Đọc truyện Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám – Chương 19
Ba năm sau cái ngày cơn mưa lớn kia mang Tạ Đông Quân đi, hoàng cung truyền đến tin hoàng đế băng hà.
Thân thể Bộc Dương Ngự Thiên vốn đã suy yếu, sau khi dùng nhân sâm ngàn năm kéo dài được mấy tháng tính mệnh thì cuối cùng vẫn xuôi tay lìa thế. Trước khi tiên hoàng băng hà có để lại chiếu thư, lệnh cho Bộc Dương Tuyên Cầu, thân là thái tử lên ngôi vị hoàng đế.
Năm ấy, Bộc Dương Tuyên Cầu vừa tròn hai mươi, phủ lên người tấm long bào, trước mặt chúng quần thần đăng cơ đế vương, niên hiệu Đông Danh.
Lễ tang của Bộc Dương Ngự Thiên được tổ thức vô cùng long trọng, việc để tang cũng đặc biệt dài. Người trong và ngoài cung đều mặc áo tang trắng như thể hiện sự thương tiếc đối với tiên hoàng. Bên trong thành vài trắng so ra có phần quý giá, dân gian bèn đổi sang vải phiên trắng để tang vị hoàng đế ban cho họ một cuộc sống yên ổn, đủ đầy.
Bộc Dương Tuyên Cầu tự mình chủ trì tang lễ của Bộc Dương Ngự Thiên. Dưới bao con mắt dõi nhìn của thiên hạ, ngọc quan của Bộc Dương Ngự Thiên được chuyển vào lăng tẩm hoàng thất.
Vốn là nên bi thương ngập trời nhưng mặt Bộc Dương Tuyên Cầu không hề thay đổi, ngay cả chút dao động trong mắt cũng không có. Y chỉ bình tĩnh nhìn cửa lăng tẩm đóng lại rồi một mạch rời đi.
Bởi thế, dân gian truyền rằng Tân hoàng cực hạn vô tình.
Có điều vị tân hoàng này tuy bị đồn là vô tình nhưng hành động so với tiên hoàng càng thêm lợi hại, khiến Đại Hạo bước vào giai đoạn phồn vinh, thịnh vượng nhất từ khi khởi quốc đến nay.
Vốn quan tước của Đại Hạo là theo chế độ thừa kế, nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu lại lệnh cho thi khảo tuyển nhân tài, gia tăng cơ hội cho người bình dân được thể hiện tài năng. Việc thi cử này đã tăng thêm số người có cơ hội cải thiện cuộc sống.
Đồng thời, y tiếp tục tiến hành việc ngoại chinh dang dở của Bộc Dương Ngự Thiên khi thân thể hắn hư nhược, tích cực mở rộng lãnh thổ. Có khi y còn ngự giá thân chinh, hành động này đã khiến đám cựu thần một phen sợ hãi.
Nghe nói, y còn muốn phế trừ chế độ thái giám nhưng bị cơn sóng ngăn cản dữ dội từ chúng thần khuyên lui.
Tuy hành động này khiến nhiều người phải đặt câu hỏi nhưng về mặt đức tài của y cũng đủ để y chiếm được lòng dân ủng hộ trong khoảng thời gian nhanh nhất.
Chỉ là không một ai biết, những việc này đều đã từng được Tạ Đông Quân nhắc qua. Bộc Dương Tuyên Cầu âm thầm nhớ kỹ, hiện tại liền lấy ra sử dụng.
Có một chuyện không thể tưởng tượng được là Bộc Dương Tuyên Cầu sắp xếp trong cung một chức vị gọi là Tinh vọng quan, chuyên việc tế thần, thông thiên có thể biết trước được nạn kiếp của quốc gia.
Người nhậm chức Tinh vọng quan nghe nói là một người bạn rất tốt ở bên ngoài cung của thập tam hoàng tử Cẩn vương. Trong dân gian người này cũng là một thầy thông linh có tiếng tăm, nhiều lời đồn đãi tốt; song rốt cuộc là lợi hại hay không thì chẳng ai biết được.
Từ xưa tới nay,người dân Đại Hạo đối với chuyện tín ngưỡng qủy thần tuy không ít nhưng cũng không tin tưởng đến mức phải lập một cái chức danh như vậy trong hoàng cung. Bởi thế, việc làm này của Bộc Dương Tuyên Cầu khiến rất nhiều người tò mò, lấy làm kỳ quái.
– Sao rồi?
Trong hoàng cung, có một gian phòng nằm cách xa các điện, cô lập phía góc cung, đó chính là nơi dành cho vị Tinh vọng quan quái gở kia.
Ân Nịnh bất đắc dĩ đứng trước bàn, trên mặt bàn trải một tấm đồ bát quái; còn lão không ngừng lây động chiếc mai rùa, cố gắng đọc ra chút tin tức trên đó.
Bộc Dương Tuyên Cầu đứng ngay phía sau lão, hai tay khoanh trước ngực, cả người toát ra khí thế bức người.
Tại sao lão không có việc gì lại đồng ý giúp Cẩn, tiến cung làm cái chức Tinh vọng quan ma quỷ này nhỉ? Giờ phút này Ân Nịnh cảm thấy vô cùng hối hận.
Sau khi lão tiến cung, Bộc Dương Tuyên Cầu ba hôm năm bữa lại đến gặp, bắt lão tìm một người tên là Tạ Đông Quân. Ân Nịnh đã dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không có một chút tin tức nào về người kia.
– Hoàng thượng, người không nói cho thần biết vị Tạ Đông Quân kia là người đến từ phương nào thì sao thần có thể tìm kiếm? – Ân Nịnh bất đắc dĩ đỡ cái trán, lão cảm thấy mái tóc sớm bạc của mình chắc sắp bị Bộc Dương Tuyên Cầu ép cho bạc trắng rồi.
– Hắn chỉ nói hắn không phải người thế giới này, hắn đến từ thế giới bên kia. – Bộc Dương Tuyên Cầu có vẻ chán nản. Sao lúc trước y không hỏi hắn cho cẩn thận chứ?
– Nếu chỉ có chút manh mối như vậy, chỉ e rất khó tìm được u hồn…
Trực giác của Ân Nịnh nói rằng người tên Tạ Đông Quân này đã chết rồi; thế nên Bộc Dương Tuyên Cầu mới tìm lão tới để hỗ trợ. Nhưng không ngờ Bộc Dương Tuyên Cầu nghe thấy lời lão nói lại giận tím mặt.
– Đông Quân không chết! Hắn chỉ là bị bắt trở lại thế giới của hắn, chưa về được thôi! Ngươi nhất định phải tìm hắn về cho trẫm! Nếu tìm không được thì ngươi liền rửa sạch cổ cho trẫm!
Nói xong, Bộc Dương Tuyên Cầu liền phẫn nộ phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại Ân Nịnh mặt đầy bất đắc dĩ.
Quả nhiên, nơi đây không nên ở lâu… Ân Nịnh còn thật sự bắt đầu tự mình tính toán cách chạy trốn.
Nếu tìm không thấy hồn phách của cái người tên là Tạ Đông Quân kia, liền chứng minh hắn vẫn còn sống khỏe mạnh. Bộc Dương Tuyên Cầu nói về thế giới bên kia, đối với Ân Ninh căn bản đó là chuyện không tưởng. Lão thậm chí còn hoài nghi Bộc Dương Tuyên Cầu là đang nằm mộng.
Nếu tìm khắp rồi mà vẫn không thấy thì chỉ có một lý do duy nhất đó chính là Tạ Đông Quân không phải biến mất mà chính là rời khỏi cung… Bỏ trốn!
Nếu nói đúng như thế thì một người đang còn sống sờ sờ đó, Ân Nịnh đương nhiên giúp không được rồi.
Bộc Dương Tuyên Cầu nổi giận đùng đùng quay trở lại ngự thư phòng. Trên đường đi, vẻ mặt giận dữ của y khiến không ít thái giám, cung nữ nhát gan ngã phịch người xuống đất.
– Hoàng thượng, có chuyện gì sao?
Trấn Bắc vương, cũng là thất hoàng tử Bộc Dương Tuyên Mộ đứng trong ngự thư phòng, kinh ngạc nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu nổi giận đùng đùng tiến vào.
– Cái tên bằng hữu của Thập tam kia đúng là bọn bịp bợm giang hồ! Muốn lão tìm một người cũng tìm không được, đúng là vô dụng! – vừa thấy Bộc Dương Tuyên Mộ, Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức lớn tiếng oán hận, không còn một chút uy nghiêm của hoàng đế.
– Hoàng thượng đang nói đến Ân Nịnh sao? Không thể nào, ở chỗ ta lão chính là một nhân vật rất có danh tiếng, chắc không phải là loại bịp bợm giang hồ đâu? Huống hồ, bằng hữu của Tuyên Cẩn sao có thể là kẻ lừa đảo được.
Bộc Dương Tuyên Mộ vừa nói vừa ngồi xuống ghế, tùy tay cầm một quả táo cho vào miệng cắn. Sống lâu tại phương Bắc khiến ngôn hành cử chỉ của hắn đều nhiễm một bộ thô lỗ.
– Nhưng mà…
Bộc Dương Tuyên Cầu còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, rồi ngồi đối diện với Bộc Dương Tuyên Mộ.
– Đúng rồi, người kia chính là hắn sao? Thị nhân của hoàng thượng bị mất tích! – Bộc Dương Tuyên Mộ vừa nói vừa chỉ chỉ một bức tranh treo trên tường. Từ khi bước vào ngự thư phòng thì hắn đã chú ý tới bức tranh này.
Bộc Dương Tuyên Cầu theo hướng tay Bộc Dương Tuyên Mộ chỉ nhìn về phía bức họa, hai mắt ảm đạm; song vẫn quyến luyến nhìn không rời hình ảnh người được họa kia.
Sau khi Tạ Đông Quân biến mất, vì thương nhớ mà Bộc Dương Tuyên Cầu đã mời họa sĩ tốt nhất Đại Hạo vẽ ra bức tranh này. Bộc Dương Tuyên Cầu cẩn thận miêu tả lại mặt mày, phong vận, ngay cả một cái nhăn mày, mỉm cười của Tạ Đông Quân cho họa sĩ nghe. Phải mất nửa tháng họa sĩ mới có thể vẽ được bức tranh khiến Bộc Dương Tuyên Cầu vừa lòng.
Theo lời y tả, Tạ Đông Quân vẫn một bộ dáng 19 tuổi, tuy rằng cười có chút ngượng ngùng nhưng ánh mắt vô cùng sáng. Vài năm nay, thứ mà Bộc Dương Tuyên Cầu tưởng niệm nhất ở Tạ Đông Quân chính là đôi mắt sáng, linh động như sao đó.
Bộc Dương Tuyên Mộ nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu ngắm bức họa tới thất thần, nhịn không được lắc đầu.
Hắn hồi cung mới được vài ngày đã biết được bảy tám phần chuyện về Tạ Đông Quân. Đủ để thấy lời đồn đãi trong cung mạnh mẽ tới mức nào.
Có người bảo Bộc Dương Tuyên Cầu bị Tạ Đông Quân phản bội; dù Tạ Đông Quân đã bỏ trốn nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn khăng khăng một mực muốn đi tìm hắn. Cũng có người nói, Tạ Đông Quân là một yêu tinh hóa thành người đến mê hoặc Bộc Dương Tuyên Cầu, thế nên Bộc Dương Tuyên Cầu mới giống bị ma nhập như thế.
Tóm lại, đều là những lời đồn đem cái người tên Tạ Đông Quân này biến thành yêu ma. Có điều những lời đồn này có chín phần là không thể tin. Bởi phần lớn là từ miệng mấy vị tần phi ghen tỵ mà có.
Hắn từng nghe tiên hoàng nói qua, Bộc Dương Tuyên Cầu là vì Tạ Đông Quân mới ngoan ngoãn học tập, cá tính cũng trở nên nhu thuận hơn, trưởng thành hơn.
Bộc Dương Tuyên Mộ từng có ý định tiến lại gần Bộc Dương Tuyên Cầu nhưng đều vì Bộc Dương Tuyên Cầu phòng bị quá sâu khiến lần nào cũng thất bại. Nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu của hiện tại, Bộc Dương Tuyên Mộ càng thêm tin tưởng rằng Tạ Đông Quân đối với Bộc Dương Tuyên Cầu là một người rất rất quan trọng
Tóm lại, hắn biết một điều rằng, việc Tạ Đông Quân đột nhiên biến mất như hư không kia chính là một đả kích lớn đối với Bộc Dương Tuyên Cầu. Nhưng y không vì thế mà tinh thần sa sút, ngược lại càng thêm cố gắng, từ bỏ lập trường, tiếp nhận sắc phoang của tiên hoàng, trở thành hoàng thái tử.
Việc này khiến cho Bộc Dương Tuyên Mộ và Bộc Dương Tuyên Cẩn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bởi từ nay về sau bọn hắn sẽ không còn bị Bộc Dương Ngự Thiên quấy rối nữa.
Mấy ngày nay, hắn cẩn trọng hỏi chuyện về mối quân hệ giữa Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân; trong đó có vài chi tiết khiến hắn tò mò.
Ví dụ, cái thế giới bên kia mà Tạ Đông Quân đến là đâu? Bộc Dương Tuyên Mộ căn bản không thể tưởng tượng được. Song nếu Bộc Dương Tuyên Cầu đã tin tưởng như thế thì hắn liền tạm thời coi đó là thật đi.
– Có điều … Nếu Ân Nịnh tìm không thấy hắn thì chẳng phải là hắn không hề biến mất sao? Có lẽ hắn vẫn còn sống rất mạnh khỏe?
– Nhưng Đông Quân từng nói qua, hắn cảm thấy bản thân nhất định phải biến mất, có thể sẽ bị cơn mưa mang trở về thế giới trước kia của hắn… – Bộc Dương Tuyên Cầu mờ mịt quay đầu nhìn Bộc Dương Tuyên Mộ, thì thào nói.
– Nếu thế chắc vẫn phải lưu lại cơ thể chứ? Thân thể hắn không thể mang đi cùng, nhưng hoàng thượng vẫn chưa nhìn thấy thi thể hắn mà? Điều này không phải chứng tỏ hồn phách hắn căn bản là chưa rời đi sao?
Theo lời Bộc Dương Tuyên Mộ nói, Bộc Dương Tuyên Cầu càng nghe ánh mắt càng sáng.
Y vốn không nghĩ tới khía cạnh này, bởi vì Tạ Đông Quân nói chính mình sẽ bị tiêu thất nên y liền nghĩ Tạ Đông Quân đã trở lại thế giới trước kia của hắn. Y chưa từng nghĩ tới chuyện thân thể của hắn.
Nói như thế, hẳn là Tạ Đông Quân vẫn còn ở nơi này. Nhưng…
– Nhưng tại sao hắn lại phải rời đi…
Vừa nghĩ tới chuyện Tạ Đông Quân chủ động rời khỏi mình, Bộc Dương Tuyên Cầu liền cảm thấy đau đớn vô cùng. Hưng phấn cùng thống khổ không ngừng va đập vào nhau khiến y cảm thấy tâm mình sắp nhảy ra ngoài.
Tại sao hắn lại rời khỏi mình? Y vẫn còn nhớ rõ, lời Tạ Đông Quân nói với mình năm đó.
Hắn nói, nếu có thể lựa chọn thì hắn hy vọng vẫn được ở bên cạnh mình.
Vậy nên có thể nói, Tạ Đông Quân rời khỏi y là vì có người bức bách? Trực giác Bộc Dương Tuyên Cầu liền nghĩ tới Bộc Dương Ngự Thiên đã qua đời.
Sau khi Tạ Đông Quân biến mất, Bộc Dương Ngự Thiên thường lại đây tìm Bộc Dương Tuyên Cầu. Thậm chí còn cố gắng khai thông đầu óc y bởi vì Tạ Đông Quân biến mất mà tinh thần sa sút.
Vào thời điểm đó, Bộc Dương Tuyên Cầu sở dĩ nhận lệnh sắc phong của Bộc Dương Ngự Thiên là vì y nghĩ nếu lên làm hoàng đế là có thể vận dụng thật nhiều nhân lực và phương pháp để tìm Tạ Đông Quân.
Nhưng Tạ Đông Quân đột nhiên biến mất, hẳn là vì Bộc Dương Ngự Thiên muốn y đáp ứng việc làm hoàng đế cho nên mới bức ép Tạ Đông Quân rời đi!
Nói như thế, lúc trước y từng yêu cầu Bộc Dương Ngự Thiên đi tìm Tạ Đông Quân; tuy hắn không ngớt lời đáp ứng nhưng hiện tại nghĩ lại thì cũng là màn kịch. Nghĩ đến đây đủ khiến Bộc Dương Tuyên Cầu giận sôi gan.
Tạ Đông Quân biến mất khiến Bộc Dương Tuyên Cầu phải trải qua quãng thời gian gần như chết tâm điên cuồng. Trong vòng ba thước, không người nào dám lại gần Bộc Dương Tuyên Cầu. Bởi Bộc Dương Tuyên Cầu như một con sư tử bị trọng thương đang tự liếm vết thương cho mình, chỉ cần ai tới gần thì y sẽ đem toàn lực tấn công kẻ đó.
Nhưng Bộc Dương Ngự Thiên đã dùng nhiều tâm sức làm Bộc Dương Tuyên Cầu yên lòng; thậm chí còn trợ giúp đem cuộc sống của y đặt lại đường ray cũ.
Ngay lúc đó, Bộc Dương Ngự Thiên đối với việc hắn đồng ý tiếp vị quả thực rất vui vẻ, ngay cả khi tắt thở cũng vẫn mang nụ cười an tâm. Nhưng hiện tại, Bộc Dương Tuyên Cầu quả thực muốn vọt vào trong lăng tẩm, khai mở quan tài của hắn, hảo hảo đánh cho hắn một trận.
Nếu không có Bộc Dương Ngự Thiên thì Tạ Đông Quân sẽ không rời khỏi y và y cũng không si ngốc vượt qua vài năm thống khổ như thế.
Càng nghĩ, Bộc Dương Tuyên Cầu càng nắm chặt nắm tay, khớp xương kêu lên răng rắc. Bộc Dương Tuyên Mộ ngồi bên cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân, thấy thế liền nhanh chóng tìm cách làm y yên lòng, miễn cho y điên lên đi làm mấy chuyện đáng sợ.
– Nếu biết hắn vẫn còn ở thế giới này, vậy nhanh nghĩ cách đi tìm hắn! Đừng so đo chuyện cũ nữa, chuyện này không thể chậm trễ, có đúng không?
– …. Ừm!
Nói cũng đúng…. Bộc Dương Tuyên Cầu lắc đầu xua đi ý tưởng trả thù trong đầu. Ngược lại, y bắt đầu tự hỏi phải làm thế nào mới tìm được Tạ Đông Quân.
Quả nhiên vẫn phải phái ra cao thủ trong cung, tìm kiếm trong nước và các nước bên ngoài sao?
Nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, Bộc Dương Tuyên Mộ tuy không muốn nhưng vẫn phải quấy rầy y.
– Tuy hoàng thượng lo lắng muốn đi tìm hắn nhưng chúng ta có nên thảo luận trước một số việc liên quan tới chuyện đông chinh vài tháng sáu tới không?
– A, nói phải! – đột nhiên hoàn hồn, Bộc Dương Tuyên Cầu hơi đỏ mặt, nhanh chóng ngồi lại nghiêm túc cùng Bộc Dương Tuyên Mộ thảo luận chiến thuật.
Kế hoạch của Bộc Dương Tuyên Cầu là trong vòng nửa năm sau sẽ mở rộng thêm lãnh thổ, bởi vậy việc xuất binh tấn công tộc người du mục nằm ở phương Đông là tất yếu.
Tộc người du mục này, từ đứa nhỏ chưa biết đi đã quen cưỡi ngựa; bởi thế chắc chắn là những người dũng mãnh, thiện chiến. Muốn thắng không phải chuyện dễ, thế nên y mới mời riêng Bộc Dương Tuyên Mộ đến, muốn hắn phục trách lãnh binh lần này.
Có điều, nếu hiện tại biết Tạ Đông Quân có nhiều cơ hội đang còn ở thế giới này, Bộc Dương Tuyên Cầu lại bắt đầu tính toán tới chuyện tự mình xuất chinh.
Y nghĩ, ở nơi xa xôi nào đó, biết đâu Tạ Đông Quân đang ẩn thân thì sao?!
Tạ Đông Quân vốn là kiểu người có cái nhìn khá tiêu cực, nếu hắn cảm thấy sự tồn tại của mình đối với Bộc Dương Tuyên Cầu là một trở ngại thì hắn thà chết chứ không tiếp tục ở lại bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu.
– Cái đồ đần kia…
– Hửm? Hoàng thượng, người đang nói gì vậy? – Bộc Dương Tuyên Mộ đang chăm chú nghiên cứu bản đồ ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu như chờ đợi y giải thích mình đang nói cái gì.
– Ơ…. Không có gì, ngươi tiếp tục đi.
Không cẩn thận buột miệng nói lời trong lòng, Bộc Dương Tuyên Cầu có vẻ túng quẫn nhưng rồi nhanh chóng giả bộ nghiêm túc ngồi đó.
– Đúng rồi. Lúc hành quân, thần cho rằng có thể di chuyển bằng đường núi. Bởi vì tộc người du mục này sống ở đồng bằng thảo nguyên; còn quân đội Đại Hạo cũng quen thuộc với đường núi, vừa có thể làm điểm trú ẩn an toàn.
Bộc Dương Tuyên Mộ vừa nói vừa chỉ tay vào ngọn núi nằm giữa lãnh thổ Đại Hạo và vùng thảo nguyên kia.
Ngọn núi kia cách Đại Hạo một khoảng khá xa, thậm chí nó không gần với bất kỳ một quốc gia nào nên trên bản đồ chỉ biểu thị bằng một điểm chấm, không có tên gọi.
Bộc Dương Tuyên Cầu đối với ngọn núi kia tuy không rõ địa hình, nhưng y cũng không mấy lo lắng.
Quân Đại Hạo có thể nói chiến thuật am hiểu nhất chính là chiến đấu trong rừng núi. Đây cũng phải cảm ơn Đông Quân ban tặng. Khi đứng nhìn quân đội luyện tập, hắn từng hỏi qua, nếu đánh ở trên núi nếu lạc đường thì biết ứng phó thế nào?
Bộc Dương Tuyên Cầu không biết nên trả lời thế nào. Bởi thế y liền tích cực tìm kiếm một giải pháp, sau đó cho quân đội luyện tập siêng năng khiến quân lính Đại Hạo đều quen thuộc chiến đấu trên địa hình núi rừng.
Hiện tại, Bộc Dương Tuyên Cầu có rất nhiều chuyện đều vì Tạ Đông Quân mà thành công. Nếu Tạ Đông Quân ở đây, hẳn là sẽ dùng diễn cảm kiêu ngạo nói với Bộc Dương Tuyên Cầu rằng: “Xem đi, ngươi đúng là rất may mắn khi có ta bên cạnh nhỉ?”. Chắc chắn sẽ nói như thế…
Bộc Dương Tuyên Cầu cười đến chua sót rồi miễn cưỡng lấy lại tinh thần, tiếp tục thảo luận.
– Nói cũng đúng, vậy đem kế hoạch đường đi xác định, đến giữa sườn núi sẽ dừng lại.
Tuy Bộc Dương Tuyên Cầu làm bộ nghiêm túc nhưng diễm cảm mất mát của y đã bị Bộc Dương Tuyên Mộ thu hết vào đáy mắt.
– Hoàng thượng… Tạm thời bàn đến đây thôi, được không? Thần cùng Tuyên Cẩn có hẹn, lát nữa phải đi gặp hắn. – Bộc Dương Tuyên Mộ đứng dậy cáo từ, muốn lưu lại cho Bộc Dương Tuyên Cầu chút không gian riêng.
Hôm nay đột nhiên biết được sự thực khiến Bộc Dương Tuyên Cầu kinh sợ, nói vậy tâm tư hoàng thượng cũng không còn đặt nặng tới chính sự được nữa. Bộc Dương Tuyên Mộ dặn dò người đóng cửa ngự thư phòng, một mình đi ra ngoài.
Sau khi Bộc Dương Tuyên Mộ rời đi, ngự thư phòng rộng lớn như vậy liền an tĩnh.
Đứng bơ vơ giữa căn phòng, Bộc Dương Tuyên Cầu chợt cảm thấy mất phương hướng.
Bất tri bất giác đã hơn năm năm, quãng thời gian quá dài không có Tạ Đông Quân bên cạnh. Cho tới nay, Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn luôn cố gắng, đem tâm tư đặt lên những chuyện khác, bắt buộc chính mình phải tuân thủ ước định với Tạ Đông Quân.
Cho dù mất Tạ Đông Quân thì y cũng phải sống tốt.
Nhưng từ khi Tạ Đông Quân biến mất, y cũng không có thói quen cho người khác hầu hạ; cho dù là Hồng Ngọc cũng vậy.
Bởi vì, y sẽ nghĩ, tại sao người này không phải Tạ Đông Quân?
Mà một khi ý nghĩ này xuất hiện thì y liền không thể ngăn cản nỗi nhớ trào lên trong lòng.
Chỉ cần đứng nhìn bức họa thôi cũng khiến Bộc Dương Tuyên Cầu không ý thức được thời gian đang trôi qua.
Y vẫn đứng đó, mãi tới khi hai chân mất đi tri giác rồi lại lặng lẽ một mình rời đi.
– Ngươi có biết năm trước ta gả Hồng Ngọc ra ngoài cung không? Đối tượng là một người rất trong sạch, tốt bụng, hiện tại nàng đã có ba đứa nhỏ rồi.
– Tuy Hồng Ngọc cứ nói không muốn lập gia đình, muốn hầu hạ ta. Nhưng ta sao có thể làm chậm trễ thanh xuân của nàng? Ngươi nói có đúng không?
Đối với bức họa mỉm cười, Bộc Dương Tuyên Cầu ngay cả cười cũng là vô lực.
Hiện tại, đối diện với người khác Bộc Dương Tuyên Cầu đều tự xưng là “Trẫm” nhưng chỉ cần nhìn mặt Tạ Đông Quân thì y lại trở về là một vương gia trước kia, không nề hà mà trò chuyện vui vẻ.
Tuy rằng, hiện tại hắn một chút cũng không cười được.
– Mấy năm nay bên cạnh ta đều không cố định người hầu hạ. Bởi vì ta nghĩ, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ trở về, ngươi chính là thị nhân của ta. Nếu ngươi trở lại phát hiện vị trí của mình không còn thì nhất định sẽ tức giận, có đúng không?
– Ngươi có biết là ta vẫn luôn chờ ngươi hay không? Ta nghe lời ngươi nói, ta vẫn sống rất tốt, nhưng mà… Ngươi không trở lại thì sao có thể nhìn thấy được?
Nói thì nói thầm, giọng của Bộc Dương Tuyên Cầu càng ngày càng trầm xuống. Vốn giọng y cũng không lớn lắm, lại quẩn quanh trong ngự thư phòng rộng lớn này càng thêm cô đơn, tịch liêu.
Bộc Dương Tuyên Cầu dừng một chút, nụ cười yếu ớt trên mặt rốt cuộc không tiếp tục được nữa. Y tựa vào thành bàn, trượt ngồi xuống đất, hai tay ôm gối, vùi mặt vào trong khuỷu tay. Rốt cuộc thì y cũng không thể nhìn thẳng vào bức họa trên tường nữa.
Bởi, dung mạo người kia đã khắc sâu vào lòng y, cho dù không nhìn thì cũng tự nhiên hiện lên trong óc. Mà đó cũng trở thành một loại cực hình tra tấn, vì mặc kệ là lúc nào, nó luôn nhắc nhở Bộc Dương Tuyên Cầu rằng, người kia đã không còn bên cạnh y nữa.
– Ta rất nhớ ngươi…..