Đọc truyện Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám – Chương 17
Tỳ nữ trực tiếp dẫn Tạ Đông Quân đi tới ngự thư phòng. Nơi này từ khi hắn chuyển qua hầu hạ Bộc Dương Tuyên Cầu thì rất ít khi đặt chân đến.
Năm đó, hắn từng trồng một vườn hoa, hiện giờ vẫn còn nguyên đó. Điều này khiến hắn có cảm giác quen thuộc.
Bước vào ngự thư phòng, xa xa đã có thể thấy Bộc Dương Ngự Thiên phủ trên người tấm hoàng bào đang ngồi phía sau bàn, phê sửa tấu chương.
Cảnh này so ra chẳng khác gì năm trước, khiến Tạ Đông Quân chợt có ý nghĩ thời gian chưa hề trôi đi. Giống như chính hắn vẫn còn là một tiểu thái giám phụ trách cầm đền; và đêm nay lại là một đêm khiến hắn kinh hãi. Chính là, lúc này hắn thấy Bộc Dương Ngự Thiên đã có một thứ hơi thở khủng bố sâu sắc hơn so với năm đó.
– Ngươi tới rồi.
Bộc Dương Ngự Thiên ngẩng đầu lên, sắc mặt thoạt nhìn tiều tụy nhiều so với trước. Hắn buông bút lông, bưng một chén thuốc lên, ngay cả mày cũng không nhăn nhó, xem thuốc như nước mà uống hết.
Xem ra lời đồn thân thể Bộc Dương Ngự Thiên càng ngày càng kém là thật. Nhưng ngay cả khi như vậy thì khí thế tản mát ra từ Bộc Dương Ngự Thiên vẫn làm cho Tạ Đông Quân thấy đứng ngồi không yên.
– … Khấu kiến hoàng thượng!
– Đứng lên đi.
Tạ Đông Quân còn chưa kịp quỳ xuống hành lễ thì Bộc Dương Ngự Thiên đã kêu hắn đứng lên. Tạ Đông Quân cũng đỡ một lần dùng sức.
– Hoàng thượng cho gọi nô tài đến là có chuyện gì quan trọng sao ạ!?
Bộc Dương Ngự Thiên chậm rãi cầm lấy khăn tay do thị nhân đưa để lau tay, không biết là vô tình hay cố ý mà hắn không hề nhìn tới Tạ Đông Quân. Song lời mà hắn nói làm Tạ Đông Quân cả kinh.
– Tình cảm giữa ngươi và Cầu nhi hình như càng ngày càng tốt. Mới đây còn luôn đánh nhau, hiện tại đã tốt như huynh đệ rồi!
– Hoàng thượng nói qua lời. Nô tài chỉ là một hạ nhân, sao dám cùng Cầu vương điện hạ xưng huynh gọi đệ. – Tạ Đông Quân thầm run sợ, thận trọng tìm chữ đáp lời như sợ nói sai gì đó.
Không hiểu sao, từ khi đặt chân vào ngự thư phòng, Tạ Đông Quân có một loại dự cảm không tốt, giống như sắp có chuyện gì xấu xảy ra. Mà hiện tại, theo lời Bộc Dương Ngự Thiên nói, dường như đang chứng minh rằng dự cảm của hắn là đúng.
– Trẫm từng nghĩ cho ngươi ở bên cạnh Cầu nhi có thể chữa khỏi cá tính kỳ quái kia của nó, làm cho nó ngoan ngoãn đi học. Mà ngươi đúng là đã làm được, điểm ấy khiến trẫm thực cảm kích.
– Nô tài không dám…
– Nhưng mà … – nụ cười vẫn ở trên mặt Bộc Dương Ngự Thiên, song ánh mắt thì đột nhiên trở nên lợi hại. – Nay Cầu nhi đã trưởng thành rất nhiều, nếu tiếp tục để cho ngươi ở bên cạnh thì đối với nó mà nói chính là một trở ngại…
– Trở ngại…? – Tạ Đông Quân cả kinh trong lòng. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc mình ở bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu lại là một trở ngại đối với y.
– Trẫm cũng nói ra, trẫm cố ý muốn sắc phong Cầu nhi làm thái tử, sau này sẽ tiếp nhận ngôi vị hoàng đế cho trẫm.
Quả nhiên… hoàng thượng vẫn là nhắm tới điện hạ. Dự cảm điểm xấu đã trở thành sự thật khiến tâm Tạ Đông Quân không ngừng trầm xuống. Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn luôn e sợ chuyện này xảy ra; bởi việc này sẽ gây khó khăn tới giấc mộng mà y đang theo đuổi.
– Nhưng mà, điện hạ muốn trở thành một tướng quân … – giọng Tạ Đông Quân càng nói càng nhỏ. Hắn tựa hồ đã hiểu mục đích Bộc Dương Ngự Thiên gọi mình tới làm gì.
– Chính là nhờ ngươi cổ vũ cho nên Cầu nhi mới trưởng thành theo con đường đó. Nhưng hẳn ngươi rất rõ tư chất của Cầu nhi không chỉ có thế, nếu chỉ làm một tướng quân thì thực sự mai một nhân tài.
– …. – Tạ Đông Quân cúi đầu không nói.
Hắn cũng không nghĩ tới chuyện làm tướng quân có mai một tài trí của Bộc Dương Tuyên Cầu hay không, cũng không nghĩ tới cách mình cổ vũ Bộc Dương Tuyên Cầu theo đuổi giấc mộng liệu có kìm hãm y. Hắn chỉ là… Hắn chỉ là hy vọng Bộc Dương Tuyên Cầu được vui vẻ, chỉ thế mà thôi.
Hắn … thực sự là chướng ngại vật của Bộc Dương Tuyên Cầu ư? Còn hiện tại, Bộc Dương Ngự Thiên chính là muốn thu dọn chướng ngại vật chính là hắn đây sao?
Tới hiện giờ mới biết chính mình có thể bị giết người diệt khẩu, một Tạ Đông Quân bình thường sợ chết là thế nhưng không hề cảm thấy sợ hãi. Thậm chí, hắn còn thản nhiên chấp nhận sự thật này. Nhưng mà…
Nhưng nếu hắn đột nhiên biến mất… Tạ Đông Quân nhớ tới phản ứng của Bộc Dương Tuyên Cầu lần trước. Mới chỉ là giả thôi mà y đã kích động như thế, nếu hắn thình lình biến mất, Bộc Dương Tuyên Cầu còn không nổi điên lên sao?
Nghĩ tới đây, Tạ Đông Quân không biết lấy dũng khí từ đâu, mở miệng hướng Bộc Dương Ngự Thiên thỉnh cầu.
– Hoàng thượng, nếu ngài muốn giết nô tài… Có thể cho nô tài một chút thời gian, để nô tài chuẩn bị tốt một chút. Nếu không … điện hạ sẽ chịu không nổi!
Tuy Bộc Dương Ngự Thiên không thể tưởng tượng tầm quan trọng của Tạ Đông Quân đối với Bộc Dương Tuyên Cầu sâu đậm như thế nào nhưng hắn vẫn ra sức tranh thủ. Hắn không thể để cho Bộc Dương Tuyên Cầu biết hắn đã chết!
Đôi mắt Bộc Dương Ngự Thiên hơi hơi trừng lớn, tựa hồ kinh ngạc, khóe miệng nhếch lên một chút.
– Trẫm nhớ rõ là trước đây ngươi rất sợ chết. Động một chút liền nói trẫm không được chặt đầu ngươi… Sao hiện tại lại không sợ?
Tạ Đông Quân cười khổ:
– Nô tài sớm đã chết một lần, vốn tưởng cứ thế sống tốt một chút… Mà nay lại làm sai ý nguyện, nô tài chỉ hy vọng sau khi nô tài chết, điện hạ không cần quá thương tâm.
Đối với Tạ Đông Quân mà nói, từ khi làm người, Bộc Dương Tuyên Cầu chính là người tốt duy nhất toàn tâm toàn ý đối với mình; trong lòng y luôn đặt hắn ở vị trí thứ nhất. Tuy Tạ Đông Quân ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng cảm tạ vô cùng. Cũng bởi thế mà hắn tự hứa với lòng mình rằng phải làm những chuyện tốt cho Bộc Dương Tuyên Cầu.
Hắn một mực nghĩ, có thể vì Bộc Dương Tuyên Cầu làm chuyện gì đó. Còn nay, nếu hắn đối với Bộc Dương Tuyên Cầu là một trở ngại thì sự biến mất của hắn đối với Bộc Dương Tuyên Cầu mà nói cũng không phải chuyện gì không tốt.
Nhưng… Nhưng, chỉ cần nghĩ tới biểu cảm của Bộc Dương Tuyên Cầu sau khi biết được chuyện này lại khiến tim hắn đau thắt lại.
Không biết là có phải là nhìn thấy vẻ bi ai trên mặt Tạ Đông Quân hay không song Bộc Dương Ngự Thiên có chút mềm lòng.
– Yên tâm đi, trẫm không muốn mạng của ngươi. Dù sao Cầu nhi trưởng thành như ngày hôm nay là nhờ công của ngươi. Trẫm sẽ ban cho ngươi một số bạc và đưa ngươi ra ngoài cung sinh sống.
Có lẽ khi nghe thế thì ai cũng hân hoan, vui mừng; nhưng Tạ Đông Quân chỉ cảm thấy yết hầu khô cứng lại.
– Tạ hoàng thượng…
– Trẫm sẽ cho ngươi một thời gian. Ngươi hãy chuẩn bị tốt để rời đi.
– Dạ…
Tạ Đông Quân rời khỏi ngự thư phòng. Hắn chỉ cảm thấy ánh sáng mặt trời đang chiếu vào người hắn, đâm vào hai mắt hắn phát đau, nhịn không được muốn chảy nước mắt. Nhưng hắn cố nhịn xuống, bước nhanh hướng về Tĩnh Tâm điện.
– Chắc là điện hạ chuẩn bị về rồi, nên đi chuẩn bị bữa tối thôi.
Tiếng hắn lầm bầm vô lực hòa vào trong gió đêm, ngoại trừ hắn không có ai khác nghe thấy.
__
Khi hắn trở lại Tĩnh Tâm điện thì Bộc Dương Tuyên Cầu đã về tự lúc nào và đang đi tìm hắn. Tạ Đông Quân nhanh chóng nói Hồng Ngọc chuẩn bị bữa tối, còn chính mình tiến vào tẩm điện giúp Bộc Dương Tuyên Cầu thay quần áo.
– Ngươi chạy đi đâu vậy? – dưới sự hỗ trợ của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu thoải mái cởi võ trang trên người xuống.
– Không có, tiện chân đi dạo một chút liền quên thời gian thôi. – Tạ Đông Quân cười nói, nháy mắt chống lại cái nhìn của Bộc Dương Tuyên Cầu.
– Người đừng có đi loạn ở hậu cung, cẩn thận bị đám tần phi chú ý.
May mắn Bộc Dương Tuyên Cầu không hề sinh nghi, chỉ cảnh cáo Tạ Đông Quân phải cẩn thận. Không biết vì sao, Tạ Đông Quân không được đám tần phi kia thích lắm. Mặc kệ là vị tần phi nào, mỗi lần thấy Tạ Đông Quân đều muốn gọi hắn đi nhắc nhở một phen.
Nội dung nhắc nhở cũng không ngoài mấy chuyện muốn hắn đừng ăn mặc gây chú ý như vây. Nói ra thì Tạ Đông Quân thực sự vô tôi, quần áo hắn mặc rõ ràng là bình thường giống đám thái giám trong cung nha! Cùng lắm là vì vị trí thị nhân cho nên quần áo trông có vẻ sang hơn một chút. Chẳng lẽ họ còn muốn hắn phải mặc lôi thôi chút cho giống thái giám sao?
– Ừm… – Tạ Đông Quân cúi đầu, không biết có nghe gì hay không, chỉ thuận tay mân mê vạt áo Bộc Dương Tuyên Cầu.
– Ngươi có nghe hay không đó… Đông Quân? Rốt cuộc thì ngươi có chuyện gì vậy?
– Cái gì?
Thình lình ngẩng đầu, mặt Bộc Dương Tuyên Cầu bạnh to ngay trước mắt khiến Tạ Đông Quân giật thót, tim nhảy đánh bụp một cái, theo bản năng liền lùi về sau một bước dài.
– Rốt cuộc thì ngươi ngẩn người cái gì thế?
– Không … Chỉ là thân thể không thoải mái…
Tạ Đông Quân miễn cường cười cười; còn Bộc Dương Tuyên Cầu thì bày ra một bộ lo lắng.
– Là vết thương lại chuyển đau sao? Tên ngự y kia đúng là lang băm, sao tới giờ vẫn điều trị không khỏi…
Bộc Dương Tuyên Cầu gấp đến độ xoay quanh trong phòng, cứ như là muốn ngay lập tức chộp ngự y kia tới đánh cho một trận. Tạ Đông Quân thấy thế, vội làm y yên lòng.
– Không phải nơi đó… Chỉ là ngực có chút khó chịu, có lẽ vì gần đây khí hậu hơi lạnh. Không có gì đáng ngại đâu.
Tuy Tạ Đông Quân muốn y yên tâm nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu càng nghe lại càng lo lắng.
Gần đây quả thực thời tiết so với trước ẩm ướt hơn, một phần vì mưa khá nhiều. Dạo này có lẽ vì sắp vào mùa mưa nên ngày nào trời cũng đổ mưa lớn. Mà mỗi lần mưa, biểu hiện của Bộc Dương Tuyên Cầu so với Tạ Đông Quân càng đứng ngồi không yên.
– Đừng nói là… – Bộc Dương Tuyên Cầu nói còn chưa nói hết liền dừng lại, như sợ nói ra vế sau.
– Chúng ta mau đi ra thôi, chắc bữa tối đã nguội rồi. – biết Bộc Dương Tuyên Cầu muốn nhắc tới chuyện gì, Tạ Đông Quân liền cười cười lảng sang chuyện khác. Bộc Dương Tuyên Cầu gật đầu rồi đi ra ngoài trước.
Chỉ nhìn bóng lưng của Bộc Dương Tuyên Cầu thôi mà lòng Tạ Đông Quân đã ngập tràn quyến luyến.
Không ngờ, còn chưa rời khỏi y mà hắn đã thấy nhớ rồi…