Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư

Chương 119: Thẻ Quỷ Tự


Bạn đang đọc Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư FULL – Chương 119: Thẻ Quỷ Tự


Chương 129: Thẻ Quỷ Tự
(chưa soát lỗi chính ta, hoan nghênh đến soi lỗi và chỉ ra~)
——————-
Quỷ Tự?
Mọi người đối với cái tên thẻ bài này rất xa lạ.
Là thẻ bài nguyên sang?
Nhìn thấy mọi người hai mặt nhìn nhau, Bắc Điều Kỳ cũng không thừa nước đục thả câu, tiếp tục nói: “Tôi lần đầu tiên trải nghiệm Quỷ Tự cũng cảm thấy khó mà tin nổi.

Nó là một loại đồ vật không có hình thái, sau khi triệu hoán ra giống như một đoàn sương đen trôi nổi trong không trung.
Khác với các loại dị thực dị thú huyễn trí khác, nó không phải thông qua phóng thích khí thể hoặc các loại vật chất huyễn trí khác mà dẫn đến người rơi vào ảo cảnh được thành lập dựa trên nội tâm của bản thân, nó có thể hoàn toàn do người triệu hoán xây dựng một ảo cảnh, tùy tâm sở dục thao túng tất cả mọi chuyện phát sinh trong ảo cảnh.”
Đây quả thực là thẻ bài hóa năng lực của Duy Ma! Mọi người đều hoảng sợ.
Nói tiếp chính là Mục Lê, y lấy ra một tấm thẻ bài, là thẻ bài lúc trước trong phòng thuê, Bắc Điều Kỳ đưa cho y.
“Đây là thẻ bài Bắc Điều đưa cho tôi, tôi mấy ngày nay nghiên cứu qua, mặc dù không cách nào rõ thẻ bài này cấu tạo thế nào, nhưng công hiệu cùng với suy đoán của Bắc Điều Kỳ không khác nhau lắm.

Tôi nhớ năm đó gặp phải những quân đội thần trí không rõ kia, có lẽ là lâm vào trong ảo cảnh do Quỷ Tự khống chế.”
Cố Thần có chút nghi vấn, kiến thức về dị thú dị thực của cậu gần nhất hiểu hơn không ít.
“Dị thực huyễn trí phổ thông là vì sợ hãi hoặc khát vọng trong nội tâm của đối phương, mà làm cho đối phương tự mình dựng lên ảo cảnh.

Cái ảo cảnh này nhất định là khát vọng hoặc sợ hãi sâu trong nội tâm của người bị lâm vào.”
Nhìn thấy mọi người không phủ nhận cậu, Cố Thần lấy dũng khí tiếp tục phát biểu cái nhìn.
“Nhưng là ảo cảnh tự mình xây dựng, nếu như quá tùy tâm sở dục, sợ rằng người bên trong ảo cảnh cũng cảm thấy đây không phải là chân thực đi.

Lại như lần trước Mục Lê nói gặp phải người nhìn thấy tướng quân Mộ Dung gϊếŧ người, đó là vì hắn sùng bái tướng quân Mộ Dung, nhưng đối với tướng quân Mộ Dung dù sao cũng không biết rõ, cho nên tuy rằng hắn do dự, nhưng vẫn tin là thật.

Nhưng nếu như đổi thành một người hiểu rõ tướng quân Mộ Dung, biết được phẩm tính của tướng quân Mộ Dung, liếc mắt một cái liền sẽ phát hiện ra ảo cảnh này là giả.”
Bắc Điều Kỳ gật đầu.
“Cậu nói không sai, nhưng ta nói Quỷ Tự đáng sợ, nó thuộc về thẻ bài không hạn chế đẳng cấp.

Trước tôi vẫn cho là tôi lấy được thẻ bài Quỷ Tự cấp thấp, bản thân tôi không có Tinh thần lực không cách nào phán đoán, sau đó Mục Lê phân tích giúp tôi rằng nó là thẻ bài không hạn chế đẳng cấp, căn cứ vào năng lực của người sử dụng phát huy ra năng lực.”
“Cái năng lực này bao gồm hai điểm, một là Tinh thần lực Ma thẻ sư của hắn yếu hay mạnh, Tinh thần lực càng mạnh, có thể phát huy uy lực tự nhiên càng lớn.

Mặt khác quyết định với năng lực sử dụng logic tưởng tượng để lập ảo cảnh.

Nếu như đối phó với Mộ Dung Dịch, hắn tự nhiên không thể lập ra một ảo cảnh có lão tướng quân Mộ Dung bên trong, bởi vì quá dễ dàng bị phát hiện.


Mà nếu như hắn đan kết lại đầy đủ hợp lý, người bị Quỷ Tự khống chế, bản thân cũng bị đã bị ám chỉ, rất dễ dàng rơi vào trong đó.”
Mọi người rơi vào trầm tư, đây chính là một tồn tại phi thường lật đổ, tính đặc thù quả thực không thua gì Thẻ Cửu Từ.
“Chờ một chút.” Quý lão bỗng nhiên mở miệng, ông chợt phát hiện mọi người quên mất một chuyện phi thường mấu chốt.

“Bắc Điều Kỳ, em làm sao biết được nhiều chuyện như vậy? Biết được con trai của Duy Ma còn khỏe mạnh? Còn biết đến thẻ Quỷ Tự? Thậm chí lấy được thẻ bài này?”
Bắc Điều Kỳ thần sắc thoáng thay đổi một chút, cuối cùng mở miệng: “Năm đó, tôi được một người cứu lại từ trong triều cường dị thú bị phát động kia, tên của hắn là Ngọc Tu.”
Ở đây ngoại trừ Mục Lê đã biết tất cả, tất cả mọi người đều biến đổi sắc mặt, bao gồm của Cố Thần từ trước đến giờ luôn chậm hiểu.
“Em mười năm nay luôn ở trong doanh trận của đối phương?” Thần sắc nhìn Bắc Điều Kỳ của Quý lão bắt đầu thay đổi sang ngờ vực.
Con ngươi của Bắc Điều Kỳ trong suốt: “Không thể xem là nằm vùng ở phe địch, tôi chỉ là, ở bên cạnh một người tên là Ngọc Tu, hắn chẳng qua là một quân cờ bị người lợi dụng mà không tự biết mà thôi.” Bắc Điều Kỳ nói đến điều này, thần sắc trở nên ôn nhu.
(Ada: tui chèo thuyền đây, ai lên thuyền không ೕ(˃̵ᴗ˂̵ ๑) )
Ẩn núp ở bên người kẻ địch mười năm không làm phản, còn trong bóng tối điều tra chân tướng, nếu như là ngày thường, Cố Thần nhất định sẽ phun tào phim về gián điệp cũng không chép gió như thế.

Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng Cố Thần tự nhiên sinh ra một loại cảm giác bi thương.
Sự kiên trì và tình cảm của con người là một thứ đáng sợ, có người cả đời có lẽ chỉ vì củi gạo dầu muối, ví dụ như chính cậu, mà có người, trong sinh mệnh có sự hào hùng không phá Lâu Lan chết không về*.
* 不破楼兰终不还, bất phá Lâu Lan chung bất hối: là câu thơ cuối cùng trong bài thơ Tòng Quân Hành (phần 4) của Vương Xương Linh, nội dung đại khái là nâng cao chiến ý của quân binh.

Ngoài ra, Lâu Lan là một quốc gia cổ, tồn tại vào thế kỷ II trước công nguyên, vị trí hiện ở khu vực Tân Cương, TQ, nằm trên con đương tơ lụa, vì để khai thông con đương tơ lụa, vào năm 108 trước công nguyên nhà Hán (TQ) đã tiêu diệt quốc gia này biến thành một chư hầu của Hán…
Cố Thần cũng không cảm thấy giá trị quan nhân sinh quan này đúng hay sai, nhưng trong lòng cậu đối với những người như vậy ít nhiều có kính phục.
“Mười năm này, tôi vẫn luôn ở bên hắn.

Cái chết của Thang Sân cùng bắt cóc Đổng Ngọc Dương, người khởi xướng chính là hắn.” Bắc Điều Kỳ nói.
Văn Dịch Kế bỗng nhiên hơi không khống chế được: “Vậy thì Bách Lân thì sao? Bách Lân cũng là hắn sát hại sao?”
Bắc Điều Kỳ lắc đầu: “Đó không phải, Ngọc Tu mặc dù là một Ma thẻ sư cấp cao, nhưng cũng không tới trình độ dễ dàng có thể sát hại một Ma thẻ sư cấp cao khác.

Hắn phạm vào tội nào, tôi đều rất rõ ràng.

Tôi đã từng nỗ lực đi ngăn cản, nhưng chung quy, không thể ra sức.”
Bên trong Bắc Điều Kỳ có chút bàng hoàng, không biết là do tiếc nuối, hay là tỉnh ngộ.
Mọi người cũng không có trách cứ nhiều hơn, Bắc Điều Kỳ không có ma thẻ lực, có thể nói là tay trói gà không chặt, có thể không phản bội đã là đáng quý, bọn họ sẽ không làm chuyện đứng nói chuyện mà không đau eo, yêu cầu hắn làm thêm càng nhiều.
“Vậy người sau lưng hắn là ai? Mục đích làm chuyện này là gì?” Văn Dịch Kế hỏi.
Bắc Điều Kỳ lắc đầu: “Kỳ thực mười năm này, có hơn nửa thời gian, chúng tôi đều trải qua ung dung tự tại.

Nếu không phải ban đầu hắn nói cho tôi, thủy triều dị thú là do con người tạo ra, tôi cũng sẽ không tin tưởng, hắn không phải là người tốt, bởi vì hắn thật, rất đơn thuần.” Trong mắt Bắc Điều Kỳ lóe ra một tia ôn nhu không dễ phát giác.
“Đơn thuần tinh khiết gϊếŧ người không chớp mắt sao?” Mộ Dung Dịch trào phúng nói.
(Ada: nè nè nè anh khó ở thì về nhà càu nhàu với vợ anh ấy, ở đây đá loạn cái gì, à quên, anh làm gì có vợ, người ta coi anh là người xa lạ quen biết kìa, đáng đời anh…)
Bắc Điều Kỳ không để ý đến châm chọc của đối phương, hắn nhìn bên ngoài cửa sổ, gió lạnh thảm thiết, đánh lên cửa sổ phát lên tiếng vang nhỏ bé, hắn giống như đang tự nhẩm lầm bầm: “Kỳ thực cứ tiếp tục như vậy, cũng rất tốt.”

Bên trong đại sảnh lại trầm mặc chốc lát.
Người lên tiếng đầu tiên lại là Cố Thần: “Vậy ý của anh là, bọn họ mấy năm này vẫn luôn không có hành động, hiện tại lại bắt đầu có động tác sao? Ngọc Tu không phải là chủ mưu? Vậy chủ mưu sau lưng là ai? Chương Dục Kỵ? Con trai Duy Ma?”
Bắc Điều Kỳ liếc mắt nhìn Cố Thần, gương mặt non nớt này nhìn rất xa lạ, nghe Mạc Ly nói, đây là học sinh của Thiên Linh.

Nhìn gương mặt thiên chân vô tà kia, còn có Mộ Dung Trác Thất phía sau với giọng nói điềm dạm và ôn nhu, Bắc Điều Kỳ bỗng nhiên có chút ước ao.
“Đúng, tôi có thể cảm giác được, nửa năm nay, bọn họ đang tăng nhanh động tác.”
“Người sau lưng hắn là ai, mục đích là gì?” Lần thứ hai cường điệu câu hỏi của Cố Thần là Mộ Dung Dịch.

Nghĩ đến những người này hại Mạc Ly suýt nữa mất mạng trong miệng dị thú, Mộ Dung Dịch liền hận không thể làm họ chết không có chỗ chôn.
Bắc Điều Kỳ lắc đầu.

“Tôi cũng chỉ trong khoảng thời gian này, mới biết trong doanh trại của họ có con trai của Duy Ma cùng thẻ Quỷ Tự.”
Bắc Điều Kỳ rõ ràng, Ngọc Tu mặc dù chưa bao giờ che che giấu giấu sự việc mình làm, nhưng sau lưng hắn còn có ai, chịu sai khiến của ai, từ xưa đến nay lại chưa từng cho hắn biết.

Điều này nói rõ Ngọc Tu vẫn chưa tín nhiệm hắn, cũng có thể là, không muốn làm hắn liên lụy.
“Các người biết đến Biển Vô Tận của Duy Ma Tinh không? Con trai của Duy Ma hiện tại đang ở trên hòn đảo kia, tôi cũng là có lần theo dõi vô tình phát hiện được.

Còn thẻ Quỷ Tự, cũng là tôi trộm lấy.”
“Cho nên, chủ mưu sau màn thật sự là con trai Duy Ma? Dự định lật đổ Liên Bang? Như vậy tại sao hắn ta lại đợi nhiều năm sau khi phụ thân qua đời như vậy mới bắt đầu hành động? Bởi vì để năng lực của hắn trưởng thành? Lông cánh đầy đủ? Tìm đủ nhân thủ?” Văn Dịch Kế vừa bắt đầu nghe nói tới con trai Duy Ma, cũng cho là thủ phạm phía sau màn chính là hắn, nhưng phân tích thêm, liền cảm thấy chuyện này quá xa lạ.
Đầu tiên, bất kể là thủy triều dị thú mười năm trước cùng sự kiện rừng dị thú học viện, người bị hại đứng múi chịu sào là một đống học sinh tài cao, con trai Duy Ma cho dù có oán hận hoặc hoài nghi về cái chết của phụ thân, đối tượng nhằm vào cũng không phải là học sinh.
Thứ hai, con trai của Duy Ma muốn ra tay với Liên Bang, thật sự không cần phải ngủ đông nhiều năm như vậy.

Năm đó Duy Ma vừa qua đời, thời điểm những lời đồn đại về việc hắn tự sát còn dồn dập trên phố, lại là thời cơ tốt nhất để phất cờ nổi dậy lật đổ Liên Bang.
Kỳ thực không chỉ Văn Dịch Kế cảm thấy kỳ lạ, chính bản thân Bắc Điều Kỳ cũng cảm thấy con trai Duy Ma chưa chắc là thủ phạm phía sau màn thật sự.
“Chỉ ý kiến của tôi, cá nhân tôi cũng không cho là con trai Duy Ma là chủ mưu sau màn, đương nhiên cũng không thể phụ định trăm phần trăm.

Bởi vì thẻ Quỷ Tự cùng dược tề đặc thù kia, quả thật là do con trai Duy Ma cung cấp, điểm này tôi đã xác định qua theo dõi Ngọc Tu.”
Bắc Điều Kỳ lại suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Từ trong đối thoại của Ngọc Tu và hắn, tôi có thể cảm giác được, tâm chí của con trai Duy Ma không đặt trong việc lật đổ Liên Bang.

Có lần Ngọc Tu say rượu, tôi trong lúc vô tình nghe được một chuyện, con trai Duy Ma có một người yêu, hắn yêu người kia thắm thiết, nhưng sau đó người kia mất tích, sống chết không rõ.

Con trai Duy Ma từng ở Linh Sơn cầu được một tiên đoán, nếu như muốn được người yêu, nhất định phải tìm tới một vị Chế thẻ sư trẻ tuổi tới từ không gian không rõ, mới có thể tìm được người yêu mất tích.”
(Ada: á á á không gian không rõ kìa, là Thần Thần đúng không!? Tìm người lại cần đến Thần Thần tìm kiểu gì…)

Bắc Điều Kỳ nhớ tới thần sắc của Ngọc Tu khi nói những điều này, nếu có một người vì tôi mà không để ý sinh tử, thì thật tốt biết bao.
Mọi người không chú đến biến hóa thần sắc của Bắc Điều Kỳ, chỉ là liên tưởng đến một cái tiên đoán khác.
Hơn mười năm trước, tiên đoán đại sư của Liên Bang trước khi cách thế(qua đời) để lại một tiên đoán cuối cùng, Liên Bang ngàn cân treo sợi tóc, chỉ có tìm được một người trẻ tuổi đặc biệt, mới có thể bảo vệ Liên Bang.
Hai tiên đoán này có thời cơ xuất hiện vi diệu như vậy, chẳng lẽ người muốn tìm chính là một người?
Người cho rằng Cố Thần chính là người trong tiên đoán nhất, Quý lão đưa mắt nhìn về phía Cố Thần.
Chú ý tới ánh mắt của người khác, Mộ Dung Trác Thất cau mày.

Chế thẻ sư trẻ tuổi đến từ không gian không biết? Người trẻ tuổi bảo vệ Liên Bang? Lai lịch của Cố Thần tuy rằng hắn chưa bao giờ làm rõ, nhưng trong lòng vẫn nắm chắc, tư tưởng quan niệm kiến thức của Cố Thần quá khác biệt biệt với người thường, đến từ không gian không biết có lẽ chính là đáp án.
“Chế tạp sư trẻ tuổi?” Quý Nỗ Mân suy tư, dư quang khóe mắt rơi trên người Cố Thần.
Bắc Điều Kỳ không phát hiện dị trạng trong này, mà tiếp tục nói: “Kỳ thực lời tiên đoán này có bao nhiêu độ tinh cậy thì căn bản không thể nắm chắc, nhưng con trai Duy Ma nguyện ý tóm lấy cơ hội xa vời này, hắn phải tìm Chế thẻ sư trẻ tuổi này.”
“Hắn muốn tìm Chế thẻ sư thì phát động công kích với Liên Bang làm gì?” Quý lão không thể lý giải logic trong này.
“Bởi vì tiên đoán kia còn có thông tin tương tự với tiên đoán của Liên Bang, chỉ khi Liên Bang sắp huỷ diệt, mới có thể tìm được Chế thẻ sư này.” Bắc Điều Kỳ nói.
“Như vậy là chỉ cần Chế thẻ sư này xuất hiện, con trai của Duy Ma sẽ bỏ qua việc tấn công Liên Bang?” Cố Thần lạc quan hỏi.
Bắc Điều Kỳ lắc đầu: “Con trai Duy Ma chỉ muốn tìm Chế thẻ sư này, nhưng chỉ sợ người khác không hẳn.

Tôi cân nhắc từ trong hành vi của Ngọc Tu, thái độ của Ngọc Tu với con trai Duy Ma cũng không phải loại thái độ thuộc hạ đối với cấp trên, sau lưng Ngọc Tu, e rằng có người khác.

Mục đích của người này sợ rằng thật sự muốn cho Liên Bang mãi mãi không có ngày vươn mình.”
Bắc Điều Kỳ dừng lại một chút, lần thứ hai bổ sung: “Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi, cũng không thể loại trừ khả năng con trai Duy Ma không phải chủ mưu phía sau.

Nhưng thiên hướng của cá nhân tôi, tôi cảm thấy có người muốn lợi dụng năng lực của con trai Duy Ma, lật đổ Liên Bang nắm lấy chính quyền trong tay mình, đương nhiên đây cũng chỉ là một suy đoán của tôi.”
(Ada: tui thấy suy đoán của anh có khả năng nhất hiện tại đó)
Tất cả mọi người cúi đầu trầm tư, manh mối quá nhiều, rồi lại tìm không ra chân tướng, trong lòng mỗi người đều có một đoàn tơ vò, cảm giác kéo sợi nào cũng đều có thể kéo thẳng, nhưng thật sự kéo một chút, lại phát hiện lâm vào bế tắc.
“Vậy sự kiện viện nghiên cứu mười hai năm trước thì sao?” Văn Dịch Kế hỏi một nghi vấn khác luôn quanh quẩn trong lòng anh.
Bắc Điều Kỳ sửng sốt một chút, chưa phản ứng lại.
Sự kiện viện nghiên cứu Bắc Điều Kỳ cũng từng nghe qua, sự phá hoại lúc đó bị tính vào sự kiện nội bộ.

Khi đó một nghiên cứu viên phụ trách phương pháp phối chế nguyên liệu nấu ăn cho thứ ăn dị thú, đã cho vào trong thức ăn của dị thú một lượng lớn Đan Tứ Hương bị Liên Bang cấm, dẫn đến dị thú trong đêm khuya công kích nhân viên nghiên cứu.

Toàn bộ viện nghiên cứu ngoại trừ nghiên cứu viên không rõ tung tích, không một người sống sót.
“Chuyện này cùng hai chuyện kia có quan hệ sao?” Bắc Điều Kỳ cảm thấy kỳ quái, cũng chưa từng nghe Ngọc Tu nói qua.
“Nếu như không có quan hệ, vậy tại sao Thang Sân lại bị sát hại? Thang Sân chết, cũng là vì phát hiện Chương Dục Kỵ là thủ phạm sau màn thật sự của sự kiện viện nghiên cứu.” Văn Dịch Kế nghĩ đến Ngụy Ninh mười năm này trốn đông trốn tây, ngữ khí có chút hùng hổ dọa người.
Bắc Điều Kỳ lắc đầu biểu thị không biết.

Ngọc Tu sát hại Thang Sân, chuyện này cũng là do hắn vô tình gặp được Ngọc Tu trên người dính máu mới biết.

Ngọc Tu tựa hồ không thèm phủ định sự thực mình gϊếŧ người, hắn cũng từng chất vấn Ngọc Tu, Ngọc Tu chỉ hời hợt biểu thị có người muốn hắn xử lý Thang Sân, nguyên nhân là Thang Sân biết quá nhiều chuyện.

Còn Thang Sân biết cái gì, người có thể sai khiến Ngọc Tu là ai, Ngọc Tu căn bản không nói cho hắn biết.
Nhìn thấy Bắc Điều Kỳ thật sự không biết chuyện, Văn Dịch Kế cũng không tiếp tục ép hỏi.
“Thời gian không còn sớm, tôi phải đi trước một bước, miễn cho bị Ngọc Tu nhìn ra sơ hở gì.


Nói chung, tôi cảm thấy bên trong Liên Bang nhất định có người của bọn Ngọc Tu, còn có bao nhiêu, điều này vẫn chưa biết được.” Bắc Điều Kỳ đứng dậy cáo biệt.
“Chính cậu, phải cẩn thận nhiều.” Mục Lê vẫn luôn trầm mặc không nói, dặn dò.
“Yên tâm, tôi không sao.” Bắc Điều Kỳ ôn nhu đáp lại.
Mộ Dung Dịch có chút khó chịu nhìn hai người nói lời từ biệt.
Bắc Điều Kỳ vừa đi, trong gian phòng lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.
Tin tức Bắc Điều Kỳ vừa đưa đến, cũng không làm cho cục diện nguyên bản đã rắc rối phức tạp trở nên trong sáng, trái lại càng thêm khó bề phân biệt.
Con trai Duy Ma? Dược tề thần bí? Thủy triều dị thú? Học sinh? Viện nghiên cứu?
Phía sau những từ mấu chốt này đến cùng có liên quan gì?
Tất cả mọi người dùng hết khả năng muốn lại một lần nữa tìm kiếm chỗ đột phá trong đầu, chỉ có Mộ Dung Dịch một người không đặt tâm tư trong việc này.
Hắn lén lút nhìn Mục Lê đang suy tư, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác vui mừng.

Huỷ dung, đánh mất Tinh thần lực cái gì cũng không đáng kể, chỉ cần Mạc Ly còn sống, cho dù y biết thành bộ dáng gay go thế nào, chỉ cần sống, hắn có thể đối tốt với người này, còn có thể đối mặt với tình yêu và hổ thẹn trong lòng mình.
“Chế tạp sư mà Liên Bang cùng con trai Duy Ma muốn tìm, sẽ không phải là Cố Thần đi?” Mục Lê bỗng nhiên mở miệng.
Trong lòng Mộ Dung Trác Thất đoán được người mà con trai Duy Ma muốn tìm có tám phần mười là Cố Thần, nhưng hắn cũng không muốn để cho Cố Thần rơi vào vũng nước đục này.
“Chưa nói một Chế thẻ sư, dù nghịch thiên thế nào đi nữa, dù hắn có là Chế thẻ sư cấp mười, cũng không thể bằng sức của một người đi bảo vệ Liên Bang, lời tiên đoán này, có thật sự chuẩn xác không? Về phần nếu như phạm vi chỉ là Chế thẻ sư trẻ tuổi, như vậy càng có nhiều người phù hợp điều kiện hơn, ví dụ như anh, dù sao mười năm trước, anh chính là thiên tài Chế thẻ sư có tiềm lực nhất toàn bộ Trung Ương Tinh không phải sao?”
Ngữ khí của Mộ Dung Trác Thất có chút nặng, hắn nói lời này dù sao cũng có chút tư tâm, hắn thực sự không hi vọng Cố Thần hấp dẫn chiến hỏa gì.
Hắn thích bộ dáng vui mừng không xiết sau khi chế ra thẻ bài mới của Cố Thần, hắn lại không hi vọng trên lưng đối phương mang quá nhiều gánh nặng, hắn chỉ hi vọng đối phương vẫn luôn không tim không phổi, đơn giản mà vui sướng sống sót.
Tất cả mọi người đều nghe ra được tư tâm của Mộ Dung Trác Thất, chỉ có tên nhóc chỉ số EQ thấp Cố Thần mới thực sự cho rằng Mộ Dung Trác Thất là đang thả con tém, bắt con tôm, dẫn dắt suy nghĩ của mọi người.
“Nói như vậy thì đại sư Quý càng phù hợp hơn đi, dù sao đại sư Quý là người đang hướng tới Chế thẻ sư cấp mười trở lên.” Cố Thần tự nhận là đưa ra một kiến giải rất tuyệt.
Quý Nỗ Mân toàn bộ quá trình vẫn luôn không nói một lời, nghe thấy đề tài dẫn tới trên người mình, trêu ghẹo nói: “Tôi tuổi đời này rồi phải tính là hướng tới trung niên trở lên đi, thế này mà muốn miễn cưỡng gọi là Chế thẻ sư trẻ tuổi, sợ là bị coi làm chuyện cười lão già cưa sừng làm nghé, giả non hả.”
Quý Nỗ Mân hơi trêu đùa một chút, bầu không khí nguyên bản giương cung bạt kiếm giữa Mục Lê và Mộ Dung Trác Thất cũng nhạt bớt không ít.
Bạn học Cố Thần EQ không còn thuốc chữa lại còn cho là Quý Nỗ Mân đang thảo luận với cậu, tiếp tục nói: “Tôi ngược lại nhớ ra một người tương xứng, Thiên Linh nè.

Năm đó không phải là cùng Mạc Ly được xưng là Tứ đại tài tử của Học viện Triều Đế sao? Đã như vậy, sao không có ai nghĩ đến anh ta vậy?”
Cố Thần nói chuyện này, mọi người ngược lại cũng không như vừa nãy không nhìn lại quá khứ.
Đúng vậy, nói tới thiên tài Chế thẻ sư, bọn họ không thể quên Thiên Linh.
Thiên Linh sau khi tốt nghiệp liền không ra ngoài, chuyên tâm làm việc trong học viện, tất cả mọi người tự nhiên đều quên mất anh.

Mà bàn luận về tài hoa và đẳng cấp chế thẻ, tuyệt đối không phải người mà Cố Thần có thể so sánh.
“Chuyện này, lúc đó tôi và Thiên Linh sẽ bàn luận.” Quý lão nói.
Phong cảnh ngoài cửa sổ như thơ như họa, lại không có một ai có tâm thưởng thức.
Không có ai biết phía sau biểu tượng tốt đẹp đó, ngày nào đó sẽ nổi lên mây vần.
=
Ada: uhm vậy lý do kêu gọi học sinh tham gia chiến tranh là vì muốn tranh thủ cái này tiêu diệt Chế thẻ sư trẻ tuổi có thể cứu vớt Liên Bang, rồi để cho Liên Bang triệt để ngã xuống…!đúng hông? Thế là giải quyết được một vấn đề nhỉ.

Còn chủ mưu…!thui không đoán nữa đâu, kiểu gì cũng sai…
=
=
=


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.