Đọc truyện Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư – Chương 7: Thiếu Phu Nhân
Hết thảy đã chuẩn bị ổn thỏa, Tạ Uẩn suy nghĩ sâu xa một hồi, trong đầu hắn lặp đi lặp lại quá trình luyện chế dược, thẳng đến khi mỗi một chi tiết đều hiểu thật rõ, mới chuẩn bị bắt đầu luyện chế.
Hắn đem dược lò đặt trước người, sau đó thúc giục nội lực kích phát Tụ Hỏa Phù.
Đợi sau khi dược lò nóng lên, Tạ Uẩn đâu vào đấy cầm lấy dược thực, dựa theo trình tự trước sau, từng gốc từng gốc bỏ vào trong dược lò.
Thời khắc chuyên chú, tinh thần lực của Tạ Uẩn không tự giác mà vận chuyển, lực chú ý tập trung cao độ, cẩn thận loại bỏ tạp chất trong dược vật.
Qua hơn một canh giờ, dược thực dần dần tan chảy thành chất lỏng sền sệt dinh dính, Tạ Uẩn không dám sơ suất, tiếp tục khống chế độ lửa để rèn luyện dược lực.
Thời gian từng chút từng chút trôi đi, không biết đã qua bao lâu, thẳng đến thời điểm Tạ Uẩn tinh bì lực tẫn sắp chống đỡ hết nổi, dược lò cuối cùng tản mát ra hương khí nhàn nhạt.
Tạ Uẩn vui mừng, cả người lập tức lên tinh thần, tỉnh táo lại.
Lúc này lại càng thêm tập trung chú ý, nước thuốc trong dược lò sền sệt lúc này đã chuyển hóa thành chất lỏng màu cam, đợi cho dược tề thành thục.
“Lạch cạch” một tiếng, Tạ Uẩn vội vàng dập tắt hỏa phù, một lò thối thể dược tề hạ phẩm phẩm chất thượng hảo vừa ra lò.
Tạ Uẩn mệt đến nằm liệt trên đất.
Nhưng khi nhìn thấy dược tề luyện chế thành công, trong lòng hắn đắc ý vô cùng.
Ai nói luyện dược rất khó khăn, theo hắn thấy cũng đâu đến nỗi.
Không nghĩ tới sử dụng tinh thần lực trong lúc luyện dược còn có tác dụng tốt thế này.
Trong lòng Tạ Uẩn minh bạch, sở dĩ lần này hắn có thể thành công, là nhờ có tinh thần lực.
Có tinh thần lực thêm vào, hắn có thể nắm giữ được quá trình luyện dược mà không sai chút nào.
Hơn nữa, thời điểm luyện dược, tinh thần lực còn có thể xúc tiến dược lực dung hợp lại.
Bằng không, hắn muốn mơ tưởng lần đầu luyện ra dược tề thành công là hoàn toàn không có khả năng.
Cho dù là một dược tề đại sư đã thuần thục hết các kỹ xảo, nhưng cũng có lúc thất bại chứ đừng nói gì đến một tay mơ như hắn.
Nghĩ ngơi trong chốc lát, Tạ Uẩn đem dược tề đổ ra, cầm trong tay thổi thổi rồi uống một hơi cạn sạch.
Đây là lần đầu tiên hắn luyện chế ra dược tề, không nghĩ sẽ đi tiện nghi cho người khác.
Bất quá, rất nhanh sau đó, Tạ Uẩn liền hối hận, chỉ hận không thể quay ngược thời gian làm lại từ đầu.
Sau khi Tạ Uẩn uống dược tề xong, thân thể ấm dào dạt.
Nhưng không lâu sau, làn da của hắn liền có hơi hơi nóng một chút.
Tiếp đó Tạ Uẩn tức muốn hộc máu phát hiện ra, thối thể dịch không hề rèn luyện kinh mạch của hắn mà còn tăng thêm một lớp thịt mỡ.
Tạ Uẩn muốn đâm đầu vào tường, hắn thế mà lại béo thêm, cuộc sống này làm sao có thể tiếp tục sống nữa đây.
Kỳ thật, tình huống như vậy cũng thật bình thường, chỉ là do Tạ Uẩn quá sơ suất, phải biết rằng, nguyên chủ đã từng ăn không ít dược tề.
Nếu thực sự có hiệu nghiệm, thì nguyên chủ làm sao mà béo như vậy được.
Sau một lần Tạ Uẩn tự tìm đường chết, tâm tình vô cùng buồn bực, chỉ có thể tự an ủi trong lòng.
Ít nhất hắn có thể luyện chế dược tề, cũng coi như là một tin tức tốt.
Chờ thủ pháp của hắn lại thuần thục thêm một chút, là có thể bắt đầu luyện chế gien dịch sơ cấp.
Hơn nữa, luyện dược cũng là một con đường kiếm tiền.
Bằng không, chẳng phải là miệng ăn núi lở hay sao.
Sáng sớm ngày kế, Tạ An mang theo Lý Kỳ đến thỉnh an.
Tạ Uẩn liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái, ngó trái ngó phải, hắn cũng không nhìn ra song nhi cùng với nam nhân khác nhau chỗ nào.
Nhưng mà, tu vi của song nhi này cũng không tệ lắm, đã là đỉnh phong tam tinh võ đồ.
Đối với gia đình bần hàn thiếu khuyết tài nguyên tu luyện mà nói, với tuổi tác như vậy tu vi của Lý Kỳ đã là rất khó có được.
Lý Kỳ bị hắn nhìn đến có chút khẩn trương, thân thể co quắp cứng đờ ra: “ Thiếu gia.”
Tạ Uẩn nhanh chóng hoàn hồn, phân phó nói: “ Về sau phòng bếp nhỏ giao cho ngươi.
Hầu hạ thiếu phu nhân cho thật tốt, ở đây ta không có việc gì, không cần ở trước mặt ta lắc lư.”
Lý Kỳ nhẹ nhàng thở phào, cung kính nói: “ Vâng, thiếu gia.”
Tạ Uẩn có chút tích tài*, bất quá tính tình Lý Kỳ thế nào, có đáng để bồi dưỡng hay không, hắn còn phải quan sát một thời gian rồi tính tiếp.
Nghĩ nghĩ, Tạ Uẩn cũng ban chút ân huệ cho Lý Kỳ: “ Về sau ngươi cũng giống như Tạ An, thời gian rảnh thích làm gì thì làm.
Nhưng mà, công việc ta giao phó phải ưu tiên hoàn thành trước, nếu không chỗ này của ta không giữ người.”
(tích tài: ở đây là yêu thích nhân tài, Tạ Uẩn muốn tìm nhiều người có năng lực để bồi dưỡng, làm việc cho mình).
Trên mặt Lý Kỳ lộ rõ vẻ vui mừng, trong lòng vô cùng cảm kích Tạ Uẩn, thời gian rảnh có thể tùy ý làm chuyện của mình.
Vậy là hắn có thời gian rảnh để tu luyện rồi.
Đoạn thời gian gần đây, trong thôn lan truyền tin đồn nhảm về hắn rất nhiều.
Tuy bị từ hôn không phải do hắn sai, nhưng trong mắt người khác, hắn đã là một tiểu ca nhi có vết nhơ, ngay cả người nhà cũng phải chịu liên lụy, hôn sự của muội muội cũng gặp khó khăn.
Hắn ở nhà ngốc một thời gian cũng chịu không nổi, hiện giờ thất thiếu gia rộng lượng với hạ nhân, hắn còn có thời gian để tu luyện, kết cục so với tưởng tượng trước đó của hắn tốt hơn quá nhiều.
Tạ Uẩn quay đầu nhìn về phía Tạ An: “ Dẫn hắn đi gặp thiếu phu nhân, phòng bếp nhỏ các ngươi tự mình sắp xếp, thiếu cái gì thì đi mua.
Mặt khác, mua cho ta một ít Tụ Hỏa Phù với dược bình về đây.”
“Tụ Hỏa Phù?” Tạ An đau lòng, một tờ Tụ Hỏa Phù hạ phẩm phải mất hai trăm lượng bạc.
Thiếu gia vừa mới học tập luyện chế dược tề, này phải lãng phí biết bao nhiêu lận a.
Tạ An nhịn không được nhắc nhở: “ Dược phòng không phải có địa hỏa sao?”
Tạ Uẩn trừng mắt liếc hắn một cái: “ Bảo ngươi mua thì mua đi, làm gì mà lảm nhảm nhiều vậy.” Đi đến dược phòng của Tạ gia, chẳng phải cho mọi người đều biết hết sao, huống hồ, mang một thân thể béo thế này, hắn cũng không muốn ra cửa gặp người đâu.
Tạ An lập tức im miệng, qua một hồi lâu, hắn mới đau lòng hỏi: “ Thiếu gia, ngài muốn mua bao nhiêu?”
Tạ Uẩn nhăn nhăn mày, tính toán tiền bạc còn lại, móc ra một vạn lượng ngân phiếu, nói: “ Trước cứ mua ba mươi tờ, dược bình mua ba mươi lọ, đây là ngân phiếu, ngươi cầm đi, còn dư thì hỏi thiếu phu nhân, xem coi y muốn mua thứ gì?”
Tạ An do dự một chút, hỏi: “ Thiếu gia, ngài không đi sương phòng nhìn xem sao?” Thiếu phu nhân vào cửa đã mấy ngày rồi, thiếu gia còn chưa có đi gặp mặt đâu.
Tạ Uẩn bĩu môi: “ Không đi.” Quá ngứa mắt.
Ngay cả bản thân hắn còn lười nhìn chứ huống chi một nam nhân xấu xí.
Hắn chính là loại người trông mặt mà bắt hình dong như vậy đó.
Tạ An bất đắc dĩ trợn mắt, đáy lòng cũng có chút lý giải.
Dù sao, khuôn mặt của thiếu phu nhân kia, thật sự quá xấu.
Thiếu gia tuy coi trọng con nối dõi, nhưng không nhất định sẽ coi trọng thiếu phu nhân.
Nhưng mà, nhớ tới đôi mắt của thiếu phu nhân.
Không hiểu sao, trong lòng Tạ An có chút không nỡ.
Tạ Uẩn phất tay cho bọn họ lui ra.
Hai người vừa bước ra khỏi phòng, Tạ An liền nháy nháy mắt vài cái với Lý Kỳ, cười nói: “ Đệ nói mà, thiếu gia rất rộng lượng, chỉ cần ca dụng tâm hầu hạ, sẽ không thiếu chỗ tốt cho ca đâu.”
Thần sắc u buồn của Lý Kỳ vơi vơi bớt, thay thành một mạt cười nhạt nhẽo, cảm kích nói: “ Lần này nhờ có đệ, bằng không, ca thật đúng là không biết phải đi nơi nào.”
Tạ An đắc ý cười cười: “ Hai ta là ai với ai nha, nhưng mà, ca cũng phải nhớ kỹ, thiếu gia ở nhà không được sủng ái, ra khỏi viện này ca đừng có đắc tội ai.”
Lý Kỳ gật gật đầu, đem lời nói ghi tạc vào lòng: “ Đệ yên tâm đi, ca sẽ không tùy tiện ra cửa.
Đúng rồi, tính tình của thiếu phu nhân thế nào, có dễ hầu hạ không?”
Tạ An có chút rối rắm, chậm rãi hồi tưởng lại một chút, nói: “ Thiếu phu nhân rất an tĩnh, bình thường không hề nói chuyện gì, cũng không phân phó gì.
Nhưng mà y là người hoài thai hài tử của thiếu gia, thời điểm chiếu cố y ca nhớ phải tận tâm tận lực.”
Lý Kỳ kiên định nói: “ ca sẽ chiếu cố thiếu phu nhân thật tốt.”
Tạ An cười nói: “ Yên tâm đi, thiếu phu nhân rất dễ hầu hạ.”
Chỉ là rất nhanh sau đó, Tạ An bị vả mặt.
Thiếu phu nhân quả thật rất dễ hầu hạ, bình thường cũng không thích nói chuyện, nhưng một khi, thiếu phu nhân mở miệng ra, khẳng định là tức chết người.
Hai người vừa đi vào sương phòng, Cảnh Nhiên chật vật nằm trên giường, gương mặt bị che kín bởi những vết sẹo chằng chịt nhìn không ra biểu tình.
Đương nhiên, cũng càng không thể nhìn ra được dung mạo vốn có của y.
“ Thiếu phu nhân.” Tạ An cung kính thỉnh an, đứng ra giới thiệu: “ Vị này chính là biểu ca của ta, thiếu gia phái tới hầu hạ ngài.
Về sau, sẽ tiếp quản phòng bếp nhỏ trong viện, thiếu phu nhân nếu muốn ăn gì, hoặc muốn yêu cầu cái gì, có thể trực tiếp phân phó với tiểu nhân.”
Tạ An đây là làm theo phép, không trông đợi vào thiếu phu nhân sẽ đáp lại gì, sau khi nói xong, Lý Kỳ liền tiến lên hành lễ: “ Tiểu nhân Lý Kỳ, kiến quá thiếu phu nhân.”
Đôi mắt của Cảnh Nhiên bình tĩnh, không hề có một tia dao động, nhàn nhạt nhìn bọn họ không nói gì.
Tạ An nói: “ Thiếu phu nhân, nếu không còn chuyện gì khác, tiểu nhân liền…” hai chữ lui ra còn kịp nói xong, Cảnh Nhiên rốt cuộc cũng phun ra lời nói đầu tiên kể từ khi bước chân vào Tạ phủ, thanh âm y khàn khàn: “ Ngươi nói ta có yêu cầu gì, cứ trực tiếp phân phó là được đúng không?”
Tạ An đắc ý gật đầu, bố thí cho y ánh mắt ‘ngươi gặp may đó’, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “ Thiếu gia nhà ta tâm địa lương thiện, ngài rất có phúc khí, hoài thai hài tử của thiếu gia chúng ta.
Vừa rồi thiếu gia đã dặn, nếu ngài có yêu cầu gì cứ việc mở miệng, chúng tiểu nhân sẽ làm theo liền.”
Cảnh Nhiên rũ mi mắt xuống, nhàn nhạt nói: “ TA đói bụng, muốn ăn thịt linh thú, linh mễ, còn có linh thực.” (mễ: gạo)
“ Ngươi như thế nào không đi cướp luôn đi…” Tạ An trừng lớn đôi mắt, không thể tin mà la lớn: “ Ngươi chỉ là một phàm nhân, còn muốn ăn cái gì mà linh thực, ngươi sao lại không biết trời cao đất dày gì hết vậy.” Toàn bộ chủ tử của Tạ gia, trừ bỏ ngày lễ ngày tết ra, cũng không ai ăn linh thực, thứ kia còn quý hơn thịt linh thú phổ thông nữa.”
Cảnh Nhiên nhàn nhạt nói: “ Thân thể ta không tốt, thai khó giữ.”
Tạ An vô cùng tức giận, người này được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hắn cả giận nói: “ Ngươi cũng không sợ căng chết ngươi.” Phàm nhân, nếu ăn đồ ăn có chứa linh lực, chút ít thì có thể miễn cưỡng hấp thu, nhưng ăn nhiều sẽ nổ tan xác mà chết.
Thiếu phu nhân muốn ăn linh mễ, muốn ăn linh thực, còn muốn ăn cả thịt linh thú, căn bản chính là tự đi tìm chết.
Cảnh Nhiên nói: “ Ta không ăn, hài tử muốn ăn, căng cũng không chết.”
Tạ An bị nghẹn họng, tức giận nổi trận lôi đình, thai nhi chỉ mới hai tháng, làm gì mà cần đến linh lực để tẩm bổ.
Huống chi, ở khắp cái trấn Thanh Thạch này còn chưa thấy qua ai nói vậy, hắn còn chưa gặp người nhà ai mang thai mà có thể xa xỉ vậy đâu.
Ỷ vào chính mình mang thai hài tử, thiếu phu nhân đúng là..đúng là..
Tạ An lôi kéo Lý Kỳ, nộ khí đằng đằng đạp cửa đi ra: “ Thật quá đáng, y nghĩ y là ai.”
Lý Kỳ lo lắng nói: “ Chúng ta đi như vậy rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đi.
Ca thấy thiếu phu nhân mang thai quả thật nhìn cũng không tốt lắm.”
Trong lòng Tạ An căng thẳng, giật mình nói: “ Thai tượng thiếu phu nhân không tốt sao?”
Lý Kỳ nhíu nhíu mày, trách cứ liếc nhìn hắn, nói: “ Lúc mang thai, làm sao mà cứ nằm mãi trên giường được.
Thời điểm nương ta mang thai, bà còn xuống đất làm việc quá chừng.”
Tạ An không cho là đúng: “ Không chừng là do thiếu phu nhân lười.
Lúc nương của ca mang thai, đâu có thích nằm trên giường.
Thế mà hôm nay không thoải mái, ngày mai lại đau bụng, lúc sinh hài tử cũng được chín cân tám lượng, suýt nữa cũng vì khó sinh mà chết.”
Lý Kỳ lắc đầu: “ Ca cảm thấy không giống, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, dù sao đó cũng là con nối dõi của thiếu gia.”
Tạ An bực bội gãi gãi đầu, suy tư trong chốc lát, nói: “ Để đệ đi bẩm báo với thiếu gia một tiếng vậy.”.