Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 116: Truyền Thừa Đan Sư


Đọc truyện Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư – Chương 116: Truyền Thừa Đan Sư


Tạ Uẩn nhận thấy Cảnh Nhiên khác thường, bất động thanh sắc ôm chặt y, không tiếng động an ủi y.

Tần Tùy nhìn về phía Dương Thanh Miểu, nói: ” Mật địa hoàng thất, ngươi tốt nhất đừng nên đi, tuy ta không biết thượng giới như thế nào.

Nhưng tư vị trở thành nô lệ chắc chắn không có gì tốt đẹp, đừng nhìn mấy cái hầu phủ, vương phủ thực phong quang, trên thực tế đều là gia tộc do hoàng thất phong thưởng.

Thành tựu cũng chỉ có thế, trừ phi bọn họ vọng tưởng phản kháng.

Chẳng qua…”
Tần Tùy dừng một chút lại nói: ” Đa phần những người phản kháng đều không có kết cục tốt, không bị phát hiện còn đỡ, lỡ bị phát hiện ra thì chỉ có nước chết.

Hơn hai mươi năm trước, phủ Chu vương ở Khánh quốc có chút dị động, huyết mạch của người nhà đó hiện giờ đã bị đoạn tuyệt, chỉ còn sót lại duy nhất một độc đinh.”
Tần Tùy suy tư một chút, bổ sung: ” Này đều là do cha ta nói, hoàng thất không muốn xé rách mặt với Võ Vương, sợ bọn họ sẽ cá chết lưới rách.

Hoàng thất lo lắng tin tức sẽ lại bị lan truyền ra, diệt khẩu sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa.

Lúc đó hoàng thất cũng sẽ mất uy tín.

Bởi vậy, cho dù Chu vương và hoàng thất có thù sâu như biển.

Nhưng chỉ cần vẫn còn một tôn tử còn sống, Chu vương cũng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí hắn còn sợ hoàng thất sẽ phản kích.”
Cảnh Nhiên cực lực khống chế vẻ mặt, không cho chính mình để lộ ra bất cứ cảm xúc gì.

Chỉ có Tạ Uẩn mới biết được, thân thể Cảnh Nhiên đang nhẹ nhàng run rẩy, đôi tay gắt gao nắm chặt, ngay cả gân xanh cũng nổi lên.

Nếu không phải hắn nắm lấy tay Cảnh Nhiên thật chặt, nói không chừng lúc này đã chảy máu.

Tạ Uẩn ôm lấy Cảnh Nhiên, trấn an cảm xúc của y, suy nghĩ một chốc lại hỏi: ” Nghe khẩu khí của ngươi, hoàng thất cường đại như thế, vì sao không dứt khoát giết phứt Chu vương luôn?”
Tần Tùy nở nụ cười, nói: ” Không phải không muốn giết, mà là sợ tổn thất quá lớn.

Lại nói, trên người Chu vương có ấn nô lệ, e là hoàng thất cũng không để hắn trong lòng.

Tru sát người nhà của hắn cũng chỉ để cảnh cáo, cảnh cáo Chu vương hãy ngoan ngoãn nghe lời.

Nếu không, giọt huyết mạch cuối cùng của Chu gia cũng sẽ biến mất…Năm đó Cảnh Lan công tử ngang trời xuất thế, gặp phải cảnh hoàng thất toàn lực đuổi giết.

Nhưng mà, cũng vì lần truy sát này, rất nhiều Võ Vương mới phát hiện thế lực của hoàng thất to lớn cỡ nào.

Đại lục Hằng Võ đã bị hạn chế, cho dù có là Võ Hoàng ở đây, cũng chỉ có thể phát huy ra thực lực của Võ Vương.”
” Võ Hoàng?”
Ánh mắt mọi người sáng lên, toàn bộ đều hướng tầm mắt về phía Tần Tùy.

Dương Thanh Miểu kích động hỏi: ” Trên Võ Vương còn có Võ Hoàng nữa sao?”

Tần Tùy cũng lộ vẻ ước ao: ” Nghe cha ta nói, phu phu Cảnh Lan năm đó bật hơi như kiếm, khí phách hiên ngang, sâu không lường được, lấy quả địch chúng, chém giết mười tám Võ Hoàng của hoàng thất.

Hơn nữa còn có thể toàn thân trở ra, hoàng thất Khánh quốc tổn thất thảm trọng.

Bằng không, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho Chu vương.

Tạ Uẩn hiểu rõ gật gật đầu, tu vi đã chịu hạn chế, hoàng thất mà phái cao thủ lợi hại ra thì Chu vương cũng không làm được gì.

Nếu mà thật sự cá chết lưới rách, vậy thì chỉ càng thêm kích thích tinh thần của những Võ Vương khác, nói không chừng ngày nào đó họ sẽ tạo phản.

Cảm xúc của Cảnh Nhiên chậm rãi thả lỏng, trong lòng bỗng dưng dâng lên một loại cảm giác tự hào không nói nên lời.

Tần Tùy mặt ủ mày ê nói: ” Cho nên cha ta cần phải tấn giai Võ Vương, nếu không ông ấy không những bị ấn nô lệ của hoàng thất phản phệ mà còn không có lực để đánh trả lại hoàng thất.”
Tạ Uẩn nhướng mày, lời này mà hắn cũng dám nói ra, đúng là một thiếu gia được nuông chiều bảo bọc kỹ, không biết nhân gian hiểm ác thế nào.

Tần Tùy nói: ” Kỳ thật, nghe cha ta nói, trước đây hẳn cũng có người phát hiện hoàng thất bất thường, chỉ là không ai có can đảm phản kháng.

Có điều, hành động của Cảnh Lan năm đó rất vĩ đại, khiến cho rất nhiều người tin tưởng sự khống chế của hoàng thất đối với thế gia nay không bằng trước.

Đáng tiếc, chỉ cần ngày nào hoàng thất còn khống chế thông đạo, thì những người khác cũng không thể làm được gì.”
Ánh mắt Tạ Uẩn khẽ động, hỏi: ” Ngươi có biết nơi Cảnh Lan mất tích?”
Thân thể Cảnh Nhiên căng chặt, lỗ tai dựng lên.

Tạ Uẩn cười khẽ, sờ sờ sợi tóc mềm mại trên đầu y, để y bớt khẩn trương.

Tần Tùy lắc đầu nói: ” Ta không rõ lắm, năm đó Vân Nghị đột phá không gian mà đi, Cảnh Lan mất tích không rõ, cha ta đã từng phân tích.

Có lẽ Cảnh Lan đã chết, hoặc là đã bị người cầm tù.

Dù sao, Vân Nghị vẫn chưa có tin tức gì, hoàng thất hẳn sẽ có vài phần cố kỵ.”
Cảnh Nhiên rũ mi mắt, che giấu biểu tình trên mặt.

Tạ Uẩn ném Võ Vương Đan cho Tần Tùy, nói: ” Cho ngươi.”
Tần Tùy vui mừng ra mặt, cảm giác giống như là nằm mơ vậy, hắn thật sự đã lấy được Võ Vương Đan rồi: ” Cảm ơn.”
Tạ Uẩn nhìn thoáng qua xung quanh, tháp rèn luyện không phân ngày đêm, cũng không cảm giác được thời gian trôi qua thế nào.

Hắn quan tâm nhìn về phía Cảnh Nhiên, nói: ” còn tiếp tục được không?”
Cảnh Nhiên vội hồi phục cảm xúc, gật đầu nói: ” Tất nhiên, thời gian trong tháp rèn luyện chỉ có mười ngày, chúng ta cần phải nắm chặt thời gian.” Y không biết vì sao cảm xúc của mình lại kích động như vậy, nghe thấy cái tên Cảnh Lan và Vân Nghị, không hiểu sao lại làm y sinh một loại tình cảm thực ấm áp mà cũng thực bi thương.

Những việc này chỉ có thể chờ đến khi y trở về Khánh quốc thì mới có thể biết rõ ràng.

Tạ Uẩn khẽ cười, nghiêng đầu liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói: ” Tự chọn một cái trong bảy cánh cửa này đi.”
Mọi người vội thu liễm khiếp sợ trong lòng, bí mật này đúng là quá mức kinh thế hãi tục.


Hoàng thất ở trong lòng bọn họ, ngang với sự tồn tại chí cao vô thượng, ai mà ngờ nó lại xấu xa dơ bẩn đến thế.

Cảnh Nhiên phất tay giải trừ trận pháp trừng phạt nhi tử, Tạ Bác oa oa khóc lớn: ” Cha, người không thương con, Bác nhi sợ quá..” Cha bố trí ảo cảnh tất cả đều là các loại mãnh thú, so ra tiền bối tháp rèn luyện quả thực quá nhân từ.

Vẻ mặt Cảnh Nhiên hắc tuyến, nghiêm khắc nói: ” Im miệng, tự mình suy ngẫm lại.”
Tạ Bác không gào khóc nữa, chớp chớp mắt, thành thành thật thật nghe lời.

Cảnh Nhiên nói: ” Về sau con còn không biết chừng mực, to gan lớn mật, tự đặt mình vào hiểm cảnh thử coi.

Ta sẽ cho con biết, cái gì mới là cửu tử nhất sinh chân chính.”
Tạ Bác rét run, vội nói: ” Cha, con không dám nữa.” Kỳ thật là do nhóc không cảm thấy nguy hiểm, lại có tiểu đệ bảo hộ nên mới dám ở trong bí cảnh thám hiểm khắp nơi.

Nhóc thật sự tò mò, chứ không phải cố ý gây chuyện.

Đương nhiên, lời này nhóc không dám nói ra.

Nếu không, cha chắc chắn sẽ càng tức giận.

Tạ Uẩn nói: ” Tự mình chọn một cánh cửa rồi đi vào đi.”
” Dạ, phụ thân….” Tạ Bác như được đại xá, tươi cười sáng lạn, chạy nhanh như bay.

Mọi người từng người đều chọn một cánh rồi tiến vào.

Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên đều phân ra chọn cửa thứ ba và thứ tư.

Tiến vào trong phòng, đập vào mắt Tạ Uẩn là một bức họa, nam nhân trên bức họa sinh động như thật, một đôi mắt thật thâm thúy nhìn chăm chú vào hắn.

Tạ Uẩn cảm thấy rất cổ quái, gặp phải loại tình huống này, Tạ Uẩn liền vội vàng bước lên hành lễ trước tiên.

Đây là loại kịch bản quen thuộc mà hắn biết khi gặp phải mấy bức họa.

Quả nhiên, sau một lát, trong phòng xuất hiện một cái thạch đài, trên thạch đài có một tờ đan phương, một cái đan lô, còn có không ít linh dược trân quý.

Tạ Uẩn cầm đan phương lên, vừa nhìn liền trợn to mắt, đây là loại đan dược chưa bao giờ xuất hiện ở đại lục Hằng Võ- Võ Hoàng Đan.

Tạ Uẩn cẩn thận nghiên cứu đan phương, ngồi trước thạch đài trầm tư một lúc, trong lòng ẩn ẩn có chút ý tưởng.

Không nghĩ ngợi nữa mà dùng thủ pháp thật thành thạo bắt đầu luyện đan.

Võ Hoàng Đan là đan dược Thiên cấp, trong tình huống bình thường Võ Sư không thể luyện chế.

Nhưng chuyện này đối với Tạ Uẩn mà nói thì không thành vấn đề.


Cho dù hắn chưa bao giờ nghe tới Võ Hoàng Đan, nhưng có dị năng phụ trợ, lại thêm hắn rất quen thuộc với dược tính khiến quá trình luyện đan diễn ra rất thuận lợi.

Trong lòng hắn chỉ có một chút nghi hoặc, cánh cửa khảo hạch này, thật sự là trùng hợp hay là đã được bố trí sẵn.

Nếu thật là đã bố trí sẵn, Tạ Uẩn chỉ có thể cảm thán thủ đoạn của Phù Vân Tiên Tông thật thần kỳ.

Thời gian chậm rãi trôi đi, không biết đã trải qua bao lâu, trong phòng tản mát ra hương khí nồng đậm, một viên cực phẩm Võ Hoàng Đan mới mẻ ra lò.

Đây là Tạ Uẩn cố ý khoe khoang, hắn muốn nhìn thử xem nếu mình luyện ra cực phẩm đan dược, mật thất sẽ cho ra phản ứng gì.

Người trong bức họa, đôi mắt tựa hồ sáng lên một chút.

Thạch đài ” rắc” một tiếng, chìm vào mặt đất, một cái thạch đài khác dâng lên, bên trên có bày ba kiện bảo vật: Truyền thừa luyện đan, công pháp Thiên cấp thượng phẩm và một đốm dị hỏa mỏng manh.

Lần này cũng là chọn một trong ba.

Có điều, trên thạch đài không hề có kết giới ngăn trở, mấy món bảo vật khiến người tranh vỡ đầu cứ thế mà dễ dàng đặt ngay trước mắt.

Tạ Uẩn không chút do dự chọn dị hỏa, truyền thừa luyện đan hắn không cần, công pháp hắn cũng không dùng được, chỉ có dị hỏa khiến hắn rất tò mò.

Dị hỏa cũng có phân cấp bậc, đốm dị hỏa này tuy chỉ là Hoàng cấp hạ phẩm nhưng Tạ Uẩn vẫn mỉm cười vui vẻ, vừa lúc lấy tặng cho Cảnh Nhiên luôn.

Cảnh Nhiên học luyện khí, mỗi lần luyện tài liệu đều rất tốn sức, tốn thời gian, có dị hỏa sẽ thoải mái hơn nhiều.

Tạ Uẩn không hề nhìn thấy, bức họa lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó hóa thành một đạo bạch quang nhanh chóng bắn vào cơ thể hắn.

Các loại tin tức hỗn loạn mạnh mẽ tràn vào đầu, Tạ Uẩn kinh ngạc, quay đầu nhìn bức họa, nơi đó đã trống rỗng không còn gì nữa.

Tin tức trong đầu nói cho hắn biết, người trên bức họa đã từng là siêu phẩm đan sư của Phù Vân Tiên Tông, trước khi rời đi đã lưu lại một sợi thần thức bám vào bức họa, hi vọng có thể lưu lại truyền thừa tại phiến không gian này.

Trong lòng Tạ Uẩn có chút cạn lời, trên thạch đài có ba phần thưởng, trừ dị hỏa ra thì hai cái còn lại quả nhiên là bẫy.

Truyền thừa chân chính mới là bức họa kia.

Công pháp Thiên cấp tuy hiếm lạ, nhưng nếu người nào lựa chọn nó thì đã chứng minh người nọ không có lòng thành đối với luyện đan.

Dị hỏa thì lại khác.

Đan sư từ thời thượng cổ nếu muốn đạt được thành tựu, đều biết phải tìm kiếm dị hỏa cấp thấp để bồi dưỡng.

Nếu không thì cấp bậc dị hỏa càng cao, càng khó có thể khống chế, chỉ cần một chút sơ ý là đã bị dị hỏa gây tổn thương.

Chỉ khi bồi dưỡng dị hỏa từ lúc nhỏ, mới có thể dung hợp với thân thể, mới có thể sử dụng nó tùy theo ý thích, thuần dưỡng dị hỏa thành một bộ phận như thân thể.

Tạ Uẩn dở khóc dở cười, sở dĩ hắn chọn dị hỏa là vì muốn tặng cho thê tử luyện khí, không nghĩ rằng chó ngáp phải ruồi, trái lại còn nhận được truyền thừa của đan sư siêu phẩm, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Trong phần truyền thừa này, không chỉ có các loại đan phương thông thường trên đại lục Hằng Võ, mà còn có rất rất nhiều đan phương chưa từng nghe nói đến, trong đó còn bao gồm cả đan phương siêu cấp.

Tạ Uẩn vừa mừng vừa sợ, lúc này hắn mới biết, trừ bốn cái phẩm cấp Thiên Địa Huyền Hoàng ra, bên trên còn có cả sự tồn tại của siêu phẩm.


…!
Ở bên kia, Cảnh Nhiên cũng đang đứng trước ba sự lựa chọn, truyền thừa trận pháp, truyền thừa luyện khí và một đốm dị hỏa.

Trong đầu y đã có truyền thừa trận pháp.

Truyền thừa luyện khí y cũng rất muốn có, nhưng khi nhìn thấy dị hỏa y lại do dự.

Mỗi người trên đại lục Hằng Võ đều biết, muốn là đan sư giỏi nhất, trong tay nhất định phải có dị hỏa.

Bây giờ cơ hội đã gần ngay trước mắt, Cảnh Nhiên không muốn buông tha.

Không do dự lâu, y liền trực tiếp chọn lựa dị hỏa.

Về phần truyền thừa luyện khí, cứ coi như ” Đắc chi ngã hạnh, thất chi ngã mệnh” vậy.

( câu này nghĩa là: có được thì là may mắn, không có được là do số mệnh đã định).

Cảnh Nhiên không hề lưu luyến, xoay người bước ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, Tạ Uẩn cũng ra tới, phu phu hai người nhìn nhau cười, chuẩn bị cho đối phương một kinh hỉ.

Ai ngờ sau đó, hai người đồng thời trợn tròn mắt, trăm miệng một lời nói: ” Ngươi cũng lấy được dị hỏa?”
Tạ Uẩn bất đắc dĩ cười, thừa dịp chung quanh không có ai, ôm hôn lão bà một cái, trong lòng thấy vô cùng ấm áp hòa hợp.

Cảnh Nhiên khẽ cười, cho dù vì dị hỏa mà từ bỏ truyền thừa thật không có lời.

Nhưng sự vui sướng trong lòng có làm thế nào cũng không che giấu được.

Nghe thấy Tạ Uẩn nói tới sự thật giả trong truyền thừa, Cảnh Nhiên nhịn không được cảm thấy may mắn.

Y đã thông qua khảo nghiệm bằng cách hóa giải trận pháp, nếu lựa chọn truyền thừa luyện khí, lúc lấy được chỉ sợ cũng chỉ là một phần thủ pháp luyện khí cao cấp.

Bởi vì trong mắt tiền bối, y có chút chân trong chân ngoài.

Bọn họ đợi không bao lâu thì mọi người đã lục tục thông qua khảo nghiệm, lúc này đây ai cũng có thu hoạch kha khá.

Tạ Phong được truyền thừa đao pháp, Mộ Tề thì lấy được công pháp Thiên cấp thượng phẩm, Dương Thanh Miểu lấy được truyền thừa phù lục, Tạ Bác thì lấy được một phần truyền thừa kiếm đạo, Tần Tùy cũng lấy được một phần công pháp Thiên cấp thượng phẩm.

Đương nhiên, cái phần truyền thừa này là thật hay giả, trước mắt còn chờ phải nghiệm chứng.

Nhưng cho dù chỉ là một phần ngụy truyền thừa, nội dung bên trong cũng đã đủ cho người hưởng thụ cả đời.

Tạ Uẩn nói: ” Đi lên lầu.” bọn họ cần phải tăng nhanh tốc độ hơn.

Mọi người vội gật đầu, nhanh chóng thu liễm kích động trong lòng, ngay cả Tần Tùy cũng không nghĩ tới, một cái di chỉ tiên phủ sắp sửa hỏng thế mà sẽ có thu hoạch lớn như vậy.

Nhưng mà, truyền thừa cũng có phân ra tốt xấu, gặp phải một phần truyền thừa mà mình không biết, hắn tình nguyện lựa chọn một cái công pháp thượng phẩm, về phần mấy lựa chọn còn lại, đều bị hắn trực tiếp xem nhẹ.

Bởi vì nó chỉ là một kiện pháp khí vô cùng đơn sơ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.