua phiến rừng cây này, đi vào bờ sông nhỏ. Ngải Phong chân đạp lên cỏ xanh tại bờ sông, cảm thụ được gió đêm phật qua. Nhìn trước mắt hình thành một mảnh cảnh đẹp thanh sơn lục thủy. Trong lòng cảm thấy một tia an nhàn.

“Bất quá chính là nước quá lạnh rồi.” Ngải Phong bất mãn phàn nàn nói.


Ngải Phong run rẩy hướng sông nhỏ đi vào trong, trong miệng không ngừng than phiền: “Cái niên đại lạc hậu này, ngay cả cái máy nước nóng đều không có. Tắm rửa đều có thể lạnh chết người đấy, ngạch — lạnh như vậy, ta vẫn là ngày mai tắm đi.” (Không Thiệu: “Khinh bỉ ngươi, ngày mai tắm sẽ không lạnh sao?”)

5 phút đồng hồ trôi qua — Ngải Phong xoắn xuýt giữa tắm cùng không tắm.

10 phút đồng hồ trôi qua — Ngải Phong y nguyên xoắn xuýt giữa tắm cùng không tắm.

30 phút đồng hồ trôi qua — rốt cục Ngải Phong quyết tâm đặt một cái quyết định vẫn là tắm sạch. “Tắm thì tắm chứ, cùng lắm thì lạnh chết thôi.” Ngải Phong cắn răng nói.

Kết quả là ——-

Mỗ Phong nhanh chóng cởi y phục xuống, cắm đầu xuống nước.

1 giây sau — “Mẹ nó, thật không phải để người sống, lạnh còn hơn cái rắm.” [chém a, nguyên văn như lày: “妈的, 真不是人干的活, 冷屁了都.”]

Hàm răng Ngải Phong run lên mắng một tiếng. Toàn thân run cầm cập từ trong nước hiện ra. Để sớm thoát ly khổ hải, Ngải Phong nhanh chóng gột rửa lấy thân thể.


Khuôn mặt vừa bẩn vừa đen lộ ra làn da nguyên bản trắng nõn. Một đôi mắt đào hoa câu hồn, con ngươi đen bóng, cái mũi xinh xắn, bờ môi mỏng manh không ngừng run run đánh nhau. Trên người có chút gầy yếu tồn tại vết thương xanh tím. Dưới sự phụ trợ của nước sông hiện ra càng mê người.

Từ xa nhìn lại, trong nước là một người bộ dáng tinh mỹ, chốc chốc tiến vào trong nước, chốc chốc lộ ra mặt nước. Khiến cho nước sông dấy lên từng đợt rung động. Tình cảnh lúc này như một bộ hoạ quyển [bức hoạ] tuyệt mỹ. Dẫn nhân nhập thắng [lôi cuốn người vào cảnh ngoạn mục], làm cho người ta hưởng thụ trong đó, không nỡ đi phá hư hình ảnh hài hòa kia.

Sau khi tắm rửa xong — Ngải Phong mặc lại quần áo bẩn của chính mình, không có biện pháp bởi vì khi Ngải Phong tới nơi này là không có mang hành lý, mà bây giờ Ngải Phong không có tiền mua quần áo. Cho nên Ngải Phong là không có quần áo để hoán đổi, chỉ có thể lựa chọn mặc cùng không mặc. Mặc quần áo tử tế Ngải Phong chuẩn bị về nghỉ ngơi.

Kết quả là —–

Ngải Phong mặc quần áo tử tế ly khai sông nhỏ, hướng miếu hoang đi đến. Khi đi qua rừng cây, nghe được tiếng đánh nhau. Dưới sự thúc giục của lòng hiếu kỳ, Ngải Phong nhẹ chân nhẹ tay dời đi hướng tiếng đánh nhau. Dần dần Ngải Phong đã đến gần tiếng đánh nhau, đem mình giấu ở đằng sau một cây đại thụ, lén lút trông về hướng tiếng đánh nhau.

Chỉ thấy mấy hắc y nhân đang vây đánh một mỹ nam một thân trường bào màu đen bó sát người.

[Ô ô ô, Dập ca mặc đồ bó khoe bo-dì cà!!!!!! Ô ô!!!! o.O!]

Ngải Phong xem trực tiếp chặc lưỡi: “Chậc chậc, người thật đẹp a! Người đẹp như vậy, mấy người kia cũng xuống tay nữa.”

Ngải Phong lau lau nước miếng nơi khóe miệng mình tiếc hận nói: “Thật sự là đáng tiếc a! Người đẹp như vậy cư nhiên là một tên mặt than, đáng tiếc, đáng tiếc.”

Này bị Ngải Phong nói thành mặt than không phải ai khác, chính là Vu Dập âm thầm cứu hắn tại Hồng Hạc lâu. Lúc này Vu Dập bày ra một bộ mặt băng sơn vạn niên không đổi không một tia biểu cảm. Đang đánh nhau với hắc y nhân, duy nhất vẻ chống cự trên mặt băng sơn ngay cả người xa ngàn dặm bên ngoài cũng có thể nhìn ra. Nói nếu dám tới gần, liền giết ngươi. Cũng không trách Ngải Phong cho rằng hắn là mặt than được.


Ngải Phong một bên đáng tiếc mỹ nam mặt than, một bên tiếp tục hướng phía trước đi tới. Ngải Phong đã tìm xong vị trí, định bụng thưởng thức một hồi phim võ hiệp miễn phí, hoàn toàn không có giác ngộ tính toán hỗ trợ.

Mấy hắc y nhân kia không ngừng hướng Vu Dập khởi xướng quần công, bất quá mỗi lần đều bị Vu Dập dễ dàng hóa giải. Song phương không ai nhường ai đánh nửa giờ vẫn chưa hết.

Ngải Phong xem nhanh chóng buồn ngủ, mí mắt một mực đánh nhau, cuối cùng, rốt cục không kiên trì nổi nữa. Định bụng lặng lẽ ly khai quay về ngủ. Nếu không có mỹ nam, Ngải Phong mới không có hứng thú xem một đám người đánh tới đánh lui đó.

Ngải Phong không tha nhìn thoáng qua mỹ nam mặt than: “Trở về thôi, mặc dù mỹ nam thực đẹp mắt, thế nhưng ta là một người ngây thơ, ta đã thích Ai Phái rồi, ta không thể hoa tâm nữa.” (Không Thiệu: “Hình như ngươi cùng Ai Phái đã tan vỡ a! Hình như vẫn là ngươi bị hắn bổ chân a.) Ngải Phong xoay người lặng lẽ rời đi.

Sau khi Ngải Phong rời đi, Vu Dập nhìn sang phương hướng hắn ly khai, nội tâm tự hỏi gì đó.

Thấy Ngải Phong đã ly khai, Vu Dập cũng không có điều bảo lưu. Chỉ thấy kiếm quang hiện lên, hắc y nhân trước mặt Vu Dập ào ào té trên mặt đất mất đi hô hấp. Vu Dập thu kiếm quay người, phi thân theo phương hướng Ngải Phong ly khai mà đuổi theo.

Kỳ thật tại thời điểm Ngải Phong vừa mới tới gần, Vu Dập liền phát hiện hắn. Cho nên một mực phân tâm lưu ý Ngải Phong trốn ở phía sau cây, để ngừa có người đánh lén mình.

Vì vậy Vu Dập vẫn cùng hắc y nhân du đấu, cố ý cho người cơ hội đánh lén, thế nhưng mà hắn không đợi được lúc đánh lén trong dự đoán. Điều này làm cho Vu Dập nổi lên nghi ngờ trong lòng, thẳng đến Ngải Phong lặng lẽ ly khai, Vu Dập mới bình tĩnh thừa nhận cái này nha đúng là đến xem náo nhiệt rồi, trong lòng không còn chỗ băn khoăn, toàn lực đối phó toán hắc y nhân.

Trong lòng không khỏi hiếu kỳ thân ảnh vừa mới rời đi nhìn có chút quen mắt, thế là ngay sau khi Vu Dập giải quyết xong hắc y nhân bèn đuổi theo Ngải Phong luôn.

Hết chương 4.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.