Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 10: Sau Khi Tấn Cấp


Đọc truyện Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư – Chương 10: Sau Khi Tấn Cấp


Song nhi ở thế giới này, vô cùng khéo tay, chờ đến khi Tạ Uẩn tắm rửa sạch sẽ, Lý Kỳ đã sửa xong cho hắn một bộ xiêm y.

Tạ Uẩn liên tiếp tắm rửa ba lần, làn da toàn thân bị chà xát đỏ cả lên, lúc này mới cảm thấy có chút thoải mái.

Thay quần áo xong, cả người quả thật gầy đi một vòng.

Chẳng qua, hắn vẫn còn chút béo, tuy không phải bụng phệ phì heo như cũ, nhưng sự thật hắn vẫn là một tên béo.

Trong lòng Tạ Uẩn có chút bất mãn, cảm ứng thịt mỡ trên người, sắc mặt hắn liền suy sụp xuống.

Hắn còn tưởng rằng một lần là có thể thành công, ai ngờ hiệu lực trong gien dịch sơ cấp không đủ, thuốc tắm chỉ có thể xúc tiến hấp thu gien dịch.

Năng lượng trong thân thể hắn, một nửa đi đan điền, một nửa đi thức hải, căn bản không đủ luyện hóa thịt mỡ trên người hắn.

Tạ Uẩn cũng không biết, lần này là hắn gặp được vận cứt chó.

Người bình thường chỉ có một đan điền, mà hắn ngoài đan điền ra lại nhiều thêm một cái thức hải.

Năng lượng yêu cầu tất nhiên cũng trở nên lớn hơn.

Theo lý, nội khí của hắn cũng trở nên cực kỳ hồn hậu, người khác chỉ có một đan điền, mà hắn lại có hai cái.

Thời điểm liều chết đánh bậy đánh bạ, thường là mấu chốt của chiến thắng.

Tính cách của Tạ Uẩn nói dễ nghe một chút là theo đuổi hoàn mỹ, nói khó nghe thì là nhiễu sự, thích xoi mói, không phải thứ tốt.

Rõ ràng là hắn chiếm tiện nghi mà lòng còn mang bất mãn, đúng là giỏi kéo cừu hận.

Tạ Uẩn tự ai oán trong chốc lát, sờ soạng thịt mỡ bên hông một phen.

Ban đầu hắn vốn còn muốn qua sương phòng cách vách lượn lờ khoe khoang một vòng, hiện giờ chỉ đành từ bỏ.

Cái tên xấu xí đáng chết kia, chờ khi nào hắn thật sự gầy xuống, nhất định phải ăn bận cho ngọc thụ lâm phong rồi hẵng đi khoe khoang, để xem cái tên xấu xí kia còn dám cười nhạo mình nữa không.

Trong lòng Tạ Uẩn có chút khó chịu, loại cảm giác đầy đủ sức lực nhưng đánh ra không ra quyền miễn bàn có bao nhiêu khó chịu.

Nhưng mà, khi cảm thụ năng lượng dư thừa trong cơ thể, Tạ Uẩn nháy mắt hồi máu, tinh thần lập tức trở nên phấn chấn.

Năng lượng của hắn hiện giờ, tuy còn kém thời điểm ở mạt thế, nhưng so với tên mập trước kia, thì hơn gấp trăm lần.

Năng lượng trong đan điền và thức hải no đủ, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng.


Hiện giờ cho hắn một gốc thực vật, chỉ cần một phút là hắn đã có thể ủ chín, cảm giác có được lực lượng quả là quá tốt đẹp.

Tạ Uẩn mở cửa phòng ra, Lý Kỳ cùng với Tạ An đã sớm duỗi dài cổ trông ngóng.

“ Thiếu gia.” Tạ An kinh hô, thấy bộ dáng của Tạ Uẩn, trong lòng hắn đâu chỉ có hai chữ khiếp sợ.

Thời điểm vừa rồi vào đổi nước.

Thiếu gia bọc khăn trải giường, hắn tuy biết thiếu gia gầy, nhưng lại giống như thay đổi thành một con người hoàn toàn khác.

Trước đây thiếu gia mập đến năm sáu trăm cân, béo đến nỗi một lời khó có thể diễn tả hết.

Hiện giờ tuy là thiếu gia vẫn còn béo, nhưng lại là béo phúc hậu.

Phu nhân vốn có tiếng là mỹ nhân, khuôn mặt của thiếu gia gầy xuống, dần dần đã thấy rõ hình dáng.

Cho dù bây giờ thiếu gia vẫn béo, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác đặc biệt thuận mắt, đặc biệt thoải mái.

Tạ An kích động nói năng lộn xộn: “ Thiếu gia…ngài gầy…” Lời nói đến bên miệng, Tạ An liền ngập ngừng, hắn biết thiếu gia kiêng kị nhất là người khác nói hắn béo, vội vàng sửa lời: “ Thiếu gia, ngài đã tấn cấp.”
Tạ Uẩn đắc ý nhướng mày, cười nói: “Trung kỳ bát tinh Võ Đồ”
Tạ An lại lần nữa khiếp sợ, suy nghĩ cấp tốc vận chuyển, thiếu gia đến tột cùng là làm thế nào tấn giai, mấy ngày nay thiếu gia bận rộn cái gì.

Phải biết rằng, thiếu gia bị vây ở lục tinh Võ Đồ đã mấy năm, lần này tấn giai tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, càng không phải là tích lũy đầy đủ.

Bằng không, thiếu gia đã sớm tấn giai, nào còn bởi vì tu vi trì trệ không tiến mà trở nên yếu hèn.

Lần này, thiếu gia chịu đả kích hôn mê bất tỉnh, thật đúng là một chuyện tốt.

Trong lòng Lý Kỳ cũng có chút ngoài dự đoán, nhưng càng nhiều là vui sướng.

Tuy thời gian hắn hầu hạ thiếu gia không dài, nhưng đối với tình hình ở Tạ gia thì biết cũng không ít.

Chỉ khi thiếu gia có tu vi cao, được người trong nhà coi trọng, thì đám hạ nhân như bọn họ, mới không bị người khác châm chọc mỉa mai.

Mấy ngày nay, ai cũng muốn đến giẫm bọn họ một chân, loại mùi vị này…
Lý Kỳ cảm thấy, cuộc sống của thiếu gia còn không tốt bằng thôn trưởng trong thôn bọn họ.

Thôn trưởng cũng là một người có tu vi bát tinh Võ Đồ, địa vị ở trong thôn rất có quyền uy, có thể nói một mà không nói hai.

Bát tinh Võ Đồ là tu vi có cấp bậc cao nhất trong thôn bọn họ.


Tạ An cùng Lý Kỳ vô cùng tò mò, nhưng cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, bọn họ vẫn biết rõ.

Ngăn chặn ham muốn tìm tòi trong lòng xuống, hai người liền vội vàng thu dọn phòng sạch sẽ.

Tiếp đó, Tạ An mới bắt đầu báo cáo những chuyện phát sinh trong mấy ngày gần đây.

Tạ An nước miếng như mưa, blah blah kể lại một đống lớn.

Tạ Uẩn sau khi nghe xong, cuối cùng tổng kết ra ba điều.

Thứ nhất, bọn họ lại hết tiền.

Thứ hai, tam ca của hắn ở học viện Thanh Vân đã trở lại, nghe nói đối phương vô cùng bất mãn với hắn.

Thứ ba, chuyện cũ truyền xa, nghe nói có không ít người tìm hắn gây phiền toái, vọng tưởng làm hắn xấu mặt để tìm việc vui.

Tạ Uẩn cười nhạo, nguyên chủ quả thật là một tên ngu dốt.

Bài tốt trong tay hắn nhưng lại bị hắn đánh đến nát nhừ.

Chỉ bằng Tạ Tuyết đang ở Vân Châu, bất luận nguyên chủ có làm càn thế nào, tuyệt đối không ai thật sự dám làm gì hắn, muốn kiếm hắn để tìm việc vui, vậy phải xem cuối cùng ai mới là người vui vẻ.

Tạ Uẩn không hề để bụng chuyện này, cái hắn lo nhất hiện tại chính là, không phải chính mình muốn nuôi hài tử sao, kiếm tiền nuôi gia đình đúng là quá khó.

May mắn hiện giờ thân thể của hắn đã khôi phục được một chút.

Bằng không, có lão bà hao phí ngân lượng như vậy, có ai nuôi cho nổi.

Nhớ tới lão bà tiện nghi kia, Tạ Uẩn lại bắt đầu tức giận.

Người lớn lên đã xấu lại còn phá của, tính tình lại còn không tốt.

Nếu không phải vì hài tử, hắn nhất định…
Nhất định sẽ không làm gì… nguyên tắc làm người, Tạ Uẩn vẫn phải có, hắn chỉ là có chút tức giận thôi.

Không phải chỉ là nói một câu thật lòng thôi sao, người nọ vậy mà dám cắn hắn, đúng là tức chết người mà.

Trong lòng Tạ Uẩn, chính mình tuyệt đối không sai.

Nếu có sai, vậy khẳng định là người khác sai.


Cho nên, hắn chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, đều là do song nhi kia quá nhỏ mọn.

Đương nhiên, bất luận có bất mãn đến đâu đi chăng nữa, hắn vẫn rất coi trọng hài tử.

Tạ Uẩn suy tư trong chốc lát, hỏi: “ Thân thể của thiếu phu nhân đến tột cùng là thế nào?”
Tạ An khó xử nói: “ Tiểu nhân cũng không phải rất rõ ràng, đại phu mời đến tu vi không đủ, nhìn không ra tình trạng của thiếu phu nhân, chỉ nói thiếu phu nhân kinh mạch không thông, khí huyết không thuận, thai nhi rất khó giữ.”
Tạ Uẩn nhíu mày, trong lòng có chút đau lòng, nhìn dáng vẻ này xem ra là còn phải ăn linh thực nữa.

Trước cứ đem thai nhi giữ lại cho bằng được, về phần thân thể của lão bà tiện nghi kia, sau này hắn sẽ phối trí một loại thuốc tắm ôn hòa, trước cứ để Cảnh Nhiên ngâm thử xem.

Dù sao, bất luận là mua sắm linh thực hay là ngâm thuốc tắm, đều không thể không tiêu tiền.

Hơn nữa, hắn còn muốn tấn giai lần nữa, luyện chế gien dịch cũng phải tiêu tiền nữa.

Tạ Uẩn thực rối rắm phát hiện, tất cả vấn đề hiện giờ quy lại, chỉ có một chữ TIỀN, TIỀN, TIỀN!
Mỗi một cấp bậc của gien dịch, một người có thể sử dụng ba lần.

Đương nhiên, chỉ có thời điểm đầu tiên sử dụng, hiệu lực mới có thể phát huy tốt nhất, lần thứ hai giảm phân nửa, lần thứ ba chỉ còn một nửa của lần thứ hai.

Thiên phú của nguyên chủ không tốt, Tạ Uẩn không hề buông tha cho bất kỳ cơ hội nào có thể thay đổi tư chất của hắn, ba lần sử dụng gien dịch sơ cấp hắn đã tính toán kỹ.

Thiên phú ở thế giới này phân chia thành bốn cấp bậc: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.

Trong mỗi cấp bậc lại chia thành ba phẩm: thượng, trung, hạ.

Nguyên chủ là Hoàng cấp hạ phẩm, chỉ nhỉnh hơn người thường một chút mà thôi.

Nguyên chủ có quan hệ tốt với Tạ Tuyết, cũng là vì thiên phú của hai người đều kém giống nhau, cha mẹ quá mức bất công, bọn họ chỉ có thể dựa vào nhau.

Có điều, người Tạ gia có nằm mơ cũng không thể ngờ tới, có một ngày Tạ Tuyết thế mà có thể trèo cao.

Tạ Uẩn bĩu môi, kỳ thật, Tạ Tuyết tuy đối tốt với nguyên chủ, nhưng nàng lại tốt với Tạ Sóc hơn.

Cho dù nguyên chủ với nàng mới là thân mật nhất, nhưng khi đề cập đến lợi ích, hết thảy đều biến chất.

Một đệ đệ thiên phú xuất chúng so với một đệ đệ từ thiên phú đến diện mạo đều kém hơn người kia, Tạ Tuyết chọn ai vừa nhìn là hiểu ngay.

Dù sao, Tạ Tuyết ở Vân Châu cũng không dễ sống, nàng chỉ là muốn bồi dưỡng ra một đệ tử trong gia tộc để chống lưng cho nàng, nàng lựa chọn Tạ Sóc.

Bằng không, cho dù có cách xa hơn đi nữa, tính cách của nguyên chủ cũng đâu có yếu hèn đến thế, chỉ cần Tạ Tuyết tỏ ra coi trọng, nguyên chủ cũng không đến mức mỗi người đều muốn giẫm hắn hai cái.

Đương nhiên, chuyện quá đáng thì bọn họ không dám làm.

Lại nói, ngoại trừ Tạ Sóc ra, thì Tạ Tuyết đối với nguyên chủ vẫn rất chiếu cố.

Tạ Uẩn không thể không thừa nhận, đúng là bởi vì có Tạ Tuyết chiếu cố, nguyên chủ mới có thể tiếp tục ở lại Tạ gia.

Bằng không, chỉ là một tên phế vật vô dụng, nguyên chủ chỉ sợ đã sớm giống nhị ca, bị phân ra khỏi phủ.


Sau khi phân phủ, nguyên chủ chỉ có thể tính là một chi nhánh của Tạ gia, không hưởng thụ được sự che chở của Tạ gia.

Tạ Uẩn cùng nguyên chủ không giống nhau, nguyên chủ sợ bị phân phủ, nên phải nhún nhường lấy lòng người khác.

Rõ ràng có Tạ Tuyết chiếu cố, hắn còn hạ thấp tư thái, này tất nhiên là do tính cách.

Nhưng có lẽ đây cũng là một loại phương thức tự bảo vệ mình của nguyên chủ.

Nguyên chủ tuy rất ngu xuẩn, nhưng tâm tư lại cực kỳ mẫn cảm, hắn có thể cảm giác được, tỷ tỷ kỳ thật cũng không coi trọng gì hắn.

Bằng không, cho dù hắn chỉ là một tên phế vật, nếu trong lòng thực sự tự tin, làm sao lại luôn cẩn thận lấy lòng người khác.

Tạ Uẩn cảm thán trong chốc lát, thoáng chốc liền đem chuyện của nguyên chủ vứt ra khỏi đầu.

Hắn không cần phải dựa vào Tạ Tuyết để kiếm ăn, bất luận Tạ Tuyết coi trọng ai, cũng không quan hệ gì đến hắn.

Cái hắn hiện tại phải suy xét là, có nên phân phủ ra ngoài sống hay không, trên người của hắn có quá nhiều bí mật.

Tạ phủ nhiều người nhiều miệng không thể giấu được chuyện gì, hắn không muốn bị người bán rẻ đâu.

Nhưng mà, suy nghĩ một hồi, Tạ Uẩn lại buông xuống suy nghĩ này.

Trước mắt muốn tiền hắn không có tiền, muốn vũ lực hắn không có vũ lực.

Chuyện này bây giờ suy xét thì vẫn còn hơi sớm.

Hắn quay đầu nhìn về phía Tạ An cùng với Lý Kỳ, Tạ Uẩn thấy vẻ mặt bọn họ mỏi mệt, cười nói: “ Được rồi, các ngươi mấy ngày này canh giữ cũng mệt mỏi rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi, ngày mai lại qua đây hầu hạ.”
Tạ An chần chờ một chút: “ Thiếu gia, ngài đã tấn giai, có muốn bẩm báo trong phủ một tiếng hay không.”
Tạ Uẩn không hề để ý, nhàn nhạt nói: “ Sớm hay muộn gì cũng biết, hà tất tự tìm mất mặt, bát tinh Võ Đồ mà thôi, cũng không phải tấn giai Võ Giả, Tạ gia mới không hiếm lạ.

“ Nhưng mà…” Tạ An vô cùng luyến tiếc, thiếu gia trong phủ tấn giai, đều sẽ có tài nguyên khen thưởng, kia chính tiền a, không ai mà không cần.

Tạ Uẩn chậm rãi nói: “ Đồ của ta cũng không phải ít, hà tất phải tranh chút đồ kia một sớm một chiều.”
Tạ An ngẫm lại cũng đúng, trước kia nếu báo cáo, chỉ cần thiếu gia tấn giai, trong phủ sẽ có khen thưởng.

Nhưng hiện giờ tam thiếu gia đang tức giận, thiếu gia lại mới vừa cầm bạc của phu nhân, lúc này mà đòi tiền trong phủ, chỉ sợ sẽ gặp phải một phen chế nhạo, hà tất gì phải làm vậy.

Tạ An lại không biết, thiếu gia lắm chuyện của hắn chỉ là sĩ diện.

Hoặc là không làm ra gì nổi bật thì thôi, còn nếu đã muốn nổi bật thì phải dẫn đầu.

Chỉ là một kẻ hèn bát tinh Võ Đồ, mà Tạ An còn muốn rêu rao cho người trong phủ biết, không phải là làm trò cười cho người ta sao? Hắn mới không thèm làm chuyện ngu xuẩn này đâu, nguyên chủ lâu lắm rồi chưa tấn giai, đột nhiên liền nhảy lên tấn giai liền hai chức đến bát tinh Võ Đồ, khẳng định sẽ có người nghị luận sôi nổi.

Tạ Uẩn không nghĩ sẽ trở thành đề tài cho người khác.

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn là, hắn cảm thấy đề tài này quá rẻ tiền, có chút mất giá trị bản thân hắn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.