Đọc truyện Xuyên Việt ABO – Chương 78
Bác sĩ nói hết câu với La Lăng Vũ, giũ tay bảo anh ra ngoài được rồi, cất cao giọng hô: “Người tiếp theo đi y tá!”
La Lăng Vũ đứng như trời trồng, ngây ra như phỗng. Bệnh nhân tiếp theo bước vừa ôm đầu vừa bước vào, máu chảy khỏi bông băng y tá vừa quấn, bác sĩ thấy La Lăng Vũ còn chưa đi, khá là bất mãn, đứng lên kéo vai đẩy anh ra ngoài, “Không rảnh nói nhiều với cậu được, về nhà nhớ chú ý sức khỏe,” Ông căn dặn: “Tuần sau nhớ ghé khoa phụ sản làm kiểm tra, siêu âm…”
Bước qua cửa, La Lăng Vũ mới hoàn hồn trở lại, “Khoan, khoan, bác sĩ mới nói cái gì vậy? Sản gì cơ? Mang… mang thai gì cơ?”
“Thôi nhé,” Bác sĩ mất kiên nhẫn cắt lời anh, “Bầu bì mà sao không biết điều thế, còn nhiều bệnh nhân khác đang chờ tôi lắm đó!” Nói xong, “Rầm!” một tiếng đóng sầm cánh cửa trước mặt La Lăng Vũ lại, anh trở tay không kịp, xém bị dập mũi. Anh đập tay lên cửa: “Bác sĩ! Bác sĩ! Khoan đã! Ông nói rõ cái đi, mang thai là sao?! Sao tôi có thể mang thai được? Ông nói bậy bạ gì vậy?!” Anh đứng trước cử đập bùm bùm, bác sĩ hết chịu nổi, hô lên: “Y tá! Y tá!”
“——Tôi rõ ràng là đàn ông, làm sao có thể mang thai được chứ?!”
Khi bị hai y tá cưỡng chế rời đi, La Lăng Vũ vẫn còn quát hỏi.
Các bệnh nhân khác đang ngồi chờ ngoài hành lang thấy vậy đều nhòm ngó, tụm năm tụm bảy hóng hớt, có ai đó hỏi “Bị gì vậy?” Kẻ còn lại đáp, “Hình như đang gây rối?”, “Chậc, cấp cứu lúc nào cũng phức tạp…”
Hai y tá kéo La Lăng Vũ đi thẳng ra ngoài cửa phòng cấp cứu, thấy anh còn tính quay trở lại, bèn ngăn cản anh, một người dáng cao ráo trong số đó nói: “Chắc anh cũng là Beta đúng không? Mang thai được là mừng rồi còn bất mãn cái gì nữa? Biết mình đang làm gì không? Anh đang quấy rối trật tự bệnh viện đó. Muốn hỏi kĩ hơn thì lên khoa phụ sản chụp hình đi, bác sĩ Từ là Omega nên rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, anh có thể hỏi bà ấy…” Xong quay sang hỏi đồng nghiệp, “Khoa phụ sản đông không vậy?”
Đồng nghiệp cô đáp: “Giờ này chắc hết số buổi sáng rồi.”
Nghe vậy, cô ta nói với La Lăng Vũ: “Hay chiều anh ghé lại đi? …Không thì hôm khác anh dẫn theo bà xã tới chung, anh mang thai thì đến phiên cô ấy xếp hàng giùm cũng được, Tuy Beta chúng ta không cành vàng lá ngọc như Omega, nhưng mang thai cũng là chuyện rất quan trọng…”
Đồng nghiệp giật cô ta một cái hòng nhắc cô mau mau trở lại làm việc , song cô y tá đó có vẻ vẫn còn lo cho La Lăng Vũ, đi vài bước thì ngoảnh đầu dặn: “Nhớ phải gọi điện cho người nhà tới đón mình nhé.”
La Lăng Vũ bàng hoàng ngó bóng lưng của cô ta, thấy cô ta vui vẻ che miệng cười với đồng nghiệp của mình, nói nhỏ: “Còn bảo đàn ông sao lại mang thai được nữa chứ… Hài quá, lát nữa phải kể lại cho chị Lý nghe mới được…”
“Rắc…”
Một con gió lùa qua.
La Lăng Vũ nghe thấy tiếng nứt vụn khắp toàn thân đã hóa thạch của mình.
Lúc Thẩm Thư Kỳ tìm được La Lăng Vũ, anh đã đấu tranh tư tưởng xong xuôi, đang tính mua số khoa phụ sản hạng phổ thông từ tay cò. Bởi vì sáng đi không mang theo nhiều tiền mặt, toàn là thẻ ATM, mà bà cò thì vỗ ngực dõng dạc chỉ lấy tiền mặt, La Lăng Vũ tính thương lượng với bà ta thử, vì số xếp hàng hạng phổ thông thường chỉ có mấy đồng, tự dưng giờ thét giá gấp đôi, gian thương vừa phải thôi. “200 tệ đi?”, “Không được, chắc giá 300 tệ, không nói thách anh bạn đâu.”
“Nhưng cô hai của tôi ơi, tôi thực sự không mang nhiều tiền mặt trong người… Tờ số có 12 tệ mà chị cô thét lên 300 tệ, gấp mười lần luôn còn gì…”
“Anh ấy còn thiếu bao nhiêu, để tôi bù cho.” Một giọng nam thân quen chen vào.
La Lăng Vũ quay đầu thì thấy Thẩm Thư Kỳ, “Sao cậu lại tới đây?”
Bà cò biết đại gia xuất hiện rồi, lập tức báo giá, La Lăng Vũ chưa kịp hó hé gì bà ta đã ôm trọn tiền mặt, rồi kêu La Lăng Vũ viết số căn cước của mình, nhanh nhảu như chó chạy ngoài đồng, còn ngọt xớt nói: “Tuy bệnh viện này chỉ là bệnh viện hạng II, nhưng khoa phụ sản nức tiếng gần xa, cam đoan anh bạn sẽ sinh được cho anh đây một đứa bé trắng trẻo mập mạp, thuận buồm xuôi gió, răng long đầu bạc!”
Bà ta tức tốc bay biến, La Lăng Vũ nghe mà nhức cả đầu.
Sau đó còn ngó thấy dáng vẻ nhếch môi cười của Thẩm Thư Kỳ, anh gai mắt vô cùng, bực bội hỏi: “Chủ tịch Thẩm sộp phết nhở.” Ủa, không đúng, anh hỏi, “Sao cậu lại tìm được tới đây?”
Thẩm Thư Kỳ liền trả lời là bạn của hắn vừa mới khai khác một tính năng mới có thể định vị ngay cả khi ngoại tuyến, La Lăng Vũ nghĩ thầm: Mẹ, thế thì còn gì riêng tư nữa, lát trở về phải tắt tính năng định vị mới được.
“Còn anh? Không phải lên công ty hả? Tự nhiên chạy tới bệnh viện làm gì?”
Thẩm Thư Kỳ ôm anh, nhìn quanh quất xem có chỗ ngồi nào còn trống không, ngặt nỗi cuối tuần nên bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân, thậm chí trước cửa bán vé đã khóa chặt cũng xếp hàng đầy ra đấy để chờ bóc số buổi chiều. Hắn đành kéo La Lăng Vũ nép lại gần mình, anh tránh khỏi hắn, nói, “Thẩm Thư Kỳ, tôi còn tính hỏi cậu nè. Bác sĩ nói trong bụng tôi xuất hiện cái gì đó, cậu biết chuyện này không vậy? Ổng còn kêu tôi nhanh chóng phẫu thuật cắt bỏ nó đó.”
Thẩm Thư Kỳ nghe tới câu “Có biết chuyện này không vậy”, trái tim hãy đương nhảy lộp bộp, nghe luôn câu sau thì hoảng hồn hỏi ngay, “Bác sĩ nào?! Họ gì tên gì?! Sao lại ăn nói tầm bậy thế?!”
Giọng nói đanh thép giận dữ của hắn làm La Lăng Vũ cảm thấy chột dạ, bởi vì nửa vế còn lại do anh tự chế ra… Cơ mà dù chưa chuẩn đoán xác thực cũng 80-90% còn gì —— Trong bụng đàn ông sao có thể có em bé được! Trong bụng đàn ông chắc chắn chỉ sinh trưởng được khối u thôi chứ? Mẹ nó, còn tận hai tháng trời, nghĩ mà buồn nôn!
Thế cho nên bây giờ, mỗi khi La Lăng Vũ ngó xuống bụng của mình, da gà da vịt nổi hết cả lên, bất chợt nhớ lại quyển truyện tranh cổ động tinh thần anh đọc qua thời cấp ba có tên là “Cút đi khối u kia!” Tuy tác giả đã qua đời từ lâu rồi, nhưng tinh thần của cô vẫn sống mãi với thời gian —— Nếu không phải không quá đúng lúc, anh sẽ học theo trang bìa của cuốn truyện đó, làm một pose vung nắm tay, thét vang lên: “Cút đi khối u kia!”
Quả thật là dồi dào năng lượng.
“Bệnh viện này tào lao quá,” Thẩm Thư Kỳ nắm tay, dắt anh ra ngoài, “Chúng mình đi, đừng khám ở đây nữa.”
“Ê này! Khoan!” La Lăng Vũ bị cưỡng ép lôi đi vài bước, hắn bỗng xoay người lại ôm chấm lấy anh, “Lăng Vũ ngoan nào, chúng mình về nhà ăn cơm trưa trước đã, sau đó dẫn anh qua chỗ bác sĩ Trình khám.” Hắn khom người xuống, định bồng ngang anh lên. Trước mặt bàn dân thiên hạ, La Lăng Vũ thiếu chút nữa đã trở mặt với hắn, “Làm gì thế hả!” Mẹ kiếp, lại giở trò này, phiền chết đi được!
“Má, bây giờ tôi muốn khám tại đây!” La Lăng Vũ cáu bẳn quát, “Cậu gấp thì về nhà ăn cơm với Thẩm Thư Lân trước đi!”
Đúng lúc bà cò ban nãy lấy số và biên lai về cho La Lăng Vũ, bà không hiểu vì sao trước khi đi đôi vợ chồng son vẫn còn mặn nồng mà giờ tự dưng giận dỗi cãi nhau thế này. La Lăng Vũ xác nhận biên lai là thật lập tức trả hết số tiền còn lại cho bà ta rồi đi thẳng lên lầu. Thẩm Thư Kỳ trầm mặc đi theo phía sau anh, trong lúc đi, hắn muốn nắm tay anh thì bị anh phất ra. Thẩm Thư Kỳ đành sáp tới, nhỏ giọng nói: “Lăng Vũ, anh nghe tôi nói này… Thực ra anh không có bệnh gì hết ấy…”
La Lăng Vũ đẩy mặt hắn ra, mặt mày cau có, rõ ràng là không muốn nhiều lời với hắn.
Trong thang máy còn có người khác, người đó để ý thấy La Lăng Vũ nhấn tầng khoa phụ sản, bèn cười hỏi: “Khám thai à?”
Thẩm Thư Kỳ sững sốt, nhìn theo tầm mắt của người đó, hai mắt bỗng rực sáng, “Phải…” Nào ngờ phút chốc bị La Lăng Vũ chặn họng: “Không phải.”
Người hỏi bị tạt gáo nước lạnh, oán thầm trong lòng: Lầu chín chỉ có khoa phụ sản, không đi khám thai thì lên đó làm quái gì.
“Ting.”
Thang máy tới rồi, cả hai lần lượt ra ngoài, khác với lúc đi vào thang máy, bây giờ bước chân của La Lăng Vũ đã chùng hơn rất nhiều. Anh thấy mình cũng ít có điên lắm mới nghe theo lời ông bác sĩ ban nãy đi khám phụ khoa. Còn Thẩm Thư Kỳ thì thở phào nhẹ nhõm, song vẫn hơi thấp thỏm, hỏi: “…Lăng Vũ, rốt cuộc bác sĩ nói thế nào vậy?”
Trong lúc chờ y tá gọi tên, La Lăng Vũ bỏ tay vào túi, đứng dựa tường, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thư Kỳ một hồi, bỗng nói, “Thẩm Thư Kỳ… Cậu cười lên trông mắc gớm lắm, cậu biết không?”
Alpha cảm thấy mình cũng bị điên mất rồi, nghe người ta nói vậy mà cũng không tài nào tức giận được, thậm chí còn vô thức cười tươi hơn nữa kìa, “Vậy à.” Có lẽ vì trong mắt của La Lăng Vũ không có vẻ ghét bỏ, anh chỉ đang trêu đùa hắn thôi; Hoặc cũng có lẽ bởi vì những lời đùa quái ác trước kia của anh cũng chỉ đơn thuần là đùa vui.
Hắn gọi cho Thẩm Thư Lân nói một tiếng cả hai đang ở bệnh viện khám sức khỏe, về trễ một chút nên kêu cậu tự mình ăn trước đi, còn hỏi bữa trưa gồm những gì, có muốn ăn gì nữa không, một hồi hắn mua mang về cho. “À phải rồi anh hai, em thấy tiệm XX mới ra mắt món Blue Heart Yogurt, các anh có tạt ngang qua thì mua cho em nha.” Thẩm Thư Lân nói, “Nếu không tiện đường thì thôi vậy.”
“Không thành vấn đề.” Thẩm Thư Kỳ mỉm cười, nảy lên chút mừng thầm.
Trong lúc La Lăng Vũ đi ra đi vào, hắn dõi mắt theo bóng dáng của anh, nhưng tiếc rằng anh chưa từng nhìn hắn một lần nào. Khi nhìn tấm biển “Cấm Alpha”, nhiều BO được bạn đời dẫn ra dẫn vô, còn sắc mặt của La Lăng Vũ ngày càng kém, Thẩm Thư Kỳ bị bắt đứng bên ngoài càng lúc càng thấy bất an. Trong bệnh viện sặc mùi pheromone trộn lẫn vào nhau như mùi rác thải. Kế bên có một Alpha sắp làm ba thấy vậy bèn an ủi hắn: “Ai bảo chúng ta không sinh được, ở đây ai mà không sinh được thì sẽ bị kì thị là đúng rồi anh bạn.”
Omega của gã nhanh chóng bước ra, yêu kiều sà vào lòng gã, “Ông xã, ước gì anh là Beta thì vào chung với em được rồi…”
Alpha của cô chọc ghẹo cô: “Em ngốc quá, nếu anh là Beta thì sao có thể hoàn toàn ký hiệu em được chứ?”
Hai người dắt tay nhau rời khỏi, giọng của Omega thoang thoảng vọng tới: “Anh không biết đâu, vừa rồi có một Beta nhìn em với ánh mắt gớm ghiếc lắm…”
Thẩm Thư Kỳ không chờ được nữa, nhân lúc y tá không để ý, hắn chuồn vào trong. Hắn biết La Lăng Vũ đi vào phòng nào, đến nơi, hắn đặt tay lên cán cửa, đang do dự có nên gõ cửa hay không thì nghe bên trong nói: “Chắc chắn không thể phá thai bằng thuốc được nữa, chỉ còn cách nạo thai thôi.”
Giọng của một người phụ nữ, “Nhưng chúng tôi vẫn kiến nghị cậu nghĩ kĩ lại, Beta nam không dễ thụ thai, nếu giờ mà bỏ nó, e rằng sau này khó có con.”
La Lăng Vũ cười nói: “Cám ơn bác sĩ, cháu nghĩ kĩ rồi ạ.”
Anh vừa dứt lời, cửa phòng bị mở phanh ra, Thẩm Thư Kỳ xông thẳng vào, như một con sư tử nổi giận, hùng hổ gầm vang trước mặt bọn họ: “La Lăng Vũ, anh không thể đối xử với tôi như vậy được!”
Bác sĩ sản phụ khoa vừa đưa giấy tờ cho La Lăng Vũ, “Nếu cậu nghĩ kĩ rồi thì ký tên lên tờ giấy này đi…”
Cuộc hội thoại bị cắt ngang, cả hai đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, bác sĩ đứng phát dậy, đối diện với pheromone cuồn cuộn của Alpha, bà rợn gai óc quát mắng: “Alpha dừng bước, mời anh ra ngoài cho!”
Nhưng Thẩm Thư Kỳ ngoảnh mặt làm ngơ, đi thẳng tới, kéo tay La Lăng Vũ, ghìm lại, cố chấp lặp đi lặp lại một câu: “Không được —— anh không được đối xử với tôi như vậy!”
Tiếng nói lẫn bàn tay hắn đều đang run lẩy bẩy.
Dùng cách uy hiếp để khấn nài trong tuyệt vọng.
“…Anh không được đối xử với tôi như thế.”
La Lăng Vũ lạnh lùng nhìn hắn, trong khoảnh khắc vô hình nào đó, nụ cười trên mặt anh đã bay biến sạch sẽ, anh giờ như đang nhìn một kẻ hoàn toàn xa lạ, hoặc như nhìn kẻ thù không đợi trời chung. Cặp mắt đen thui giá buốt không gợn dậy một chút cảm xúc nào.
Cứ như thể bị một thanh gươm đâm thẳng vào buồng tim, chớp mắt, cõi lòng Thẩm Thư Kỳ đau đớn khôn kể, hắn bất giác buông thõng tay ra.
“Anh không thể…”
“Tôi có thể.”
Chỉ nghe Beta vỏn vẹn nói vậy xong, dứt khoát cầm bút ký tên mình lên trang giấy.
Cả phòng vắng lặng như tờ.
“Thì ra… anh thực sự…” Thẩm Thư Kỳ ngỡ ngàng nhìn con người trước mặt, gương mặt bắt đầu tái ngắt, cả người như bị hút hết sinh khí, giọng điệu lí nhí, lí nhí thuề thào: “Thực sự… không hề muốn… đứa bé này… một chút nào…”
Khi hắn nói chuyện, khóe mắt dường như có cái gì đó đang trào ra.
Hai hàng nước mắt thảng thốt buông lơi.