Đọc truyện Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám – Chương 1
(tác giả tự chia làm 2 nha)
Tạ Đông Quân cảm giác ý thức của mình đang chầm chậm hồi lại.
Chẳng lẽ ta không chết?! Rơi xuống dòng suối nước chảy siết đó mà không chết thì đúng là kỳ tích! Tạ Đông Quân nghĩ nghĩ thầm.
Một khi ý thức đã quay lại thì Tạ Đông Quân liền bắt đầu cảm giác thân thể vô cùng đau đớn.
Đó là một thứ đau đớn thấu tận xương tủy; hơn nữa cơn đau cứ tập trung tại một chỗ.
Chỗ đó hình như là… Chẳng lẽ ta đụng vào trứng ư? Nếu vậy chỉ cần đánh vỡ là có thể thoát ra!
Tạ Đông Quân giãy dụa mở mắt thì chỉ thấy một người phủ trên người đống vải cũ đứng bên cạnh mình; khi thấy mình tỉnh thì người đó lộ ra một biểu hiện cực kỳ kinh ngạc.
– Công công! Người này tỉnh! – người nọ quay sang một bên kêu to, bộ dáng cứ như rất vui vẻ.
Nhưng hiện tại Tạ Đông Quân không có tâm tư quản lắm chuyện. Một khi đã tỉnh thì nửa thân dưới bị đau đớn tập kích khiến hắn nhịn không được bật kêu lên:
– Đau quá…
Sự đau đớn này như đang chui lủi khắp tứ chi rồi lọt vào trong đầu hắn. Tạ Đông Quân không thể nào hiểu được có chuyện gì, thầm nghĩ dùng một thứ đau đớn khác để chuyển lực chú ý của mình đi.
Dùng đầu của mình để hành sự dường như là một phương pháp không tồi.
Thấy Tạ Đông Quân bắt đầu giãy dụa, cái người mặc quần áo thanh một màu kia vội vàng ngăn không cho hắn lộn xộn.
– Ai! Ngươi đừng có lộn xộn, mới vừa hoạn xong nên đau là đúng rồi. Từ từ, ta trói ngươi lại, bằng không ngươi vung tay vung chân đụng phải vết thương thì hậu quả thê thảm hơn đó!
Tạ Đông Quân đâu them quan tâm nhiều như vậy, hắn đau tới mức người nọ nói cái gì cũng không có nghe được. Hắn dùng sức đẩy mạnh người kia ra rồi miễn cưỡng ngồi dậy muốn nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Lúc này Tạ Đông Quân phát hiện chính mình trần như nhộng; rồi hắn cũng chẳng kịp ngẫm nghĩ lý do tại sao mình không mặc quần áo mà chuyển tầm mắt xuống hạ thân mình.
Không nhìn thì không sao nhưng nhìn thấy lại khiến Tạ Đông Quân hôn mê lần thứ hai.
Chờ tới khi Tạ Đông Quân tỉnh lại thì tứ chi hắn đã bị trói chặt lại.
Tạ Đông Quân nhớ lại cảnh nhìn nhìn thấy trước khi bất tỉnh liền bắt đầu giãy dụa. Nhưng một khi động đậy thì đau đớn phía giữa chân lại càng tăng thêm khiến hắn thiếu chút nữa muốn cắn đứt đầu lưỡi mình.
– Đừng có lộn xộn!
Một lão nhân khoác chiếc áo choàng kỳ quái xuất hiện, lão chìa một bàn tay với những móng tay dài ngoằn trước ngực Tạ Đông Quân cảnh cáo.
– Đừng có quá kích động, cẩn thận không vết thương vỡ ra. – giọng nói của lão nhân nghe lanh lảnh, thập phần quái dị.
– Ngươi là ai?! Sao lại đem ta… – Tạ Đông Quân nhấp nhứ nhưng vẫn không thể nào dễ dàng nói ra cái chữ “thiến” kia.
Đúng vậy, trước khi bất tỉnh thì Tạ Đông Quân đã nhìn thấy thân thể mình bị thiếu khuyết; lập tức hắn cũng hiểu được cơn đau phía hạ thân là do đâu. Hắn không nhìn thấy thứ đàn ông kia của mình, ở đó trống trơn.
Dù có là ai nhìn thấy cảnh này thì nhất định cũng bị kích động!
Ánh mắt lão nhân lòe lòe, hàng lông mày hoa râm khẽ rung rung vài cái.
– Lại còn hỏi chúng ta tại sao… Tiểu tử ngươi là đau tới mức thần trí mơ màng hả? Đều đã bán mình vào đây, không đem ngươi hoạn đi thì sao có thể cho ngươi tiến cung làm việc?
– Ai bán thân?! Rốt cuộc thì lão đang nói cái quỷ gì vậy hả? Cái gì mà trong cung? – Tạ Đông Quân chợt có dự cảm không tốt.
Rõ ràng lúc đó rơi vào suối nước là hắn chết không phải nghi ngờ, mà hiện tại nằm ở chỗ này, lại còn có những người ăn mặc quần áo quái dị… Bộ dạng cứ như công công… Công công?
Hắn sực nhớ cái người kia hình như đã kêu to lão này là công công…
Người mặc quần áo màu sậm cũ xuất hiện trước tầm mắt Tạ Đông Quân, mặt mày nhăn nhó, biểu cảm rất ư phức tạp.
– Không phải là ngươi hối hận chứ? Hiện giờ dù ngươi có hối hận cũng vô dụng. Trước khi thiến ta đã hỏi đi hỏi lại ngươi mấy lần nhưng ngươi đều nói không hối hận mà!
– Ta…
Tạ Đông Quân đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng và dường như nó chính là lời giải thích duy nhất cho tình huống khó hiểu lúc này.
Hắn cẩn thận điều chỉnh tư thế của mình cho thật tốt rồi nắm chặt hai tay đặt lên bụng, mắt nhắm nghiền lại.
– Ta đang nằm mơ, ta đang nằm mơ … Mau mau tỉnh lại, mau mau tỉnh lại nào…
Tạ Đông Quân lại mở bừng mắt ra, ngay tức khắc liền nhụt chí vì thấy mình vẫn ngồi ở chỗ cũ, trước mắt vẫn là hai người kia, ánh mắt họ cứ như đang nhìn một kẻ điên khùng.
Khi cảm giác đau đớn dưới thân nhắc nhở đây không phải là mộng thì Tạ Đông Quân bắt đầu lo nghĩ về một tình huống khác.
Chẳng lẽ đây là cái chuyện đó? Mấy cái thứ chuyên lừa gạt trái tim bao cô gái – cái gọi là xuyên qua ư?!
Là như thế sao?
Chẳng lẽ vì hắn nói mặc kệ có ra sao nếu được sống lại thì hắn sẽ mạnh mẽ hơn mà đem hắn ném tới đây làm thái giám ư?
Đây là nguyền rủa ư? Hay là báo ứng?
Vì mình nói lung tung nên bị báo ứng sao? Hay là ông trời đang trừng phạt hắn?
Tạ Đông Quân lâm sâu vào đống vọng tưởng điên cuồng của chính mình. Nam nhân và người công công kia liếc mắt nhìn nhau, trong đầu thầm nghĩ cái đứa nhỏ này có lẽ vì đau quá nên tạm thời thần trí không rõ ràng.
Vị công công kia hừ nhẹ một tiếng:
– Bọn ta mặc kệ ngươi là thần trí không tỉnh táo hay là giả ngu, chờ tới khi thương thế của ngươi tốt lên thì ngươi phải ngoan ngoãn tiến cung cho ta. Đúng là… Vốn muốn tiến dâng một tên lanh lẹ chút, vất vả lắm mới kiếm được, kết quả lại là một đứa trẻ quái dị…
Lão nhân một bên rời đi một bên lẩm bẩm; còn nam nhân kia thì nhìn Tạ Đông Quân trong chốc lát rồi cũng chạy ra. Lúc này chỉ còn một mình Tạ Đông Quân ngồi đó giãy dụa.
Cơn đau phía hạ thân khiến hắn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, tay chân đều bị trói chặt khiến hắn không thể ngọ nguậy hay dùng cái đầu để di chuyển cảm giác đau đớn đó đi.
– Vương bát đản! Mau thả ta ra! – giọng nói của Tạ Đông Quân vang vọng trong căn phòng vắng, không một ai đáp lại hắn.
Không biết qua bao lâu, cái người mặc một bộ đồ sậm cũ kia đi vào. Thấy Tạ Đông Quân đau đến mặt mày xanh mét cũng không ngừng giãy dụa bèn lắc đầu chán nản, chủ động rót cho hắn một chén nước không biết có bỏ thêm gì đó.
Nước kia có mùi hôi tanh vô cùng; tuy cắn chặt khớp hàm nhưng Tạ Đông Quân vẫn bị ép uống hơn nửa bát. Sauk hi uống xong thứ nước đó, Tạ Đông Quân lăn ra ngủ.
Lần tiếp theo Tạ Đông Quân bị cơn đói đánh thức.
Trước khi mở mắt, hắn nói với chính mình rằng chỉ là đang nằm mơ; chỉ cần mở mắt ra là thấy hắn đang ngủ trên giường của mình; và còn bao nhiêu công việc trong ngày đang chờ hắn.
Ừm, đúng rồi, ta còn phải đi làm…
Nếu không rời giường ngay thì nhất định sẽ bị muộn; nếu muộn thì sẽ bị trừ tiền lương… Nếu bị trừ lương thì tiền thuê nhà tháng này sẽ không thể trả đủ.
Nhưng khi mở trừng mắt, Tạ Đông Quân cảm thấy nhụt chí vì hắn vẫn nằm trong căn phòng nho nhỏ không nhìn thấy chút ánh sáng, vẫn trần như nhộng bị trói nằm trên cái giường ghép từ mấy ván gỗ thô cứng.
Tạ Đông Quân cảm thấy mình nên làm cái gì đó để phản ứng lại tình hình lúc này, giả dụ oán hận hoặc rống to lên. Nhưng sao hắn không có lấy một chút khí lực nào.
Rốt cuộc thì tại sao hắn lại biến thành cái bộ dạng này? Chẳng lẽ ông trời còn cho rằng cuộc đời của hắn chưa đủ thảm ư?
Cho tới nay, hắn luôn bằng lòng với số mệnh, tuy vất cả nhưng chưa từng oán hận gì. Bởi vì hắn vẫn luôn tin tưởng rằng cuộc sống của bản thân sẽ càng ngày càng tốt lên.
Vào cái ngày đen đủi bị chết đó, hắn cũng không kịp oán hận, và hiện tại thì hắn đang nằm ở cái chỗ bẩn thỉu này. Vận mệnh tử [cái đó] bị người ta cắt mất, lại còn đói bụng muốn chết.
Miệng vết thương đau như có lửa đốt, mà hắn ngay cả ý định đấm tay xuống sàn nhà để phát tiết cũng không thể. Tất cả chỉ vì hắn đang bị trói cứng.
– Ha ha…
Bỗng Tạ Đông Quân cảm thấy tình cảnh hiện tại của mình thực đáng cười. Vừa rồi hắn gắng sức hắng hắng yết hầu khô khốc như tờ giấy ráp, miễn cưỡng cười vài tiếng, theo đó chảy ra là mấy dòng nước mắt.
– A … aaaa … aaaaa…..
Bởi vì đang nằm nên nước mũi chảy ngược vào cổ họng hắn, cũng may lại làm dịu đi cổ họng khô cứng của mình. Tạ Đông Quân nhân tiện có thêm lực để khóc lớn hơn.
Hắn chẳng quan tâm hạ thân đau nhức như cũ, cứ thế khóc lóc một trận long trời lở đất.
Không biết chính mình đã khóc bao lâu, mãi tới khi giọng nghèn nghẹt thì Tạ Đông Quân mới dừng lại.
Chỉ là khi không còn tiếng khóc của Tạ Đông Quân nữa thì căn phòng trở nên im lặng tới đáng sợ.
Một lát sau, cửa bị người đẩy ra kêu lên kẽo kẹt. Nam nhân mặc đồ vải sẫm cũ kia đi tới, trên tay bưng một cái hộp, bề mặt có một cái lỗ và từ lỗ hổng đó có gắn một cái ống.
– Ăn đi!
Nam nhân đem cái hộp hình tròn đặt bên cạnh Tạ Đông Quân, đưa cái ống tới bên miệng hắn rồi lại rời đi.
Tạ Đông Quân chờ khi người kia đi hẳn lập tức há miệng ngậm chiếc ống ra sức hút. Hắn thực sự là đói không chịu nổi; mặc kệ bên trong là cái gì, cho dù là thứ thối hư cũng chẳng sao.
Theo chiếc ống đi vào miệng hắn chính là cháo hoa nấu nhừ. Tuy cháo này không có hương vị gì nhưng vì đói bụng quá nên Tạ Đông Quân ăn vẫn cảm thấy rất thơm ngon.
Cháo không ít như Tạ Đông Quân húp hai ba lượt liền hết sạch. Nhổ cái ống ra, lúc này Tạ Đông Quân đã lấp đầy được cái bụng nên bắt đầu tính toán cho tương lại sau này của mình.
Coi như hắn đã phát tiết bức xúc sau khi khóc lớn một trận, tâm tư lúc này đã tốt hơn, đủ bình tĩnh để suy nghĩ tới chuyện có thể phát sinh tiếp theo. Nếu mọi chuyện đã xảy ra rồi thì hắn cũng chỉ có thể chấp nhận, có vậy mới tiếp tục cuộc sống của mình được.
Điều đầu tiên hắn muốn biết là nơi này là nơi nào, ít nhất cũng phải biết được triều đại gì…
Triều đại nào có thái giám? Tạ Đông Quân nghĩ cũng không cần nghĩ, vì kiến thức mới chỉ qua bậc tiểu học nên hắn căn bản sẽ không biết được!
Cùng lắm hắn biết triều nhà Thanh có thái giám, nhưng nhìn quần áo hai người kia mặc thì không giống triều Thanh…
Nguyên bản muốn tính toán cho tương lai chút, nhưng một khi động não thì Tạ Đông Quân lập tức cảm thấy rối rắm kinh khủng.
Quên đi, một mình ngồi trong này nghĩ cũng vô dụng, tốt nhất nên chờ một trong hai người kia tới hỏi là nhanh nhất. Nghĩ vậy, Tạ Đông Quân đánh cái ngáp, lắc qua lắc lại cái đầu rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Tuy vết thương vẫn đau khiến người ta phát điên nhưng hắn thật sự không còn đủ sức để duy trì cho mình tỉnh táo.
– Tỉnh! Tỉnh!
Tạ Đông Quân bị người đánh thức. Nam nhân hôm qua đưa cháo tới thấy hắn tỉnh, không nói không rằng nâng hắn dậy.
– Làm cái gì…
Mơ mơ màng màng trong cơn mê ngủ, chân Tạ Đông Quân vừa chạm xuống đất thì lập tức vết thương giữa hai chân nhói lên.
– Ai!
Hai chân nhũn nhoẹt, cả người Tạ Đông Quân tưởng chừng sụp quỳ xuống đất. Nhưng nam nhân kia lập tức đỡ lấy hắn, kéo Tạ Đông Quân đang nhũn nhão đi khắp gian phòng.
– Làm cái gì… – Tạ Đông Quân đau tới mức cả nói cũng không nên lời, chỉ có thể tựa vào người nam nhân mà cà nhắc bước đi.
– Phải đi lại nhiều, dù sao nó có lợi cho ngươi. – nam nhân trả lời xong lại tiếp tục dìu Tạ Đông Quân đi tiếp hai vòng rồi mới thả hắn lại trên giường.
Vốn tưởng có thể nghỉ ngơi chút nhưng hai chân hắn lại bị người ta kéo mạnh ra. Tạ Đông Quân đau không chịu nổi, môi dưới đã bị cắn chảy máu.
Nam nhân thấy thế liền nhét miếng giẻ vào miệng Tạ Đông Quân, ra sức kiềm chế nửa người trên của hắn.
– Nhẫn nại chút, rút được sẽ rất tốt. Mỗi ngày phải rút ra lần, như vậy xương mới cứng thẳng; Nếu không làm thì sau này có muốn đứng thẳng cũng không được.
Vất vả trải qua một trận đau đớn, Tạ Đông Quân lấy miếng vải trong miệng mình ra, cả người thấm ướt mồ hôi.
Nam nhân lấy một miếng vải sạch đưa cho hắn lau mồ hôi, Tạ Đông Quân nhận lấy rồi mới cẩn thận đánh giá người trước mắt này.
– Ngươi là ai?
Nghe thấy Tạ Đông Quân hỏi, nam nhân quay đầu, trong mắt là sự kinh ngạc.
– Đứa nhỏ ngươi bị sao thế? Đau tới mức hư luôn đầu? Lúc ngươi vừa tới chẳng phải đã thấy ta rồi sao? Ta cũng là người đã thiến giúp ngươi, ta gọi là Tạ Cừu. Sau này ngươi phải gọi ta là sư phó.
– Bằng cái gì mà muốn ta gọi ngươi là sư phó? Ngươi cắt vận mệnh tử của ta, lại còn muốn ta gọi là sư phó, cái này có lý gì? – Tạ Đông Quân gân cổ hướng Tạ Cừu rống to.
– Hắc, đứa nhỏ nhà ngươi vẫn còn to miệng lắm. Lúc mới tới rõ ràng là còn ngoan ngoãn… – Tạ Cừu cứ như đang nhìn một thứ đồ chơi thú vị, cười cười sờ sờ đầu Tạ Đông Quân.
– Yên tâm, chờ tới khi vết thương khỏi hẳn sẽ không có vấn đề gì. Đến lúc đó, nếu ngươi tiến cung được thăng chức thì cũng đừng có quên người làm thầy như ta đây.
– Thối lắm! Không thành vấn đề cái khỉ nhà ngươi. Người mau làm cho nó dài ra như cũ mới đúng là không thành vấn đề! – Tạ Đông Quân tức giận hất tay Tạ Cừu ra, mồm miệng mắng to.
– Hừ, tuổi còn nhỏ mà miệng đã không có kiêng nể gì. Vào cung nếu cứ thế này nhất định sẽ chết vì cái mồm rước tội cái thân.
Cho dù bị Tạ Đông Quân không lễ phép nói thế nhưng Tạ Cừu vẫn không tức giận; ngược lại cười cười nhìn hắn cứ như mấy lời đó chẳng có dọa người nổi.
– Ai nhỏ tuổi! Lão tử năm nay… – nói được một nửa, Tạ Đông Quân mới giật mình thấy có vấn đề không đúng.
Vừa rồi, lúc Tạ Cừu xoa xoa đầu mình vì đau nên hắn không có phát hiện; lúc này hắn giật mình thấy cơ thể mình so với Tạ Cừu nhỏ đi nhiều lắm.. Giống như một đứa nhóc vậy!
– Ta … sao ta lại bị thu nhỏ như vậy! – nhìn hai cánh tay nhỏ nhắn của mình, Tạ Đông Quân thất thanh hô lên.
– Ngươi vẫn là một đứa nhóc. Nhưng không cần lo lắng, ngươi mới có chín tuổi mà cao được như vậy là tốt rồi. – Tạ Cừu cười hì hì vỗ vỗ đầu Tạ Đông Quân rồi chuẩn bị rời khỏi phòng.
– Ngươi tiếp tục nghỉ ngơi điều dưỡng đi. Nhỡ rõ không được đụng tới vết thương, nếu không thì ta sẽ lấy dây trói cứng ngươi lại.
– Ngươi mới là đứa nhóc! Aaaaaaaaa……. Cả nhà ngươi đều là nhóc con!
Tạ Đông Quân khóc không ra nước mắt nhìn cánh cửa bị đóng kín lại.
Lão tử không phải 9 tuổi, năm nay lão tử đã 19 tuổi rồi nha..
Xuyên qua coi như xong, biến thành thái giám hắn còn chấp nhận được, tại sao lại còn muốn ăn bớt tuổi của hắn chứ! Hu hu hu hu uuuuuu……….