Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 80: Tuyên Bố Nhiệm Vụ


Đọc truyện Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư – Chương 80: Tuyên Bố Nhiệm Vụ


Thời gian như nước chảy xuôi qua cầu.

Lần trị liệu cuối cùng của Cảnh Nhiên rất quan trọng, Tạ Uẩn phi thường coi trọng, vội tới thiếu chút nữa đã quên mất thời gian, thẳng đến khi thân thể của lão bà đã hoàn toàn khôi phục, Tạ Uẩn mới thả lỏng lại.

Lúc này mới đột nhiên nhớ tới chuyện đã từng đáp ứng Dương thiếu.

” Hỏng rồi, ta quên mất chuyện của hắn, hôm nay là ngày mấy rồi?” Tạ Uẩn ảo não vỗ vỗ đầu.

Cảnh Nhiên bất mãn, trừng mắt: ” Còn có chuyện gì quan trọng hơn ta sao?” Thân thể của y trải qua mấy năm trời trị liệu, hiện giờ đã hoàn toàn khôi phục, ôm một bụng cảm động và vui sướng còn chưa kịp nói, Tạ Uẩn thế mà lại để tâm đến chuyện của người khác, này đúng là không thể tha thứ.

Tạ Uẩn vội ôm lão bà cười làm lành, nói: ” Ha ha, chúc mừng phu nhân thân thể khang phục.”
Cảnh Nhiên ôm lại hắn, quyết định tạm thời không so đo với hắn, ai bảo chính mình hiện giờ tâm tình tốt, trị liệu nhiều lần như vậy, trước đây lần nào cũng đau tận xương, chỉ có ba ngày gần đây là tương đối nhẹ nhàng, thân thể như là được tẩm bổ lại một lần, toàn thân không có chỗ nào không thoải mái.

Cảnh Nhiên cảm khái: ” Mấy năm a…”
Trong lòng Tạ Uẩn cũng có chút cảm khái, một đường này đi tới, quá trình trị liệu vô cùng gian khổ, không nói đến chuyện hắn đào tạo thực vật rất khó khăn, chỉ riêng lão bà mỗi lần ngâm thuốc đều rất thống khổ, bao nhiêu đau khổ trong đó, mấy người bọn họ toàn bộ đều xem trong mắt.

Cảnh Nhiên nhợt nhạt cười nói: ” Chốc nữa ta sẽ bế quan trùng kích vào Võ Sĩ, ngươi cũng vậy, đừng mãi bận rộn mà quên chính sự.” Tạ Uẩn buồn cười, biết lão bà vẫn còn so đo chuyện vừa rồi mình chỉ mãi nghĩ đến chuyện của người khác nên biến đổi phương thức nhắc nhở hắn đây mà.

Nhẹ nhàng hôn lên mặt lão bà một cái, cười nói: ” Tuân mệnh, phu nhân.”
Cảnh Nhiên trừng mắt liếc hắn một cái, nói: ” Đứng đắn chút coi.”
Tạ Uẩn vội vàng nghiêm túc lên, trầm giọng nói: ” Phu nhân có gì phân phó.”
Cảnh Nhiên cào nhẹ lên eo hắn một cái, Tạ Uẩn phụt cười, hắn không sợ đau nhưng sợ ngứa, người ta đều nói ai sợ ngứa đều sợ lão bà, hắn cảm thấy việc này có lẽ là thật sự, ai bảo hắn yêu thương lão bà quá làm chi, nhớ tới đoạn lịch sử đen tối khi xưa, Tạ Uẩn kiên quyết không thừa nhận, người kia đã từng là chính mình.

Cảnh Nhiên nói: ” Chuyện thiên phú thần thông, chính ngươi cũng nên chú ý nhiều một chút.” Dứt lời, y còn ghét bỏ nhìn Tạ Uẩn, người này sử dụng thiên phú thần thông lâu như vậy, cư nhiên không biết thiên phú thần thông là cái gì, đúng là làm người ta không còn lời nào để nói.


Tạ Uẩn rối rắm nhíu mày, dị năng của hắn hình như không phải thiên phú thần thông, hơn nữa dị năng đã cùng nội tức dung hợp, tạo thành hiện giờ hắn có tận hai cái đan điền, hắn cũng không biết trạng huống hiện giờ của mình là gì.

Cảnh Nhiên nói: ” Tàng Thư Các phủ thành chủ, không có việc gì thì ngươi đi xem chút đi, chút việc nhỏ này, phủ thành chủ sẽ không cự tuyệt đâu.”
Tạ Uẩn gật đầu, lão bà nói rất có đạo lý.

Cảnh Nhiên cười nói: ” Chúng ta đi thăm hài tử đi, gần đây ta phải trị liệu, ngươi lại bận rộn, xem nhẹ hai đứa nhỏ thật lâu, lát nữa phải bồi bọn nhỏ nhiều một chút.”
Tạ Uẩn tiếp tục gật đầu, lão bà nói vẫn rất có đạo lý.

Vì thế, Dục Tiên Tề mà Dương thiếu gia đã yêu cầu, thời gian luyện chế đành bị dời lại sau.

Tạ Uẩn không chút nào phát hiện, khóe miệng của Cảnh Nhiên hơi nhếch lên, hôm nay thân thể của y khang phục, chuyện cao hứng như vậy, người một nhà bọn họ tất nhiên phải cùng vui vẻ bên nhau, sao có thể để cho Tạ Uẩn bị chuyện khác câu đi được.

Hai người chơi với hài tử suốt một ngày, sáng sớm ngày kế, bọn họ đều bận chuyện của mình.

Cảnh Nhiên bế quan để trùng kích lên Võ Sĩ, Tạ Uẩn thì vội không ngừng nghỉ, lập tức bắt đầu luyện chế dược tráng dương.

Nhưng mà lần này luyện chế dược tráng dương, không phải là loại dược tề cao cấp trước đó nữa.

Tạ Uẩn chuẩn bị luyện chế một loại dược tráng dương bản thăng cấp, dứt khoát loại bỏ những linh dược cấp thấp, trái lại lựa linh dược có thuộc tính tương đồng nhưng cao cấp hơn.

Loại dược tề này không chỉ có công hiệu tráng dương mà sau khi dùng còn có thể tăng tu vi, trải qua chuyện phát tiết còn có thể sinh ra một chút khoái cảm song tu, đồng thời còn có thể tiêu trừ một ít cảm xúc tiêu cực trong lòng, so với Thanh Tâm Đan còn hiệu quả hơn.

Dù sao, Thanh Tâm Đan chỉ là áp chế những cảm xúc tiêu cực đó xuống, nói không chừng khi nào đó còn có thể bùng nổ, nhưng mà dược tráng dương bản thăng cấp, trải qua vận động trên giường còn có thể phát tiết hết những cảm xúc tiêu cực trong lòng ra, hiệu quả tất nhiên tốt hơn rồi.

Dương Thiệu chờ rồi lại đợi, thời điểm sắp trông mòn con mắt, rốt cuộc cũng thấy được nhiệm vụ Dục Tiên Tề ở hiệp hội dong binh đoàn, nhưng mà, hắn có chút há hốc mồm.


Đi cùng với đó là hai mươi cái nhiệm vụ, mỗi nhiệm vụ đều là hủy diệt một sản nghiệp của Vương gia Thanh Thành, khen thưởng mười bình cực phẩm Dục Tiên Tề, hoặc là một lọ dịch dẫn dắt đắp nặn thiên phú.

” Mau xem, mau xem, nhiệm vụ dịch dẫn dắt ra rồi nè.”
” Còn có cực phẩm Dục Tiên Tề, đó là cái gì?”
” Ha ha đó là cái thứ đồ chơi khiến ngươi có thể dục tiên dục tử, Tạ thất đúng là quá bỉ bựa, thế mà dám tuyên bố loại nhiệm vụ này.”
” Vương gia Thanh Thành, cũng không phải dễ đắc tội.”
Người chung quanh khe khẽ nói nhỏ, hiệp hội dong binh đoàn ngày đó vô cùng oanh động, Tạ thất quả nhiên giữ lời, thật sự lấy dịch dẫn dắt ra làm thù lao, nhưng mà…!
Nhiệm vụ này nên tiếp hay là không đây, trong lòng Dương Thiệu vô cùng rối rắm, đồng thời cũng có chút oán trách, cái gì gọi là cực phẩm Dục Tiên Tề, hắn còn chưa từng nghe qua, dược tề trong mắt hắn có tốt hơn nữa thì cũng chỉ là dược tề cao cấp mà thôi, trên ba cấp linh dược trở lên, trừ phi là đan sư có tu vi Võ Hồn, nếu không không có biện pháp luyện.

Bởi vậy, bất luận là cực phẩm dược tề thế nào, cũng không đáng trả đại giới này.

” Thiếu gia, làm sao bây giờ?”
” Thiếu gia, Tạ thất thật là quá mức, còn không phải chỉ là một ít dược tráng dương thôi sao, hắn cũng dám tuyên bố loại nhiệm vụ này.”
” Đúng là ý nghĩ kỳ lạ.”
” Thằng ngốc mới chịu tiếp nhiệm vụ này, Tạ thất đúng là nằm mơ, một tên ngoại lai hèn mọn, ỷ vào quan hệ với phủ thành chủ mà muốn đối nghịch với Vương gia, quả thực là…”
” Thật là tìm chết.”
Đám chó săn lòng đầy căm phẫn, liên tiếp bênh vực kẻ yếu, đáng tiếc, bọn họ vỗ mông ngựa nhưng lại vỗ nhầm lên đùi, Dương Thiệu tuy rằng rất tán đồng những lời này, nhưng hiện giờ chính hắn lại là người yêu cầu cái thứ đồ chơi kia, tán đồng với lời nói bọn chó săn thì khác gì tán đồng hắn là thằng ngốc sao?
” Câm miệng….” Dương Thiệu gầm lên.

” Thiếu gia…” Một đám chó săn kinh hoảng thất thố.

Dương Thiệu cắn chặt răng, thấp giọng phân phó vài câu, sau đó nghiến răng nghiến lợi dặn dò: ” Nhớ phải bảo mật thật kỹ.”

Chó săn vội vàng gật đầu, còn không phải chỉ là tìm hiểu chút sản nghiệp tầm thường của Vương gia thôi sao, việc này bọn họ lành nghề, chỉ là…thiếu gia thật sự muốn tiếp nhiệm vụ sao, nhớ tới lời nói của mình lúc này, nhóm chó săn vội vàng chạy còn nhanh hơn thỏ, chỉ hi vọng lần sau gặp lại thiếu gia, hắn đã quên việc này đi.

Tiếp theo, Dương Thiệu mới đi tìm người, vô thanh vô tức tiếp nhiệm vụ.

Hắn bên này đã làm ra quyết định, đám dong binh bên kia thì vô cùng rối rắm, tiếp nhiệm vụ như vậy không phải là đắc tội Vương gia sao? Bọn họ nên tiếp hay là không nên tiếp đây, đây là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, cần phải suy xét thật thận trọng.

Người Vương gia sau khi biết tin tức, tức giận muốn nổ phổi, nhị trưởng lão nổi trận lôi đình: ” Đáng chết, đáng chết, tạ gia tiểu nhi thật khinh người quá đáng.”
” Đúng là làm càn…”
” Nhị trưởng lão bớt giận, vãn bối thấy Tạ gia tiểu tử chỉ là nhảy nhót như thằng hề, nhiệm vụ này không ai dám tiếp đâu, Vương gia ta cũng không phải nơi ai cũng dám đến giương oai, muốn dựa vào mấy bình dược tề mà muốn làm suy sụp sản nghiệp của Vương gia, đúng là si tâm vọng tưởng, vãn bối cho rằng, chúng ta trước mắt vẫn nên đi tìm giải dược vẫn là quan trọng nhất.”
” Khải Vinh nói có lý.”
” Tạ thất đúng là đáng chết, quá đáng giận.”
Có người lập tức đem đầu mâu chỉ hướng Vương Khải Thần, nổi giận mắng: ” Đều là ngươi, cái thứ bị sắc đẹp làm cho mụ đầu, thế mà bị một nữ nhân lừa gạt.”
” Nếu không phải do ngươi, Mậu nhi của ta sao lại trở thành như vậy, Vương Khải Thần ngươi đáng chết…”
” Vương gia ta sao lại sinh ra cái thứ ngu xuẩn như ngươi vậy…”
“…..”
Vương Khải Thần lại bị tộc nhân mắng đến máu chó phun đầy đầu, trong lòng vừa hận vừa oán, sau khi trở về lại tóm lấy Lý Nguyệt Liên tay đấm chân đá.

Hắn hối hận, sao lúc trước hắn lại nhìn trúng con đàn bà này, người Lý gia quen nịnh nọt, Lý Nguyệt Liên tâm tính lương bạc, bọn chúng căn bản chính là tai tinh.

Từ lần đối chiến ở trà lâu lúc trước, những người ngày đó tham dự, sau khi trở về tuy không phát hiện thấy có gì không đúng, nhưng thời gian càng dài, bọn họ lại phát hiện ra, tu vi bắt đầu trì trệ không tiến, thời điểm tu luyện không hề thông thuận, thậm chí mấy người dưới Võ Sĩ, bao gồm cả hắn, tu vi đã có xu thế lùi lại.

Vương Khải Thần hối hận đan xen, nhưng mà, hối hận thì có vãn hồi được gì đâu, tộc nhân đang hận hắn thấu xương.

Vương Khải Thần hiện giờ chỉ hi vọng, đan sư tộc nhân mời đến có thể hữu dụng.

Nếu không, tu vi của nhiều tộc nhân chịu ảnh hưởng như vậy, chuyện này đều là do hắn dựng lên, trong lòng hắn không rét mà run, hắn sắp sửa gặp phải kết cục, tộc nhân chán ghét, tu vi lùi lại, còn không có bất cứ người nào che chở, mặc người khi dễ, kết cục như vậy đúng là sống không bằng chết, Tạ thất đúng là quá tàn nhẫn….!
Về phần nhiệm vụ tuyên bố ở hiệp hội dong binh đoàn….!
Người Vương gia lúc này đang nghị luận, nói thật, người Vương gia tuy rằng rất tức giận, cảm thấy uy nghiêm bị mạo phạm, nhưng bọn họ cũng không để trong lòng, dù sao, Vương gia cũng không phải tiểu gia tộc, muốn đối phó bọn họ, còn phải xem lại chính mình đã.


Huống chi, dịch dẫn dắt tuy rằng trân quý, nhưng không có thuốc tắm để ngâm, vì một kẻ thiên phú Hoàng cấp hạ phẩm hèn mọn, ai chịu nguyện ý vì cái thứ phế vật đó mà lo lắng.

Đương nhiên càng quan trọng là, toàn bộ Thanh Thành trừ thành chủ ra, nhà ai mà đem phàm nhân coi như bảo bối, càng miễn bàn là vì một phàm nhân mà đắc tội Vương gia.

Dục Tiên Tề thì lại càng đáng cười, đó là cái thứ đồ chơi gì, ai mà không biết, dù cho có hai chữ cực phẩm, nhưng cũng là cái thứ đồ vật không lên được mặt bàn.

Người Vương gia tỏ ra vô cùng khinh thường, không hề có chút để tâm nào đến nhiệm vụ mà Tạ Uẩn đã ban bố, cái bọn họ để ý chính là, Tạ thất đến cùng đã dùng độc gì, vì sao mà ngay cả đan sư của Vương gia cũng không có biện pháp, nếu không phải như thế, bọn họ cũng sẽ không phải trả giá cao mời đan sư khác đến hỗ trợ.

Bất quá, thù này bọn họ nhớ kỹ, cho dù có phủ thành chủ che chở, Tạ thất còn có thể trốn cả đời trong thành được sao.

Sự thật chứng minh, người Vương gia suy đoán không sai, nhiệm vụ Tạ Uẩn tuyên bố, treo ở hiệp hội dong binh đoàn suốt một ngày, trừ Dương thiếu gia ra, không có bất kỳ kẻ nào dám đến lĩnh, nhưng mà, cho dù như thế, người Vương gia vẫn tức giận đến nổi trận lôi đình.

Liêu Khiêm sau khi biết tin tức, đặc biệt lại đây một chuyến, hỏi thăm: ” Tạ công tử, nghe nói ngươi gặp phải phiền toái, có cần hỗ trợ hay không?”
Tạ Uẩn vội lắc đầu, chê cười, đại nhân tình của phủ thành chủ, hắn sao có thể lãng phí trên chuyện râu ria này, Vương gia hắn còn không để trong lòng, độc dược của hắn thôi đã đủ để người Vương gia ăn quả đắng, Tạ Uẩn cự tuyệt nói: ” Việc nhỏ mà thôi, cần gì phải phiền đến tiểu thành chủ.”
Liêu Khiêm khẽ cười nói: ” Tạ công tử và ta tuổi tác cũng xấp xỉ, ngang hàng luận giao có thể, không cần luôn xưng hô tiểu thành chủ, có vẻ rất xa lạ.”
Tạ Uẩn biết nghe lời phải, cười nói: ” Liêu công tử.”
Liêu Khiêm gật đầu nói: ” Ngươi đối với ta có ân tái tạo, phủ thành chủ thiếu ngươi ân tình, Tạ công tử nếu có việc, nhớ phái người báo cho ta, địa giới Thanh Thành này cho dù tổ phụ ta không ở đây, nhưng ta cũng có quyền nói mấy câu.”
Tạ Uẩn cười nói: ” Thật sự không có gì lớn cả, Liêu công tử yên tâm.” Nhiệm vụ lần này hắn tuyên bố, cũng chỉ thuận tay mà làm, dù sao hắn cùng Dương thiếu gia có ước định, vốn muốn luyện chế dược tề, nhiệm vụ thì làm cũng được không làm cũng không sao, chẳng có gì tổn thất.

Hiện giờ hắn đã có phủ thành chủ che chở, chỉ cần người nhà an toàn, biện pháp trả thù Vương gia hắn có rất nhiều.

Huống hồ trong lòng hắn cũng hiểu rõ, lời Liêu Khiêm nói chỉ có thể nghe một chút, nếu tin thật, lãng phí ân tình phủ thành chủ, kia mới là mất nhiều hơn được.

Đương nhiên, Tạ Uẩn cũng không phải nghi ngờ phủ thành chủ, mà là mọi việc luôn có một giới hạn, vượt qua giới hạn đó thì chính là lòng tham không đáy, phủ thành chủ tại sao lại để ý một tiểu nhân vật như hắn, nhân tình trả hết rồi thì cần gì phải để ý tới hắn là ai.

Bởi vậy, Tạ Uẩn quyết định, chờ lần này hắn dùng gien dịch tăng tu vi lên, liền lấy nhân tình để đổi lấy chuyện học tập luyện đan, người phủ thành chủ yên tâm, hắn cũng yên tâm.

Dù sao thì thiếu nhân tình càng lâu, trái lại là một loại gánh vác, đơn đơn thuần thuần làm khách khanh, lấy phương thức bình đẳng ở chung, có lẽ sẽ càng được hoan nghênh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.