Bạn đang đọc Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư FULL – Chương 139: Phiên Ngoại Ba
Chương 149: Phiên ngoại ba
—————–
part 5 Có người hỏi tôi cháo có ấm không
Trước khi xuyên qua, Cố Thần từng thấy một câu văn: Không ai cùng tôi đứng trước hoàng hôn, không ai hỏi tôi cháo của tôi có ấm không.
Khi nhìn thấy câu văn này, tâm tình cậu đặc biệt chua xót, có lẽ miêu ta về cả đời này cậu chính là như vậy, không ai hỏi han, không ai quan tâm.
Cậu khát khao tình cảm, khát khao hòa nhập, nhưng lại từ chối chủ động, có lẽ vì tính cách của cậu, có lẽ vì mặc cảm.
Cho nên cậu đặc biệt quý trọng, quý trọng người bên mình hiện giờ.
“Cậu ngẩn người không động đũa làm gì hả? Cơm sắp nguội rồi.” Tăng Giang nhìn Cố Thần ngồi phát ngốc đối diện bàn ăn.
Đang ngẩn người, Cố Thần hồi thần, lập tức vùi đầu vào bát súp, đồng thời đưa ra lời đánh giá cao với đầu bếp đại nhân.
“Đầu bếp nổi tiếng nhất toàn Tinh Tế cũng không nấu ngon như Giang Giang!”
“Hừ.” Tăng Giang hiển nhiên thờ ơ với lời nịnh hót này.
Sau khi tốt nghiệp, Cố Thần cuối cùng thực hiện được lý tưởng nhân sinh mua biệt thự lớn của mình, đồng thời vào ngày lành tháng tốt nào đó, chuyển vào cái biệt thự gửi gắm tình cảm và mộng tưởng của cậu.
Biệt thự đủ lớn, trừ cậu và hai người bạn cùng phòng, Mộ Dung Trác Thất cũng có một gian phòng, thậm chí mấy gian phòng cho khách khác cũng có treo lên bảng tên cố định, ví dụ như người ghét cậu nghiêm trọng-Thiên Linh, cùng với ghét cậu cưới phải chồng xấu -Uất Trì Vũ.
Đương nhiên còn có một vị ghét bỏ phòng trong biệt thự của cậu quá nhỏ, lại cứ khăng khăng muốn ở cùng phòng với Mục Lê – Mộ Dung Dịch.
Nhưng mà nhắc đến thì cái tên Mộ Dung Trác Thất kia cũng gần như chưa từng về phòng của mình.
Cố Thần vừa nghĩ đến Mộ Dung Trác Thất, tên đó liền xuất hiện.
Mộ Dung Trác Thất đẩy cửa, liền nhìn thấy hai người Tăng Giang và Cố Thần đang ăn sáng bên bàn ăn, không biết vì sao, hai người này ở cùng một chỗ luôn có một loại cảm giác hài hòa kỳ dị.
Quan hệ giữa Cố Thần và Tăng Giang mà Mộ Dung Trác Thất hiểu là một loại tình cảm bạn bè thêm vào tình tiết chim non, nhưng Mộ Dung Trác Thất cũng chưa thể làm đến trình độ hoàn toàn không ăn giấm.
Ví dụ như bây giờ.
“Tiểu Thần, chúng ta đã cưới tròn một năm, tuần tới đi Salan tinh nghỉ phép để chúc mừng đi.” Mộ Dung Trác Thất duy trì biểu hiện bộ dáng phong độ phiêu phiêu, nói.
“Vậy tôi cũng đi cùng nhé.”
Trong lòng hận không thể lấy cục tẩy xóa sạch hai chữ Tăng Giang trong lòng Cố Thần.
Tăng Giang đang ngồi bên bàn ăn cảm thấy trong không khí một tia tử vong bay tới, ngẩng đầu, nhìn thấy Mộ Dung Trác Thất đang cầm bánh ga-tô đưa đến trước mặt Cố Thần, Cố Thần nhìn chằm chằm bánh ga-tô thèm nhỏ dãi.
Cái cảm giác vừa rồi, là ảo giác đi? Tăng Giang nghĩ.
Thế là vào lúc thi đấu hôm đấy, Tăng Giang biết đó vốn không phải là ảo giác.
Khi nhóm người Cố Thần xuất hiện ở chỗ ngồi khán giả, nguyên cả sân đấu đã sôi sùng sục.
Tăng Giang nghe thấy chỗ khán giả một mảnh ồn ào, nhìn theo tầm mắt của tuyển thủ thi đấu khác, liền nhìn thấy Cố Thần và Mộ Dung Trác Thất quần áo rối loạn.
Hai tên này, không biết là đến mấy chỗ công cộng như này phải điệu thấp đơn giản một chút sao, cái loại hai tầng trang điểm so với ngày thường còn hoa lệ hơn là chỉ sợ không thu hút chú ý, hút không ra rối loạn hả.
Sau đó Tăng Giang nghe thấy bên cạnh có người than thở, “Mấy người Cố đại sự thật ân ái nha.”
Tăng Giang lúc này mới chú ý đến trang phục rối loạn của hai người thế mà có yếu tố tình nhân, đây tuyệt đối không phải tên ngốc Cố Thần có thể nghĩ đến được, nói như vậy…
Tăng Giang nhìn về phía Mộ Dung Trác Thất, phát hiện đối phương vừa vặn nhìn cậu bốn mắt nhìn nhau, trong mắt có mấy phần khiêu khích?
Tăng Giang đỡ trán, cảm giác mình phát hiện ra cái gì đấy.
Cách chia đội của thi đấu Ma thẻ sư Tinh Tế là dựa theo tuổi tác để phân chia, tổ chỗ Tăng Giang là phân tổ có độ tuổi nhỏ nhất.
Chẳng qua khoảng cách độ tuổi có chút lớn, ví dụ như Ma thẻ sư đối diện Tăng Giang bây giờ, nhìn bề ngoài thì ít nhất lớn hơn Tăng Giang 2 giáp.
Trên khán đài, Cố Thần nhìn thử tư liệu đối chiến trên màn hình lớn, có chút khẩn trương túm chặt bàn tay Mộ Dung Trác Thất, “Đối thủ là Ma thẻ sư cấp tám, Giang Giang chỉ có cấp bảy, làm sao giờ?”
Mộ Dung Trác Thất có thể cảm nhận được mồ hôi trong tay Cố Thần, tuy rằng có chút không thích Cố Thần lo lắng vì người khác, nhưng hắn vẫn biểu hiện rất hào phòng: “Không cần lo lắng, ý thức chiến đấu của Tăng Giang rất tốt, cái này có lẽ sẽ bù vào chênh lệch về thực lực.”
Quả nhiên, trận đấu đã chứng minh lời của Mộ Dung Trác Thất, cái nhìn toàn cục của Tăng Giang rất xuất sắc, có thể đem cái tôi độc đoán trở thành ngang ngược đỉnh phong* cùng với đúng lúc nắm bắt thời cơ tốt.
Tuy rằng trong lúc thi đấu nhiều lần bị rơi xuống hạ phong, nhưng cuối cùng người chiến thắng vẫn là Tăng Giang.
*chỗ này gốc là 把万山之中我为峰的霸气 tui không hiểu lắm, ai biết thì chỉ cho mình nhé.
“Em cảm thấy Giang Giang giống như Tư Mã Ý*, tuy rằng một phần chiến dịch không bằng Gia Cát Lượng, nhưng mưu lược toàn cục lại hơn hẳn một cấp.” Cố Thần cảm khái.
*Tư Mã Ý (司馬懿; 179 – 7 tháng 9, 251), biểu tự Trọng Đạt (仲達), là nhà chính trị, nhà quân sự phục vụ nước Tào Ngụy thời kỳ Tam Quốc.
Mộ Dung Trác Thất nghĩ đến Gia Cát Lượng mà Cố Thần thích nhất, lại nói Tăng Giang là Tư Mã Ý, tâm tình bỗng nhiên vui vẻ lên mấy phần.
“Còn anh thì sao?” Mộ Dung Trác Thất hỏi.
Cố Thần nhìn chằm chằm hắn rất lâu, mở miệng: “Đại khái là Triệu Vân*?”
*Triệu Vân(-229) tự Tử Long, là danh tướng nước Thục thời Tam Quốc, rất được Lưu Bị và Gia Cát Lượng tín nhiệm.
“Vậy còn bản thân em thì sao?” Mộ Dung Trác Thất hỏi tiếp.
Rất tự hiểu bản thân, Cố Thần lần này không chút lưỡng lự, trả lời: “Binh lính abc không có tên.”
Trong sân, Tăng Giang mệt rã rời chỉnh đốn xong, nhìn lên khán đài.
Trong lúc thi đấu hắn phân tâm liếc mắt một cái, nhìn thấy Cố Thần phất cờ reo hò so với hắn còn kích động hơn, còn Mộ Dung Trác Thất bên cạnh tuy rằng mặt treo nụ cười, nhưng ánh mắt nhìn mình như treo mấy sợi roi da.
Trong phút chốc hắn cho rằng, lát nữa thi đấu kết thúc, còn phải đóng gói sẵn Cố Thần, đưa qua cho Mộ Dung Trác Thất đi, nếu không hắn thực sự lo lắng Mộ Dung Trác Thất sẽ hắc hóa mất.
Hiện tại thi đấu kết thúc, hắn nhìn lại trước đây, lại nhìn hai người hào hứng bừng bừng bàn luận cái gì đấy, ánh mắt xúc động và ánh mắt roi da đều không còn.
Tăng Giang bỗng nhiên có phần vắng vẻ.
Hắn đi về khu nghỉ ngơi bên cạnh.
Ngồi ở khu nghỉ ngơi chỉnh đốn, hắn bỗng nhiên nghe thấy phía trước có giọng nói truyền đến: “Tiểu Giang Giang thật giỏi! Tiểu Giang Giang yêu ta nhé!”
Giọng nói quen thuộc này…
Tăng Giang ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Thiên Linh nhoài người trên lan can phía trên khu nghỉ ngơi, mỉm cười dịu dàng nhìn mình.
Tên này, hôm nay Học viện Triều Đế không có lớp sao? Học sinh ngành Chế thẻ sư gặp phải thầy giáo như này, thật sự là bất hạnh.
Tăng Giang khinh bỉ trong lòng, lại không nói ra miệng, chỉ là giả vờ không có chuyện gì như mọi khi tiếp tục bổ sung năng lượng.
“Tiểu Giang Giang, cầm quán quân tới cưới anh nha.”
Cưới em gái anh ấy! Tăng Giang không phản ứng anh.
Cuối cùng Tăng Giang cũng không lấy được quán quân, đương nhiên không phải vì không muốn “Cưới” Thiên Linh, thật sự là vì thực lực của đối thủ quá mạnh.
Ý thức chiến cục có lẽ có thể bù đắp được chênh lệch nhất định, nhưng đối diện với thực lực tuyệt đối lại không có tác dụng lớn.
Cho dù thành tích của Tăng Giang bình thường, nhưng mọi người vẫn vui vẻ tổ chức một buổi chúc mừng.
Buổi chúc mừng bắt đầu từ sáng sớm, Cố Thần từ sáng sớm miệng chưa từng ngừng lại, ăn một mạch đến giữa trưa.
Sau khi ăn no uống đủ, Cố Thần đi ra cửa, đến vườn hoa nhỏ.
Vườn hoa nhỏ có đặt mấy cái xích đu, đây là chỗ Cố Thần thích nhất.
Mỗi buổi trưa sau khi ăn uống no đủ, cậu sẽ ném mình nằm lên ghế, lười biếng lắc lư theo xích đu.
Bên cạnh xích đu là nhà kính, bên trong là dị thực Mục Lê chú tâm nuôi dưỡng.
Mấy dị thực này còn giữ lại mấy phần thiên tính hoang dại của dị thực, ví dụ như thích há mồm dán lên mặt kính, nhìn chằm chằm Cố Thần bên ngoài nhà kính, hoặc là đung đưa dây leo bày ra các loại Pose.
Lúc đầu Cố Thần còn cảm thấy có chút kinh sợ, sau đó đã có thể thật thoải mái hưởng thụ dị thực kéo đến biểu diễn hài kịch chọc cười.
Nhìn đến mệt rồi, Cố Thần nhắm mắt lại, cậu thích thời điểm này, năm tháng yên bình, ánh nắng biến nhỏ vụn nhưng ngọt mềm.
Cậu ngủ một giấc nghỉ trưa, thẳng đến bên cạnh truyền đến giọng nói.
Mộ Dung Trác Thất cũng kéo một cái xích đu sang, ngồi bên cạnh cậu.
“Ăn no quá sao?” Mộ Dung Trác Thất hỏi.
Không muốn thừa nhận mình ăn quá mức, Cố Thần lắc đầu, kết quả không cẩn thận đánh một cái ợ hơi.
Mộ Dung Trác Thất cười cười, thò tay giúp Cố Thần xoa bụng.
Lực tay Mộ Dung Trác Thất rất tốt, xoa đến xoa đi, Cố Thần thoải mái đến buồn ngủ, chỉ là bàn tay vốn đang ở trên bụng dần dần tìm mò từ dưới vạt áo đi vào.
Chỉ phút chốc, Cố Thần lập tức không còn buồn ngủ, mặt đỏ tai hồng đè lên tay Mộ Dung Trác Thất.
“Đi…!đi vào nhà.” Cố Thần thấp giọng nói.
Mộ Dung Trác Thất ôm người dậy, còn có chút nóng lòng sốt ruột.
“Đi…!đi cửa sau.” Cố Thần nhìn bên trong cửa sổ thủy tinh còn có người đang chúc mừng.
Trong sảnh.
Mọi người đang định chơi Tam Quốc Gϊếŧ, bỗng nhiên phát hiện chủ nhà biến mất rồi.
“Cố Thần đi đâu rồi? Mộ Dung hình như cũng không thấy đâu?” Lâm Chi Chi còn nhìn một vòng bốn phía.
Mấy người nhìn về bên ngoài cửa sổ thủy tinh, chỉ có xích đu đang lắc lư trong gió, không có người.
“Có lẽ là lên tầng rồi? Tôi đi lên gọi họ xuống chơi.” Lâm Chi Chi nói.
Tăng Giang ngăn hắn lại.
“Đừng, chúng ta tiếp tục đi, bọn họ chắc còn đang chơi so với chung ta còn hăng say hơn.”
Lâm Chi Chi đầy mặt mù mờ.
Tăng Giang đầy nghiêm túc nói với hắn: “Hệ liệt Cố đại sư của cậu gần đây không phải muốn viết sách mới sao? Tôi đang nghĩ đến một cái tên sách mới.”
“Tên sách gì?” Lâm Chi Chi có chút chờ mong.
“Chính là «Ban ngày tuyên dâm» ấy.”
Lâm Chi Chi đầy mặt mờ mịt, hoàn toàn không hiểu được ý tưởng của Tăng Giang.
Trên bàn lớn bên cạnh, Sóc Hỏa Diễm liều mạng nhét bánh ga-tô vào miệng, mỗi lần biệt thự tổ chức liên hoan, những thứ còn dư lại đều thuộc về nó, nó biểu thị loại hoạt động này tốt nhất mỗi ngày tổ chức ba lần.
Thuần Bạch đứng trên đỉnh cái giá bên cạnh Sóc Hỏa Diễm cấp năm, nhìn mấy người đang chơi bài.
Nó phiền muộn phát hiện, chủ nhân mà nó thừa nhận không hề thuần khiết như vậy, haizz.
Lời tác giả muốn nói: hôm qua không cập nhật, he he he, vì hôm qua tôi đi ăn lễ.
Không hề trải qua 520, 521, nhưng mà trải qua tiết tiểu mãn (mặt nghiêm túc), chúng tôi loại người nghiêm túc này luôn trải qua 24 tiết lễ.
Đùa thôi nhá~
đại khái thêm một phiên ngoại nữa là kết thúc rồi, đồng thời chồng hai cây rất mệt (thở hổn hển)
=
=
=
=
=