Đọc truyện Xuyên Việt ABO – Chương 81
“Tách tách”
Bấm chuột, phóng to một trong các hình ảnh bên trong camera, một góc hành lang đối diện với cổng ban công trong phòng hiện ra. Bóng dáng của La Lăng Vũ vội vàng lướt qua, Thẩm Thư Lân đi theo phía sau. La Lăng Vũ đặt tay lên lan can cửa ban công kéo mạnh ra sau, ngặt nỗi anh thử mấy lần đều thất bại. Anh quay đầu lại nói với Thẩm Thư Lân: “Tôi nể anh hai của cậu ghê luôn ấy! Đến cả cửa ban công cũng khóa nốt,” Anh đập mạnh lên cánh cửa thủy tinh, tiếng vang thông qua tai nghe truyền vễ chỗ hắn, đoạn La Lăng Vũ hỏi, “Có búa không?”
“Dưới lầu có thùng dụng cụ,” Omega trả lời, rồi ngăn anh lại, “…Nhưng vô ích à,” em trai hắn nói: “Đây là cửa thủy tinh dùng để chống đạn mà…”
La Lăng Vũ đạp thẳng lên cánh cửa ban công, cầm di động, “Cậu thấy mình gọi người ta từ ngoài vào thì sao?” Anh vừa đi vừa bấm điện thoại, giọng nói dần nhỏ đi. Bấm con trỏ trên màn hình, đổi qua màn hình camera khác để quan sát La Lăng Vũ, Thẩm Thư Lân đuổi theo sau lưng anh, “…Lăng Vũ, Lăng Vũ, không có ích gì đâu, bọn họ không vào được cả cổng chính nữa ấy…”
“Em báo cảnh sát nhé.” La Lăng Vũ cắt ngang lời cậu, “Không được,” Còn bổ sung thêm, “Không thể để người ta biết được,” Và nện thẳng nắm đấm lên tường.
Anh phiền não đi qua đi lại vài lần, tự dưng phát hiện trên góc trần nhà có camera, bèn bước tới nhìn chằm chằm vào ống kính. Gương mặt của anh bị phóng to trên màn hình, sau đó thu nhỏ lại, La Lăng Vũ thô lỗ giơ ngón giữa, hình ảnh lung lay đi kèm tiếng vỡ khẽ, ngay sau đó, màn hình tối om.
“Ha ha…” Thẩm Thư Kỳ ngồi trước máy tính khẽ cười, nhấc điện thoại bàn đặt bên cạnh lên căn dặn vài câu. Ít lâu sau, dưới lầu vang lên tiếng chân hỗn loạn của bảo vệ, cùng với giọng chửi bới của La Lăng Vũ: “Mẹ nó cậu bị điên rồi hả Thẩm Thư Kỳ!”
Trên màn hình, sau khi bảo vệ đưa anh vào phòng khách dưới lầu thì nhốt luôn cả Thẩm Thư Lân vào theo.
Điên ư?
Tắt âm, Thẩm Thư Kỳ đặt điện thoại xuống, nhẹ giọng tự hỏi.
Màn hình sáng choang thấp thoáng gương mặt nam tính.
Alpha liếm vết thương trên khóe môi, rát buốt, còn thoáng nhếch mép cười.
—— Thua rồi.
Không cần soi gương hắn cũng biết bộ dạng hiện giờ của mình tệ hại tới mức nào trong mắt người ấy.
Chẳng khác gì một tên biến thái tội ác tày trời.
…Đã lâu, rất lâu rồi hắn mới ê chề nhường này.
Giả sử ví mối quan hệ giữa hai người là cuộc chiến, vậy thì cuộc chiến này tính tới hiện tại chắc chắn hắn đã là kẻ bại trận.
Chưa kể còn là một kẻ bại trận đã thua tan hoang, thua triệt để, thua không còn manh giáp.
Thậm chí còn không giữ lại được cốt cách ung dung, oai hùng cuối cùng của kẻ bại trận nữa là.
Hấp hối hơi tàn là một thứ cảm giác thế nào?
Đầu ngón tay lạnh dần, dòng máu nóng từ trong cơ thể ồ ạt tràn ra như bị cái gì đó không ngừng cướp đoạt, kiệt quệ… Và hắn chỉ có thể khoanh tay bất lực.
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào nhỉ? —— Bắt đầu từ lúc La Lăng Vũ nói ra ba chữ “Cậu đéo xứng” ư? Hay bắt đầu từ lúc Thẩm Thư Lân tát hắn một bạt tai? Hoặc là lúc La Lăng Vũ với gương mặt lạnh tanh rồi đặt bút ký lên giấy đồng ý phá thai? Có lẽ còn sớm hơn… Vào lúc hắn chấp nhận lời đề nghị để La Lăng Vũ làm cầu nối của Thẩm Thư Lân đã bắt đầu…
Khi nhu cầu xác thịt đã không còn đủ thỏa mãn được hắn, hắn khao khát nhiều hơn nữa, hắn muốn có được trái tim một người…
Đó cũng chính là lúc hắn đích thân đưa một con dao vào trong tay người ấy và hướng lưỡi dao về thẳng phía mình.
Những chuyện trong quá khứ lần lượt hiện về trong tâm trí của Thẩm Thư Kỳ. Mỗi một bước đi của hắn đều là bước đi tốt nhất tại thời điểm đó, nếu không đòi hỏi có được trái tim người ấy, thì mọi thứ dừng lại ngay tại đây là kết quả mỹ mãn nhất. Khốn nỗi hiện giờ hắn lại muốn có được trái tim đó —— Pheromone là phương thức để Alpha và Omega tìm kiếm bạn đời, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới rồi cũng có một ngày hắn sẽ thích một người trước tiên, từ đó mới thích lây sang pheromone của người ấy. Thứ mà trước kia mình từng khinh khi, vứt bỏ, ngoảnh đầu nhìn lại mới hay là báu vật.
Thẩm Thư Lân không còn chỉ thuộc về mỗi mình hắn.
La Lăng Vũ không tài nào thuộc về mỗi mình hắn.
Đố kỵ cùng không cam tâm.
Cho dù nghĩ tới tận phút cuối cùng, sau khi thoái nhượng thêm một lần nữa, muốn cầm cái gì đó thì cũng giống như hạt cát, len qua kẽ tay trôi tuột đi mất.
Mở hộp thư ra, hắn tự hỏi bản thân: “Thật lòng phải làm như thế ư?”
Nhất thời không có câu trả lời.
Từ sớm hắn đã biết có nhiều thứ van nài cũng bằng không, phải tự đi giành giật. Nếu nước mắt có thể giải quyết vấn đề thì dưới chân cường quyền đã không có nhiều xương khô của kẻ yếu như thế.
Nhưng lỡ đâu giành giật không được luôn thì sao?
Rốt cuộc hắn vẫn mở hộp thư ra.
Bên trong không có gì nhiều trừ vài ba bức hình.
Đó là địa chỉ hiện tại của cha mẹ La Lăng Vũ, một tấm là ban công, mốt tấm là biển số nhà, một tấm chụp hai ông ba đang tay trong tay đi dạo phố. Tiệc cưới ít lâu sau, hai người lặng lẽ dọn nhà, ngay cả hàng xóm láng giềng cũng không biết họ đã dọn đi đâu. Cả hai náu mình như vậy có lẽ vì muốn chừa một đường lui cuối cùng cho La Lăng Vũ.
Đáng tiếc.
—— Ngang ngược và xấu xí như vậy, chỉ mỗi Thẩm Thư Kỳ hiểu rõ: Đấy là sự vùng vẫy cuối cùng trước khi cái chết ập tới.
Phòng khách.
La Lăng Vũ đứng cạnh giường nói chuyện điện thoại với Chung Hà Quân: “Không sao, không sao, mới nãy anh gọi nhầm số… Thật mà, ổn thôi, thứ Hai tuần sau… chắc chắn sẽ có mặt đúng giờ, không đúng giờ anh cho em bằm thây luôn đấy!” Anh dí dỏm bảo, hoàn toàn khác với điệu bộ hùng hổ đập cửa ban nãy.
Thẩm Thư Lân nằm nhoài người trên giường, khi La Lăng Vũ cắt điện thoại, ngồi xuống, cậu ôm eo anh, thấy vậy, anh xoa đầu cậu, “Ngại quá… Hồi nãy có làm em sợ không?”
Thẩm Thư Lân không đáp, dí sát mặt vào vùng bụng của anh, nghiêng tai lắng nghe một hồi rồi ngẩng đầu, khờ dại hỏi: “Không nghe thấy gì hết á.”
La Lăng Vũ tức giận bật cười, đẩy Omega ra, “Cút, cút!”
Thẩm Thư Lân thuận thế lăn một vòng trên giường, vùi mặt vào chăn nệm tơi xốp một lúc, bỗng cười vang, “Sao bây giờ ta, anh hai chắc đang sôi máu lắm…”
Cậu cũng hài hước nói, trái ngược hoàn toàn với người mới vài chục phút trước hãy còn đấm đá, tát vào mặt Alpha. Dù đang cười nhưng lệ hoen mi, cậu lau mặt thì thào bảo: “Lâu rồi không thấy anh ấy khóc nhiều như vậy… Em còn tưởng đâu cái tên ấy sẽ không còn biết khóc là gì nữa rồi chứ.”
La Lăng Vũ nhìn cánh cửa khóa cả buổi vẫn không mở ra được, bèn lên giường kiểm tra song cửa sổ, Thẩm Thư Lân đứng dậy chỉ anh, “…Cách mở như vậy nè, đẩy về phía trước. Đấy, mở rồi kìa.”
La Lăng Vũ mới mừng rơn chưa lâu thì phát hiện song cửa sổ này hẹp tới mức không đủ để anh đút đầu vào nữa là.
“**, không phải chứ?” La Lăng Vũ cạn lời, “Ông trời ông chơi tôi phải không!”
“…Không được đâu” Thẩm Thư Lân thò tay kiểm tra, “Bên ngoài còn có lưới chống trộm nữa.”
La Lăng Vũ ngã ngửa ngồi lên giường, “…”
Thẩm Thư Lân đóng song cửa lại và ngồi xuống bên cạnh anh. La Lăng Vũ nghiêng đầu nhìn cậu, vừa khéo hai mắt chạm nhau tự dưng khiến anh có cảm giác đồng cam cộng khổ cùng vượt qua cách mạng mới kì diệu làm sao. Dù biết rõ tên này không đáng tin, tâm trạng thì đang rối bời, anh vẫn thuận miệng hỏi: “Sao thế, trước kia Thẩm Thư Kỳ từng khóc hả?”
Thẩm Thư Lân mỉm cười, “Vâng, trước kia anh hai mít ướt lắm.”
La Lăng Vũ bị sốc nặng: Thẩm Thư Kỳ? Mít ướt? Anh không hề tìm thấy điểm chung giữa mấy từ này.
Thấy anh kinh ngạc như vậy, Thẩm Thư Lân bâng quơ nói, “…Hồi còn học mẫu giáo, mỗi lần bị ai đó đánh, anh ấy đều về nhà mách em…”
La Lăng Vũ: “…”
Thẩm Thư Lân xoa tóc mái của Beta, dõi mắt về phương xa, “…Khi pheromone AO chưa dậy thì ấy mà, anh ấy khá là gầy, còn em thì to con lắm… Ừm, cao hơn anh ấy một cái đầu lận, ai cũng gọi em là Tiểu Bá Vương, còn hay giúp anh ấy đánh nhau nữa.”
La Lăng Vũ đúng là không mường tượng nổi cảnh tượng ấy: “…”
Thẩm Thư Lân ngó vẻ mặt của anh, phì cười: “Hồi ấy, anh ấy còn có một biệt danh là thằng mít ướt.” Cậu vùi đầu vào lồng ngực của La Lăng Vũ, nụ cười từng chút vơi đi, “…Đến tận khi… Đến tận khi…” Tiếng phanh thắng đinh tai, tiếng va đập rền vang, tóe lửa, hỗn loạn như thể mới vừa phát sinh vào hôm qua, “Trong tang lễ của ba mẹ… Anh ấy siết chặt tay của em, không rơi bất kì giọt nước mắt nào.”
Phần áo trước ngực ươn ướt, quàng tay ôm cổ cậu, La Lăng Vũ nghe được cậu lí nha lí nhí nói: “…Anh ấy nói với em rằng, ‘Tiểu Lân, về sau nước mắt của anh hai đều gửi gắm hết cho em.’“